GIAO LƯU Chữ viết tay của các thành viên

Bạn có trách nhiệm biến giấc mơ của mình thành hiện thực.
You take on the responsibility for making your dream a reality.
Les Brown
post-109805-0-94588100-1408153064.jpg
 
Em cũng thích biến lắm mà mãi chả biến nổi :) Chỉ mong được 1 lần đứng trên sân trong trận Chung kết Champions League mà toàn lỗi hẹn. lol
Vâng, những kiểu ước mơ của bác, sao không mơ ước lớn nữa, kiểu đi những bước như Neil Armstrong trên mặt trăng ý. Còn nếu ước mơ có định hướng có kế hoạch và có phương pháp thì em tin đều có khả năng đạt được.
Nếu mơ theo kiểu không làm gì cũng giàu hay đội Việt Nam vô địch cúp Bóng đá Thế Giới, thì câu của em không nói cho những trường hợp này ah.
Mời bác sang gặp Aladanh và cây xi lanh, khi phê, mọi cảm giác đều thực:D
 
Vâng, những kiểu ước mơ của bác, sao không mơ ước lớn nữa, kiểu đi những bước như Neil Armstrong trên mặt trăng ý. Còn nếu ước mơ có định hướng có kế hoạch và có phương pháp thì em tin đều có khả năng đạt được.
Nếu mơ theo kiểu không làm gì cũng giàu hay đội Việt Nam vô địch cúp Bóng đá Thế Giới, thì câu của em không nói cho những trường hợp này ah.
Mời bác sang gặp Aladanh và cây xi lanh, khi phê, mọi cảm giác đều thực:D
Dạ em cũng có định hướng và kế hoạch và phương pháp đấy chứ ạ: Có tham gia các lớp và các khóa huấn luyện, có tham gia luyện tập hàng ngày và thi đấu hàng tuần, có tham khảo các video huấn luyện. Chế độ ăn uống của em cũng theo tiêu chuẩn U ;) Kekeke. Có nhiều người cũng ước mơ như em mà bác. Các em U19 là 1 ví dụ. Tại thấy câu nói của bác vui nên em góp vui tý thôi bác đừng có giận nhá.
 
Bác @Boy_chanh chỉ đúng khi nói quan điểm của mình, còn quan điểm người khác nếu bác chưa được ủy quyền là người phát ngôn thì đều chưa chính xác.
Em viết những câu này mỗi ngày, kiểu như: nếu bạn không xây cho mình mơ ước thì sẽ có người thuê bạn xây ước mơ của họ.
Nếu kiểu chấp lời như bác mà hiểu, em cũng chẳng nói gì thêm:D.
Khi đã hiểu ý thì hãy bỏ qua lời, vì ý mà phải diễn đạt bằng lời khi đã đạt ý thì quên lời. Như Phật nói: Chân lý không dựa vào chữ nghĩa. Nó giống như trăng soi trên trời. Trong trường hợp này, chữ nghĩa giống như ngón tay trỏ vậy. Ngón tay chỉ trăng mà nó không phải là trăng. Xem trăng có cần ngón chỉ không?
Em còn non, bác thông cảm, diễn đạt vẫn còn chữ vuông như hòm, văn dai như chão, chưa ngắn gọn súc tích cô đọng được ah:D
 
Bác lấy tên Ongnon chuẩn quá ;)
Em đã bảo là em chỉ góp vui thôi, tính em hay đùa cợt thế, có vẻ bác hơi nghiêm trọng hóa vấn đề. Nếu bác không thích thì bác chỉ cần bảo không thích nó sẽ ngắn gọn hơn chứ văn dai như chão làm gì đâu bác. Em xin lỗi đã lôi trích dẫn của bác vào so sánh với trường hợp cá biệt của em.
 
Bác @Boy_chanh từ từ cũng sẽ quen với cách hành văn cũng như diễn đạt ý của bác @ongnon thôi :D

Không đâu bác @Boy_chanh , bác thoải mái đưa nhận định của mình mà, em chia sẻ cảm nhận thôi, còn em tôn trọng ý kiến của bác.

Bác @ongnon cho em hỏi là nếu bác hiểu rằng "chân lý không nằm trong văn tự" cũng như ý không nằm trong chữ nghĩa thì đã có bao giờ bác thấy ngược lại với những gì bác hay tìm hiểu và nghiên cứu về chữ nghĩa không ạ ?
 
