• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

CLB THƠ PV HẢI PHÒNG

Chờ em về

Mai mốt em về, anh vẫn đợi
Vắng em cảnh vật cũng buồn hơn
Thay bình hoa đẹp chờ em đó
Xin hiểu cho anh, chớ giận hờn

Xa em, lòng trống trải khôn ngờ uôi
Nhiều lúc thức ăn đã ngờ uội rồi
Cứ ngỡ tiếng chân em trước cửa
Chờ em, cơm nước một mình thôi

Thu về thêm lạnh, cần hơi ấm
Lạnh lẽo như gường thiếu nệm bông
Nhà nhỏ mà sao trông vắng lặng
Phương xa em có nhớ anh không
 
Cà Fê em bỏ chút tình

Ly này đặc biệt chỉ mình anh thôi
Uống đi kẻo ngờ uội mất rồi
Anh còn liếc mắt như ngồi không yên
Biết là em đẹp như tiên
Còn ai trong tiệm làm duyên với chàng
Tiệm em không có họ hàng
Hay anh sợ vợ đi ngang chỗ này
Thôi thì anh hãy lại đây
Ngồi trong góc kẹt có cây che rồi
An tâm thong thả đi thôi
Cho em nhiều Típ làm bồi cho anh
" Chà ! Cô vừa đẹp vừa lanh
Cà Fê ngon lắm, còn rành thói quen "
Cám ơn anh quá lời khen
Cần thêm chi nữa anh đem ra liền
Mải mê tiếp chuyện em quên
Chờ em chút xíu pha thêm ly nhì
Dù quên cho Típ đôi khi
Chỉ là sơ ý có gì đâu anh
Anh nào phải thứ lưu manh
Đã là khách quý trung thành bấy lâu
Ly nhì không tính tiền đâu
Xin anh đừng ngại ngồi lâu mỗi tuần
Rủ thêm bạn tới dừng chân
Nè anh cầm lấy vài phần coupon
Về nhà nếu vợ hỏi trông
Rằng anh bận họp việc công mới về
 
Vợ

Vợ là mẹ các con ta
Thường kêu bà xã, hiệu là phu nhân
Vợ là tổng hợp: bạn thân,
Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền

Vợ là ngân khố, kho tiền
Gởi vô nhanh gọn, hơi phiền rút ra
Vợ là biển cả bao la
Đôi khi nổi sóng khiến ta chìm phà

Vợ là âm nhạc, thi ca
Vừa là cô giáo, vừa là luật sư
Cả gan đấu khẩu vợ ư ?
Cá ươn không muối, chồng hư tại vờ (vợ)

Chồng ơi, đừng có dại khờ
Không vợ, đố biết cậy nhờ tay ai
Vợ là phước, lộc, thọ, tài ...
Thuộc trăm định nghĩa, “trả bài” vợ khen
 
Tôi đi tìm một nửa của tôi
Một nửa nơi đây, nửa đâu rồi
Một nửa mãi vui, một nửa đợi
Một nửa buồn, nửa mãi rong chơi

Một nửa kia ơi ở chốn nào
Biển người rộng lớn, sóng lao xao
Đôi ta như lá trôi ngàn hướng
Biết đến khi nào gặp được nhau

Một nửa kia ơi, có khi nào
Tình cờ hai đứa bước ngang nhau
Nhưng ta không biết, không hay biết
Rồi lại kiếm tìm trong khổ đau

Cũng có đôi lần ngỡ thấy nhau
Trên đường người ngựa lướt qua mau
Tay chưa kịp vẫy, lời chưa tỏ
Người đã xa mờ như chiêm bao

Rồi thế thời gian cứ thế trôi
Tôi như cánh nhạn bốn phương trời
Tìm em, tìm mãi trong vô vọng
Chẳng màng nắng dãi với sương phơi
 
Anh yêu em nhất trên đời
Như ba yêu má, như mặt trời gần mây
Anh thề suốt kiếp này đây
Phần cơm anh xớt chén đầy cho em
Tay anh lót gối từng đêm
Cho đầu em tựa ấm êm giấc nồng
Đến khi gió lạnh mùa đông
Một tay choàng đấp ấm lòng em yêu
Em ơi cô gái mỹ miều
yêu em nhiều quá chỉ điều .. giờ này em ở đâu ???
 
Thơ tình 4 câu

Tôi tưởng người ta đã ngủ vùi
Lời kinh tiếng kệ ấy làm vui
Đâu ngờ hôm nay về chốn cũ
Mới biết lòng trần vẩn chưa nguôi!

