Bạn nghĩ gì về các hiện tượng này?

  • Thread starter Thread starter susi
  • Ngày gửi Ngày gửi

susi

New member
GẮN KẾT
Sòng phẳng, sành điệu, phô trương quá mức và không còn lòng tự trọng - những câu chuyện nhỏ này chỉ là một số rất ít trong muôn vàn chất liệu nóng hổi của lối sống thời hiện tại.

Bạn nghĩ gì về các hiện tượng này?

Ly trà đá

Sáng cuối tuần anh rủ cô bạn cùng cơ quan đi ăn gà rán. Chắc còn ngại ngùng nên cô dẫn theo đứa cháu. Anh chủ động lấy ba phần rồi đặt trước mặt hai dì cháu.

Thằng bé nhìn phần của mình rồi đẩy ra.

- Con không ăn phần này đâu. Cái phần này là phần giảm giá. Chú lấy phần khác đi. Thôi để con đi lấy cho, chú không biết con ăn gì đâu.

Dì Út giữ nó lại rồi khuyên nhỏ:

- Thôi, chú lỡ kêu rồi thì con ăn đi, bây giờ mà đổi lại thì kỳ lắm.

Hình như nó đã gặp tình huống này rồi thì phải.

- Kệ bỏ đi! Gọi thêm phần khác cũng được mà. Coi như con ăn hai phần.

Dì Út nghiêm giọng:

- Út nói mà con không nghe sao?

Nó im lặng xụ mặt xuống không thèm nói nữa. Nó với tay lấy cái di động của dì rồi gọi điện cho ai đó. Sau một lúc, anh mới biết nó gọi cho ai khi nhìn nó bước ra cửa rồi chui vào chiếc taxi vừa đến.

Chiều. Hai anh em ăn cơm lề đường. Ăn xong kêu tính tiền. Thằng bé bán vé số đến mời, anh lắc đầu. Thằng bé dợm bước đi nhưng nghĩ sao nó chợt quay lại.

- Chú ơi ly trà đá này chú uống xong chưa? Cháu uống được không?

- Thôi! Để chú gọi cho cháu ly khác.

- Khỏi đi chú. Kêu chi cho tốn tiền.

Rồi chẳng nói chẳng rằng, nó cầm ly nước ực một hơi trông rõ ngon.

Cầm 4.000 đồng tiền thối, anh đưa luôn cho thằng bé rồi bảo: “Nè! Chú cho con nè”.

Thằng bé cầm tiền cám ơn rồi bất chợt rút hai tờ vé số đưa anh và bảo: “Chú cho cháu thì cháu cho chú vé số nè”. Trong khi anh còn lưỡng lự thì nó nhét hai tờ vé số vào túi anh rồi chạy mất.

Dân thành thị có khác. Đứa thì sành điệu, đứa thì sòng phẳng. Biết chọn đứa nào đây?

Bộ đồng phục


Anh kể tôi nghe chuyện sáng nay họp phụ huynh. Cô giáo bắt đóng tiền mua đồng phục mới. Nghe cô giới thiệu mẫu đồng phục do một nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế riêng cho trường, anh chợt buồn. Anh buồn không phải vì khoản tiền đóng góp, nó quá nhỏ so với nỗi lo của anh về những gì sẽ tác động đến con mình. Không ai có đủ tài năng để có thể chọn cửa sinh ra. Tuổi đi học lại là tuổi còn phải sống dựa vào người khác. Vì thế không ai đánh giá giá trị những đứa trẻ thông qua giàu nghèo. Để xóa đi cái khoảng cách đó, người ta đã buộc học sinh mặc đồng phục. Có như thế, những đứa nghèo mới tự tin để học tốt, những đứa giàu mới hòa mình vào bạn bè. Chúng nó mới là bạn tốt của nhau. Thế mà người lớn vì những cái lợi riêng của mình cùng với tư tưởng giàu nghèo. Chính người lớn chứ không phải ai khác lại dùng nó để chứng tỏ vị thế của con mình, của trường mình so với trường khác.

Vậy ai là người phải cần “đồng phục” đây?

