• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

CLB THƠ PV HẢI PHÒNG

VẾT ĐAU NỖI NHỚ

Li ti mưa nặng hạt
Quất vào lòng vết sâu
Từng hạt và từng hạt
Cho vừa tím nỗi đau ...

Trong cái lạnh đầu tiên
Của mùa thu về muộn
Mưa giọt nhớ giọt quên
Rơi xuống đời vô lượng

Kỷ niệm về quanh ngỏ
Ngày mưa ấm vòng tay
Chăn gối nồng hơi thở
Mặc mưa mãi đùa vây

Nỗi yêu chừng bất tận
Nỗi khôn cùng của mưa
Những gì ta cho-nhận
Tình mấy vẫn chưa vừa

Li ti mưa nặng hạt
Nỗi đau nhớ càng sâu
Từng hạt và từng hạt
Cho vừa tím nỗi đau....!!!
 
VẮNG ANH

Em quen anh từ lâu rồi anh nhỉ?
Đến bây giờ em mới biết lòng thương
Không gì buồn bằng những nỗi vấn vương
Tình em đó trao cho anh rồi đó
Trong đêm tối dưới ánh trăng ngời tỏ
lòng chạnh lòng buông nhẹ thốt tên anh
Đời vắng anh rằng đời vẫn trong xanh
Nhưng em mãi thiếu vắng đi một nữa
Một nữa kia bao giờ kiếm tìm được
Đánh thức lòng tiềm ẩn mối tình si
thiên hạ nhân tâm nào được mấy khi
Cùng màu tím lòng sắt son chung thuỷ
Là phận gái em biết nên ủy mị
Nhưng tính trời làm sao đổi được đây
Trong tình yêu dẫu biết phải dựng xây
Mà trong đó đức tính là trên hết
tình yêu đi chỉ khi lòng bê bết
tình yêu về lúc đức đạo trổ hoa
bao tủi nhục rồi sẽ trốn thật xa
Chỉ còn lại một trời thâu kỉ niệm.
 
GIỌT TƯƠNG TƯ


Giọt tương tư nhỏ đầy trong đêm tối
Xác hoa tàn rơi vỡ mãnh tim côi
Không thề nguyện sóng lòng xôn xao bước
Đứng chờ anh chiếc bóng dưới hiên đời

Trong im lắng gợi lòng bao thổn thức
Cuộc tình si ôm ấp mối tương tư
Hoa lặng thing và cây lá đứng yên
Đang ngóng đợi một bóng hình cô lữ

Không gian đó vẩn lặng tờ chết điếng
Dìu lòng tôi theo tuyệt vọng rẩy run
Dẩu hồn mơ và tâm ý nảo nùng
Tôi hụp lặn với nổi sầu chất ngất

Cùng trống vắng , hoa âu sầu chẳng thốt
Xép hoa buồn theo vần điệu suy tư
Dòng nhớ thương, thương nhớ chảy vô ngần
Thành khúc nhạc muôn đời tim đổ vỡ .....!!!
 
Ngày vẫn đó, mà hồn em như bóng tối
Đâm cành xanh dưới mộng ngộp lối đi
Em rung rẩy trong vòng mây cuốn cuộn
Dáng ngập ngừng vội uống giọt tình si...

Ngày vẫn đó, em chìm trong khao khát
Lửa vô hình phát cháy hút cạn khô
Bờ suối nhỏ thẹn thùng khem khép lại
Và sao mờ, bóng nguyệt cũng dạt xô.

Ngày vẫn đó, sao mắt em buồn héo hắt
Nhặt giây sầu, sợi nhớ thắt thương yêu
Nhưng trời chiều đã ngả lối cô liêu
Còn đâu nữa dáng mỹ miều thuở trước...?
 
