• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

1001 CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG!!!

Status
Không mở trả lời sau này.
Cây Phiền Muộn

Người thợ mộc mà tôi thuê để giúp tu sửa lại căn nhà cũ nát, chấm dứt một ngày làm việc đầu tiên với không ít phiền muộn và bực dọc. Đầu tiên là cái mái ngói nhà đã khiến anh ta loay hoay mất cả giờ đồng hồ, sau đó đến trò "đình công" của cái máy cưa và chiếc xe tải cũ kỹ. Khi tôi lái xe đưa anh ta về nhà, anh ngồi im như thóc, chẳng buồn cười nói suốt cả chặng đường. Đến nơi, anh mời tôi ghé thăm gia đình anh.

Khi chúng tôi đến gần của, anh đột nhiên dừng chân bên cạnh một thân cây thấp bé và đưa cả hai tay vuốt nhẹ lên đầu ngọn cây. Lúc cánh cửa nhà bật mở, tôi ngạc nhiên thấy anh biến đổi hẳn thành một người khác hẳn. Gương mặt sạm nắng của anh rạng rỡ nụ cười. Anh siết chặt hai đứa con nhỏ vào lòng và dịu dàng hôn vợ. Sau một hồi hàn huyên, anh đưa tôi ra xe trở về nhà. Khi chúng tôi đi ngang qua cây thấp bé gần cửa, sự tò mò thôi thúc tôi đã khiến tôi buột miệng hỏi về hành động ban nãy của anh.

"Ồ! Đó là cây phiền muộn của tôi". Anh ta vui vẻ đáp. "Tôi biết mình không sao tránh khỏi những phiền toái trong công việc và chắc chắn rằng không nên đem về nhà những phiền toái ấy để gây khó chịu cho vợ con, những người đã đợi tôi cả một ngày dài. Vì vậy, mỗi khi buổi chiều về nhà, tôi đã đem hết mỗi buồn phiền và bực dọc của mình gửi lên ngọn cây rồi sáng hôm sau khi đi làm tôi lại mang chúng đi".

"Nhưng anh biết không, thật buồn cười", người thợ mộc kể tiếp: "Khi tôi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để mang chúng đi thì dường như chúng đã vơi đi khá nhiều so với lúc tôi gửi chúng lên ngọn cây đêm hôm trước".

Trong cuộc sống, chẳng ai có thể thường xuyên đem lại sự bình an cho bạn ngoài chính bản thân bạn.
 
Tiếng Chim Hoạ Mi.

Một sớm đầu Xuân, ông Bân trở dậy, thấy phấn chấn lạ thường và ông chợt nhận ra tiếng chim hoạ mi hót ríu rít, điều mà hơn chục năm qua ông mới thấy lại. Bỗng thằng Hiếu, cháu nội duy nhất của ông ùa vào như một cơn gió:
- Ông có nghe thấy tiếng hoạ mi hót không? Cháu thấy bảo chim hoạ mi báo hiệu tin vui đến mọi người. Chắc bố cháu sẽ trở về.
Ông Bân lặng lẽ quay mặt dấu dòng nước mắt. Cách đây 10 năm vợ ông mất đi. 2 năm sau, thằng Trung con ông tòng quân vào chiến trường Miền Nam và chỉ sau 3 tháng đơn vị đã gửi giấy báo tử cho ông. Điều may mắn duy nhất là Trung đã kịp để lại cho ông thằng Hiếu, giọt máu duy nhất của dòng họ. Hoạ vô dơn chí, mẹ nó đã mất ngay khi nó cất tiếng khóc chào đời. Nén nỗi đau, ông Bân cắn răng thay bố, thay mẹ nuôi thằng Hiếu nên người. Ông vẫn dấu thằng Hiếu về cái chết của bố nó và nó vẫn mong mỏi ngày bố nó chiến thắng trở về.
Một năm trở lại đây ông Bân ốm liệt giường. Thế mà chỉ nghe tiếng hoạ mi hót ông bỗng thấy khoẻ khoắn lạ thường và ông lại hy vọng vào điều thằng Hiếu nói, biết đâu có sự lầm lẫn gì chăng. Và tiếng chim hoạ mi đã mang lại niềm vui, niềm hy vọng cho hai ông cháu suốt những ngày đầu Xuân.
Bỗng đâu, ở làng đồng rừng yên tĩnh lù lù xuất hiện một gã vô công rồi nghề, trên tay luôn lăm lăm khẩu súng săn. Gã có tài bắn bách phát bách trúng và việc nhìn thấy các con chim bị bắn toác đầu, gãy cánh là sở thích duy nhất của gã. Kể từ khi gã xuất hiện, tiếng chim hoạ mi dứt hẳn và ông Bân lại thấy buồn, trống vắng một điều gì đó. Thằng Hiếu cũng buồn lắm, nó lang thang khắp nơi với hy vọng timg được một con hoạ mi sót lại mang về cho ông. Một sớm, nó bỗng nghe thấy tiếng hoạ mi lảnh lót trên một bui cây cao. Nó tiến lại cố tìm kiếm. Bỗng thấy từ trên cây tụt xuống một thằng bé cỡ tuổi nó. Một ý nghĩ loé lên trong đầu nó. Và suốt ngày hôm đó, thằng nhỏ dạy cho thằng Hiếu cách bắt chước tiếng hoạ mi. Nó tập đến tứa máu lưỡi và cuối cùng cũng tự bằng lòng với tiếng hót của mình.
Lại một buổi sáng, ông Bân thấy ấm áp bởi tiếng hoạ mi lảnh lót. Ngạc nhiên, ông cứ nằm nghe với một tâm trạng hứng khởi lạ thường. Một lát sau, ông thấy thằng Hiếu chui vào nằm cạnh ông, người thấm đẫm hơi sương, và ông chợt hiểu ra tất cả nhưng ông vẫn im lặng vì ông không muốn tước đi cái niềm vui duy nhất của thằng Hiếu là làm cho ông được vui.
Hôm nay, nghe tiếng hoạ mi mà ông Bân thấy bồn chồn khác thường. Bỗng như có 1 luồng điện chạy dọc sống lưng ông. Cố gắng tìm cây gậy ông lết ra sân nhưng không kịp nữa rồi, 1 tiếng súng vang lên và ông gần sụp xuống khi thấy gã thợ săn mặt cắt không còn hột máu, phủ phục bên xác thằng Hiếu, miệng mếu máo:
- Cháu xin lỗi, cháu không nhận ra đó là tiếng hót của một con người.
Không biết bằng cách nào ông Bân qua nổi trong đám tang của thằng Hiếu. Một ngày nọ, ông đi tìm đất sét và sơn màu và làm một con hoạ mi rất đẹp. Bao nhiêu tinh lực ông dồn cả vào con chim làm cho nó sống động như thật. Nhưng điều làm ông thất vọng là con chim không làm sao có được tiếng hót. Một đêm ông Bân chợt bừng tỉnh vì tự nhiên các đèn trong phòng được bật sáng, một bóng người kỳ dị xuất hiện trong phòng ông:
- Ông Bân, tôi hiểu điều ông đang làm. Tôi sẽ làm tiếng hót hoạ mi đích thực cho ông chứ không phải tiếng hót giả dối mà ông đang cố tìm kiếm. Nhưng để đổi lại ông phải cho tôi linh hồn của ông.
- Ta không thể bán linh hồn cho quỷ dữ các ngươi vì một điều tầm phào như vậy.
- Ông có biết rằng chính sự lừa dối của ông đã giết chết thằng cháu ông và việc ông đang làm cũng là cố gắng để lương tâm ông thanh thản. Ta lấy đi linh hồn ông cũng chỉ để cho ông không bị dày vò.
Ông Bân lặng lẽ gật đầu và ông chợt thấy nhói đau nơi lồng ngực.
Sáng hôm sau, người hàng sóm sang nhà ông Bân thấy ông tắt thở từ bao giờ nhưng trên môi ông vẫn vấn vương một nụ cười.
 
Chạm tới một người khác


Khi làm bác sĩ tâm lí ở Anh, tôi có một khách hàng bé nhỏ. Khi nhìn thấy cậu ta lần đầu, tôi thấy cậu bé đang đi đi lại lại không ngừng trong phòng.

Khi tôi nói:" Cháu ngồi xuống đi!",David, tên cậu bé, ngần ngừ mãi mới chịu ngồi. Cậu bé mặc chiếc áo khoác dài màu đen, khuy cài đến tận cổ. Khuôn mặt nhợt nhạt. David cứ nhìn chằm chằm xuống chân, còn hai bàn tay thì liên tục xoa vào nhau một cách lo lắng.

