• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

Góc thơ văn pdaviet :D

Status
Không mở trả lời sau này.
Mặt trời lủng lẳng.
Em nằm thẳng cẳng.
Trên chiếc giường mây.
Em cầm cây bút.
Chấm chấm mút mút.
Viết thư cho anh: "Hỡi anh thân yêu.
Từ ngày anh đi. Ở nhà vắng vẻ.
Con chó nó đẻ. Nó đẻ 4 con.
Mặt nó tròn tròn.
Giống anh như đúc".

---------------------


Cứ chơi cho hết đời trai trẻ,
Rùi âm thầm lặng lẽ đạp xích lô! Cá không ăn muối cá ươn
Em nghe lời dụ bụng trương chình ình! Khi thương anh nói anh cười
Hết thương anh giả làm người... điếc câm! Gió mùa thu anh ru em ngủ
Em ngủ rùi.... anh cạy tủ anh đi!!! Iu em mấy núi cũng trèo
Đến khi em chửa mấy đèo anh cũng... dông! Lên non mới biết non cao,
Có bồ mới biết thật hao túi tiền! Khi xưa vác bút theo thầy,
Ham chơi, lười học (giờ) vác cày theo trâu!
 
Vầng trăng ai xẻ làm đôi .
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường.
Đêm qua anh ngủ trên giường.
Nhớ em tỉnh giấc, lọt giường gãy xương.

**

Trăm năm cừu vẫn là cừu.
Ăn xong rửa chén là điều dĩ nhiên.

**

Cái giường mà biết nói năng.
Thì ông hàng xóm hàm răng chẳng còn.

**

Cứ chơi cho hết đời trai trẻ,
Rùi âm thầm lặng lẽ đạp xích lô.

**

Dây tơ hồng ...quấn quanh chuồng lợn.
Tình chúng mình có tợn quá không em??

**

Râu tôm nấu với ruột bầu,
Chồng ăn nhổ toẹt lầu bầu chê ngu!
Thu đi để lại lá vàng
Anh đi để lại cho nàng thằng cu.

**

Mùa thu nối tiếp tiếp mùa thu,
Thằng cu nối tiếp thằng cu ra đời.

**

Khi xưa vác bút theo thầy
Bây giờ em lại vác cày theo trâu.

**

Tình chỉ đẹp khi tình dang dở .
Cưới nhau về tắt thở càng nhanh.

**

Đường về đêm tối canh thâu.
Nhìn anh tôi tưởng con trâu đang cười.
Hoa chanh nở giữa vườn chanh.
Còn em hoa súng thì đành ở ...... ao.

**

Con cò đi uống rượu đêm.
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao.
Còn anh chả uống ngụm nào.
Cũng say ngây ngất ngã vào lòng em.

**

Thương anh chín đợi mười chờ.
Đến khi mười một, em lờ bỏ anh.

**

Một con ngựa đau, cả tàu ...bỏ chạy.
Một người vô nét, cả nhà kẹt phone.

**

Con vua thì lại làm vua
Con gái bác sỹ khó cua vô cùng
Kén canh chọn cá lung tung.
Mai kia ở giá chiếu mùng lạnh tanh.

**

Chiều chiều ra đứng ngõ sau.
Thấy em yểu điệu cầm daọ...mổ gà.
Con gà em cắt làm ba.
Trời ơi có phải em là.....em không??

**

Gió đưa bụi chuối sau hè.
Giỡn chơi chút xíu ai dè... có con.

**

Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Chồng cày vợ ở nhà lầu ngồi chơi

**

Ai mua tui bán cây...si,
Si tui tốt giống cành chi chít cành.
Hễ si mà gặp Đất lành,
Là si phát triển trở thành ..siđa

**

Quân tử đắn đo là quân tử dại. quân tử ...làm đại
là quân tử khôn

**

Học hành như cá kho tiêu .
Kho nhiều thì mặn học nhiều thì ngu!

**

Cam sành lột vỏ còn chua.
Thương em còn nhỏ anh cua để dành.

**

Học cho lắm, tắm hổng có quần thay.
Học cho hay ,tắm thay hoài cái quần cũ.

**

Học cho lắm cũng ăn mắm với cà.
Học tà tà cũng ăn cà với mắm.
Học cho lắm cũng đi tắm cởi truồng .
Học luồn xuồn cũng cởi truồng đi tắm

**

Học làm chi, thi làm gì .
Tú Xương cũng rớt,huống chi là mình

**

Lạy thượng đế bao giờ con hết khổ!
Tổ cha mày con khổ mãi nghe con

**

Chán đời cắt tóc đi tu.
Nghĩ đi nghĩ nghĩ lại ... đi tù sướng hơn.
Trong tù làm chủ giang sơn,
Một căn phòng đá với dăm ba thằng.
Thằng nào cũng có khiếu năng,
Thằng thì giỏi hoạ thằng thì làm thơ.
Có thằng lại đứng ngẩn ngơ.
Vì sao ta lại trở vô nhà tù??

**

Trước cổng nhà thờ,anh và em...
Hai đứa hôn nhau,Chúa đứng xem...
Giật mình Chúa bảo:này hai đứa!
Hôn nhau như thế...Chúa cũng...thèm.

**

Yêu em mấy núi cũng trèo.
Đến khi em chửa mấy đèo anh cũng dông!!!

**

Anh xây em bằng cát.
Rồi hôn em 1 phát.
Ôi nụ hôn chua chát.
Toàn là đất với cát…

**

Hôm qua anh đến nhà em.
Ra về mới nhớ để quên 5000
Anh quay trở lại vội vàng.
Em còn ngồi đó, 5000 ...mất tiêu.

**

Bước chân dô quán đèn mờ.
Ngồi gần con gái không sờ là ngu!!
Thà rằng cắt tóc đi tu.
Ngồi gần con gái ..... ngu sao không sờ!!

**

Thuận vợ thuận chồng ......con đông mệt quá .

**

Mập thì đẹp,
Ốm thì dễ thương, Lòi xương thì dễ mến.

**

Gọt xoài đừng để xoài chua!!
Chọn bạn đừng để bạn cua bồ mình.

**

Một tay làm chẳng nên non
Bốn tay chụm lại nên sòng tiến lên

**

Thằng cho vay là thằng dại.
Thằng trả lại là thằng ngu!