Chiều nay đơn lẽ giữa hoàng hôn
Nhuộm cả tim tôi một khoảng buồn
Chắc hẳn lòng anh còn chưa hiểu
Nên hoài dỗi giận với tôi luôn

Anh bảo ngày xưa tóc tôi dài
Rất huyền, óng ả buổi ban mai
Cớ gì chẻ lạc đường ngôi cũ
Cớ cắt ngang tình phút đổi thay

Tôi khóc một mình trong tiếng thơ
Từ dạo đời không vẹn ước mơ
Nẻo bước có lần chân mắc cạn
Rữa hoài chưa hết vết bùn nhơ

Anh dường chết lặng đọc thơ tôi
Chiêm nghiệm thực hư cảnh khóc cười
Phải mà !
Những lúc nào tôi khổ
Úp mặt vào lòng anh ngoai nguôi

Chiều nay lại nữa đỏ hoàng hôn
Sắp chín tim tôi mạch máu dồn
Có lẽ anh còn đang lật mãi
Dòng thơ tôi viết những khi buồn....!!!
 
GIÂY PHÚT ĐẦU TIÊN

Ta rụt rè gõ cửa tới tình yêu
Như cậu bé vụng về tập làm người lớn
Dù đã đi qua bao bạt ngàn tưởng tượng
Giây phút đấy sao ấu trĩ vô cùng
Đem mùa hè khoét rỗng một mùa đông
Cho băng giá không còn vây quanh nữa
Và tình yêu ở bên khung cửa mở
Đang nhìn ta rộng lượng mỉm cười

Ta rụt rè gõ cửa tới tình yêu
Sao bỗng thấy trái tim hồi hộp thế
Ta vẫn nghĩ thường ngày em nhỏ bé
Giây phút này sao nhỏ bé hơn em
 
Có một người như thế !

Thân tặng những người bạn PV

Bài thơ đầu tay tôi viết tặng PV.
Là chuyện kề về những người tôi biết
Trên PDAVIET thân yêu !
1 PhamQuang như mới tuổi 20
Dành hết tình yêu cho PDAVIET.
1 AnhTu sinh ra làm quản lý
Đang trong trái tim 1 cô gái dễ thương.
1 Kawa viết phần mềm việt
Góp phần tạo lên thương hiệu PV.
1 Taki sức trẻ tràn đầy
Thăng tiến nhanh như cánh diều no gió.
1 TuanQuang tung hoành bài bạc
Đã bao lần làm nhẵn túi anh em.
1 HaChau làm việt hóa ngày ngày
Tôi gọi anh là "ông trùm" giao diện Việt.
1 Bobi đầu tàu Hà Nội
Khả năng bia rượu cũng kỳ tài.
1 Loveblue miệt mài bên bàn phím
Chuyên săn tìm những Soft cho PC.
1 Kan chuyên viết Temp
Mang thông tin về dế yêu của bạn.
1 ThaiKien người đống nghiệp mà tôi biết
Từng làm mưa gió bên Pocket PC.
1 PhamThanhDat luôn lắng nghe Mem hỏi
Rồi ân cần đưa ra những lời khuyên.
1 Kojiro dẫn dắt Symbian
Ngày hôm nay sánh vai cùng BOX khác.
1 LươngQuang Hacker mũ trắng
Nhưng lâu rồi không thấy anh đâu.
1 Huycl người năng nổ nhất
Từ những ngày đầu cho đến hôm nay.
1 Vietvnn làm cầu nối miền Trung
Ngày đêm âm thầm vì PDAVIET.
Có nhiều người bạn mà tôi biết
Nhưng vì sao ? nên đã bỏ tôi đi
MrTrung,Dũng Oxy...
Bạn bè ơi sao bỏ tôi ở lại
Nhiều khi buồn tôi biết gọi tên ai.
Đó chỉ là những người tôi biết
Có nhiều người thế nữa ở PV...
Còn tôi ư ! biết nói sao đây
Tình cảm giản đơn như là bạn vậy.
Chỉ biết rằng yêu từ ngày đầu tiên ấy
Khi gõ vào địa chỉ PDAVIET thân yêu.