**

Chiều nay thương nhớ nhất chiều nay
Thoáng bóng em trong cốc rượu đầy
Tôi uống cả em và...uống cả
Một trời quan tái mấy cho say.

***

Yêu thơ dể biết đa sầu
Yêu trăng để biết bắt đầu mộng mơ
Yêu hoa để biết đợi chờ
Yêu em để biết dại khờ...thế thôi....

***

Hãy lãng quên cho nắng ngủ trên vai
Cho thu đến buông dài chân mây tím
CHo buổi chiều em thôi không tìm kiếm
Một bóng hình, vạn đau đớn trong tim

***

Tình anh như ngàn vì sao sáng
toả trong tim, 1 mối tình sầu
thử hỏi em có biết hay không ?
tại sao lại ngẩn ngơ ơ hờ

***

Anh chẳng ham người nào trẻ đẹp,
Cũng chẳng cần ai đó giàu sang.
Chỉ mong em một lòng một dạ,
Đôi tim vàng mãi mãi ở bên nhau

***

Anh là con thuyền khát vọng
Lênh đênh trên sóng biển khôn cùng
Em-bến cảng bình yên ngày biển động
Đón anh về cho khát vọng bình yên!
 
Tặng cụ Trần Tuấn Khải

Trời hỡi tình ta đã lở làng
Từ ngày em cất bước sang ngang
Lỗi câu chung thuỷ lời đính ước
Tình đầu ngang trái khóc ly tan

Anh hỡi trăm năm mộng phai tàn
Caí nợ vợ chồng cũng dở dang
Tơ duyên đứt đoạn đành cam khổ
Đau xót trong em những bẽ bàng

Không phải tại ta chỉ tại trời
Tại đời đen bạc phủ đầy vôi
Quyền lực tiền tài chia đôi lứa
Đường tình rẽ lối chẳng chung đôi

Không phải tại em chẳng tại anh
Tại nghèo ruồng rẫy những mối tình
Không phải riêng mình là nghiệt ngã
Trách làm gì cho tê buốt ...hở anh?

*Bên chồng em sống nổi buồn mong
Ngày tháng thoi đưa cứ lạ lùng
Ân ái cứ ngở người trong mộng
Thẹn quá lòng em nhịp tim rung

Năm lại, năm qua đà hai con
Trai gái có đôi thật vuông tròn
Thiếu phụ mõi mòn buông tóc biếc
Lấp lánh sương mai giọt châu tuôn

Đọc tin người ấy nhớ làn hương
Nhớ vầng trăng khuyết đẩm yêu đương
Đôi vòng nhẫn cỏ làm sính lể
Êm ái nụ hôn hẳn còn vương

Người bảo tình ta chẳng đổi ngôi
Dù cho biển cạn núi có dời
Lòng anh nguyện sẽ yêu em mãi
Yêu mãi trọn đời chẳng đổi thay

Nhưng hỡi,cao xanh đã an bày
Con đò tách bến một sớm mai
Bỏ lại bóng người trên ngõ đợi
Nào biết rằng em đã xa rồi

*Năm lại năm qua khóc bể dâu
Tóc xanh phai úa mấy mươi sầu
Chồng em đau nặng nên khuất sớm
Mẹ chồng đay nghiến-phận con dâu

Em như con chim mất tiếng vang
Ngày đêm im ỉm tận cung vàng
Lồng son ai khoá cho chim chết
Gia phong-lễ giáo giết đời em

Chiều nay nhận được tấm thiếp buồn
Hình đoá tigôn đẩm màu son
Hình đoá tigôn ai từng kể
Một chuyện tình buồn thuở gió sương

Hoá ra là anh anh của em
Vẫn câu thương nhớ, tiếng ngọt mềm
Vẫn đợi ,vẫn chờ nơi bến vắng
Dù con đò cũ đã sang ngang

Chết chửa! mẹ chồng đứng trước hiên
Hai con nô đùa đẹp như tiên
Lòng em chợt nhói cười không nổi
Đành chúc cho anh,một mối duyên

Rồi mùa xuân mới tám mươi năm
Goá phụ bên song khóc mối tình
Cái ngày anh chết ,em xin chết
Tình mình con cháu quấn khăn tang
 
