Chời ơi, anh ấy đâu có xách lậu. Ông kia xách về 5 cân abc thì chú ấy kèm theo 2 cân xyz, có khác gì nhau đâu nhỉ. Ông kia có bị coi là buôn lậu đâu thì bác này càng ko thể là buôn lậu. hề hề
bác ạ, khi nào về thế bác, PM cho em cái số đt hoặc địa chỉ nhà em ra em lựa vài cái cùi cùi về em xài với bác.
Dạ bác New_comer nói chí phải, nếu nói buôn lậu thì không phải em ạ, hơn nữa em đi đoàn, toàn Pass xịn cả, vé thì hạng VIP (mà các bác có biết xếp trưởng đoàn em ko ạ), đến tới nơi có người vào tận cửa máy bay đón, mà hành lý em lại xách tay mới chết chứ.
Cung cấp vài thông tin để các bác biết, em cũng vài lần được tháp tùng làm lễ tân đón đoàn khách cao cấp nhiều, chả có thằng cu nào dám đòi kiểm tra đâu, hàng gửi bụng máy bay có khi nhận ngay trước khi lên băng chuyền (mà máy soi đồ thì lại ở băng chuyền). Nên thực chất có , mà bác nào đánh hàng nếu có đánh hàng về thì nên tay trong với mấy anh dịch vụ mặt đất, chỉ cần các anh này cho lên băng chuyền sau cùng hoặc cao thủ hơn nữa là các anh ý xách về phòng làm việc cá nhân hộ, rồi mỗi ngày mỗi người xách ra một ít. Hải quan nào làm hết được.
Bật mí cho bác nào quan tâm, theo các Soái và Tướng bên này cho biết, đa phần các loại thuốc đặc chủng chữa đau dạ dày, cao huyết áp, dụng cụ cho phòng răng... đều được đưa vào VN qua đường này cả. (Cáo lỗi nếu có bác nào đang trong đường dây này). Chẳng thế mà làm răng ở VN rẻ bèo. Nhân tiện đây, có bác nào mà người nhà cần các loại thuốc đặc chủng, đặc trị (loại dùng cho VIP thật, đại gia có tiền chưa chắc mua được ngay) em biết chỗ mua được.

Gần đây, trong các container ô tô cũ về cũng chơi cả cái này nữa.
Câu hỏi đặt ra là, nguồn cung ở đâu mà về VN nhiều thế????? (Ghi chép lại theo lời kể của Soái Ích-xì sau khi đả hết 8 mét bia / 3 người)
Hồi những năm 90 của thế kỷ trước, có vài đoàn du học sinh ngành y được nhà nước cử đi tìm đường phát triển ngành y nước nhà. Trong số đó, có người thành Tiến sĩ, có người thành Giáo sư, có người thành... dân buôn bán, có người về cống hiến cho đất nước từ bên trong, có người ở lại hoặc sang nước khác và cống hiến cho đất nước từ bên ngoài. Mối liên hệ từ hồi cùng đi học giúp họ trở thành bạn hàng tin cậy và thân thiết bây giờ. Vậy là nhà nước đầu tư đâu có thiệt, chỉ có là không
định hướng được cho họ thôi.
Tất cả những người ở lại đều không quên chuyên môn của mình, tuy rằng đôi lúc do
hoàn cảnh xô đẩy cũng tạm chuyển làm nghề này nghề khác, mà ở cái nơi tư bản kinh tế thị trường thì nhiều cám dỗ lắm. Trong số những người làm được đúng chuyên môn, đã được cấp phép hành nghề và mở được phòng mạch. Thế là hầu hết bà con mình ở bên đó đều đăng ký khám chũa bệnh tại phòng mạch của người mình. Và cho dù có bệnh hay không thì đều đặn họ vẫn đến khám, tất nhiên chẳng ai quy định giá một lần khám tối thiểu là bao nhiêu tiền, người Việt mình ở ngoài đùm bọc nhau thật. Thế nhưng mọi cái nó đếch thẳng tưng như thế, hay vì bà con mình ở bên lao động vất vả nên ai cũng mắc bệnh tiểu đường, tim mạch, huyết áp, răng miệng (cái này thì đúng đa phần người Việt bị do hậu quả của nền y học lạc hậu)... mà các bệnh này toàn từ cấp độ trên trung bình cả. Thế là cứ toa bác sĩ ra cửa hàng mà mua, tháng nào cũng vậy.
Làm một phép tính đơn giản, 100 người x 30 ngày x 2 viên = 6000 viên, đấy là em tính trung bình cho mỗi loại thuốc thôi ạ, chưa kể là một người lại có mấy toa của mấy phòng mạch khác nhau, và mua tại mấy hiệu khác nhau. Rồi nữa là các thân quyến được sang thăm thân bị sở tại bắt phải mua bảo hiểm y tế, đã mất công mua bảo hiểm thì cứ bị bệnh và mua thuốc nhiệt tình. Mà các bác có biết một chi tiết nữa không ạ, là những người được ăn trợ cấp xã hội thì được phát thuốc miễn phí, còn những người thu nhập thấp thì được mua thuốc giảm giá.
Bác nào nói hộ em xem đây là kiểu Tư bản hay XHCN???, và các bác đoán là mấy ngàn viên thuốc giá bèo kia chảy đi đâu????
(Phải họp một tí, lát xong pót tiếp)