9h10' ngày 28/11/2007
Xuân Mai - Lương Sơn - Hòa Bình
Badamgiak23​

 
Long ơi sao xuất khẩu thành chiêu, à quên thành thơ hay thế?
Đúng là kỳ tài, thiên hạ dễ có mấy ai!
 
Nỗi Nhớ​
Thức trắng đêm nay nhớ một người,
Một người tôi nhớ một người thôi!
Màn đêm hiu quạnh đơn côi,
Ngồi đây thơ thẫn mình tôi nhớ người!!

Môi kia sao cứ mỉm cười?
Dẫu tim thỗn thức, mặc lòng xót xa...
Tại sao cứ nhớ người ta?
Dù cho thầm lặng, dù là đơn phương.

Ngồi buồn ngoảnh mặt nhìn gương,
Mới hay ta dại, mới thương ta khờ.
Đêm đêm vẫn cứ mong chờ...
Một người chưa có bao giờ nhớ tôi !!?


Giống hệt tâm trạng mình đêm nay là sao vậy !
 
Vì sao tóc mẹ bạc phơ
Chân chậm mắt mờ taymẹ run run
Mẹ sinh ra 7 người con
Cho nên mẹ sớm héo hon tuổi già
7 lần thai nghén xót xa
7 lần xé ruột sinh ra 7 người
Mẹ còn vất vả cả đời
Chỉ mong con chóng nên người
Bõ công của mẹ một thời gian truân
Trải bao nhiêu thác xuống ghềnh
Nắng mưa mẹ chịu, bụi trần xám da
Bao nhiêu gian khổ trải qua
Âm thầm mẹ chịu, nói ra nghẹn lời
Chỉ mong con chóng nên người
Bõ công của mẹ một thời lầm than
Nhiều khi thắt ruột cháy gan
Chạy tiền, chạy gạo, thuốc thang, học hành
Đói no mẹ chịu đã đành
Cốt sao đủ sữa để dành nuôi con
Mong con một dạ sắt son
Mong con chóng lớn, chóng khôn từng giờ
Mẹ đi đầu bãi cuối bờ
Thức khuya dậy sớm biết nhờ cậy ai
Đường đời còn lắm chông gai
Cuộc đời còn lắm điều sai lọc lừa
Mẹ từng nón rách áo thưa
Đã từng nắng sớm, chiều mưa dãi dầu
Bây giờ tóc bạc ngang đầu
Tuổi già sức yếu biết nhờ cậy ai
Nuôi con hi vọng tương lai
Biết đâu là đúng, là sai lúc này
Một mẹ nuôi được 7 con
7 con ai nỡ đoạ đầy tấm thân
Công mẹ như nước như non
Đừng để cho mẹ héo hon tuổi già
Nào ai an ủi, chan hoà tình thương
Mẹ còn một nắng hai sương
Năm chìm bảy nổi sắt son với chồng
Bây giờ đầu bạc lưng còng
Làm sao cho mẹ vui lòng sớm hôm
Nâng niu chén nước bát cơm
Nhiệt tình, chân thật đền ơn mẹ già
Nói năng ý tứ, chan hoà
Vào thưa ra gửi mới là thành tâm
Thế là đáp nghĩa đền ơn
Thế là mẫu tử đền ơn một đời
Đinh ninh mẹ dặn mấy lời
Các con ghi nhớ suốt đời đừng quên
“ Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ, kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con ”.
 
NHỮNG BÀI THƠ VỀ MẸ

XIN LỖI MẸ

Mẹ đổ bóng xuống đồng xanh vất vả
Vầng trán in những làn sóng nhọc nhằn
Mà sao trên đôi môi không còn trẻ
Mẹ vẫn cười vui những nối hân hoan

Con trai mẹ giờ đã đang đại hoc
Xây tương lai bằng những ước mơ hồng
Lòng mẹ vui quên tháng ngày khó nhọc
Mưa nắng nhiều mà sống vẫn long đong

Ở nơi xa mẹ chẳng ngờ đâu nhỉ?
Con rong chơi đốt bạc dưới canh đời
Mỗi phút cười con chích dòng máu mẹ
Mẹ chẳng ngờ đâu nhỉ? mẹ hiền ơi!