Thơ sưu tầm

Dòng thời gian

Trần Huỳnh Nguyễn Sơn

( Bài thơ này tôi tặng người yêu tôi thời sinh viên. Tôi rất nhớ em, bây giờ em đang ở đâu Hãy nói đi em)
Chẳng bao giờ ai đứng chờ em dưới mưa.
Như ngày xưa anh từng chờ đợi.
Đôi vai ướt dẫu mái đầu tóc rối.
Cây bàng xanh lặng lẽ đứng bên đường.
Kỷ niệm qua rồi còn lại nhớ thương.
Em ra đi đêm mưa thành cổ tích.
Anh ở lại cảnh bơ vơ hờn trách.
Lá Bàng ơi, giờ bay mãi tận đâu.
Hai chúng mình vĩnh viễn xa nhau.
Ai biết được, ai là người có lỗi.
Khoảng thời gian nhạt nhoà mưa xối.
Khoảng cách chia, nhuộm đỏ lá bàng.
Anh bây giờ như hạt mưa lang thang.
Thèm lay ướt một vòm cây xanh cũ.
Giá như anh được ào rơi về quá khứ.
Có còn ai, ướt lạnh đứng chờ em.
 
Thơ sưu tầm

Biển tình anh

Dương vũ

Em đừng hỏi anh bằng những câu hỏi
Sao anh yêu mà lại chẳng nói lời...?
Em có hiểu những lúc biển trầm lắng
Ở trong lòng ngầm sóng vẫn sục sôi...

Anh thương nhớ cả khi tim vụn vỡ
Và yêu em cả khi cạn máu hồng
Em có hiểu ngôn ngữ anh muốn nói
Thơm vô cùng đợm hương sắc thủy chung

Anh không nói nhưng rồi em sẽ hiểu
Anh yêu em hơn mọi thứ trên đời
Anh muốn nói bằng tình yêu diệu vợi
Biển tình anh sâu thẳm lắm em ơi !!!
 
Thơ sưu tầm

Thuyền không bến đậu

Trần Phương Anh​

Anh đã chia tay chị
Đến bên em một con nhóc dại khờ
Yêu chưa đủ hạnh phúc chưa trọn
Anh lại đi như con thuyền phiêu lãng
Em và chị cũng chỉ là một bến đỗ
Trong vô vàn bến đỗ của thuyền em
Hãy đi đi hỡi trái tim phiêu lãng
Tìm cho mình một bến cảng ước mơ
Để quên hết những quá khứ mộng mị
Để tìm cho mình một niềm hạnh phúc
Dù hạnh phúc...
là ở nơi đây.
 
Thơ sưu tầm

Nếu có một ngày...

Trần Đình Khâm

Nếu có một ngày anh không yêu em?
Xin hãy xóa dùm anh câu chuyện cũ
Xin hãy để cho tình yêu dang dở
Ngủ im lìm trong kí ức phôi pha

Nếu có một ngày, anh quên đi kỉ niệm
Của một thời bỏng cháy khát khao
Mong em hãy tìm về nơi ấy
Gửi những vui buồn một thuở yêu anh

Anh rất sợ ngày mai sẽ đến
Có bóng hình người khác trong anh
Có tình yêu sau bước qua tình yêu trước
Để nỗi buồn đuổi dài theo năm tháng…không em!

Nếu có một ngày anh không yêu em?
Em hãy viết lời thề xưa lên giấy
Nhờ ngọn lửa gửi về phương ấy
Phút yêu nào, tan theo khói mây.

Trong lòng em có lẽ chỉ đắng cay
Chỉ còn những tủi hờn ngơ ngác
Chỉ có vậy em mới quên nhanh nhất
Kẻ “phụ tình” một thuở rất yêu.
 
Hoa Tử huyền

Đào Ngọc Diệu Minh

Ba mươi năm em nở một lần
Quy luật cuộc đời phải đâu là hi hữu.
Giữa mưa xuân trắng hoa em hiền dịu.
Chốn rừng thiêng em gửi đi thông điệp đời mình.
Người ta gọi em là muối của rừng.
Rừng kết muối nghĩa là đời phong túc.
Người đi săn nghe con tim rạo rực.
Bước trở về, sau lưng...thung lũng mưa!
 
Thơ sưu tầm

Gốc phượng kỉ niệm

Dương Vũ

Dưới gốc phuợng khắc ghi bao kỉ niệm
Ánh mắt trao e ấp thủa ban đầu
Nhành phuợng đỏ thắm hồng dòng lưu bút
Những tháng ngày ấm áp ta bên nhau

Dưới gốc phuợng vu vơ lời sỏi hát
Thảm cỏ xanh ngả tím duới nắng chiều
Anh lặng lẽ tìm dấu xưa xót lại
Viết bài thơ về ngày tháng năm nao

Dưới gốc phuợng kỉ niệm xưa mới mãi
Tuổi học trò đẹp mãi ở trong tim
Mái ngói đỏ bầy sẻ nâu ríu rít
Chốn bình yên nơi đó anh có em.
 
