CongVoi
Super V.I.P
Chuyện ở đỉnh tháp
Chú bé lên mười, John Mcneil, chạy chân đất ra cửa vào một ngày gió lộng, lạnh lẽo của tháng hai, và rồi chạy thẳng đến cột tháp cao 125 bộ, dẫn điện cao thế ở phía sau nhà gia đình Mcneil. John không hề nhận thức đến những nguy hiểm nơi tháp điện, cái cột tháp này mang nguồn điện từ đập thủy điện Hoover về cho cộng đồng dân cư ở nam Arizona. John không biết là cột tháp mang 230.000 volt điện giật chết người trên những sợi dây bạc của nó. John cũng không hề nhận ra mình đã quên không mang giày. John bị chứng tự kỷ (autism), một chứng bệnh khiến bé không có nhận thức với thế giới bên ngoài, bé chỉ sống trong thế giới những suy nghĩ riêng tư của mình. Ngày hôm nay mọi suy nghĩ của bé chỉ hướng về việc leo lên đỉnh cột tháp, để sờ được nền trời và cảm nhận nếu được bay thì sẽ như thế nào.
Trước đây bé đã từng chạy băng qua sân tập thể thao nhưng bé chưa bao giờ leo qua được hàng nấc cao 25 bộ. Vì anh trai lớn 17 tuổi của bé, anh James, luôn để mắt trông chừng em, và luôn sát bên em. James luôn bên cạnh không để em trai mình bị nguy hiểm. Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay John đã chạy ra khỏi nhà trước khi James kịp nhận ra. Đến khi James nhận ra em không có ở nhà thì John đã leo qua hàng nấc cao 24 bộ và leo lên cột tháp lên trời. Như mọi đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, John không hề biết sợ hoặc biết nguy hiểm có nghĩa là gì. Nhưng James thì lại nhận ra mình đang đối đầu với cái mà cậu sợ nhất trên đời, đó là sợ độ cao.
James hiểu rõ nguy hiểm khi leo lên tháp điện, nhưng cậu vẫn phải leo đuổi theo em trên tháp điện đó, leo tới đỉnh tháp, cố gắng nén nỗi sợ độ cao, mắt không nhìn xuống dưới chân tháp. Cuối cùng James cũng túm được em trai, và cứ thế tay phải giữ chặt em, tay trái James bám vào một thanh sắt để giữ cho cả hai không rơi.
James run cả người. Cậu lạnh cóng và kinh sợ, nhưng cậu không hề buông tay khỏi John. John vùng vẫy muốn bay nhưng James cố giữ chặt. Tay James bắt đầu tê đi và James chỉ sợ nếu mình buông tay thì cả hai sẽ rơi vào chỗ chết.
Chỉ trong giây phút mà cảm thấy dài như hàng giờ đồng hồ, trong khi hai đứa trẻ vẫn đứng lửng lơ trên thanh sắt chỉ rộng có ba inch. James cố ca hát để trấn an con tim đang đập hoảng loạn của mình cũng như để em John đừng để ý đến toán cứu hộ đang bắt đầu hoạt động bên dưới.
Hàng trăm người đang tụ tập nơi chân tháp. Đứng cheo leo từ trên cao nhìn xuống, James thấy họ nhỏ như những con kiến. Những chiếc trực thăng bắt đầu bay đảo ầm ĩ chung quanh, truyền hình ảnh hai đứa bé trai đang bám vào tháp điện, nổi bật trên nền trời xanh đến với hàng triệu màn hình trong cả nước. Xe chữa lửa và những xe cấp cứu khác chạy vội đến hiện trường. Một anh lính cứu hỏa đã leo lên tới chỗ hai đứa trẻ cố bám để giữ mạng. Anh nhanh chóng cột chúng một cách an toàn vào thanh sắt.
Sau đó toán cứu hộ cần đến một xe cẩu đặc biệt, loại Condor để mang James và John xuống. May mắn là tình cờ có một xe cẩu ở khu xây dựng bên cạnh. Những người cứu hộ đành kiên nhẫn chờ xe tới. Cuối cùng thì xe đã tới và hai đứa trẻ được đưa xuống trong tiếng vỗ tay và hoan hô rôm rả của mọi người.
Người ta khen James là một anh hùng, nhưng James không kịp có thì giờ nghe những lời khen tặng ấy. Cậu muốn ở cạnh em trai mình lúc ấy đang được chở đến bệnh viện để chăm sóc sau thời gian đứng ở ngoài trời giá lạnh.
Không phải mọi thiên thần đều có cánh và hào quang xung quanh đầu. Phần lớn các thiên thần không được nhận ra. Vậy mà, vào một ngày gió lộng và lạnh buốt, hàng trăm người đã kịp thấy, lần đầu tiên và có lẽ là lần duy nhất, một thiên thần hộ mệnh trong hình hài một cậu bé 17 tuổi mang tên James.