**

Ðàn ông tập tạ thì đô
Ðàn bà không tập vẫn đô như thường.
 
Hai đứa hôn nhau Chúa đứng xem
Giật mình chúa bảo này hai đứa:

Hôn nhau như thế Chúa cũng thèm

quân tử đắn đo là quân tử dại
quân tử ..làm đại là quân tử khôn

Chán đời cắt tóc đi tu
Nghĩ đi nghĩ lại ... đi tù sướng hơn
trong tù làm chủ giang sơn
một căn phòng đá với dăm ba thằng
thằng nào cũng có khiếu năng
thằng thì giỏi hoạ thằng thì làm thơ
CÓ thằng lại đứng ngẩn ngơ
Vì sao ta lại trở vô nhà tù??

Bước tới hành lang giám thị tuần
Bạn bè chiến hữu chẳng thấy đâu
Lom khom dưới cuối một vài đứa
Lác đác hành lang giám thị tuần
Đề văn nghĩ mãi đau đầu wá
Đề tóan giải mãi vẫn ko ra
Giờ đây chỉ biết ngồi cắn bút
Một mảnh đề thi ta với ta!!!

Trời sinh có mận có đào
Có trai có gái có thằng bêđê

Bắc thang lên hỏi ông trời!
Lấy tiền cho gái có đòi được không
Ông trời quảnh mặt lại trong
Tao chưa đòi được huồng chi là mày?

Bắc thang lên hỏi ông trời
Chừng nào con gái mở lời cua tui
Ông liền mở miệng cười ruồi
Ta đây đẹp vậy chưa người nào cua!

Bắc thang lên hỏi ông trời
Con thèm thịt chó ăn rùi thì sao?
Ông trời 2 má đỏ hồng
Nhậu mà không rủ, tội chồng gap3

Nhận được thư em lúc nhá nhem,
Mừng mừng tủi tủi mở ra xem
Trong thư em viết dăm ba chữ:
"Anh ơi ngày mai nó lấy em".

Râu tôm nấu với ruột bầu.
Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon.
Chỉ tội cho cái thằng con.
Đứng ngoài chầu chực biết ngon là gì.

Gió mùa thu anh ru em ngủ.
Em ngủ rui`......anh cạy tủ anh đi!!!!
 
Xưa kia ở tuốt trên trời
Ngọc Hoàng Thượng Ðế thảnh thơi thấy buồn .
Sai bắt một chú chuồn chuồn
Xịt vô mười lít nước tương đem hầm.
Bỏ vô một ký ớt bầm
Chanh chua 5 trái , me dằm 6 tô

Nước mắt cá sấu 7 xô
Dịu dàng một xíu, 8 tô dữ chằng,
Nêm thêm 9 chú lăng nhăng
Mít khô, mít ướt cằn nhằn, ghen tuông
Trăm gram nhõng nhẽo giận hờn
Mụn cám, mụn bọc, mụn cơm, mụn đề
Ngọc Hoàng hứng chí hề hề
"Sản phẩm" hoàn tất không chê chỗ nào
Sai thiên lôi lấy bột nhào
Bắc Ðẩu canh lửa, Nam Tào quạt than
Cuối cùng một tiếng nổ vang
Thế rồi "con ấy" tàng tàng bước ra
Bèn đặt tên nó "EVA"
Còn gọi "con gái" hay là... "cô em"
 
Ngày xưa ở xứ Khoai Lang
Có nàng công chúa mịn màng Khoai Tây
Anh hùng bao kẻ mê say
Dù cho nàng có đêm ngày "tỏa hương"
Vua cha liệu tính trăm đường
Thôi đành kén rể cho nường có đôi
Yết thị dán khắp mọi nơi
Ai mà bủm giỏi xin mời dự thi
Chẳng đo tài trí làm gì
Chỉ đo lượng khí thoát ra trong lòng....

Xa xa ở xứ Mông Sờ
Có chàng trai trẻ,bút dờ găn đao (PutTheGunDown)
Đẹp trai từa tựa siêu sao
Có tài bủm khẽ,đổ nhào vạn quân
Tiếng thơm nô nức xa gần
Nhưng chàng vẫn cứ độc thân giữa đời
Biết tin,sung sướng rụng rời
Vừa bủm vừa chạy,thả rơi vài hòn(???)
Tư trang xếp lại cho tròn
Chàng vượt trăm núi,ngàn non tìm về...

Anh tài tụ tập nơi nơi
Khéo đái một bãi thì trôi kinh thành
Màu da đủ trắng, vàng,xanh
Một mùi ngan ngát ngỡ ngàng mọi nơi
Thịt cá thì chỉ ăn chơi
Tất cả chủ yếu là xơi khoai mì
Trong lòng mơ mộng có khi
Sánh cùng công chúa,còn gì vui hơn...

Đức vua đánh một tiếng cồng
Anh hùng thót bụng,khí xông tới trời
Tiếc là bao kẻ đứt hơi
Tiếng bủm khe khẽ như lời nỉ non
Có kẻ bủm cả ra ..hòn
Có người ngơ ngác,mỏi mòn chẳng ra
Công chúa buồn bã hỏi cha :
"Kiếp này con chịu lỡ làng rồi sao?"
Đến lượt bút dờ găn đao
Hai chân dang rộng,tiến vào cuộc thi
Khuôn mặt có chút lầm lì
(Vừa xơi một tạ khoai mì,khoai lang)
Chàng thả tiếng Bủm rền vang
Ngọc Hoàng hốt hoảng,vội vàng làm mưa
Chó,gà tan tác búa xua
Kinh thành hoảng loạn như vừa nổ bom
Tiếng Bủm khi bổng,lúc trầm
Nghe như tiếng sáo âm thầm đêm xuân
Công chúa lộ vẻ..đần đần
Vội vàng bước xuống,góp phần họa ca
Thỏ thẻ nói với vua cha :
"Chàng này xứng đáng được là chồng con!"

Kinh thành náo nhiệt tưng bừng
Dân chúng bịt mũi chúc mừng nhân duyên
Trai anh hùng,gái thuyền quyên
Câu chuyện còn mãi lưu truyền thế gian
Có chàng bủm thối kinh hoàng
Trở thành phò (mã) xứ Khoai Lang,Khoai Mỳ!!!
 
