Anh biết mình chẳng thể quên em
Dẫu bao lần nhắc mình đừng nhớ
Dẫu cố gạt em ra khỏi niềm trăn trở
Nỗi nhớ ơi, nỗi nhớ cứ tìm em!
Thời gian đã đưa ngày ấy trôi vào ký ức và trở thành kỷ niệm của riêng anh ! Nó không dài nhưng so với 1 đời người thì cũng chẳng phải là quá ngắn, mà cũng đủ để mọi việc lắng xuống phải không em? Giờ đây.... anh đã có thể nói tất cả, tất cả lòng mình khi kỷ niệm của ngày xưa bất chợt ùa về!
Anh khát khap được quay về ngày ấy, được đạp xe thong dong và nói chuyện cùng em!
Em biết không? Em là một cái gì đó mà mãi mãi, chẳng bao giờ tầm tay anh có thể với tới được. Hãy hiểu cho anh em nhé!
Em đã trách anh vô tình, chẳng bao giờ chú ý đến em dù chỉ là một cái nhìn, một lần ngồi gần em trong giờ học hay trả lời lá thư em gửi! Em có biết trong bóng tối, khi không còn nhìn rõ mặt nhau thì người ta rất dễ nói ra những điều mà lúc bình thường mình không thể nào nói được... và đêm đêm, khi chỉ còn anh với mệt nhoài những công việc ngổn ngang, anh lại ngồi viết cho em. Nhưng những lá thư chẳng bao giờ dám gửi, những bài thơ anh cất cho riêng mình. Em có biết anh ước mong được ngồi bên em trong mỗi tiết học đến nhường nào không, nhưng bước chân anh không dám...
Hồi ấy, không cần em phải nói ra đâu! đã từ lâu, lâu lắm rồi anh đã hiểu mỗi khi nhìn vào mắt em, nhưng.....anh không thể! Nếu ngày ấy anh làm theo lời trái tim mình thì sẽ có thêm 1 người mà anh yêu thương sẽ khổ vì anh. Em trong trắng và thanh cao quá, anh không muốn làm em khổ vì anh nhưng vô tình anh đã làm đau trái tim em.
...
Anh yêu em nhưng quá đỗi dại khờ
Anh vụng dại nên để em vuột mất
Nỗi nhớ hanh hao ngay cả khi không mơ thành giấc
Những ngón tay gầy cũng chải nỗi nhớ mong!