Bác ongnon cho em hỏi là nếu bác hiểu rằng "chân lý không nằm trong văn tự" cũng như ý không nằm trong chữ nghĩa thì đã có bao giờ bác thấy ngược lại với những gì bác hay tìm hiểu và nghiên cứu về chữ nghĩa không ạ ?
Em thì mới đầu tìm chữ nghĩa để hiểu ý, sau khi hiểu ý rồi thì " quên " chữ, sau khi ý đã đủ thì quên cả ý luôn.
Nó giống như 1 ví dụ em hay dùng là học xe máy: khi mới học thì chú ý từng chi tiết, rẽ phải thì mắt nhìn gương, tay trái gạt nhan sau chuyển về còi, tay phải giảm ga, chân phải rà phanh, chân trái lùi gót về để nếu cần về số. Nhưng khi đã quen từng động tác đến mức " quên " thì làm bao nhiêu động tác cũng không nhớ, và khi người và xe là 1 thì quên luôn cả cái việc đi xe máy nó như thế nào. Đến khi ngồi xe thì mọi thứ như được nạp vào. nó hơi giống trường hợp của Trương Vô Kỵ khi được Thái sư thúc truyền tại chỗ, càng quên nhanh càng vào vô thức bởi giống như ra đòn, chậm là còn phải nhớ đòn này ra thế nào, còn khi ra đòn 1 cách tự nhiên vô thức chả nhớ gì thì nó đã ngấm vào sâu trí não, đòn đó là đòn nhanh nhất. Như SEAL Mỹ đã là sát thủ của sát thủ, nhưng vẫn luyện tập mỗi ngày để biến nó thành phản xạ vô điều kiện. Và các bậc thư pháp đại tài, ngày nào cũng viết để đưa kỹ năng thành đến độ, cầm bút mà viết không suy nghĩ gì, đó cũng là 1 dòngThư đạo -shodo Thiền Zen của Nhật.
Em trình còi, vì không thể diễn đạt ngắn hơn, em nhớ bác không hay đọc hết những bài của em.
Nếu đọc đến dòng này, chắc bác phải kiên nhẫn lắm.
Cảm ơn bác @ntdung_89 :D
 
“Nhất hoa nhất thế giới, nhất thảo nhất thiên đường, nhất mộc nhất phù sinh, nhất diệp nhất như lai, nhất sa nhất cực lạc, nhất phương nhất Niết bàn, nhất tiếu nhất trần duyên, nhất niệm nhất thanh tĩnh.”
:D

Em lại hỏi với câu này ( vì đọc bài của mấy bác mới chợt nhớ ra )
Có bài thơ ( em không nhớ tác giả ) :
Thanh thiên nhất đóa vân .
Hồng lô nhất điểm tuyết .
Thượng uyển nhất chi mai.
DAO TRÌ nhất phiến nguyệt .
Y ! Vân tán .
Tuyết tiêu.
Hoa tàn .
Nguyệt khuyết .

Có sách ghi là Dao trì , sách khác ghi : Quảng hằng . Không biết đúng sai thế nào , Bác Ong và các bác giúp em .
 
Em thì mới đầu tìm chữ nghĩa để hiểu ý, sau khi hiểu ý rồi thì " quên " chữ, sau khi ý đã đủ thì quên cả ý luôn.
Nó giống như 1 ví dụ em hay dùng là học xe máy: khi mới học thì chú ý từng chi tiết, rẽ phải thì mắt nhìn gương, tay trái gạt nhan sau chuyển về còi, tay phải giảm ga, chân phải rà phanh, chân trái lùi gót về để nếu cần về số. Nhưng khi đã quen từng động tác đến mức " quên " thì làm bao nhiêu động tác cũng không nhớ, và khi người và xe là 1 thì quên luôn cả cái việc đi xe máy nó như thế nào. Đến khi ngồi xe thì mọi thứ như được nạp vào. nó hơi giống trường hợp của Trương Vô Kỵ khi được Thái sư thúc truyền tại chỗ, càng quên nhanh càng vào vô thức bởi giống như ra đòn, chậm là còn phải nhớ đòn này ra thế nào, còn khi ra đòn 1 cách tự nhiên vô thức chả nhớ gì thì nó đã ngấm vào sâu trí não, đòn đó là đòn nhanh nhất. Như SEAL Mỹ đã là sát thủ của sát thủ, nhưng vẫn luyện tập mỗi ngày để biến nó thành phản xạ vô điều kiện. Và các bậc thư pháp đại tài, ngày nào cũng viết để đưa kỹ năng thành đến độ, cầm bút mà viết không suy nghĩ gì, đó cũng là 1 dòngThư đạo -shodo Thiền Zen của Nhật.
Em trình còi, vì không thể diễn đạt ngắn hơn, em nhớ bác không hay đọc hết những bài của em.
Nếu đọc đến dòng này, chắc bác phải kiên nhẫn lắm.
Cảm ơn bác @ntdung_89 :D

Thật tình là em chỉ đọc lướt, chỗ nào em thấy bác diễn đạt ý rườm rà thì em cho qua nên em đọc 2 dòng cuối rất nhanh :D
 
Thượng uyển nhất chi mai.
DAO TRÌ nhất phiến nguyệt .
Có sách ghi là Dao trì , sách khác ghi : Quảng hằng . Không biết đúng sai thế nào , Bác Ong và các bác giúp em .
Thưa bác logic thế này ah: Thượng uyển là vườn thượng uyển của nhà trời sẽ bao gồm 1 cành mai.
Quảng hằng: chỉ cung trăng, nên có nguyệt nữa là trùng ý
Còn Dao trì nơi Tây Vương Mẫu ở và cũng chỉ cõi tiên nên mới có nguyệt đến chầu ah
:D
 
Thưa bác logic thế này ah: Thượng uyển là vườn thượng uyển của nhà trời sẽ bao gồm 1 cành mai.
Quảng hằng: chỉ cung trăng, nên có nguyệt nữa là trùng ý
Còn Dao trì nơi Tây Vương Mẫu ở và cũng chỉ cõi tiên nên mới có nguyệt đến chầu ah
:D
Em cám ơn Bác .
 