Việc bóng đa là chuyện quốc gia
Riêng cầu thủ rất cần ý chí
Như nước Brazil bên Nam Mỹ
Vốn xưng hùng xưng bá đã lâu
Cúp vàng 6 lượt gôm thâu
Nhờ cầu thủ vừa tài vừa đức.
Nếu Pele, Garincha, Zico, Romario bao đời tung hoành sân cỏ
Thì Ro béo, Ro vẩu, Carlos, Adriano ra sức giúp trẻ em nghèo.
Tuy phong độ lúc lên, lúc xuống,
Nhưng cũng chẳng bao giờ bán độ.
Nhìn nước bạn chúng ta càng hâm mộ,
Lại xót thương nghĩ chuyện nước nhà...

Vậy mà:
Văn Trương nhận kèo nên bỏ thủ
Bật Hiếu phá bóng hỏng trăm lần
Philippin danh bại Hải Lâm
Bacolod, thân tàn Văn Quyến
Chuyện đang nóng hổi
Chứng cứ rành rành...

Vừa rồi:
Nhân tiện thắng mấy cúp loàng xoàng
Dân cả nước đem lòng hy vọng.
Bọn phản quốc thừa cơ manh động,
Chỉ vì tiền chúng mãi quốc cầu vinh.
Nướng đô la trong những sòng bài,
Rồi túng thiếu chúng reo mầm tai vạ
Dối thầy, lừa dân, đủ muôn ngàn kế.
Bỏ thủ, không công, chiến thuật tơi bời,
Bại nhân nghĩa nát cả đất trời,
Làm tan nát lòng người hâm mộ.

Thương thay:
Người bỏ công, bỏ việc qua Philip phất cờ cổ vũ,
Chỉ mong rằng thắng được Thái Lan.
Kẻ thì xem trực tuyến, lúc có, lúc không,
Như ở Clichy chẳng hạn

Thế mà:
Thằng bán độ, đứa trung gian,
Tiền bạc chúng chuyền tay nhau không biết nhục
Nay chơi bài, mái gái gú
Sức nào mà đá lại với Thái Lan?
Nặng nề chúng chạy lăng quăng,
Tan tác cả thế cờ ông thầy Áo
Độc ác thay đồi Monmart không ghi hết tội
Dơ bẩn thay, nước sông Sein không rửa sạch mùi.
Lòng người đều căm giận,
Công an cũng chẳng buông tha...
 
Râu tôm nấu với ruột bầu.
Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon.
Chỉ tội cho cái thằng con.
Đứng ngoài chầu chực biết ngon là gì.

********o0o***********

Gió mùa thu anh ru em ngủ.
Em ngủ rui`......anh cạy tủ anh đi!!!!

********o0o***********

Sông Cầu nước chảy lơ thơ.
Có đôi trai, gái ngồi hơ... quần đùi.

********o0o***********

*Nhận được thư em lúc nhá nhem,
Mừng mừng tủi tủi mở ra xem
Trong thư em viết dăm ba chữ:
"Anh ơi ngày mai nó lấy em".

********o0o***********

Con nhà tông không giống lông .....đỡ giống khỉ.

********o0o***********

Gần mực thì đen gần đèn thì.......cháy.

********o0o***********

Bầu ơi thương lấy bí cùng ,
Mai sau có lúc... nấu chung một nồi.

********o0o***********
Chắp tay lạy cụ tình yêu.
Cho con lấy được nàng kều ngày nay.
Cụ nhìn trợn mắt cau mày.
Không đưa hối lộ thì đây đếch ừ .

********o0o***********
Má ơi đừng gả con xa.
Chim kêu vượn hú biết đâu mà lần.
Má ơi đừng gả con gần.
Con qua xúc gạo nhiều lần má la.

********o0o***********

Thò tay mà ngắt cọng ngò, thương em đứt ruột ăn tô phở bò .........thì hết ngay .

********o0o***********

Thuận vợ thuận chồng ......con đông mệt quá .

********o0o***********

Cá không ăn muối cá ươn.
Chồng cãi lại vợ ra đường bơm xe.

********o0o***********

Có công mài sắt có ngày...... chai tay .

********o0o***********

Kiến tha lâu cũng có ngày .... mỏi cẳng.

********o0o***********

Môi hở răng ....hô.

********o0o***********

Trèo cao ngã đau ,trèo thấp ngã cũng đau.

********o0o***********

Qua cầu ngả nón trông cầu .
Cầu bao nhiêu nhịp ...tốn xăng dầu bấy nhiêu
.
********o0o***********

Bánh mì phải có patê.
Làm trai phải có máu dê trong người!!!

********o0o***********

Làm trai cho đáng nên trai.
Lang beng cũng trải giang mai cũng từng!!!

********o0o***********
Học trò ngày nay quậy tới trời,
10 thằng đi học 9 thằng chơi
3 thằng đến lớp 2 thằng ngủ.
Còn lại thằng kia cùng gật gù.

********o0o***********

Bước chân dô quán đèn mờ.
Ngồi gần con gái không sờ là ngu!!
Thà rằng cắt tóc đi tu.
Ngồi gần con gái ..... ngu sao không sờ!!

********o0o***********

Hôm qua anh đến nhà em.
Ra về mới nhớ để quên 5000
Anh quay trở lại vội vàng.
Em còn ngồi đó, 5000 ...mất tiêu.

********o0o***********

Anh xây em bằng cát.
Rồi hôn em 1 phát.
Ôi nụ hôn chua chát.
Toàn là đất với cát…

********o0o***********

Yêu em mấy núi cũng trèo.
Đến khi em chửa mấy đèo anh cũng dông!!!

********o0o***********
Trên trời có đám mây xanh.
Ở giữa mây trắng xung quanh mây vàng.
Nếu mà anh lấy phải nàng,
Anh thà thắt cổ cho nàng ở không.

********o0o***********

Giám thị nhìn em giám thị cười.
Em nhìn giám thị lệ tuôn rơi.
Cổng trường đại học cao vời vợi.
Đồng ruộng mênh mông đón em về.

********o0o***********

Này cô con gái nhà ai.
Cớ sao dám hái hoa nhài nhà tôi.
Hái rồi thì hãy ...lấy thôi.
Còn chưa hái được để tôi...hái dùm.