Chuyện cô thợ may

Ngồi may miệt mài từ sáng tới tối, tăng ca, ca đêm, hít bụi vải,... lại còn bị phạt tiền hàng hư, nhưng cô vẫn tự hào vì mình đã không hư như lời ba má căn dặn trước lúc rời quê. Chiều nay một người bạn cũ ghé thăm. Cô bạn đồng hương quê mùa ngày xưa giờ bỗng đẹp ra với dáng vẻ bà chủ cùng với xe xịn, di động đời mới. Cô múc thêm nửa lon gạo định nấu bữa cơm đãi bạn. Cô bạn nhìn thấy vội khoát tay: “Dẹp! Ra quán ăn với tao”. Nhìn người bạn xưa, cô bạn khẽ trách:

- Sao mày không nghe lời tao, cứ như thế hoài làm sao khá nổi. Ngồi may tăng ca, cả tháng trời không bằng tiền boa một tuần của tao. Trong khi mỗi ngày tao chỉ ngồi nói chuyện chơi và biết thêm rất nhiều chuyện ngoài đời thì mày chỉ có biết cái máy may trước mặt và cái phòng trọ tối tăm.

- Nhưng cái tao được hơn mày là không bị hành hạ tấm thân. Không ai xúc phạm lòng tự trọng của mình.

- Nhưng mày nhìn kỹ thân hình của tao rồi nhìn lại mày đi, mới ngày nào từ quê lên còn căng đầy nhựa sống mà giờ này ốm nhách, ốm nhom. Thế mà mày không cho là mình bị hành về thân xác sao?

Đêm đó về phòng trọ, cô bỗng nhiên mất ngủ và trăn trở với câu hỏi: Nó với mình, ai đúng ai sai?

Lý Quốc Nam
 
Mình nghĩ hiện tượng này xã hội nào cũng có thôi.Vậy mới gọi là "thế gian" mà bác.
 
Chuyện không mới, nhưng đáng suy ngẫm !
 
Đời là bể khổ. Sống đúng cũng khổ mà sai cũng khổ, càng khổ hơn khi chẳng còn biết cái nào đúng cái nào sai.
 
Gặp thời thế, thế thời tất thế .... (không nhớ câu này ai nói) hay tuyệt.
 
Câu chuyện thứ nhất: người lớn thiếu tôn trọng trẻ con
Câu chuyện thứ 2: cạnh tranh là nguồn gốc của tiến hóa
Câu chuyện thứ 3: những lựa chọn cá nhân khác nhau trên cơ sở không vi phạm luật pháp

Chưa có gì đáng phải suy ngẫm :D
 
Hội chợ phù hoa
10:49' 05/01/2006 (GMT+7)
Mượn tựa đề một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của TXXXXeray, tác giả Giáng Uyên đã nêu lên một vấn đề đáng suy nghĩ trong giới trẻ Việt Nam hôm nay: sở thích tiêu xài để chứng tỏ mình.



Cách đây vài tuần, anh chàng giữ xe trong một quán cà phê nọ ở Sài Gòn vừa dắt xe cho tôi vừa hỏi: “Chừng nào chị về “bển”?”. Ngạc nhiên, tôi hỏi: “Bển nào? Người Việt mà”, anh chàng khăng khăng: “Chị ơi, chị là Việt kiều em cũng không lấy tiền thêm đâu, giấu làm gì! Người Việt bây giờ ai mà đi chiếc Cub 81 như chị” (?).

Kể chuyện cho mấy đứa bạn cũ, tụi nó cười ngặt nghẽo: “Thì đúng rồi, thời buổi này mấy ông chạy xe ôm còn đi xe xịn hơn”.

Quả thật, mới xa nhà có mười mấy tháng (chứ không phải mười mấy năm đâu nhé) mà tôi thấy mình quê mùa hết sức. Ngoài đường phố Sài Gòn bây giờ chạy toàn xe tay ga @, Dylan, Spacy, hay chí ít cũng Attila. Vậy là tôi trở thành Việt kiều trong mắt anh chàng nọ - và có lẽ của nhiều người khác không biết chừng - nhờ đi chiếc Honda cũ kỹ.