Chú bé lên mười, John Mcneil, chạy chân đất ra cửa vào một ngày gió lộng, lạnh lẽo của tháng hai, và rồi chạy thẳng đến cột tháp cao 125 bộ, dẫn điện cao thế ở phía sau nhà gia đình Mcneil. John không hề nhận thức đến những nguy hiểm nơi tháp điện, cái cột tháp này mang nguồn điện từ đập thủy điện Hoover về cho cộng đồng dân cư ở nam Arizona. John không biết là cột tháp mang 230.000 volt điện giật chết người trên những sợi dây bạc của nó. John cũng không hề nhận ra mình đã quên không mang giày. John bị chứng tự kỷ (autism), một chứng bệnh khiến bé không có nhận thức với thế giới bên ngoài, bé chỉ sống trong thế giới những suy nghĩ riêng tư của mình. Ngày hôm nay mọi suy nghĩ của bé chỉ hướng về việc leo lên đỉnh cột tháp, để sờ được nền trời và cảm nhận nếu được bay thì sẽ như thế nào.
Trước đây bé đã từng chạy băng qua sân tập thể thao nhưng bé chưa bao giờ leo qua được hàng nấc cao 25 bộ. Vì anh trai lớn 17 tuổi của bé, anh James, luôn để mắt trông chừng em, và luôn sát bên em. James luôn bên cạnh không để em trai mình bị nguy hiểm. Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay John đã chạy ra khỏi nhà trước khi James kịp nhận ra. Đến khi James nhận ra em không có ở nhà thì John đã leo qua hàng nấc cao 24 bộ và leo lên cột tháp lên trời. Như mọi đứa trẻ mắc chứng tự kỷ, John không hề biết sợ hoặc biết nguy hiểm có nghĩa là gì. Nhưng James thì lại nhận ra mình đang đối đầu với cái mà cậu sợ nhất trên đời, đó là sợ độ cao.
James hiểu rõ nguy hiểm khi leo lên tháp điện, nhưng cậu vẫn phải leo đuổi theo em trên tháp điện đó, leo tới đỉnh tháp, cố gắng nén nỗi sợ độ cao, mắt không nhìn xuống dưới chân tháp. Cuối cùng James cũng túm được em trai, và cứ thế tay phải giữ chặt em, tay trái James bám vào một thanh sắt để giữ cho cả hai không rơi.
James run cả người. Cậu lạnh cóng và kinh sợ, nhưng cậu không hề buông tay khỏi John. John vùng vẫy muốn bay nhưng James cố giữ chặt. Tay James bắt đầu tê đi và James chỉ sợ nếu mình buông tay thì cả hai sẽ rơi vào chỗ chết.
Chỉ trong giây phút mà cảm thấy dài như hàng giờ đồng hồ, trong khi hai đứa trẻ vẫn đứng lửng lơ trên thanh sắt chỉ rộng có ba inch. James cố ca hát để trấn an con tim đang đập hoảng loạn của mình cũng như để em John đừng để ý đến toán cứu hộ đang bắt đầu hoạt động bên dưới.
Hàng trăm người đang tụ tập nơi chân tháp. Đứng cheo leo từ trên cao nhìn xuống, James thấy họ nhỏ như những con kiến. Những chiếc trực thăng bắt đầu bay đảo ầm ĩ chung quanh, truyền hình ảnh hai đứa bé trai đang bám vào tháp điện, nổi bật trên nền trời xanh đến với hàng triệu màn hình trong cả nước. Xe chữa lửa và những xe cấp cứu khác chạy vội đến hiện trường. Một anh lính cứu hỏa đã leo lên tới chỗ hai đứa trẻ cố bám để giữ mạng. Anh nhanh chóng cột chúng một cách an toàn vào thanh sắt.
Sau đó toán cứu hộ cần đến một xe cẩu đặc biệt, loại Condor để mang James và John xuống. May mắn là tình cờ có một xe cẩu ở khu xây dựng bên cạnh. Những người cứu hộ đành kiên nhẫn chờ xe tới. Cuối cùng thì xe đã tới và hai đứa trẻ được đưa xuống trong tiếng vỗ tay và hoan hô rôm rả của mọi người.
Người ta khen James là một anh hùng, nhưng James không kịp có thì giờ nghe những lời khen tặng ấy. Cậu muốn ở cạnh em trai mình lúc ấy đang được chở đến bệnh viện để chăm sóc sau thời gian đứng ở ngoài trời giá lạnh.
Không phải mọi thiên thần đều có cánh và hào quang xung quanh đầu. Phần lớn các thiên thần không được nhận ra. Vậy mà, vào một ngày gió lộng và lạnh buốt, hàng trăm người đã kịp thấy, lần đầu tiên và có lẽ là lần duy nhất, một thiên thần hộ mệnh trong hình hài một cậu bé 17 tuổi mang tên James.