Cú điện thoại bất ngờ
Ông chồng hớt ha hớt hải chạy về nhà bảo với vợ: “Nếu có ai gọi điện thoại tới thì em cứ bảo rằng anh không có nhà nhé”. Chồng vừa dứt lời thì chuông điện thoại nhà reo.
Vợ chạy đến nhấc điện thoại lên và nói to:
- Chồng em có nhà đấy!
Chồng tức giận bảo:
- Anh vừa dặn xong, sao em lại nói thế?
- Anh yêu, cú điện thoại đó đâu phải của anh!
Sau nụ hôn cuồng nhiệt
Một người còn trẻ đứng trên cầu, mặt buồn rười rượi, có vẻ như chuẩn bị gieo mình xuống dòng sông chảy xiết. presario2000 đi qua nhìn thấy thế hét toáng lên: – Này, này… Định tự tử đấy à? Cô, cô..
- Kệ tôi, không liên quan gì đến anh.
Nhận ra đó là một cô gái khá xinh đẹp, presario2000 ào tới, giữ chặt một tay cô và cầu xin một nụ hôn trước khi cô tự tử. Thật tuyệt vời, cô gái dễ dàng gật đầu đồng ý rồi trao cho presario2000 một nụ hôn nồng cháy, cuồng nhiệt đến… rát cả lưỡi.
Quá cảm động, presario2000 quyết định phải thuyết phục cô gái từ bỏ ý định dại dột của mình:
- Em xinh đẹp và đáng yêu như vậy, sao lại muốn từ bỏ cõi đời?
Hai hàng nước mắt lã chã tuôn rơi trên khuôn mặt trang điểm cầu kỳ của cô gái. Cô nói trong tiếng nấc:
- Bố… em… mắng…
“Đúng là phụ nữ, bố mẹ hơi nặng lời tí chút đã muốn quyên sinh” – presario2000 thầm nghĩ.
Cố gắng hôn thêm cô gái một cái nữa rồi presario2000 hỏi tiếp:
- Tại sao bố mắng em?
- Hu, hu… Bố mắng chỉ vì em thích ăn mặc như… con gái!
presario2000 nhảy luôn xuống sông!

)
***
Trong một buổi tuyên truyền về công tác dân số - KHHGĐ ở một bản miền núi, anh cán bộ dân số hướng dẫn bà con cách sử dụng bao cao su để tránh thai và phòng ngừa HIV/AIDS, anh làm ví dụ cách đeo BCS bằng việc đeo lên ngón tay trỏ của mình (thay vì đeo vào chỗ ấy vì nơi đông người nên không tiện lấy ra làm ví dụ) để bà con dễ hình dung.
Khoảng 3 tháng sau anh cán bộ dân số lại trở về bản nọ để lấy số liệu thống kê về tình hình dân số, bà con kêu ca phàn nàn rằng:
- Cái cao su của Chính phủ phát sao tao dùng nó vẫn bị?" Anh cán bộ hỏi bà con làm như nào, bà con nói "không những đeo vào một ngón như cán bộ hướng dẫn mà tao còn đeo vào cả 10 ngón.
***
Có 2 vợ chồng tiều phu nọ! Sống nghèo nàn bên cạnh một khu rừng. Người chồng tên Ấn. Mụ vợ tên Gái. Ban ngày người chồng vẫn vào rừng kiếm củi. Còn mụ vợ thì may vá. Được cái mụ vợ rất xinh nhưng tội là lẳng lơ, hay đua đòi.
Trong làng có tên Bá Hộ thấy sắc đẹp của mụ vợ cầm lòng không đặng, nên những lúc người chồng đi vắng thường lấy cớ nhờ vả may áo mà thả "Dê". Mụ vợ vì ham tiền nên... lửa gần rơm... lâu ngày cũng bén!
Như thường lệ! Người chồng vào rừng lấy củi. Đợi chồng đi! Mụ vợ nhắn người tình qua để làm "chuyện ấy!"
Trong lúc cao trào, mây nước ngừng trôi! Bất chợt người chồng về! Mụ vợ hốt hoảng nói:
Mụ vợ: Anh ấn vô
Tên Bá hộ nghe người tình thỏ thẻ vậy nên nghĩ mình chưa "làm đến nơi, đến chốn" nên làm "theo yêu cầu" bạn tình.
Mụ vợ lại tiếp tục nói khẽ: "Anh ấn vô"
Tên Bá hộ nghĩ trong đầu: Sao hôm nay nó sung thế?
Mụ vợ hốt hoảng khi thấy chồng vô đến sân giọng gấp rút: "Anh ấn vô, Anh ấn vô...!!!!!"