Thơ sưu tầm

Phép cộng tình yêu

Trần Đình Khâm


Những phép toán thông thường không thể tính
Những yêu thương ta cộng cả cho nhau
Mỗi ngày, mỗi ngày nỗi nhớ nhiều thêm
Một cộng một vẫn chỉ như là một

Cũng thế thôi khi không còn yêu nữa
Hai số không cộng lại vẫn bằng không
Hai số không vô tình như một số
Phỏng có ích gì khi “không” cứ nhiều lên

Khi kết quả là số âm ta vẫn cộng
Thì trong tim ắt day dứt đớn đau
Và trong lòng là 1 vết thương sâu
Và tình yêu chỉ còn như địa ngục

Anh mong muốn mình sẽ bằng dương một
Dù trên đời đầy dãy những số âm
Và phép cộng lúc nào cũng có
Hãy giữ mình đừng để nó âm nghe.
 
Thơ sưu tầm

Mùa phượng nở

Những năm tháng chứa bao điều suy nghĩ
Còn trong em và còn ở trong anh
Như vừa mới ngày hôm qua đến lớp
Vậy mà nay mấy bận phượng đỏ cành

Cái thủa ấy sao mà nó đẹp thế!
Những tiếng yêu, ngốc giấu kín trong lòng
Để mỗi độ hè qua phượng chớm nở
Nghĩ chuyện xưa lòng lại cháy mông lung.
 
Em là ai?

Em là ai mà sao anh phải nhớ
Phải chong đèn trằn trọc đến bơ vơ?
Em là ai mà sao trong hơi thở
Thoảng đâu đây mùi hương của tóc mai?

Em là ai mà sao anh nhớ mãi?
Cơn mê dài anh lại gọi tên em
Em là ai mà sao mà sao vậy?
Thao thức hoài trằn trọc mãi không thôi.
 
Mơ về em


Mưa rơi rơi ngoài sân mưa có nhớ
Nụ cười duyên với nét vô tư
Em xinh thật ừ em xinh thật
Để trái tim anh đến hững hờ

Lòng anh ngây ngất chờ em tới
Với những buồn vui của cuộc đời
Tình anh như một cây cớm nắng
Muốn nhận tình em ít nắng trời

Lúc xa nhau lòng đầy vương vấn
Trong cơn mơ em đến bao lần
Giờ anh gọi mãi tên em đó
Anh muốn mơ, mơ mãi miên man.
 
Thơ sưu tầm

Áo trắng ngang qua mùa Đông


Tinh khôi rạng rỡ thắm tuơi
Em đi ngang sáng ngời trời đông
Hây hây đôi má ửng hồng
Mắt trông muốn cắn nhưng lòng ấp e
Em đi ngang đông chuyển hè
Xuân về khắp nẻo hoa khoe buớm vờn ...
Em đi ngang gió dạo đờn
Phấp pha phấp phới như cơn mưa phùn...
Em đi ngang trồi xanh um
Trong lòng tôi nở muôn chùm thuơng yêu ...
 
Thơ sưu tầm

Học quên để nhớ


Học Quên để... nhớ cho nhiều
Học hờn giận để... cưng chiều đấy thôi

Học lẻ loi để... có đôi
Học ghen là để... cho người thêm yêu

Em thì xa vắng bao nhiêu
Tôi đành học cách nói điều vu vơ

Học sắc sảo để... dại khờ
Học già dặn để... ngây thơ thủa nào

Tôi giờ còn lại chiêm bao
Cố trần tục để... thanh tao kiếp người

Mải mê học khóc cho... cười
Quên hờ hững để cùng người đam mê...
 
Thơ sưu tầm

Tình yêu


Tình yêu là gì không biết
Một sớm mai nhặt được tôi trên đường
Hệt như chiếc ví lép kẹp
Hay một que diêm sũng nước?

Tình yêu lượm lấy tôi để làm gì không biết
Hành trang - lời ca - giọt nước - lá mục
Tôi đi. Và chẳng bao giờ đúng lúc

Tôi đã làm những gì không biết
Trong tình yêu: Túi xanh, vỏ đỏ
Giữa bầu trời: Những bậc thang mây

Rồi có ngày
Tôi chui ra khỏi không khí và hơi thở
Chợt thấy tình yêu
trùm khăn kín mặt
Đi suốt con đường
Tìm nhặt lại đời tôi.
 
Back
Top