Có điều chiếc xe “bôi bác” như nguyên văn lời đám bạn tôi mô tả này rất có ích trong những quãng đường ngập nước, ngay cả khi những chiếc xe máy đắt tiền chủ xe phải khổ sở xuống dắt bộ.

Cô bạn thân lương mỗi tháng chỉ 1,5 triệu đồng, mỗi lần gặp là than thở những khoản đám cưới, sinh nhật... ngốn hết số tiền còm cõi, nhưng vẫn tậu cho mình một chiếc xe tay ga xịn đàng hoàng. “Rồi xe hư tiền đâu mà sửa?”.

Cô nàng cười: “Thì tới lúc đó tính, chứ bây giờ ai cũng đi xe này, mình đi mấy chiếc cũ quê thấy mồ! Ở Sài Gòn còn đỡ, ra Hà Nội mà coi. Xe Dream, Wave đã lạc hậu sáu, bảy năm nay rồi đó”.

Tôi có đọc một bài về tình hình xe máy ở VN, những con số đáng giật mình. Bộ Công nghiệp đã dự đoán đến năm 2010 số lượng xe máy được sử dụng ở VN sẽ lên đến 16,6 triệu chiếc.

Việc người người đua nhau mua xe “xịn” làm tôi nghĩ ngay đến tâm lý “sức ép từ những người đồng trang lứa” (tạm dịch từ tiếng Anh: peer pressure), khi ta tự nhiên cảm thấy phải làm một điều gì đó vì xung quanh ta ai cũng làm, hay phải sở hữu một món đồ cho bằng được vì món đồ ấy xung quanh ta ai cũng có.

Đánh vào tâm lý này, các nhà sản xuất tha hồ hốt bạc ở VN vì nói theo ngôn ngữ bình dân, “người Việt nghèo mà ham xài sang”. Có lần tôi sang Thụy Sĩ, thấy ngoài đường chạy xe đời cũ của Toyota hay Ford, có cả xe Hàn Quốc nữa, mới bảo anh bạn người địa phương: “Cứ tưởng dân Thụy Sĩ giàu ai cũng chạy Audi với BMW” thì được biết: “Có xe gì chạy xe nấy chớ, miễn là còn tốt, không hao xăng, không chết máy thì thôi”.

Mới đây tình cờ đọc cuốn Mười vạn câu hỏi vì sao có đề cập đến sức ép tâm lý này (mà sách gọi là “hiệu ứng theo đàn”), tôi thấy câu trả lời khép lại với: “Nói chung, người có trí thông minh càng cao, tinh thần càng vững và quan điểm riêng càng mạnh, càng khó hành động mù quáng theo đàn”.

Mà phải đâu giới trẻ VN mình không thông minh? Những giải thưởng quốc tế về giáo dục cũng như việc sinh viên ta ở nước ngoài lúc nào cũng học tập xuất sắc hơn người chứng tỏ trí thông minh chúng ta có thừa.

Vậy phải chăng tinh thần giới trẻ chúng ta không vững và quan điểm riêng không mạnh, nên nếu hình thức bề ngoài không “sang trọng”, đắt tiền bằng người khác lại cảm thấy bất an?

Tuần trước, tôi đang đi dạo quanh Diamond Plaza tìm mua một ít đồ dùng (mỏi cả chân cuối cùng cũng chỉ mua được... một cái gối vì đồ trong này mắc quá) thì có tin nhắn trong điện thoại cầm tay.

Sau khi tôi đọc xong tin nhắn và gửi trả lời, định cất máy vào túi, có một đôi bạn trẻ khoảng chừng 19, 20 tuổi bước lại hỏi: “Chị mua cái Motorola này ở nước ngoài phải không chị?”.

Đúng là chiếc điện thoại này khá hiện đại, tôi được tặng và đã dùng hơn một năm ở Anh, nay đem về VN dùng luôn, nhưng bề ngoài rất bình thường không có vẻ gì “lộng lẫy” như trong những quảng cáo điện thoại di động nhan nhản trên các phương tiện thông tin ở đây hết.