David mất cả cha lẫn mẹ từ nhỏ và sống với bà. Nhưng năm cậu bé 13 tuổi, bà cậu bé cũng qua đời. Bây giờ cậu bé 14 tuổi và sống tạm trong trại trẻ mồ côi.

David đến phòng khám của tôi với giấy giới thiệu của thầy hiệu trưởng:" David luôn căng thẳng và buồn bã, không chịu nói chuyện với ai, và làm tôi rất lo lắng. Mong bác sĩ giúp đỡ".

Tôi nhìn David và lường trước một thất bại nghề nghiệp. Làm sao tôi giúp được cậu bé? Có những bi kịch của con người mà môn tâm lí học không có đủ câu trả lời, và cũng không có đủ từ ngữ để miêu tả.

Ở lần gặp thứ hai, David không nói một lời nào. Cậu bé ngồi co ro trên ghế, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn những bức tranh của các em nhỏ vẽ được treo khắp nơi trong phòng tôi. Khi kết thúc cuộc gặp thứ hai, trước khi David bước ra khỏi cửa, tôi đặt tay lên vai cậu bé. Cậu bé không tỏ thái độ gì, không phản đối, nhưng cũng không ngẩng lên nhìn tôi.

-Tuần sau cháu cứ trở lại, nhé!

Tuần sau đó, David trở lại. Tôi rủ cậu chơi cờ và cậu bé gật đầu. Sau đó, thứ tư tuần nào David cũng tới và chúng tôi đều chơi cờ, hoàn toàn im lặng, thậm chí không hề nhìn vào mắt nhau. Chơi cờ rất khó ăn gian, nhưng tôi cũng luôn cố gắng thỉnh thoảng để David thắng.

Về sau, David đến sớm hơn lệ thường một chút, lấy bàn cờ ra và sắp sẵn các quân cờ, im lặng chờ tôi xong việc. Có vẻ như cậu bé thích chơi cờ. Nhưng vẫn không bao giờ nhìn tôi. Có lẽ cậu chỉ cần ai đó ở bên mình. Một buổi chiều, David cởi chiếc áo khoác đen mọi ngày, khoác nó lên thành ghế rồi mới chơi cờ. Trông cậu bé nhanh nhẹn hơn mọi khi.

Vài tuần sau, trong khi tôi đang quan sát David lúc cậu bé nghĩ thêm một nước cờ, bất chợt David ngẩng lên nhìn tôi:

- Đến lượt chú rồi đấy!

Kể từ ngày hôm đó, David bắt đầu nói chuyện. Cậu bé đã có bạn bè ở trường và tham gia cả một câu lạc bộ đi xe đạp. Cậu không tới phòng khám nữa, nhưng vẫn viết thư cho tôi vài lần, về việc cậu đang học hành ra sao để cố gắng vào đai học. Rồi những lá thư cũng ngừng. Đó là lúc cậu bé tự sống cuộc sống của mình.

David đã cho tôi thấy, một người có thể chạm tới một người khác bằng cách nào. Bằng một cái chạm nhẹ, bằng sự cảm thông, bằng sự lắng nghe, bằng cách chia sẻ thời gian... Và bằng cả trái tim nữa!
 
Hai viên gạch xấu

Đến miền đất mới, các vị sư phải xây dựng, mua dụng cụ và bắt tay vào làm việc. Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú đặc biệt kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời.
Cuối cùng chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt: mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú.
Kể từ đó mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.
Một hôm có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: "Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!"
"Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư?" - Chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.
"Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao." - Vị sư già từ tốn.
Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mà ta mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta dã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch xấu xí giữa 997 viên gạch hoàn hảo.
Và đôi khi chúng ta quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai đó mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đo, ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.
Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái trước hết là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ.
 
Những hòn sỏi

Có ba chàng kỵ mã đi qua sa mạc. Một hôm, trời vừa sập tối, ba chàng cũng vừa đến một bờ sông khô cạn. Bỗng chốc trong đêm tối có một tiếng nói bí mật vang lên: "Hãy dừng bước lại". Cả ba đều tuân lện. Tiếng nói bí mật ấy tiếp: "Các người hãy xuống ngựa, bước xuống lòng sông, nhặt lấy mỗi người một nắm sỏi bỏ vào túi rồi hãy đi". Cả ba cùng làm theo lời dạy. Tiếng nói lại tiếp: "Hay lắm, các người đã làm theo lời ta. Ngày mai các người vừa vui sướng mà cũng sẽ vừa buồn bã". Ba chàng kỵ mã ngơ ngác nhìn nhau và lên ngựa rong ruổi.
Khi mặt trời vừa ló dạng, ba chàng móc túi ra thì những hòn sỏi đã biến thành những viên kim cương ngời sáng. Và đúng như tiếng nói bí mật đã mách bảo, cả ba đều vừa sung sướng vừa buồn rầu. Họ sung sướng vì đã nhặt được châu báu, họ buồn rầu vì đã trót không nhặt nhiều hơn..

Những hòn sỏi tựa như những kiến thức mà chúng ta đang thu nhặt trong cuộc sống. Hôm nay chúng ta muốn thu bao nhiêu cũng được, khi húng ta còn trẻ. Nhưng sau này những kiến thức ấy sẽ có giá trị vô song, trở thành những hạt kim cương tong đời sống của mỗi chúng ta. Vì thế hãy dùng thì giờ quý báu của tuổi trẻ để học hỏi, để sau này chúng ta không phải nuối tiếc như ba chàng kỵ mã nói trên.
 
Cái lạnh

Sáu con người, do sự tình cờ của số phận, mắc kẹt vào cùng 1 cái hang rất tối và lạnh. Mỗi người còn 1 que củi nhỏ trong khi đống lửa chính đang lụi dần.

Người phụ nữ đầu tiên định quẳng que củi vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay lại. Bà vừa nhìn thấy 1 khuôn mặt da đen trong nhóm người da trắng.

Người thứ 2 lướt qua các bộ mặt wanh đống lửa, thấy 1 người trong số đó ko đi chung nhà thờ với ông ta. Vậy là thanh củi cũng bị thu về.

Người thứ 3 trầm ngâm trong 1 bộ quần áo nhàu nát. Ông ta kéo áo lên tận cổ, nhìn người đối diện, nghĩ thầm: "Tại sao mình lại phải hi sinh thanh củi để sưởi ấm cho con heo béo ị giàu có kia?"

Người đàn ông giàu lui lại 1 chút, nhẩm tính: "Thanh củi trong tay, phải khó nhọc lắm mới kiếm được, tại sao ta phải chia sẻ nó với tên khố rách áo ôm lười biếng đó?"

Ánh lửa bùng lên 1 lần cuối, soi rõ khuôn mặt người da đen đang đanh lại, lộ ra những nét hằn thù: "Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi này sưởi ấm những gã da trắng!"

Chỉ còn lại người cuối cùng trong nhóm. Nhìn những người khác trầm ngâm trong im lặng, anh ta tự nhủ: "Mình sẽ cho thanh củi, nếu có ai đó ném phần của họ vào đống lửa trước".

Cứ thế, đêm xuống dần. Sáu con người nhìn nhau căng thẳng, tay nắm chặt những khúc củi. Đống lửa chỉ còn than đỏ rồi lụi tắt. Sáng hôm sau khi những người cứu hộ tới nơi, cả 6 đều đã chết cóng. Họ không chết vì cái lạnh bên ngoài mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm hồn.
 