********o0o***********

Trước cổng nhà thờ,anh và em...
Hai đứa hôn nhau,Chúa đứng xem...
Giật mình Chúa bảo:này hai đứa!
Hôn nhau như thế...Chúa cũng...thèm.

********o0o***********

Chán dời cắt tóc đi tu.
Nghĩ đi nghĩ nghĩ lại ... đi tù sướng hơn.
Trong tù làm chủ giang sơn,
Một căn phòng đá với dăm ba thằng.
Thằng nào cũng có khiếu năng,
Thằng thì giỏi hoạ thằng thì làm thơ.
Có thằng lại đứng ngẩn ngơ.
Vì sao ta lại trở vô nhà tù??

********o0o***********

Lạy thượng đế bao giờ con hết khổ!
Tổ cha mày con khổ mãi nghe con.

********o0o***********

Trên đồng cạn dưới đồng sâu.
Vợ chồng cấy cấy là thằng cu ra đời.

********o0o***********

Sức khoẻ là vô giá.Hột xoàn mới có giá.

********o0o***********

Hoc không yêu yếu dần rồi chết
Yêu không học không ngóc được lên.

********o0o***********

Vầng trăng ai xẻ làm đôi .
Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường.
Đêm qua anh ngủ trên giường.
Nhớ em tỉnh giấc, lọt giường gãy xương.

********o0o***********
Học làm chi,thi làm gì .
Tú Xương còn rớt,huống chi là mình.

********o0o***********

Trăm năm cừu vẫn là cừu.
Ăn xong rửa chén là điều dĩ nhiên.

********o0o***********

Học cho lắm, tắm hổng có quần thay.
Học cho hay ,tắm thay hoài cái quần cũ.

********o0o***********

Tiền không có =.>.Tình không có =.>.Ngồi trong xó =.>.Nhục như ***.

********o0o***********

Học cho lắm cũng ăn mắm với cà.
Học tà tà cũng ăn cà với mắm.
Học cho lắm cũng đi tắm cởi truồng .
Học luồn xuồn cũng cởi truồng đi tắm.

********o0o***********

Cam sành lột vỏ còn chua.
Thấy em còn nhỏ anh cua để dành.

********o0o***********
Bắt đầu ngủ giữa tiết 3 .
Đến khi tỉnh giấc đã là tiết 5.

********o0o***********

Một buổi chiều gió mát
Vẽ hình em trên cát
Thì bị ăn một tát
Của một con bồ khác
Nãy giờ đang quan sát
Anh còn đang ngơ ngác
Liền ăn thêm một tát
Ôi tình yêu trên cát !!!
Thật là chua và chát .

********o0o***********

Học hành như cá kho tiêu .
Kho nhiều thì mặn học nhiều thì ngu!

********o0o***********

Cái giường mà biết nói năng.
Thì ông hàng xóm hàm răng chẳng còn.

********o0o***********

Cứ chơi cho hết đời trai trẻ,
Rùi âm thầm lặng lẽ đạp xích lô.

********o0o***********

Nhà trường là nhà tù, sách vở là kẻ thù đi học là đi tu,
Thầy cô như sát thủ, thời gian như cao su! bạn bè như tôm sú.

********o0o***********

Dây tơ hồng ...quấn quanh chuồng lợn.
Tình chúng mình có tợn quá không anh??

********o0o***********

Ăn tranh thủ ngủ khẩn trương ,học bình thường yêu đương là chính.

********o0o***********

Ai mua tui bán cây...si,
Si tui tốt giống cành chi chít cành.
Hễ si mà gặp Đất lành,
Là si phát triển trở thành ..siđa.

********o0o***********

Râu tôm nấu với ruột bầu,
Chồng ăn nhổ toẹt lầu bầu chê ngu!

********o0o***********

Ai vô xứ Nghệ thì vô ,còn tui tui cứ thủ đô tui zề.

********o0o***********

Quân tử đắn đo là quân tử dại. quân tử ...làm đại là quân tử khôn.

********o0o***********

Thu đi để lại lá vàng ,
Anh đi để lại cho nàng thằng cu.
Mùa thu nối tiếp tiếp mùa thu ,
Thằng cu nối tiếp thằng cu ra đời.

********o0o***********

Khi xưa vác bút theo thầy ,
Bi giờ em lại vác cày theo trâu.

********o0o***********

Ngày xưa giám thị cũng đi thi .
Cũng cóp cũng quay chẳng kém chi.
Mà nay giám thị lại trông chặt .
Chẳng để em xem 1 tí gì….

********o0o***********

Tình chỉ đẹp khi tình dang dở .
Cưới nhau về tắt thở càng nhanh.

********o0o***********

Trừi mưa bong bóng phập phồng,
Má đi lấy chồng con ở dzí ... boyfriend(s).

********o0o***********

Qua đình ngả nón trông đình.
Nhìn anh ăn mặc thùng thình thấy ghê.

********o0o***********

Đường về đêm tối canh thâu.
Nhìn anh tôi tưởng con trâu đang cười.

.********o0o***********

Nhiễu điều phủ lấy giá gương.
Mai sau có lúc ngoài đường đập nhau.

********o0o***********

Hoa chanh nở giưã vườn chanh.
Còn em hoa súng thì đành ở ...... ao .

********o0o***********

Con cò đi uống rượu đêm.
Đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao.
Còn anh chả uống ngụm nào.
Cũng say ngây ngất ngã vào lòng em .

********o0o***********

Thương anh chín đợi mười chờ.
Đến khi mười một , em lờ bỏ anh.

********o0o***********

Một con ngựa đau, cả tàu ...bỏ chạy.
Một người vô nét , cả nhà kẹt phone.

********o0o***********

Con vua thì lại làm vua
Con gái bác sỹ khó cua vô cùng
Kén canh chọn cá lung tung.
Mai kia ở giá chiếu mùng lạnh tanh.

********o0o***********

Chiều chiều ra đứng ngõ sau.
Thấy em yểu điệu cầm daọ...mỗ gà.
Con gà em cắt làm ba.
Trời ơi có phải em là.....em không??