Tên Bá hộ hì hục!!! hì hục!!
Mụ vợ hốt hoảng khi thấy chồng vô gần giọng líu lại: Anh ấn vô, Anh ấn vô...!!!!!"
Tên Bá hộ hù!!ù!!! lúc này lực bất tòng tâm !!! tức quá khi nãy giờ nó cứ bắt mình Ấn vô liên tục liền nhảy xuống đất chửi đổng: Tiên sư mày! mày bảo ông ấn thế nào được nữa hả? Sức người cũng có hạn chứ! Có phải trâu bò đâu?
Chiêu hẹn bồ nhí
Hai vợ chồng đang ngồi ăn tối, bỗng chiếc điện thoại di động đắt tiền đổ chuông, reo inh ỏi, anh chồng là giám đốc một công ty liền bắt máy. Bên kia giọng bồ nhí õng ẹo:
- Anh đó hả?
Anh chồng thoáng chút bối rối, rồi nảy ra sáng kiến, liền trả lời:
- Alô! Ai đó? À, danh sách khen thưởng công ty hả?
- Anh giỡn hoài, có thương em nữa không nè?
- Thứ nhất: Nguyễn Thị Thương.
- Thế em đến với anh nghen!?
- Thứ hai: Lê Văn Kẹt.
- Hay là... Anh qua đây với em đi!
- Thứ ba: Đoàn Văn Bận.
- Thế khi nào anh mới đến được?
- Thứ tư: Mai Anh Tới.
- Lúc mấy giờ hả anh?
- Cuối cùng: Nguyễn Văn Bảy.
Anh chồng tắt máy, quay sang vợ:
“Hừ, văn phòng làm ăn bê bối quá, danh sách khen thưởng mà cũng quên!".
***
Hai vợ chồng kia rất yêu thương nhau, sau mười năm thử thách bà vẫn chưa có bầu. Cuối cùng ông đồng ý nhờ một người đàn ông khỏe đẹp để cấy giống. Mọi chuyện đã sắp đặt, giờ hành sự đến, ông rời nhà, dặn vợ sẽ có người tới làm phận sự, bà cứ tự nhiên tiếp đại ân nhân.
Trong khi ấy, một nhiếp ảnh gia chuyên chụp hình trẻ em dạo trong vùng, tới gõ cửa. Chủ và khách đều thuộc diện mau mồm miệng. Khách chưa kịp mở lời chủ đã vồn vã mời vào, bà nhanh nhẩu :
- Tôi biết ông là ai, đến đây làm gì, tôi đang chờ ông đây xin ông tự nhiên.
- Thật vậy sao, hôm nay tôi có chương trình giảm giá đặc biệt, sản phẩm trẻ em là chuyên ngành của tôi, bảo đảm không vừa ý không tính tiền bà.
- Thế tốt, đó là điều vợ chồng tôi mong muốn. Xin ông cho biết mình sẽ làm việc ở đâu ?
- Bà cứ yên tâm, theo kinh nghiệm của tôi, phải làm hai cái trong bồn tắm, trên bàn ăn, dưới bếp, sau đó có thể bò càng dưới sàn nhà.
- Trong bồn tắm ? Dưới sàn nhà ? Chồng tôi chưa bao giờ làm như thế, hèn gì...
- Thưa bà nghề chúng tôi không bảo đảm làm đâu trúng đó, tôi phải thử 5,7 kiểu, mỗi vị trí một hai cái, càng nhiều góc cạnh khác nhau càng hy vọng mang lại kết quả tốt.
- Chồng tôi xưa nay chỉ có một chỗ, làm hoài một kiểu hèn chi... Nếu vậy, xin ông làm liền cho, tôi nóng lòng lắm rồi.
- Thưa bà, nghề này không cho phép chúng tôi vội vã, mặc dầu chỉ cần 5, 10 phút, nhưng thiếu chuẩn bị kết quả sẽ không làm bà thỏa mãn.
- Phải rồi, chồng tôi không có kinh nghiệm, ông ấy vội vội vàng vàng, phụp một cái là xong, rồi đem đi rửa (rửa cái chi vậy ta??), hèn chi ...
- Thưa bà, tôi không dám chê ông nhà, nhưng hành nghề như vậy hèn gì trong nhà bà không có một sản phẩm nào ra hồn.
- Phải rồi, chúng tôi cũng muốn có hình ảnh con cháu cho đỡ buồn. Anh phó nhòm mở cặp lấy ra mấy tấm hình trẻ em. Chỉ một tấm chụp trong sân trường:
- Thưa bà, cái này, chúng tôi làm việc ở sân trưòng.