Cầu mong


_Cầu mong bạn sẽ tìm được sự thanh thản và yên bình trong một thế giới có nhiều điều mà bạn không thể hiểu được.
_Cầu mong nỗi đau mà bạn chịu đựng cũng như những xung đột mà bạn từng trải qua sẽ trao cho bạn sức mạnh để bạn vươn lên, đối diện những thử thách với lòng dũng cảm và sự lạc quan. Bạn hãy luôn biết rằng có một người nào đó hiểu và yêu bạn, người đó luôn ở cạnh bạn ngay cả khi bạn cảm thấy cô độc nhất.
_Cầu mong bạn sẽ khám phá sâu sắc lòng tốt của người khác để tin tưởng vào một thế giới yên bình.
_Cầu mong một lời tử tế, một cử chỉ làm yên lòng, một nụ cười nồng ấm sẽ được tặng cho bạn hằng ngày.
Và, cầu mong, bạn hãy trao tặng những món quà như vậy cho người khác ngay khi bạn nhận được chúng. Hãy nhớ, mặt trời vẫn chiếu sáng khi cơn bão có vẻ như kéo dài vô tận. Bạn hãy hiểu rằng một người yêu thương bạn thật sự là khi họ không ở bên cạnh nhưng bạn vẫn cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm của người ấy.
Hãy nhớ rằng trong cuộc sống những va chạm và đau khổ mà bạn gặp phải sẽ ít hơn nhiều so với những ước mơ và hạnh phúc mà bạn sẽ có.
_Cầu mong những điều mà bạn cảm thấy là khiếm khuyết trong hiện tại sẽ trở thành thế mạnh của bạn trong tương lai.Cầu mong bạn nhìn thấy tương lai của bạn như là một người đầy đủ sự hứa hẹn và những khả năng.
_Cầu mong bạn tìm thấy đầy đủ sức mạnh tinh thần để tự quyết định trong những tình huống tệ hại mà không bị bất cứ một người nào phán xử vì kết quả đó.
_Cầu mong bạn luôn luôn cảm thấy được yêu thương.
 
CHUỔI NGỌC LAM

Pierre đã được ông nội để lại cho một cửa tiệm bán đồ cổ . Trong cái tủ kính nhỏ xíu chàng chất đủ các thứ đồ kì cục: vòng , mề đay đeo vào dây chuyền từ thế kỷ trước, nhẫn vàng, hột bạc, ngọc thạch hoặc ngà chạm trổ, tượng nhỏ bằng sứ .
Buổi chiều mùa đông hôm đó, một em gái đứng áp trán vào tủ kính, trố mắt ngó kỹ từng vật đồ cổ lổ đó, như muốn kiếm một vật gì . Bỗng em ngửng đầu lên, vẽ khoang khoái rồi đẩy cửa bước vô tiệm .
Tiệm tối tăm mà còn bừa bãi hơn ngoài mặt hàng nửa . Có những ngăn tủ muốn sập vì chất quá nặng: hộp đựng nữ trang, súng lục cũ không dùng được nửa, đồng hồ chuông, đèn, còn trên sàn thì chất đống nào là giá để củi trong lò sưởi, đờn măng-đô-lin và những đồ cũ kỹ khó mà phân loại được .
Pierre ngồi ở sau bàn bán hàng . Mặc dầu mới ngoài 30 mà tóc đã hoa râm . Chàng ngó em nhỏ .
Em hỏi :
- thư ông , con có thể coi chuỗi ngọc lam bày trong tủ kính không ạ ?
Pierre kéo tấm màng, lấy chuổi ngọc ra chìa cho em nhỏ . Những viên ngọc lam chiếu rực rở trong bàn tay xanh xao của chàng . Em đỡ lấy , thốt lên lời khen :
- Đẹp quá ! Xin ông gói lại thành một gói đẹp cho con
Pierre lạnh lùng ngó em :
- có ai sai em mua hả ?
- thưa không. Con mua cho chị hai con. Chính chị nuôi nấng con. Từ khi má mất, mới có lể Noel này là chị em con được ở gần nhau. Con muốn tặng chị một món quà đẹp .
Pierre nghi ngờ hỏi :
- Em có bao nhiêu tiền ?
Em cởi khăn mùi xoa ra trút lên bàn mộ nắm bạc cắc, bảo :
- Con đã đập con heo của con ra đấy !
Pierre Richard ngó em, vẻ trầm tư. Rồi chàng có ý tứ cầm chuổi ngọc lam lên, sợ em trông thấy giá tiền . Nói thẳng cách nào cho em biết được ? Cặp mắt xanh đầy tin tưởng của em gợi lại cho chàng một vết thương lòng thời trước .
Chàng quay lưng bảo em :
- Em đợi một chút nhé !
Rồi vừa lúi húi làm một việc nhỏ gì đó , chàng vừa quay lại hỏi :
- Em tên gì ?
- Thưa , Joan Grace.
Khi chàng quay bẳn lại thì trong tay cầm một gói nhỏ bao bằng thứ giấy lụa đỏ và cột bằng một cái băng lụa màu xanh lá cây . Chàng chìa cho em, bảo:
- Này , coi chừng đánh rớt nhé !
Em Joan mĩm cười rạng rở , chạy vụt về nhà . Chàng nhìn theo em, một nổi buồn mênh mông dâng lên trong lòng . Em nhỏ đó và chuỗi ngọc lam khơi lại một vết thương lòng, không bao giờ lành hẳn trong chàng . Tóc em vàng như lúc chín , mắt em xanh như nước biển; mấy năm trước, chàng cũng yêu một thiếu nữ cũng có mớ tóc đó , cặp mắt đó . Chuỗi ngọc lam đã tính để tặng nàng .
Nhưng một chiếc cam nhông trượt bánh trên con đường trơn một đêm mưa , đã làm tiêu tan ước mơ .

Từ đó chàng sống cô độc , ôn lại hoài nổi khổ tâm đó . Chàng ân cần lể độ tiếp khách , nhưng ngoài công việc ra , chàng thấy đời trống rổng vô nghĩa một cách khinh khủng . Lầm lì , không giao thiệp với ai , chàng ráng quên mà không được , nổi thất vọng như sương mù cứ mỗi ngày mỗi dày đặc .
Cặp mắt xanh của em Joan gợi cho chàng hình ảnh người yêu . Vào dịp lễ này , khách hàng tới đông , ai cũng bộc lộ niềm vui , làm cho chàng càng đau lòng . Những khách qua đường bước vào tiệm , chuyện trò sờ mó các món đó , trả giá lăng xăng . Đêm Noel đã khuya rồi , khi người khách cuối cùng bước ra . Pierre Richard thở phào nhẹ nhàng . Thôi thế là qua được ngày lể năm nay . Nhưng chàng lầm .
Cánh cửa thình lình mở ra và một thiếu nữ xong vô . Chàng thấy nhói ở tim: thiếu nữ có vẽ mặt quen quen , nhưng chàng không nhớ rỏ đã gặp ở đâu , hồi nào . Tóc nàng vàng hoe , mắt nàng xanh thẳm . Nàng làm thinh móc trong cái "xắc" ra một gói nhỏ bao vội vàng bằng một thứ giấy lụa đỏ , lại có cả một cái băng lụa màu xanh lá cây đã tháo ra rồi nửa . Và những viên ngọc lam chiếu rực rở trên mặt bàn .
- Chiếc chuỗi này phải của tiệm thầy không ?
Pierre ngước mắt lên nhìn thiếu nữ , nhẹ nhàng đáp :
- phải .
- Phải ngọc thật không ?
- Nhất định rồi . Không phải thứ ngọc quí nhất , nhưng ngọc thật đấy .
- Thầy có nhớ đã bán cho ai không ?
- Bán cho một em gái . Tên em là Joan . Em mua để tặng quà noel cho chị hai của em .
- Giá bao nhiêu ?
Pierre nghiêm mặt đáp :
- Không khi nào tôi cho ai biết giá tiền khách hàng tôi đã trả cho tôi .
- Em Joan chỉ có ít đồng tiêu vặt . Làm sao có đủ tiền mua chuỗi ngọc này ?
Trong lúc đó , Pierre đã vuốt lại kỹ lưỡng tờ giấy lụa , gói lại chuỗi ngọc chàng bảo :
- Em đó đã trả đắt hơn hết thảy các người khác . Có bao nhiêu tiền , em đã đưa tôi hết .
Hai người làm thinh . Cửa hàng hoá tỉnh mịch lạ thường . Bổng từ một giáo đường gần đó chuông bắt đầu đổ , văng vẳng đưa lại . Cái gói nhỏ đặt trên bàn , vẻ thắc mắc dò hỏi trong cặp mắt thiếu nữ , và cãm giác hồi sinh kỳ dị nó dồn dập dâng lên trong lòng Pierre, tất cả những cái đó đều là do tình yêu của một em nhỏ .
- Nhưng tại sao thầy làm như vậy ?
Pierre vừa chìa gói nhỏ đó cho thiếu nữ vừa đáp :
- Hôm nay là ngày Noel . Tôi bất hạnh không có ai để tặng quà . Cô cho phép tôi đưa cô về nhà và chúc cô tại nhà một lễ Noel vui vẻ nhé ?
Thế là trong tiếng chuông đổ hồi , giữa một đám đông vui vẻ , Pierre Richard và một thiếu nữ chàng vẫn chưa biết tên, cùng nhau bước qua một ngày mới đem lại nguồn hy vọng tràn trề trong lòng hai người .
 