Tôi gật đầu xác nhận nhưng vẫn không giấu vẻ ngạc nhiên: “Bộ hai đứa em bán cửa hàng điện thoại hay sao mà rành quá vậy?”.

Cô gái nọ liếc anh bạn trai đi cùng: “Thấy chưa?” rồi trả lời tôi: “Thì mua xài, rồi đổi điện thoại mới riết rành luôn. Cái điện thoại của chị ở VN không có đâu”. Khi tôi hỏi còn trẻ lấy tiền đâu đổi điện thoại mới hoài thì anh chàng nhún vai: “Ông già bà già cho chớ đâu”.

Theo thống kê của Công ty nghiên cứu thị trường GFK Asia Pte, trong sáu tháng đầu năm 2005, 1,6 triệu chiếc điện thoại mới đã được bán hết trên thị trường VN, gấp đôi dự đoán ban đầu, và con số này còn có thể cao hơn nữa vào sáu tháng cuối năm nay. Quả là một mảnh đất màu mỡ cho các đại gia trong ngành sản xuất điện thoại di động.

Khi ngồi dự một đám cưới, điện thoại anh bạn từ thời đại học ngồi cùng bàn tôi réo inh ỏi. Anh đang nghe chiếc này thì từ trong túi một chiếc điện thoại nữa réo lên, lại phải lập cập xin lỗi người ở đầu dây bên kia để ngừng nói chuyện.

Anh xong hai câu chuyện ở hai máy, tôi tính hỏi “Sao phải làm khổ mình vậy trời?!” nhưng thôi. Mà đây không phải trường hợp hiếm hoi, rất nhiều người bạn của tôi có hai điện thoại cùng lúc, toàn loại không mới nhất cũng mới nhì trên thị trường.

Mà cơ khổ, sở hữu nhiều điện thoại nên có lúc nào được yên đâu. Các nghiên cứu trên thế giới đã cho thấy những tác hại của điện thoại di động đến não bộ và cơ thể nếu dùng trong thời gian dài, và còn cảnh báo đến việc dùng điện thoại di động có ảnh hưởng xấu đối với sức khỏe trẻ em. Nhưng dường như người tiêu dùng VN, đặc biệt là giới trẻ, vẫn bỏ ngoài tai.

Chuyện “hội chợ phù hoa” của VN không chỉ dừng lại ở đó. Tôi theo bà chị ruột đang là giám đốc marketing và PR cho một khách sạn năm sao ở Sài Gòn đến khu Parkson của Saigontourist, mà theo lời bà chị, “dẫn em đi cho biết chứ mỗi lần tới đây chị không mua được gì hết á!”.

Quả thật những nhãn hiệu như Dolce & Gabbana hay Versace, ngay cả người nước ngoài cũng phải dân thật giàu mới mua nổi, lại được bày bán trong này và vẫn có khách hàng.

Lúc chúng tôi còn đứng ngoài cửa, một chiếc Mercedes Kompressor bóng lộn dừng lại cho một cô nàng trẻ măng đỏng đảnh bước xuống đi vào. Bà chị tôi bảo: “Mấy con nhỏ đang trong thời kỳ cố gắng “hôi của” từ mấy ông bồ đó mà!”.

Chuyện này làm tôi suy nghĩ mãi. Tôi nhớ thời ở Anh, anh bạn thân học cao học cùng trường chở tôi về nhà chơi. Ngang qua một ngôi nhà nọ cách nhà anh khoảng 1km, anh chỉ: “Hồi học cấp II, tôi đi giữ em cho nhà này nè”.

Ba mẹ anh khá sung túc và ở một khu rất giàu có gần London, chỉ riêng ngôi nhà đã được định giá với số tiền bảng Anh tương đương hàng triệu USD. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Đi giữ em bao lâu? Rồi anh có làm gì nữa không?”. “Giữ em khoảng một năm. Hồi nhỏ hơn có đi giao báo, rồi lúc học đại học nghỉ hè đi làm thu ngân siêu thị nữa”.