********o0o***********

Tìm anh như thể tìm chim.
Chim bay điện tử em tìm bi da
Hết tiền chim bay về nhà
Bố nỗi giận sách chổi chà rượt chim .

********o0o***********

Tóc thề em xõa ngang vai.
Anh mà **ng tới bạt tay bây giờ

********o0o***********

Đường về đêm tối canh thâu.
Nhìn em dù xấu biết đâu phân bày.

********o0o***********

Mấy đời bánh đúc có xương.
Mấy đời chơi net không vương tơ tình.
Trúc xinh trúc mọc đầu đình .
Em xinh em hút thuốc lào cũng xinh.

********o0o***********

Còn thời lên ngựa bắn cung.
Hết thời xuống ngựa lấy thung bắn ruồi

********o0o***********

Gió đưa bụi chuối sau hè.
Giỡn chơi chút xíu ai dè... có con.

********o0o***********

Tiền là giấy ==> Đốt là cháy
Người yêu là rác ==> Đầy là đổ.
Tình là bụi ==> Thổi là bay.
Đời là phù du ==> Ngu là phù mỏ.

********o0o***********

Trăm năm trong cõi ngưòi ta.
Ai ai cũng phải thở ra hít vào.
Trăm năm trong cõi người nào.
Ai ai cũng phải thở vào hít ra.

********o0o***********

Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Chồng cày vợ ở nhà lầu ngồi chơi.

********o0o***********

Ðàn ông tập tạ thì đô
Ðàn bà không tập vẫn đô như thường.

********o0o***********

Tóc thề em để ngang vai.
Anh mà **ng tới bụp liền đó nghe .

********o0o***********

Trúc xinh trúc mọc bờ ao
Em xinh... không mặc tí nào càng xinh!

********o0o***********

Trách người quân tử vô danh.
Chơi hoa xong lại... hái cành kế bên.

********o0o***********

Nam vô tửu như kỳ vô phong
Nữ vô phòng kỳ vô phong cũng phất!

********o0o***********

Thân em như giếng giữa đàng
Người khôn rửa ..., người phàm rửa chân.

********o0o***********
Một tay làm chẳng nên non
Bốn tay chụm lại nên sòng tiến lên

********o0o***********

Thằng cho vay là thằng dại.
Thằng trả lại là thằng ngu!

********o0o***********

Trên đời gì rẻ bằng xôi.
Anh đây chẳng tiếc mời em ăn cùng.
Giờ đây em đã ăn rồi.
2 ngàn em nhớ trả giùm cho anh!

********o0o***********

Trăng hôm nay cao quá ,
Anh muốn hôn vào má .
Trăng hôm nay cao tít ,
Anh muốn hôn vào .....
Trăng hôm nay mới nhú,
Anh muốn hôn vào .....

********o0o***********

Thi đua ta quyết thi đua
Thi đua ta quyết tiến lên hàng đầu
Hàng đầu rồi biết đi đâu?
Đi đâu không biết hàng đầu cứ đi !

********o0o***********

Con người càng lúc càng đông.
Thạch Sanh thì ít , Lý thông thì nhiều .

********o0o***********

Mập thì đẹp,
Ốm thì dễ thương,
Lòi xương thì dễ mến.

********o0o***********

Gọt xoài đừng để xoài chua!!
Chọn bạn đừng để bạn cua bồ mình.

********o0o***********

Thân em như giếng giữa đàng.
Người khôn rửa cẳng , người phàm rửa chân!

********o0o***********

Tình yêu như cái bánh tiêu ...
Ăn dzô thì muốn, thiếu điều ói ra.
Yêu em hổng dám nói ra.
Để dành trong bụng cho ra từ từ.

********o0o***********

Trên trời mây trắng như bông.
Ở giữa cánh đồng mông trắng như mây.

********o0o***********

**** ơi con muốn có chồng.
Con ơi.... **** cũng một lòng như con.
 
Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Ngóng về quê mẹ ruột đau chín chiều!
Hôm nay ngày đã bao nhiêu?
Mà sao chưa thấy mẹ yêu gửi tiền?
Đời con cơ cực - SV,
Xài nhiều mà biết kiếm tiền ở đâu?
Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Mẹ ơi, cha hỡi mau mau gởi tiền!
Ngày mai sinh nhật của nàng
Mà tui rỗng túi phũ phàng ghê không?
Tiền đâu mua nổi đóa hồng
Không tặng - nàng sẽ buồn lòng lắm thay!
Phải chi nàng thấu, nàng hay
Nàng thông nàng cảm lòng này chẳng lo
Hi vọng một viên kẹo to
Tặng - nàng vui vẻ ra trò nhận ngay
Kẻo không tình đầu xa bay
Cũng vì nỗi khổ anh đây "hổng" tiền
 
Giá như anh có thể ấn Ctrl+Z
Để Undo những gì đã xảy ra
Ngay cả những lập trình viên quốc tế
Còn có thể mắc lỗi nữa là...

Giá như anh có thể ấn Ctrl+Z
Một lần, chỉ đúng một lần thôi.
Anh sẽ Debug những lỗi lầm đáng ghét
Em sẽ hiểu anh đâu phải thằng tồi.

Giá như anh có thể ấn Ctrl+Z
Thì khi này anh đã ở bên em
Chứ đâu phải cô đơn ngồi quét
Những con Virus đang tràn ngập trái tim.

Nhưng anh không thể ấn Ctrl+Z
Trong phần mềm có tên gọi là tình yêu
Chỉ có thể chọn Continue hay Exit
Và tất nhiên anh chưa muốn xa em.

Hãy hiểu cho lòng anh em nhé
Và xin em, hãy rộng mở lòng em
Khi mã nguồn trái tim không còn đóng
Anh sẽ viết lên đó dòng tên em.
 
Làm sao kiếm được nhiều tiền ?
Làm sao kiếm được tên miền thật ngon ?
Làm sao giấc ngủ cho tròn ?
Làm sao khi chết vẫn còn lưu danh ?
Làm sao để tiền bóng banh ?
Làm sao để nó nhanh nhanh sinh lời ?
Làm sao sống giữa cuộc đời ?
Làm sao sống được chơi bời xa hoa ?
Làm sao cứ mãi trêu hoa ?
Làm sao biết được người ta yêu mình?
Làm sao biết cách tỏ tình ?
Làm sao biết được rằng mình đang yêu ?
 