Tâm sự con ốc

Nước cạn. Cô bé ra biển mò ốc. Cô đi dạo trên bãi sỏi, gặp một con ốc mượn hồn, lầm lũi, bò ngang. Cô ngạc nhiên ngồi xuống, nhìn con ốc nọ, hỏi:
- Ồ, sao ngươi lại buồn thế kia?
Nghe có người hỏi, ốc lặng lẽ thụt đầu vào chiếc vỏ của mình không buồn trả lời.
Cô bé nhẹ nhàng cầm con ốc nọ đưa lên trước mặt, ngắm nhìn và hỏi lại lần nữa:
- Sao tôi hỏi mà bạn không trả lời?
Ốc ta từ từ thò hai cái râu ra, đưa nguyên cái đầu, rồi thụt vào. Ốc nhè nhẹ trả lời:
- Tôi buồn lắm. Xin đừng hỏi vì sao.
- Nhưng ốc buồn chuyện gì chứ? Tôi có chia xẻ với ốc được không?
- Không được đâu. Nhưng thôi! Họ nói cũng đúng mà. Tôi quả thật là một loài vô dụng, không ích chi. Tôi không biết sao trời lại sinh tôi ra mà làm gì.
- Không đâu, ốc đừng nói vậy. Trời sinh ra cái gì thì cũng có hữu dụng cả.
Ốc ta nhìn cô bé nọ ra vẻ ngờ vực vì lời nói của cô bé. Dường như cô bé hiểu được cái câu hỏi trong đầu của nó. Cô bé chỉ vào một hòn đá san hô cạnh đấy, giải thích:
- Không tin tôi ư? Giả sử hòn đá này nè. Đừng tưởng nó vô dụng nhé. Nó giúp ích rất nhiều đấy. Nó có thể giúp loài người làm thành vôi để xây cất nhà, giúp loài người làm chất vôi để trộn nấu mía đường, giúp loài người làm hòn non bộ, và rất nhiều rất nhiều thứ khác nữa mà tôi không biết. Còn ốc, bạn có ích nhiều hơn viên đá này. Hãy tin tôi đi. Nào bạn tin tôi chứ? Bạn có thể tâm sự với tôi rồi chứ?
Ốc im lặng, gật đầu và từ từ thò nguyên đầu ra khỏi vỏ tâm sự:
Hôm trước tôi đang kiếm ăn cạnh nhà bà ốc bàn tay. Bỗng tôi nghe tiếng động trên mặt nước, hết hồn tôi trốn vào cạnh nhà bà ta. Tôi bị bà ta mắng cho một trận. Bà ta còn kêu cả họ ốc thịt khác ra mắng nhiếc tôi. Bả mắng luôn cả họ nhà chúng tôi. Bả nói rằng tôi cùng giòng họ ốc mượn hồn nhà tôi là đồ vô dụng vì chúng tôi chuyên môn sống nhờ ở đậu nhà người khác. Giòng họ nhà tôi là một loài tạp chủng. Ốc chẳng ra ốc mà tôm cũng chẳng giống tôm. Vỏ ngoài thì ốc mà mình thì nửa cua nửa tôm, không ra thể nào hết. Không ruột, không vỏ. Sống nay không biết ngày mai làm gì. Ăn suốt ngày chỉ biết bò chỗ nọ, bò chỗ kia. Nghe động thì thụt đầu sát vào trong, nhác còn hơn loài thỏ đế.... Nghe bà ốc bàn tay và cả họ nhà ốc thịt chửi, tôi chỉ biết cuối đầu và nghĩ mình đúng thật là một loài vô dụng. Mấy ngày nay tôi cứ nghĩ quẩn. Tính tự tử cho rồi cái thân mượn hồn này. Nhưng tôi lại không đủ can đảm để lấy cái chết, tôi mềm yếu, mỏng manh. Và tôi cứ thế bò miếc bò miếc tính lên cạn để chết khô chết mòn và tôi lại gặp được người tốt bụng như chị.
Cô bé im lặng lắng nghe con ốc nọ tâm sự Lâu lâu cô lại đưa ngón tay mềm của mình vuốt lên hai cọng râu của nó. Nó nhột vội thụt đầu vô và lại bò ra ngoài. Đỗi lâu, cô bé thấy ốc ta lại vui lên, quên đi tìm lấy cái chết. Cô bé cười thầm trong lòng, nói:
- Ốc hãy an tâm. Trời sinh ra cái chi cũng có cái lợi và cái hại cả. Vậy một khi ốc sống thì hãy sống với bản thân của mình. Đừng lo nghĩ đến những lời nói, những dèm pha, những sự chê trách của người khác. Ốc hãy sống cho chính mình vì chính bản thân mình mới thương mình và hiểu mình mà thôi.
Ốc gật gù đầu ra điều hiểu hiết những gì cô bé đã nói. Cô bé đặt nó xuống và nói:
- Hãy ráng sống vui vẻ nhé. Tự hào mình với chính mình. Tôi sẽ trở lại thăm ốc vào ngày này mỗi tháng nhé. Tháng tới tôi muốn thấy ốc vui vẻ và yêu đời hơn nhé.
Nói rồi cô bé bỏ đi. Giờ chỉ còn lại một mình ốc. Ốc cười và vẫy tay chào tạm biệt cô bé.
Nước thủy triều dâng lên xóa tan bóng cô bé, nhưng trong lòng nó vẫn có hình ảnh và bàn tay thật dễ thương của cô bé.
 
Phải tha thứ

Tôi đã được dạy dỗ theo một gia phong nghiêm khắc, bất kỳ lỗi nào cũng phải chịu hình phạt. Các cụ cho như vậy là công bằng.
Năm 1921, mới ở trường ra, tôi được bổ làm bác sĩ trong một bệnh viện trị các bệnh truyền nhiễm, tại một miền lạnh lẽo ảm đạm ở Northumberland. Tôi mới tới bệnh viện được mấy ngày thì một tối mùa đông người ta đưa vô một em bé sáu tuổi bị bệnh bạch hầu. Cuống họng em bị nhiều màng làm nghẹt và chỉ có một hy vọng nhỏ nhoi cứu được là mổ khí quản tức thì.
Tôi thiếu kinh nghiệm một cách tai hại, chưa bao giờ làm việc giải phẩu giản dị nhưng quyết định đó cả. Trong gian phòng trống, ánh đèn yếu ớt, tôi rét cóng, run rẩy, gần muốn nôn mửa, nhìn dì phước già và một cô y tá độc nhất, tập sự, còn trẻ, đặt em nhỏ nghẹt thở lên bàn mổ. Tôi lóng cóng cầm con dao mổ cuống họng ứ huyết của em. Càng thấy mình vụng về, tôi càng quyết thành công, cứu em bé gần chết ngạt đó. Sau cùng cặp mắt mờ vì mồ hôi của tôi thấy được khí quản trắng, bóng láng của em. Tôi đục một lỗ và một luồng không khí vô đầy phổi phập phồng, hai lá phổi bị ép phồng lên lần lần và đứa bé đã kiệt sức hồi tỉnh lại. Tôi vội vàng đút một cái ống vô, khâu lại, coi chừng cho người ta đặt em đàng hoàng vào giường, trong cái màn dưỡng khí. Hãnh diện vì thành công, tôi trở về phòng riêng. Bốn tiếng sau, vào lúc hai giờ sáng, tôi chồm dậy. Có tiếng gõ cửa. Cô y tá mặt tái mét, hoảng hốt ấp úng bảo tôi:
- Thưa bác sĩ, mời bác sĩ tới ngay.
Cô có phận sự canh đứa nhỏ, ngủ thiếp đi trên đầu giường nó, lúc tỉnh dậy thì thấy cái ống đã bị tắc. Đáng lẽ theo lời tôi dặn, rút ống ra, hút hết màng nhớt đi, công việc đó bất kỳ y tá nào cũng làm được, thì cô ta hoảng quá, quýnh lên bỏ chạy, lỗi đó không sao tha thứ được. Khi tôi vô tới phòng thì đứa nhỏ đã tắt thở, gắng cách gì cũng không làm cho hồi tỉnh lại được.
Tôi thấy thế là toi một mạng người một cách lãng nhách, thật là một sự mất mát không sao đền bồi được. Nghĩ tới cái nỗi mình thành công như vậy mà chỉ vì sự biếng nhác, ngu xuẩn của một nữ y tá hoảng hốt, hóa ra hỏng hết, tôi giận sôi lên. Nhất định rồi, tai nạn đó sẽ chấm dứt đời y tá của cô ta. Tôi quyết tâm gởi sở y tế trong miền một bản báo cáo để đuổi cô ta và cấm cô hành nghề nữa.
Đêm đó tôi thảo ngay bản phán quyết của tôi, giọng nghiêm khắc cay độc. Rồi tôi cho kêu cô vô, giọng run lên vì giận, đọc lớn tiếng cho cô nghe.
Cô lặng thinh nghe tôi, vẻ mặt thiểu não. Cô gốc gác ở xứ Galles, chưa đầy hai mươi tuổi, gầy yếu, lợt lạt, hơi vụng về, có tật giật giật ở một bên má. Thiếu máu, thiếu ăn, cô vừa xấu hổ, vừa đau khổ, muốn té xỉu.
Cô không tìm cách gỡ tội, muốn gỡ tội, cô có thể viện lẽ rằng làm việc mệt quá. Sau cùng tôi bực mình, la lớn:
- Cô không nói gì cả sao?
Cô lắc đầu, vẻ khổ sở vô cùng. Rồi bỗng cô lí nhí trong miệng:
- Xin bác sĩ tha thứ cho tôi lần này.
Tôi sửng sốt. Ừ, tôi không hề có ý nghĩ đó. Tôi chỉ nghĩ đến việc trừng phạt cô thôi. Tôi trừng trừng ngó cô rồi xẵng giọng, đuổi cô ra, sau cùng tôi ký tên, niêm phong bản báo cáo.
Nhưng cả đêm đó tôi trằn trọc một cách lạ thường. "Xin bác sĩ tha thứ cho tôi lần này." Có một tiếng vang gì vo vo hoài trong đầu tôi, một tiếng thì thầm rằng sự công bình của tôi, và có lẽ mọi sự công bình trên đời này, chỉ là do cái lòng muốn trả thù mà ra thôi. Và tôi phát cáu tự nhủ tôi hoài: "Đừng làm cái trò xuẩn đó!"
Sáng hôm sau tôi lại hộc tủ lấy bức thư ra xé bỏ. Nhiều năm trôi qua. Thiếu nữ có lầm lỡ tai hại đó đã thành y tá trưởng trong một viện nuôi trẻ em quan trọng nhất ở xứ Galles. Trong suốt đời y tá, bà ta đã tỏ ra là một mẫu mực chuyên cần tận tâm. Đầu thế chiến, tôi nhận được tấm hình chụp trong một cái hầm núp tránh bom, trên hình có một người đàn bà khoảng tứ tuần, bận đồng phục y tá trưởng, chung quanh có một bầy trẻ. Bà ta có vẻ mệt nhọc nhưng bọn trẻ đều ngó bà âu yếm tin cậy lắm.
"Xin Chúa tha thứ những tội lỗi của chúng con và chúng con xin tha thứ những người đã có lỗi với chúng con."
Lời cầu nguyện đó rất khó theo. Nhưng người nào thực tâm rán theo được, thì ngay ở cõi trần này, cũng đã được nhận phần thưởng rồi.
( A. J. Cronin)
 