Giọng anh rất thản nhiên, không tự hào cũng không xấu hổ, như thể đó là một điều rất bình thường. Mà quả đó là một điều rất bình thường, chỉ có điều khi nghĩ về những cô nàng trẻ đẹp trong thời kỳ đi “hôi của”, hay những bạn trẻ thỏa sức lấy tiền cha mẹ đổi điện thoại di động và mua xe đời mới ở VN, tôi lại thấy nao nao trong lòng.

(Theo Giáng Uyên -Tuổi Trẻ)
 
Chuyện nói về cách sống của mỗi người trong xã hội dù già hay trẻ dù lớn hay bé đều có những cách nghĩ khác nhau về cách sống. O nên phê phán hay lên án ai cả vì họ đang sống vì bản thân họ.
 
chuyện này fải đến 4 fần là nói bốc lên, kô fải là thực tế
 
Góp với các bác một câu chuyện về ...cuộc đời.

Có 1 người bộ hành trên sa mạc Gobi. Bỗng đằng xa thấp thoáng nhiều chấm đen di chuyển rất nhanh. Nguy rôi, một đàn sói đói, giống vật hung hãn nhất trên vùng đất khắc nghiệt này. Đánh hơi thấy mồi ngon, đàn sói ào lên truy đuổi. Người bộ hành cắm đầu chạy. Biêt trốn đi đâu đây? Bỗng anh ta nhìn thấy 1 cái giếng. Giữa sa mạc thì chắc là giếng cạn rồi. Anh ta chạy đến nơi và ko do dự nhảy xuống. Trời ơi, cái giếng cạn nhưng khá sâu. Dù rơi xuống rất nhanh nhưng anh ta kịp nhận thấy dưới đáy giếng nhung nhúc...rắn độc. "mạng mình xong rôi". Bỗng phựt 1 cái, anh ta đã mắc vào 1 cành dây leo mọc ngang lòng giếng. Đàn sói đã đến nơi, và người khách nọ lơ lửng giữa trên là đàn sói và dưới là bầy rắn. "dẫu sao cũng còn được sống", anh ta nghĩ thầm. Bỗng anh cảm thấy là lạ. Hoá ra có mấy chú chuột to sù đang gặm gốc cây leo mà anh đang bám. Làm sao để sống đây? Anh chợt nhìn thấy ngay trên đầu mình 1 chiêc lá lẻ loi, và trên chiêc lá ấy là 1 giọt mật ong, óng ánh kiêu hãnh trong bóng tối nhờ nhờ của lòng giếng. Anh nhắm mắt lai, và đưa lưỡi ra thưởng thức hương vị ngọt ngào của giọt mật lẻ loi. Hết chuyện ạ.
 
Các bạn lưu ý: Chúng ta không nên đi quá xa bằng những phát biểu mang tính chất chính trị, điều mà HHVN đã có luật không cho phép.
 
@tovanhung: uh... em không có ý lan man sang chuyện chính trị đâu :)
hóa ra lại là vi phạm luật, hehe, lần sau rút kinh nghiệm :p
 
umh thiết nghĩ đây cũng là một vấn đền cho anh em ta cùng hau đưa ra để thảo luận đó chứ. No không chỉ là một bài học cho người lớn mà còn cho tất cả những ai có lòng tự trọng cũng như tôn trọng cuộc sống của mình và người khác

Đáng để học
 
lampham nói:
Gặp thời thế, thế thời tất thế .... (không nhớ câu này ai nói) hay tuyệt.

Đó là một vế đối của hai câu đối;
Ai công hầu? Ai khanh tướng? Cuộc trần ai, ai dễ hơn ai?
Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu. Gặp thời thế, thế thời phải thế.
Của hai cụ Đặng Trần Thường và Ngô Thì Nhậm. Không biết có đúng không các bác? Nói chung vì rất thích hai câu này nên cố nhớ, nhưng chỉ sợ các bác cười cho trí nhớ thiếu iôt của tôi :-&

@lampham: sao lâu quá ko thấy bác xuất hiện, thiếu bác tình hình Y5 rất... yên tĩnh (kidding đừng giận nhé :D)
 
Back
Top