Trái tim 9 lỗ chứa vô số nàng
Đàn ông đứng đắn đàng hoàng
Gặp ai cũng love mới là đàn ông
Đàn ông một mực thủy chung
Tay ôm cô Xuyến lại thương cô Hồng
Đàn ông sau trước một lòng
Một cô chưa đủ nên cần có hai
Đàn ông con mắt thẳng ngay
Khi gặp con gái chỉ nhìn body
Đàn ông thì ghét chữ T
Chữ Tiền thì thích, chữ Tình thì mê
Đàn ông không phải là dê
Chỉ vì bản tánh là mê đàn bà
Đàn ông không thích rườm rà
Chỉ mong vợ đẹp, có nhà, có bank
Đàn ông không thích lăng nhăng
Lớn thì ngày chẵn, nhỏ thì week-end
Đàn ông không thích lem nhem
Có nhiều bồ nhí xem như gặp thời
Đàn ông không nói hai lời
Tối thì thề thốt sáng rồi lại quên
Đàn ông không thích nói dai
Uống vô vài cốc nói hoài sáng -dêm
Đàn ông thì rất thanh liêm
Chỉ gom đồ tốt để riêng cho mình
Đàn ông rất trọng nghiã tình
Cua luôn bạn gái của người mình thân
Đàn ông huynh đệ tương thân
Gặp lúc nguy hiểm co chân chạy -dầu
Đàn ông lịch sự phát ngầu
Gặp người lớn tuổi cắm -dầu đi mau
Đàn ông ăn nói thanh tao
Chửi thề nói tục như hầu làm thơ
Đàn ông không thích ở dơ
Mang một đôi vớ hai tuần chưa thay
Đàn ông trông rất bảnh trai
Mặc đồ xốc xếch, tương lai ăn mày
Đàn ông thì rất đa tài
Học thì dở ẹc, đánh bài khỏi chê
Bài cào, xì zách, cách tê
Thức -dêm suốt sáng mới lê thân về
Đàn ông ôi thật ê hề
Cày hai ba jobs lại huề trắng tay
Cô nào muốn có tương lai
Làm ơn hãy tránh những ai nghiện bài
 
Sad love strory >"<

Chuyện đời thường
Khuyết danh

Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh ấy mất sớm từ khi anh còn nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, một mình bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.

Tôi đồng ý ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn phòng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh. Bước vào căn phòng chan hòa ánh sáng vừa dọn xong, anh ấy chẳng nói chẳng rằng bất chợt bế xốc lấy tôi và quay một vòng quanh phòng. Khi tôi sợ quá cào cấu anh xin anh bỏ xuống thì anh bảo:

- Nào, chúng mình về quê đón mẹ nhé!

Chồng tôi cao lớn, còn tôi thì bé nhỏ và thích được nép đầu vào ngực anh. Những lúc ấy, tôi có cảm giác như anh có thể nhét gọn tôi vào túi áo. Những bận hai người tranh cãi nhau mà tôi không chịu thua, anh bèn nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.

Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở phòng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đã, một hôm bà bảo:

- Các con thật chẳng biết chi tiêu gì cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm gì kia chứ?

Tôi cười:

- Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ thì ai nấy đều vui vẻ cả.

Bà cúi đầu lầu bầu gì gì đấy. Chồng tôi bảo:

- Ðây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi.

Bà không nói gì nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả thì bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và thì thầm:

- Ngốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ thì sẽ chẳng sao cả, phải không nào?

Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những hòa âm trái tai.

Ðiều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai mình ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Ðàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ thì coi sao được, bà nghĩ vậy. Vì thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy gì thì bà khua đũa đụng bát tỏ ý không bằng lòng. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bã người nên khi ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. Vì thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng. Ðôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác thì bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái.

Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế thì bà nhìn thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm lì trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quýt chẳng biết làm gì. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Tôi điên tiết lên vặn lại:

- Thế thì rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?

Anh trợn mắt:

- Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch thì ăn cũng có chết đâu, hả?

Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui lòng trước.

Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy "nhiệm vụ nặng nề" này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nhìn ngó tôi với ý trách móc tôi không làm tròn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử. Ðể thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn. Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo:

- Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?

Rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đìa vì ấm ức. Sau cùng anh thở dài:

- Cứ coi như là em vì anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?

Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.

Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng kìm lại mà không tài nào kìm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào phòng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi bình tâm lại thì nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, còn anh thì đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh căm tức nhìn tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được gì, thật ra nào mình có cố ý nôn đâu. Lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau to. Mới đầu mẹ anh còn giương mắt đứng nhìn, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nhìn tôi rồi đi ra theo bà.

Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở mình đã phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy còn muốn tôi thế nào nữa đây? Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn gì cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo:

- Sắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!

Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đã có bầu. Bây giờ mới rõ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng mình và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?
 
Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến lòng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nhìn tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào lòng tôi. Tôi tự nhủ "đừng nhìn anh ấy, đừng nhìn anh ấy", và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: "Anh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!" rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một vòng. Ước muốn ấy đã không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lã chã. Vì sao chỉ một lần cãi nhau đã làm cho tình yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ?

Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên. Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Thì ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nhìn anh không nói gì. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vã bỏ đi. Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lý trí, biết tách bạch tình và tiền rạch ròi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lã chã tuôn rơi.

Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ý định của mình rồi tìm anh trao đổi cho xong mọi chuyện. Khi đến công ty của anh, cậu thư ký ngạc nhiên nhìn tôi:

- Ơ kìa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà.

Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi tìm được anh thì bà đã tắt thở rồi. Anh không hề nhìn tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nhìn khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ?

Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu nào, thậm chí mỗi khi nhìn tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ. Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buýt đâm vào bà... Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao anh ấy chán ghét mình. Nếu hôm ấy mình không nôn oẹ, nếu hôm ấy mình không to tiếng cãi nhau với anh ấy, nếu... Trong lòng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà.

Anh lẳng lặng dọn vào ở phòng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Lòng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi không nói gì. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận còn hơn. Tôi có cố ý để xảy ra mọi tai họa ấy đâu! Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người qua đường. Tôi như cái thòng lọng thắt vào tim anh.

Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nhìn qua cửa kính thấy chồng mình đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đã hiểu rõ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng mình, trân trân nhìn anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói gì hết, và cũng chẳng biết nói gì. Cô gái nhìn tôi, nhìn chồng tôi rồi đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nhìn lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ còn nghe thấy tim mình đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa thì tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngã xuống. Ðêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, tình yêu giữa hai chúng tôi cũng đã chết.

Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh. Tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho anh, ý định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn.

Tôi sống một mình. Ði bệnh viện khám thai một mình. Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng dìu đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời.

Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong phòng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đã biết tờ giấy đó viết gì rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đã dần dà học được cách giữ bình tĩnh. Tôi nhìn anh, cất mũ rồi bảo:

- Ðợi một tí, tôi sẽ ký ngay đây.

Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác gì tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: "Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy... ". Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa. Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nhìn cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem gì hết, liền ký tên mình và đẩy tờ giấy cho anh.

- Em có bầu rồi đấy à?

Ðây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi.

- Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi.

Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng lòng tôi đã không còn gì nữa, rất nhiều thứ đã biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa.

Không nhớ là anh ấy đã nói với tôi bao nhiêu lần câu "Xin lỗi" nữa. Trước đây tôi cứ tưởng mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ thì không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nhìn tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy. Chúng tôi đã rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố tình, còn anh thì cố tình. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa. Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, còn với anh thì tim tôi đã lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm ký vào tờ giấy kia, hôn nhân và tình yêu, tất cả đều đã biến mất khỏi trái tim tôi. Có hôm anh định trở lại phòng ngủ của chúng tôi. Anh vào thì tôi ra phòng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở phòng của bà.

Ðêm đêm, đôi lúc từ phòng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở trò cũ chứ gì. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoãn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh vì hai người yêu nhau. Bây giờ thì chúng tôi còn có gì nữa đâu? Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quãng cho tới ngày đứa bé ra đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ gì cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v... Những thứ ấy chất gần đầy căn phòng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đã trơ như đá. Anh đành giam mình trong phòng, ngồi gõ phím máy tính lạch cạch. Chắc là tìm vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu còn có ý nghĩa gì với tôi nữa.

Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, hình như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cõng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Ðến bệnh viện, anh lại cõng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: "Trên đời này, liệu có ai yêu thương mình như anh ấy không nhỉ?"

Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dõi theo tôi đi vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh. Khi tôi ra khỏi phòng đẻ, anh nhìn tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngã xuống. Tôi gào tên chồng mình, anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại...

Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ còn nhỏ nước mắt vì anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong lòng.

Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đã ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: "Chị nên chuẩn bị hậu sự đi thì vừa". Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào phòng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đã phát hiện mình bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...

Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con mình:

"Con của bố. Vì con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con thì bố mới chịu ngã xuống. Ðấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ...

Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quãng đời con lớn lên thì vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy thì con có thể tham khảo ý kiến của bố, con nhé!

Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như mình đã cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hãy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả vì con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quý nhất..."

Chồng tôi viết về tất cả mọi chuyện, kể từ khi đứa bé còn ở vườn trẻ cho tới lúc nó học tiểu học, trung học, đại học, rồi ra công tác, cả đến chuyện yêu đương của con nữa. Chồng tôi cũng để lại một bức cho tôi:

"Em yêu quý. Ðược lấy em làm vợ là niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời anh. Em hãy tha thứ việc anh đã làm tổn thương em. Hãy tha lỗi việc anh giấu tình hình bệnh tật của mình, chẳng qua chỉ vì anh không muốn để em phải lo nghĩ trong thời gian chờ bé chào đời... Em yêu quý. Nếu khi đọc những dòng này mà em khóc thì nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi. Như thế anh sẽ có thể mỉm cười cảm ơn em luôn luôn yêu anh... Anh sợ rằng mình sẽ không có dịp tự tay tặng cho con những món quà anh đã mua sắm. Phiền em hằng năm thay anh tặng quà cho con, trên bao gói nhớ đề rõ ngày tặng, em nhé..."

Khi tôi trở lại bệnh viện thì anh vẫn đang hôn mê. Tôi bế con đến, đặt nó nằm bên cạnh anh và nói:

- Anh ơi, anh hãy mở mắt ra cười lên nào. Em muốn để con mãi mãi ghi nhớ hơi ấm của bố nó khi nó nằm trong lòng anh đấy, anh ạ...

Chồng tôi khó nhọc mở mắt ra, khẽ mỉm cười. Thằng bé rúc vào lòng bố, ngọ ngoạy nắm tay nhỏ xíu hồng hồng. Tôi ấn nút máy ảnh, nước mắt chảy ràn rụa trên mặt...
 
Truyện hơi dài nên em phải chia thành 2 phần. Mọi người đọc xong thấy thế nào? Trong truyện nài em ghét bà mẹ chồng nhất. Tự dưng đi phá hoại hạnh phúc của người ta.Chẹp! Mong là sau này em hok vớ phải bà mẹ chồng như thía :p
 
Giả vờ thôi anh nhé...

Giả vờ mình yêu nhau đuợc không anh? Thế thì em sẽ giả vờ đụng tay anh... Nhưng anh phải giữ tay em lại thật lòng đấy nhé!

Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em - giả vờ sợ mất em, anh nhé!

Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi “Em đâu…”, thật lòng được không?

Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: "Thôi, hay là anh cõng…".

Lên xe, em làm như buồn ngủ. Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.

Giả vờ mình yêu nhau anh nhé. Để em được ghen tuông, ghen tuông “hợp pháp” mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho anh như thế, giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật…

Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.

Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.

Anh hãy giả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm…

Giả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ đã tới lúc em đi! Nhưng anh phải hứa cái siết tay giả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh...

Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật. Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi…

Và cuối cùng em đã giả vờ anh là em không yêu anh.

Sự thật là em yêu anh nhiều lắm. Anh có biết hay không?
 
Em bon chen it tho voi nha!

Khô khan


Chợt một ngày em bảo anh khô khan

Không nói nổi dù một lời của gió

Không dịu dàng và mượt mà như cỏ

Không êm đềm hay lơi lả như trăng


Anh nghe lòng nhói nỗi bâng khuâng

Em nói đúng , buồn thay em nói đúng

Gã đàn ông trong anh lại vụng

Nói lời trái tim mà lạc giữa ngôn từ


Nhưng lẽ nào em chẳng nhận ra ư?