Cứ giữ trong em Lòng Tin Yêu

1.Một sáng chủ nhật .Một cô bé con 3 tuổi .Một chú bé đánh giày và 14 đôi giày .Chú bé chăm chú đánh từng chiếc .Xi đen,xi nâu,xi đỏ cho những đôi giày da,cả cồn pha loãng để đánh những đôi giày thể thao .Cô bé con ngồi hết sức chăm chú theo dõi,nghịch ngợm,chỉ trỏ nào giày của bố,nào giày của mẹ,đôi nào của chị,đôi nào của chính cô .Cậu bé cũng thích trò chuyên ,hết trả lời câu hỏi giày của anh đâu cho đến ngày sinh nhật của anh là ngày nào

2.Chú bé ôm vào lòng những chiếc giày,2 tay kéo tấm giẻ xát mạnh để đánh bóng từng chiếc một .Này chú bé ơi,mỗi ngày chú ôm vào trong lòng bao nhiêu đôi giày ?Đoi giày nào của người lương thiện,đôi giầy nào của kẻ thủ ác ?Đôi giày nào của người lao động,đôi giày nào của kẻ ăn chơi ?Đôi giày nào của người thầy giáo chiều nay sẽ lên bục giảng ?Đôi giày nào của tên trộm vùă đánh cắp tiền bạc,danh dự và lương tâm ?Đôi giày nào của bạn sinh viên vừa trở về sau 1 chiến dịch tình nguyện ?Đôi giày nào của kẻ vừa đi săn,tận diệt những loài trong sách đỏ ?Đôi giày nào chở những người cao thượng,đôi giày nào chở những kẻ tầm thường ?Đôi giày nào chở những người dũng cảm,đôi nào chở kẻ ươn hèn ?Đôi nào chở dự án,đôi nào chở mưu mô ?Đôi giày nào đẹp,đôi giày nào xấu ?Đôi nào mấy chục ngàn đồng,đôi nào mấy trăm đô ?Đôi nào dính cỏ ở làng,đôi nào vướng bùn đô thị ?Đôi giày nào vừa về giúp quên em làm giàu ?Đôi giày nào vừa xà xẻo,thắng quả từ những con đường trên bản cao ?Đôi giày nào của kẻ móc nối tội ác,đôi giày nào của vị quan toàn nghiêm minh ?

3.Hôm trước tôi bị trẻ đánh giày lấy mất đôi giày .Hôm qua trong quán cà phê bạn tôi cũng thất trận trở về với "chiến lợi phẩm "là 1 đôi dép tổ ong .Những mánh lưới của dân đánh giầy đường phố mà chắc rằng chú bé ti-co-lo nào cũng biết hoặc đã nghe nói tới .Chú bé nào láo lếu,chú bé nào ngoan ?

4.Em thân mến !Hằng ngày báo đưa tin chỗ nọ,truyền hình trực tiếp chỗ nọ .Truyền thông mang đến cho em bao niềm vui,nỗi buồn .Dĩ nhiên là vậy,cuộc sống có rất nhiều tín hiệu tốt đẹp nhưng cũng ko ít những điều ko lương thiện,ko bình thường .Đó mới chính là hiện thực muôn màu muôn vẻ của cuộc sống ,à em ko thể ko biết .Biết để chọn lối đi,biết để phấn đấu cho cho những giá trị lương thiện ngày càng nhiều,ngày càng mạnh mẽ .Biết để sống vì lí tưởng của những điều tốt đẹp mà bao thế hệ đã dày công vun đắp .Tuổi của em,đã muộn để gọi là nhóc con và ko còn sớm để nói chuyện trưởng thành .Đã từ lâu rồi em giã từ ngôi nhà ấm cúng nhất,ấm đến 37 độ của lòng mẹ .Và tiếp đó,mái ấm gia đình đã nối em với học đường,rồi nối em với xã hội,và quăng thân vào xã hội .Có nghĩa là khi ta đã lớn,ta ko thể ko đối mặt với cuộc sống dài rộng,với nắng gió,cũng để rồi từ đó ta rèn luyện bản lĩnh để ta nên người .

5.Thế thôi .Cho nên đôi khi em có gặp 1 chút thất vọng ko có nghĩa như thế đã là hoang mang .Đôi khi em ôm vào lòng điều đáng giận thì ko có nghĩa là đã mất niềm tin vào con người .Cũng như tôi ,đã nhiều lần bị lấy mất giày nhưng ko vì thế mà e ngại,mà ko dám giao cho em 14 đôi giày,1 cô gái cưng và một chủ nhật đẹp trời
 