- Ấy chết, ai lại làm ở nhà trưòng, không sợ cảnh sát sao ?
- Không sao, thưa bà, lúc làm cái này chúng tôi chuẩn sẵn từ ngoài, vào tới là phụp liền, cảnh sát cũng khoái đứng xem chúng tôi làm suốt buổi !
Phó nhòm đưa tấm hình khác chụp em bé sinh đôi:
- Cặp sinh đôi này thật là khó khăn, bà mẹ không giữ nổi, chúng tôi làm suốt ngày.
- Trời đất, làm gì mà giữ không nổi !
- Dạ phải, bà ấy luôn chân luôn tay, hai đứa không đứng yên một chỗ, đứa này vừa xáp vô là đứa kia đã ra, cứ thế, lăng xăng mãi, mệt quá, hai đứa vừa ngồi chụm lại, tôi phụp một cái, thật bất ngờ mà lại đẹp thế này.
Đưa tấm hình em bé khác chụp ngoài công viên:
- Bé này, thưa bà tôi đã mất 4 tiếng đồng hồ làm ngoài công viên, còn hư cả đồ nghề nữa.
- Ông nói sao ? Làm tới 4 tiếng đồng hồ ? còn hư cả đồ nghề nữa ?
- Dạ phải, thưa bà thằng nhỏ nhúc nhích quá, tôi phải chui vào bụi rậm, chỉ lòi đồ nghề ra, vì nặng, tôi phải để đồ nghề trên cái nạng, thằng nhỏ nhúc nhích sàng qua sàng lại lia chia, rung chuyển cả mặt đất, đồ nghề mất thăng bằng rơi xuống, đụng phải tảng đá làm tôi xót cả ruột gan.
- Thôi được, tôi đã xem sản phẩm của ông, mình bắt đầu được chưa, tôi cũng chịu hết nổi rồi.
- Thưa bà, xin bà năm phút, tôi ra xe lấy cái tripot, cái nạng để dựng đồ nghề.
- Trời ơi, đồ nghề của ông phải chống nạng hay sao ?
- Thưa bà, cái cà nông (cannon) của tôi vừa dài vừa nặng, tay tôi cầm không nổi. Ấy... ấy...bà sao vậy ?
Nghe tới đó, bà chủ nhà kinh hoàng, bủn rủn tay chân té xuống sàn nhà nằm sùi bọt mép.
***
Có một cô gái xinh đẹp đang ngồi khóc. Bụt hiện lên hỏi:
- Làm sao con khóc?
Cô gái vẫn nghẹn ngào không nói nên lời. Bụt nghĩ cô buồn nên phải làm cho cô vui hơn. Nghĩ sao làm vậy, bụt đè cô ra và...
Xong việc, thấy cô gái đã thôi khóc, bụt hỏi:
- Thế lúc nãy làm sao??
Cô gái nói:
- Con khóc vì sáng nay người ta mới báo cho con biết... con bị nhiễm HIV
***
Có bà goá phụ rất yêu thích con mèo của bà, bà ta chăm sóc nâng niu nó chu đáo giống như con đẻ mình vậy. Bỗng một hôm không hiểu sao con mèo lăn quay ra chết. Bà cảm thấy không cam lòng bèn đem xác mèo đến nhờ một Bác sĩ Thú y để xét nghiệm và chỉ sau một vài phút giải phẫu, ông Bác sĩ đã có thể cho biết chính xác nguyên do: Van giữa hệ thống thực quản và hô hấp mèo bị tắc nghẽn do một búi lông bùi nhùi của chính con mèo.
Ông Bác sĩ cắt nghĩa thêm: "Vì bản tính mèo ưa sạch sẽ, mỗi lần lông nó bị bẩn là nó liền liếm liếm cho tới khi sạch và khô ráo thì thôi, và những sợi lông bị rụng vô tình theo lưỡi vào cơ thế và lâu ngày đã tích lũy tiểu thành đa tạo nên một búi lông trong ống thực quản."
Nghe Bác sĩ giải thích xong, bà góa phụ suy nghĩ một hồi lâu rồi bỗng nhiên òa lên khóc nức nở.
Bác sĩ: "Bà đừng đau buồn nữa, bà có thể kiếm một con mèo khác để thay thế mà."
Bà góa phụ: "Không. Tui khóc vì thương chồng tui quá, càng nghĩ càng thấy thương và tội nghiệp chồng tui quá."
Bác sĩ: ?!?
Bà góa phụ sật sùi kể lể tiếp: "... Tui đã biết lý do tại sao chồng tui bị chết bất đắc kỳ tử rùi ... Hu ... hu ..."