Anh không nói vậy mà anh đã nói

Bằng nỗi khát khao tưởng chừng không có tuổi

Bằng niềm đam mê còn trẻ mãi không già


Và lẽ nào em lại chẳng nhận ra

Giữa cái khô khan có chút gì bối rối

Giữa cuộc sống đang trôi đi rất vội

Anh đờ đẫn cuốn theo những lo lắng rất đời


Hãy gọi cho anh khi đêm đã khuya rồi

Khi anh đã về với mình rất thật

Khi anh thấy tận trong anh sâu nhất

Ánh mắt em nhìn trách móc suy tư


Em...Em vẫn còn thao thức đấy ư?

Vằng vặc thế mà trăng vẫn khuyết

Anh sẽ nói và mong em sẽ biết

Có những lời gửi đến chỉ mình em.
 
Bài Thơ Đôi Dép

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nổi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia .

Một phần tiếp theo của Đôi dép
Ước gì chỉ cần một lần anh chép tặng em
Bài thơ mà người ta kể về đôi dép
Bởi chỉ có nỗi nhớ ở trong lòng tha thiết
Thì những vật tầm thường mới viết được thành thơ

Anh là chiếc phải nhé, em thích bên trái cơ
Đố anh thiếu em mà đi bình thường được đấy
Sao anh cứ ngang ngược thích bám đường lò cò nhảy
Có em song hành, có phải vất vả được sẻ chia

Có em trong đời, anh cứ đàng hoàng bước đi
Con đường công danh còn dài và gai góc lắm
Dẫu anh lên đỉnh cao hay hụt chân xuống vực thẳm
Em vẫn song hành, cùng gánh vác những nhục vinh

Thiếu em trong đời, anh sẽ thấy chênh vênh
Dẫu bên cạnh (em biết) rồi anh cũng sẽ tìm được người thay thế
Nhưng giống đến mấy cũng đều là không thể
Người ta sẽ biết ngay không phải cùng một đôi

Đến bao giờ anh mới thấy mình lẻ loi
Khi mà phải trái với anh giờ đây vẫn là hai thế giới
Em vẫn song hành, dõi theo và chờ đợi
Ngày anh nhận ra cần có em trong đời….
 
quá hay :):):):)

donate cho em Te 50$ luôn khuyến khích .. mà Yu hỏi cái ... sưu tầm hay sáng tác thế :-/
 
...
Em leo lên cỗ xe cùng đi luôn thể
Dù đi tận nơi đâu, quay trước quay sau,em vẫn là người vuốt ve sự sống,
Em nghiêng mình trên những xó xỉnh quạnh hiu nhỏ bé, chẳng quên vật, chẳng quên người,
Em hấp thụ mọi thứ cho em, cho bài ca đang viết.
Hỡi chú bò lục cục ách xe, loảng xoảng dây xích hay đang dừng chân bóng lá, các chú nói gì trong ánh mắt?
Em tưởng chừng như điều đó còn hơn mọi ấn phẩm em học trong đời.
Em lang thang đi suốt một ngày, bước chân làm vợ chồng chú vịt trời hốt hoảng,
Cả hai vụt bay lên và chầm chậm lượn vòng.
Em tin ở những ý đồ mọc cánh,
Và thừa nhận các màu đỏ, trắng, vàng đang nô giỡn trong em,
Và coi màu xanh, màu tím cùng chiếc mào chim hình vương miện như có ai chủ tâm sắp đặt,
Và sẽ không gọi chú rùa là hèn hạ, khi rùa không thể khác loài rùa,
Và em nghe chú sẻ rừng hót thấy êm tai, mặc dầu chú không học nhạc,
Và nhìn thím ngựa nâu, em xấu hổ vì mình ngu ngốc và bệnh ngu ngốc của em khỏi tức thì.
Chú ngỗng trời dẫn đàn bay trong đêm mát,
Chú kêu "cà kíu", tiếng vang xuống bên em như tiếng chào mời,
Kẻ vô tình có thể cho vô nghĩa, nhưng em nghe chăm chú,
Tìm ra mục đích tiếng kêu trên thăm thẳm cao đang chuyển dịch dần thời tiết về tiết trời đông.
Con hươu móng nhọn rừng phương Bắc, con mèo trên bậu cửa, con chim bạc má, con chó ngoài đồng cỏ,
Đàn lợn con lẵng nhẵng theo lợn mẹ, và mẹ ủn ỉn kêu khi con bâu vào nhay vú,
Bầy gà tây tí tẹo cùng mẹ gà xoè nửa cánh ủ con,
Em nhận ra trong chúng, trong em tự nghìn xưa cùng một luật sinh tồn.
Chân em nén đất vọt lên trăm nghìn trìu mến,
Nhưng em tự trách em không diễn đạt được lên lời.
Em phải lòng những gì mọc lên ngoài trời rộng,
Những người sống giữa bầy gia súc, hoặc nếm vị rừng, nếm vị đại dương,
Những người xây dựng, lái tàu, những người sử dụng búa rìu, những người điều khiển ngựa,
Em có thể ăn ngủ liên miên hết tuần này sang tuần khác với họ.
Trên đời này, bình thường nhất, rẻ rúng nhất, gần gụi nhất, dễ dàng nhất là em.
Em đánh bạc với rủi may, tiêu xài nhằm những món lời đồ sộ,
Tự trang điểm để trao thân cho người đầu tiên đến đón em đi,
Chẳng đòi hỏi trời cao xuống làm những điều em mong muốn,
Gieo rắc khắp nơi thừa mứa không ngừng.
Biển ơi ! Ta cũng trao ta cho em, ta đoán được điều em muốn nói,
Từ bờ cát, ta ngắm nhìn em uốn muôn vàn ngón tay vẫy gọi,
Ta tin rằng em chẳng chịu về nếu chưa được chạm người ta,
Chúng mình phải đi dạo một vòng, ta cởi áo quần, em hãy cuốn ngay ta khỏi tầm nhìn mặt đất.
Hãy gối đầu em lên cánh tay mềm, hãy ru em trên võng sóng đung đưa,
Hãy té lên em làn nước yêu thương để ta có thể trả lại em như thế.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Back
Top