Đừng ngại ngùng

Hồi đó tôi học tại một trường trung học Vienne. Anh bạn giỏi nhất lớp là một học sinh mười sáu tuổi có thiên bẩm đặc biệt về mọi phương diện. Rất siêng năng, có cao vọng, rất có giáo dục, đẹp trai, thông minh xuất chúng, hết thảy chúng tôi đều công nhận rằng tiền đồ của anh rực rỡ. Vì vậy chúng tôi mượn tên nhà ngoại giao đại tài Metternich để đặt biệt hiệu cho anh. Có lẽ người ta có thể trách anh một điều là ăn bận bảnh bao quá lúc nào cũng tề chỉnh, quần luôn luôn có nếp mới ủi, cà vạt thắt rất có nghệ thuật.
Những ngày mưa, người tài xế của thân phụ anh lái một chiếc xe lộng lẫy đưa đón anh. Nhưng mặc dầu sống xa hoa như vậy, anh vẫn rất giản dị nên chúng tôi đều quý mến anh.
Một buổi sáng, mọi người ngạc nhiên thấy chỗ ngồi của "Metternich" bỏ trống. Tới bữa trưa người ta mới cho hay tại sao. Thân phụ anh là một nhà lý tài ai cũng biết tiếng mới bị bắt đêm trước. Công việc làm ăn của ông là một vụ lường gạt đại quy mô. Chỉ hôm trước hôm sau mấy ngàn người nghèo khó cực khổ ky cóp trong bao lâu bỗng bị bóc lột hết ráo. Các báo hằng ngày luôn luôn ham bêu xấu thiên hạ, đăng những tít to tướng làm rùm beng vụ đó lên, in hình thủ phạm và cả hình gia đình thủ phạm nữa trong bài tường thuật.
Chúng tôi hiểu anh bạn đáng thương đó tại sao nghỉ học rồi. Nhục nhã quá, anh không dám nhìn mặt chúng tôi. Chỗ ngồi của "Metternich" bỏ trống hai tuần lễ, trong hai tuần đó báo chí vẫn tiếp tục rêu rao bêu xấu.
Rồi tới tuần lễ thứ ba, một buổi sáng, cánh cửa mở ra và "Metternich" bước vô. Anh cúi đầu xuống, đi lại chỗ ngồi, mở sách ra và gục đầu đọc liền. Suốt hai giờ học anh không hề ngước mắt lên tới một lần.
Nghe tiếng kiểng, chúng tôi ào ào túa ra hành lang để nghỉ học mười phút. "Metternich" ra trước chúng tôi, quay lưng lại chúng tôi và đứng trước một cửa sổ, cô độc, bề ngoài có vẻ chăm chú ngó kẻ qua người lại ở ngoài đường. Chúng tôi biết rằng anh làm cái bộ dữ dằn, nan du như vậy chỉ để tránh cặp mắt của chúng tôi thôi. Anh đứng một mình trong cái xó của anh.
Chúng tôi bỗng nhiên mất vui, thấu nỗi cô độc ghê gớm của anh. Chúng tôi biết rõ rằng anh bạn đáng thương đó đương chờ một cử chỉ thân ái của chúng tôi. Nhưng chúng tôi rụt rè, ngại ngùng không tiến lại gần anh, không biết tỏ thiện cảm với anh cách nào để khỏi chạm lòng tự trọng của anh. Chúng tôi hèn nhát, chần chừ hoài, không dám bước bước đầu.
Trong khi còn ngại ngùng do dự không biết nên có thái độ ra sao thì kiểng lại đánh, thế là hết giờ ra chơi. Nghe tiếng kiểng, "Metternich" quay phắt lại, chẳng nhìn chúng tôi, vội vã về lớp. Nhăn nhó, bực tức, môi nhợt nhạt, anh ngồi vào bàn rồi lại cúi gầm đầu vào cuốn sách. Tan học buổi sáng, anh hấp tấp ra về liền.
Chúng tôi cảm thấy khó chịu về sự nhút nhát của mình, cùng nhau tìm cách cứu vãn. Nhưng đã quá trễ. Cơ hội đã bỏ lỡ, không còn trở lại nữa. Sáng hôm sau chỗ ngồi của anh bạn chúng tôi lại bỏ trống. Chúng tôi kêu điện thoại về nhà anh thì hay rằng anh không có nhà. Tội nghiệp anh, ở trường về, anh thưa với má rằng anh bỏ học. Và ngay tối hôm đó anh rời kinh đô (tức Vienne), lại một thị trấn nhỏ, xin vô làm công trong một nhà bán thuốc. Từ đó chúng tôi không gặp lại anh nữa.
Nếu anh tiếp tục học thì chắc chắn anh em không ai theo kịp được anh. Hiển nhiên là tại chúng tôi ngần ngại, do dự, không biết ngỏ ít lời an ủi anh mà lúc đó anh rất cần, nên anh mới phá ngang làm hại tương lai của anh như vậy. Buổi sáng đó, chỉ cần một lời thiện cảm, một cử chỉ âu yếm thôi là anh đủ sức để vượt khỏi cảnh khốn khổ của anh. Mà chúng tôi không tỏ chút tình thân với anh, an ủi anh, không phải là tại chúng tôi thiếu hiểu biết, hoặc lãnh đạm, hoặc xấu bụng. Không. Chỉ tại chúng tôi thiếu can đảm. Rất nhiều khi chúng ta thiếu can đảm nên không tìm được lời thích hợp để nói đúng lúc. Đành rằng, lại hỏi chuyện một người lòng tự trọng đương bị thương tổn kịch liệt là một việc khó khăn, tế nhị đấy. Nhưng kinh nghiệm lần đó đã cho tôi bài học này là đừng bao giờ do dự, cứ nên theo
 
Muối


Một chàng trai trẻ đến xin học một ông giáo già. Anh ta lúc nào cũng bi quan và phàn nàn về mọi khó khăn. Đối với anh, cuộc sống chỉ có những nỗi buồn, vì thế học tập cũng chẳng hứng thú gì hơn. Một lần khi chàng tai than phiền về việc mình học mãi mà không tiến bộ, người thầy im lặng lắng nghe rồi đưa cho anh một thìa muối thật đầy và một cốc nước nhỏ.

- Con cho thìa muối này vào cốc nước và uống thử đi.
Lập tức chàng trai làm theo rồi uống thử.
- Cốc nước mặn chát. Chàng trai trả lời
Người thầy lại dẫn anh ra một hồ nước gần đó và đổ một thìa muối đầy xuống nước. Bây giờ con hãy nếm thử nước trong hồ đi.
- Nước trong hồ vẫn vậy thôi, thưa thầy. Nó chẳng hề mặn lên chút nào. Chàng trai nói khi múc một ít nước dưới hồ và nếm thử.
Người thầy chậm rãi nói:
" Con của ta, ai cũng có lúc gặp khó khăn trong cuộc sống. Và những khó khăn đó giống như thìa muối này đi. Nhưng mỗi người hoà tan nó theo một cách khác nhau. Những người có tâm hồn rộng mở giống như một hồ nước thì nỗi buồn không làm họ mất đi niềm vui và sự yêu đời. Nhưng với những người tâm hồn chỉ nhỏ như một cốc nước họ sẽ tự biến cuộc sống của mình trở thành đắng chát và chẳng bao giờ học được điều gì có ích."
 
Giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời

Đó là ngày mười lăm tháng sáu, còn hai ngày nữa là tôi sẽ bước sang tuổi 30. Tôi có cảm giác lo lắng khi bước vào độ tuổi “tam thập nhi lập” và sợ rằng những năm tháng đẹp nhất trong cuộc đời đang xa dần.
Tôi vẫn thường tập thể dục ở một công viên gần nhà vào mỗi buổi sáng. Ở đó tôi có dịp làm quen người bạn già Nicholas, ông ta đã 79 tuổi. Hôm đó, khi gặp tôi ông bảo rằng trông tôi không vui vẻ như mọi ngày và đoán rằng tôi đang có chuyện buồn.
Tôi tâm sự với ông rằng tôi đang cảm thấy lo lắng khi sắp bước sang tuổi 30. Tôi tự hỏi làm thế nào để tôi có thể quay trở về những giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời. Vì thế tôi hỏi ông: “Khi nào là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời ông?”. Không chút ngập ngừng, Nicholas trả lời: “Này Joe, đó là câu hỏi của triết học và đây là câu trả lời của tôi". Rồi ông nói:
Khi tôi là một đứa trẻ sống ở nước Áo, được bố mẹ yêu thương, chăm sóc thì đó là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Khi tôi đến trường và được học những điều ngày nay tôi biết thì đó là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Khi tôi tìm được việc làm đầu tiên, có trách nhiệm và quyền lợi với những việc mình làm thì đó là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Khi tôi gặp được vợ tôi và khi chúng tôi yêu nhau thì đó là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Chiến tranh thế giới lần thứ hai xảy ra, tôi và vợ tôi phải rời khỏi nước Áo để được an toàn. Khi chúng tôi được bên nhau an toàn trong một chuyến tàu đi Bắc Mỹ thì đó là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Khi chúng tôi bắt đầu một gia đình mới thì đó là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Khi tôi trở thành một người cha trẻ và được nhìn thấy đứa con của mình lớn lên hàng ngày thì đó là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Joe à, và bây giờ khi tôi đã 79 tuổi, tôi có sức khỏe, tôi cảm thấy cuộc đời vẫn đẹp và điều đặc biệt là tôi vẫn còn yêu vợ tôi như lúc chúng tôi gặp nhau lần đầu thì đó là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
 
Đường ray sắt

Kẽm , gang , quặng sắt được ném vào lò nung đỏ , nung dưới cái nóng hàng ngàn độ cho chúng quện vào nhau , tan chảy ra , những gì cứng rắn , tinh túy nhất được chắt lọc kết tinh vào trong những thanh thép đỏ rực ...Từ trong máy ép , những thanh thép nóng rực lần lượt xuất hiện và định hình .Thanh ray xe lửa ra đời cũng như vậy.