Em thì mới đầu tìm chữ nghĩa để hiểu ý, sau khi hiểu ý rồi thì " quên " chữ, sau khi ý đã đủ thì quên cả ý luôn.
Nó giống như 1 ví dụ em hay dùng là học xe máy: khi mới học thì chú ý từng chi tiết, rẽ phải thì mắt nhìn gương, tay trái gạt nhan sau chuyển về còi, tay phải giảm ga, chân phải rà phanh, chân trái lùi gót về để nếu cần về số. Nhưng khi đã quen từng động tác đến mức " quên " thì làm bao nhiêu động tác cũng không nhớ, và khi người và xe là 1 thì quên luôn cả cái việc đi xe máy nó như thế nào. Đến khi ngồi xe thì mọi thứ như được nạp vào. nó hơi giống trường hợp của Trương Vô Kỵ khi được Thái sư thúc truyền tại chỗ, càng quên nhanh càng vào vô thức bởi giống như ra đòn, chậm là còn phải nhớ đòn này ra thế nào, còn khi ra đòn 1 cách tự nhiên vô thức chả nhớ gì thì nó đã ngấm vào sâu trí não, đòn đó là đòn nhanh nhất. Như SEAL Mỹ đã là sát thủ của sát thủ, nhưng vẫn luyện tập mỗi ngày để biến nó thành phản xạ vô điều kiện. Và các bậc thư pháp đại tài, ngày nào cũng viết để đưa kỹ năng thành đến độ, cầm bút mà viết không suy nghĩ gì, đó cũng là 1 dòngThư đạo -shodo Thiền Zen của Nhật.
Em trình còi, vì không thể diễn đạt ngắn hơn, em nhớ bác không hay đọc hết những bài của em.
Nếu đọc đến dòng này, chắc bác phải kiên nhẫn lắm.
Cảm ơn bác @ntdung_89 :D
Theo em được biết thì nó được gọi là Năng lực vô thức, đạt tới trình độ này rồi thì đúng là trong box BMG khó ai sánh được với bác về mặt chữ nghĩa nữa :D
Mấy bữa nay vô 4r chỉ biết bấm like mà k đưa ra được comments nào cả, tự thấy xấu hổ về bản thân quá :(
Hi vọng có dịp được hội ngộ với các bậc tiền bối để em có cơ hội học hỏi, giao lưu nhiều hơn nữa!
 
Em thì mới đầu tìm chữ nghĩa để hiểu ý, sau khi hiểu ý rồi thì " quên " chữ, sau khi ý đã đủ thì quên cả ý luôn.
Nó giống như 1 ví dụ em hay dùng là học xe máy: khi mới học thì chú ý từng chi tiết, rẽ phải thì mắt nhìn gương, tay trái gạt nhan sau chuyển về còi, tay phải giảm ga, chân phải rà phanh, chân trái lùi gót về để nếu cần về số. Nhưng khi đã quen từng động tác đến mức " quên " thì làm bao nhiêu động tác cũng không nhớ, và khi người và xe là 1 thì quên luôn cả cái việc đi xe máy nó như thế nào. Đến khi ngồi xe thì mọi thứ như được nạp vào. nó hơi giống trường hợp của Trương Vô Kỵ khi được Thái sư thúc truyền tại chỗ, càng quên nhanh càng vào vô thức bởi giống như ra đòn, chậm là còn phải nhớ đòn này ra thế nào, còn khi ra đòn 1 cách tự nhiên vô thức chả nhớ gì thì nó đã ngấm vào sâu trí não, đòn đó là đòn nhanh nhất. Như SEAL Mỹ đã là sát thủ của sát thủ, nhưng vẫn luyện tập mỗi ngày để biến nó thành phản xạ vô điều kiện. Và các bậc thư pháp đại tài, ngày nào cũng viết để đưa kỹ năng thành đến độ, cầm bút mà viết không suy nghĩ gì, đó cũng là 1 dòngThư đạo -shodo Thiền Zen của Nhật.
Em trình còi, vì không thể diễn đạt ngắn hơn, em nhớ bác không hay đọc hết những bài của em.
Nếu đọc đến dòng này, chắc bác phải kiên nhẫn lắm.
Cảm ơn bác @ntdung_89 :D

Bác @ongnon đúng là văn võ song toàn. Để được hiểu ý như bác nói thì em cũng hiểu được nhưng để diễn giải thành câu thành chữ như bác thì em chưa làm được. Em chỉ hiểu nôm na là luyện tập thường xuyên để biến kỹ năng thành bản năng. Ví dụ như em bây giờ ngồi lên bất cứ chiếc xe nào cũng như ngồi xe của mình. :D
 
Back
Top