Cả cuộc đời từ khi sinh ra cho đến lúc kết thúc, Đường Ray làm mỗi công việc , đó là gánh trên mình những chuyến tàu hàng chục tấn . Những chuyến tàu đến rồi đi , chở trên mình nó bao nhiêu con người , già , trẻ , gái , trai , người ta chỉ quan tâm đến những con tàu, những sân ga chứ hình như ít ai để ý đến Đường Ray . Đường Ray cứ đứng đó trong cô đơn , lặng im . Hai thanh ray luôn song song cùng nhau làm nên những nhịp cầu đưa đón những con tàu ....Nó đã chứng kiến bao câu chuyện : Một người mẹ lưng đã còng run run cầm tay người con trai lần cuối lên đường nhập ngũ , chàng trai trẻ kia vui mừng biết bao khi tàu dừng là cô gái đang đứng trên sân ga đón anh , một kẻ lang thang ngồi cô đơn ngồi trên sân ga 1 mình với niềm vui khấp khởi cùng với cành đào trên tay trong cơn mưa phùn lạnh lẽo của buối chiều cuối năm đợi chuyến tàu cuối cùng để về mái nhà thân yêu ấm áp đoàn tụ cùng gia đình .....

Mỗi chuyến tàu 1 khác nhau và hành khách đi trên đó cũng có những tâm trạng khác nhau , có những vui niềm vui sum họp có kẻ lại buồn nỗi buồn chia ly .. với họ thì Đường Ray có lúc như ngắn lại nhưng cũng có lúc lại dài ra . xa tít . Qua bao cánh đồng bao la , qua những đường hầm sâu hun hút , qua những cây cầu dài , bao giờ hai thanh ray cũng vẫn cùng nhau , song óng và luôn đồng hành . Có một điều , càng nhiều chuyến tàu đi qua , Đường Ray càng bóng lên , đang lại và dưới cái nắng chói chang của buối trưa hè hay dưới ánh trăng dịu êm của bầu trời mùa thu , Đường Ray loáng lên một cách kiêu hãnh .Không sáng lấp lánh và đắt tiền như những viên kim cương , không bóng lóang và trong suốt như pha lê , chỉ là một thanh sắt đơn giản nhưng nếu như ai để ý sẽ thấy cái đẹp lạ lùng và đặc biệt của nó
 
Câu chuyện cát đá

Một cô gái nọ vì buồn phiền chuyện gia đình nên đem hai đứa con nhỏ về nhà cha mẹ để ở. Cô ta khóc kể than thở với mẹ:
- Con thực sự hết sống nổi với hắn ta rồi. Thà là sống một mình như vậy nuôi hai đứa con còn sướng hơn. Lúc nào trong nhà cũng có chuyện gây gổ. Cứ như thế thì hai đứa bé ngày nào cũng chứng kiến những điều không tốt, lớn lên sẽ bị ảnh hưởng xấu.
Người mẹ nhìn cô con gái nhẹ nhàng nói:
- Con à. Gia đình nào mà không có những chuyện xích mích bất hòa. Trời còn có mưa có nắng huống gì con người lúc giận lúc vui. Nếu con sợ mấy cháu bị ảnh hưởng không tốt thì hai vợ chồng nên thông cảm và nhẫn nhịn nhau chứ đâu phải giải quyết như thế. Hãy nhớ lại xem, cha mẹ đâu có ép duyên con đâu. Chính con đã từng yêu thương nhung nhớ, chính con đã từng thề non hẹn biển. Còn nhớ không con?
Cô con gái vừa khóc vừa trả lời với giọng bực mình:
- Hồi đó con bị lầm vì chưa có kinh nghiệm. Bây giờ con đã khôn hơn và trưởng thành rồi. Trên đời này đâu phải chỉ mình hắn là đàn ông.
Người mẹ vẫn nhẫn nại khuyên con:
-Con ơi. Con cho rằng hai đứa cháu ngoại của mẹ sống không cha là tốt và không bị ảnh hưởng xấu sao con? Ngày xưa cha mẹ mà có những suy nghĩ như con hôm nay thì con đã không biết cha hay mẹ mình là ai đó con ơi. Vợ hoặc chồng thì ai cũng có thể tìm người khác, nhưng hai đứa con của con suốt đời cũng chỉ có một người cha và một người mẹ mà thôi con ạ. Trẻ thơ mà phải chịu cuộc sống mồ côi, dù mồ côi cha hay mẹ. Đó là một điều bất hạnh lớn đối với trẻ thơ. Chỉ vì những tự ái nhỏ nhen của mình mà con đành bắt hai đứa con của chính mình gánh chịu sự bất hạnh này hay sao?
Nhân lúc ngoài trời đang cơn mưa nặng hạt. Người mẹ chỉ cho cô con gái:
- Con gái của mẹ hãy nhìn xem. Nơi vườn cà ngoài kia, con gà mái đang xòe rộng hai cánh hứng chịu cơn mưa gió bão bùng để ấp ủ cho đàn con. Một con gà mẹ mà còn sẵn sàng chịu đựng những gió mưa cuộc đời cho đàn con được yên ấm. Mà con gái của mẹ chẳng chịu đựng nổi những bất hòa giữa vợ chồng để bắt hai đứa con của chính mình phải hứng chịu bất hạnh cuộc đời sao con. Những xích mích phiền muộn trong cuộc sống vợ chồng chưa đáng để gọi là gió bão cuộc đời và nhẫn chịu những điều đó cũng chưa đáng để gọi là sự hy sinh cao cả của lòng mẹ thương con đâu con ạ. Hãy bình tâm suy nghĩ kỹ lại đi con gái yêu thương của mẹ.
Nghe lời mẹ khuyên cùng nhìn hình ảnh gà mẹ chịu đựng cơn mưa gió che chở cho đàn con, cô con gái vui vẻ đem hai đứa con trở về với gia đình. Và từ đó gia đình cô ta, vợ chồng con cái sống yên vui hạnh phúc trong yêu thương và thông cảm.
 
Tình yêu

Nếu ta yêu một người mà người đó không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bàn thân vì ta không làm điều gì sai trái cả. Tất cả chỉ vì tình yêu đã không chọn chỗ dừng nơi trái tim người ấy mà thôi.
Nếu một người nào đó yêu ta nhưng ta lại không yêu người ấy, hãy tôn trọng điều đó vì tình yêu đã đến gõ cửa trái tim ta, nhưng hãy nhẹ nhàng từ chối nhận món quà mà mình không thể đáp lại. Đừng nhận, để không gây đau khổ.
Cách ta cư xử với tình yêu chính là cách ta cư xử với chính mình, mọi con tim điều có cùng cảm nhận về nỗi đau và niềm hạnh phúc ngay cả khi cách sống và con đường chúng ta đi có khác nhau.
Nếu ta yêu một người và họ cũng yêu ta, nhưng rồi tình yêu lại ra đi, thì cũng đừng nên níu kéo hay đổ lỗi mà hãy để nó ra đi. Mỗi lí do điều có ý nghĩa riêng của nó. Và rồi ta sẽ hiểu. Hãy nhớ rằng ta không lựa chọn tình yêu, mà là tình yêu lựa chọn ta.
Tất cả những gì chúng ta thực sự có thể làm là hãy đón nhận tình yêu với tất cả những điều kì diệu của nó khi tình yêu đến. Khi tình yêu ngập tràn trong tâm hồn ta, hãy cảm nhận từng hơi thở của nó ; nhưng rồi hãy dang rộng tay để cho nó ra đi,một khi tình yêu đã muốn thế.
Hãy mang tình yêu đến cho người đã làm sống lại tình yêu trong ta, mang đến cho những ai thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn,mang đến cho thế giới xung quanh mình bằng mọi cách mà ta có thể làm được.
Có những người đang yêu đã sai lầm, sống một cuộc sống không tình yêu lâu ngày, họ cho rằng tình yêu chỉ là một nhu cầu. Họ cho rằng con tim là một chỗ trống mà tình yêu có thể lấp đầy, họ bắt đầu nhìn tình yêu như là một điều sẽ phải đến với mình hơn là một điều xuất phát từ chính bản thân họ. Họ quên đi điều kì diệu nhất của tình yêu, đó là -tình yêu là một món quà - mà chỉ có thể đâm chồi nảy lộc khi được trao tặng đi. Hãy nhớ lấy điều này và giữ gìn nó trong tim mình.

Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật . Hãy tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta dù chỉ trong một khoảnh khắc nào đó của cuộc đời .
 
Nụ cười

Một nụ cười không làm mất mát gì cả, nhưng lại ban tặng rất nhiều.
Nó làm giàu có những ai đón nhận nó mà không làm nghèo đi người sinh ra nó.
Nụ cười chỉ nở trên môi trong khoảnh khắc phù du, nhưng ký ức về nó đôi khi tồn tại cả một đời.
Người dù giàu sang đến đâu đi nữa cũng cần đến nụ cười, và người dù nghèo hèn cùng tột cũng sẽ được nụ cười làm cho trở nên giàu có.
Nụ cười nuôi dưỡng hạnh phúc trong gia đình, gầy dựng thiện ý trong làm ăn, và làm lớn mạnh mối tương giao trong tình bạn, mang đến sự thư giãn những khi ta mỏi mệt, niềm hi vọng những khi tuyệt vọng và ánh sáng những khi ta tăm tối trong muộn phiền.
Nụ cười, cũng như tình yêu, là cái không thể mua bán vay mượn, hay thậm chí đánh cắp từ người khác. Bởi vì, khi đó, nó chỉ là cái gì đó khiên cưỡng và vô nghĩa.
Có những người không bao giờ nở một nụ cười với bạn. Không hề gì, bạn cứ trải lòng mình ra và tặng họ nụ cười của bạn. Họ là những người không còn nụ cười để cho, vì lẽ đó, họ chính là những người cần nụ cười của bạn hơn ai hết.
Hãy tươi cười với mọi người. Chúng ta chẳng những không mất gì cả, mà trái lại, sẽ nhận được rất nhiều.
 
Hãy ngẩng cao đầu


Khi còn là một đứa bé 15 tháng tuổi, tôi đoán chắc tôi cũng vô tư và hồn nhiên như trăm ngàn trẻ con khác trên thế gian này, cho đến một ngày tôi gặp phải cái tai nạn khủng khiếp ấy. Tôi vấp ngã! Một cú ngã đau và để lại thương tích cả đời.


Tôi trựơt chân và té úp mặt vào một con thỏ thủy tinh, những mảnh vỡ đã ghim sâu vào mắt khiến tôi không còn nhìn thấy. Để cứu vãn con mắt bị thương, các bác sĩ đã tìm cách chắp nối tròng mắt không còn nguyên vẹn, kết quả để lại một vết thẹo thật lớn giữa lòng mắt vốn trước kia xanh thẳm.

Trải qua những cố gắng vô ích nhằm cứu lại con mắt tật nguyền, mẹ tôi nói, các bác sĩ cho biết, nếu tôi thay thế con mắt thật của mình bằng mắt giả, khả năng khuôn mặt có thể bị biến dạng cùng với thời gian. Vì thế tôi đã trưởng thành mang theo trên đường đời con mắt xấu xí, mù lòa, và mờ đục vì những vết thẹo. Rồi thì cũng chính con mắt định mệnh đã ảnh hưởng đến cả cuộc đời sau này của tôi.

Mỗi bước chân đi đều kèm theo cái cúi đầu mặc cảm. Tôi không muốn mọi người nhìn thấy dung mạo xấu xí của mình. Nhiều lúc có những người vô ý nhận xét hoặc hỏi han một cách thiếu tế nhị về vết thương của tôi, tôi lại đau! Mỗi khi cùng bọn trẻ chơi đùa, tôi luôn luôn phải đóng vai quỷ dữ. Tôi lớn lên mang theo bên mình ý nghĩ mọi người nhìn mình với ánh mắt ghê tởm, như thể là lỗi của tôi. Tôi luôn mặc cảm mình là người dị dạng.

Mẹ tôi hiểu được và ngay từ lúc tôi còn bé xíu, người vẫn thường ôm tôi trong cánh tay, vuốt ve mái tóc và nói: "Hãy ngẩng cao đầu con ạ và nhìn thẳng vào cuộc đời. Rồi mọi người sẽ nhìn thấy cái đẹp nơi tâm hồn con". Câu nói trở thành châm ngôn sống của tôi và tôi vịn vào nó để đi tới.

Tôi hiểu câu nói của mẹ tôi qua nhiều giai đoạn khác nhau. Lúc còn bé, tôi nghĩ câu nói của người mang ý nghĩa: "Hãy cẩn thận kẻo lại vấp ngã, phải ngẩng đầu để ý những bước đi phía trước". Lớn lên, tôi nhận ra khi tôi không né tránh mọi người và gần gũi họ, họ sẽ yêu thích và không xa lánh tôi. "Hãy để mọi người khám phá khuôn mặt con, để họ nhận ra sự duyên dáng và nét đẹp phía sau con mắt bất hạnh ấy", thì ra ý của mẹ tôi là vậỵ

Vào trung học, tôi được bạn bè yêu mến. Tôi thành công trong cả lãnh vực học tập lẫn sinh hoạt cộng đồng. Tôi còn được bình chọn làm lớp trưởng. Tuy nhiên dường như trong sâu thẳm tâm hồn, nỗi ám ảnh mình xấu xí cứ lởn vởn. Tôi chẳng đòi hỏi gì, chỉ muốn mình được bình thường như mọi người. Nhiều lần không kềm được cảm xúc, tôi chạy về nhà, oà khóc với mẹ. Nâng cằm tôi và bằng ánh mắt thương yêu, người bảo: "Hãy can đảm lên con ạ, ngẩng cao đầu và đối diện với cuộc sống. Hãy tự tin để mọi người nhìn thấy nét đẹp không phải chỉ ở hình dáng bên ngoài".

Rồi tôi gặp anh ấy, người sau này trở thành chồng của tôi, chúng tôi đã nhìn vào mắt nhau và anh ấy nói: "Em rất đẹp, cả về dung mạo lẫn tâm hồn". Và tôi tin điều đó là thật. Tình yêu của mẹ tôi, của chồng tôi đã đem lại cho tôi sự tự tin và can đảm để bỏ lại sau mình nỗi mặc cảm đã từng theo tôi suốt cả khoảng đời khôn lớn. Tôi khắc phục được cảm giác tự ti và tin rằng cuộc đời vẫn đẹp, tôi vẫn may mắn và tôi biết san sẻ niềm hạnh phúc của mình với thế giới xung quanh.

"Hãy ngẩng cao đầu", câu nói giờ đây đã thành lẽ sống trong gia đình nhỏ của tôi. Tôi vẫn thường khuyên bảo các con mình hãy mạnh dạn lên. Món quà quý giá mẹ tôi để lại đã trở thành di sản được truyền nối cho những thế hệ kế tiếp.
 
Hãy mãi là chính mình...

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ may mắn để nhận ra rằng mình có thể tuyệt vời đến thế nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là "vầng hào quang" quanh bạn không chói sáng.


Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có đủ thông minh để hình dung ra một ngày nào đó mình sẽ có mặt trong hàng "top". Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn không thể trở thành nhân vật đứng đầu.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai mặc cho những người trong mộng của bạn vẫn chưa xuất hiện để cùng bạn chia sẽ những điều kì diệu trong cuộc sống. Nhưng điều đó không có nghĩa là người ấy không bao giờ đến.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có thể tạo ra một sự cạnh tranh hoàn hảo. Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải kìm hãm "sự vươn lên" của chính mình.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai có thể bộc lộ cho bạn thấy họ có thể yêu bạn như bạn luôn "mơ" về...Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải ngừng mơ về họ.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi bạn xứng đáng với tất cả những gì tốt nhất. Nhưng, cuộc sống không hẳn là công bằnng với tất cả mọi người.

Hãy mãi là chính bạn, chỉ bởi chẳng ai một khi bạn chưa tìm được "hoàng tử " của đời mình, thì không có nghĩa là bạn chưa thể là một "nữ hoàng".

Có những điều trong cuộc sống dường như bất động mãi với thời gian, nhưng không vì thế mà ta cần phải "ra sức" để khiến nó vận hành.

Hãy chỉ việc tỏa sáng, hãy không ngừng vươn lên, hãy hy vọng và nguyện cầu... Hãy luôn la chính mình như bạn vốn có.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Back
Top