Con cũng đốt cả tương lai con nữa
Những trò game vô bổ trót say rồi
Làn khói mờ rủ con vào ảo mộng
Con hư rồi, con biết, mẹ hiền ơi!

Con như kẻ say tràn mộng quỷ
Rượu hay game hay thuốc lắc điên cuồng
Hãy cứu con, mẹ ơi con đã hiểu
Những nổi buồn trong mắt mẹ mù sương...

Mẹ vẫn xác ve gầy cơ cực lắm....

Này bạn ơi! nhủ con tim dừng lại
Hãy trở về bên kí ứcc tuổi thơ
Mái tranh nghèo khói lam ngồi chờ mẹ
Khoe điểm mười đỏ chói ấy, cô cho...

Rồi ta sẽ xây tương lai cao vợi
Vung bàn tay tuổi trẻ chặn thác ngàn
Và về xây ngôi nhà cho mẹ ở
Bớt nhọc nhằn, cho mẹ biết mùa xuân....
 
NHỮNG VẦN THƠ VỀ MẸ

(Trích)

mẹ có còn sống chăng thưa mẹ
co vẫn còn sống đây xin chào mẹ của con
ánh sáng diệu kì vào lúc chiều hôm
xin cứ toả trên mái nhà của mẹ

người ta nói cho con rằng mẹ
dịu dàng lo âu quá đỗi về con
mẹ thưòng đii đi lại lại trên đường
khoác tấm áo choàng nâu cũ nát

...những cơn mơ mộng mị
co' kẻ nao` vừa đâm trúng tim con
trong quán rượu ồn ào loạn đả
.....

 
NHỮNG VẦN THƠ VỀ MẸ

Tôi chưa một lân viêt tặng dù chỉ là những dòng thơ ngắn ngủi.Giờ xa mẹ rồi mới biết ,mình đã bỏ qua những giây phút thật ngọt ngào hạnh phúc khi còn ở nhà cùng mẹ
Đây là bài thơ tôi yêu khi bắt đầu đến nơi xa lạ này nhớ mẹ vô cùng ,muốn được về nhà ngay nhưng không thể.....


Con chưa một lần lấy cánh hoa
chắp thành câu hát
Con chưa ướt trong hoàng hôn đẫm nhạc
viết thành thơ đắp ngực mẹ hiền

Mái đầu nào Tô Thị với thời gian
Dáng đi nào Vọng Phu ngày tháng
Bao vì sao đã mấy lần quyên lãng
Dáng mẹ buồn nhớ suốt đời đau

Mẹ ở bần tóc gội hương cau
Đôi vai gầy bế bồng ước vọng
Mẹ cho con cả bình minh trĩu mọng
Sữa mẹ trong ấp ủ thiên thần

Lữ hành con dừng chân nơi đất mẹ
Để rồi đi trọn kiếp một con người.....

----------------------------------

Vấp . . .



Đi ngang chiều quê không phải quê mình
Bắt gặp tiếng ầu ơ giữa bí bầu rưng rức
Chân vấp giữa chông chênh bờ ký ức
Tiếng sỏi buồn bật khóc phía rêu xanh . . .

Một giọt trời rơi xuống giữa mong manh
Đọng lại chân mây một màu ngơ ngác
Ta ngày xưa thơ ấu
. . . lối chân miền cỏ êm
Mẹ ngày xưa mưa thấu
. . . nơi chỗ nằm không đêm

Đi ngang chiều xa quê
Nghe tiếng ầu ơ để lòng như xé
Cứ òa khóc dẫu đời không còn trẻ
Lời ru chiều đóng đinh . . .

. . . Mẹ chiều nay ngõ vắng ngóng con mình . . .
 
NHỮNG VẦN THƠ VỀ MẸ

THƠ CHO MẸ

Thơ cho Mẹ..
những ngôn từ xa lạ
có được không trang trãi những tỏ bày ?
tình Mẹ cho,
thơm ngát mộng an hoà
theo con mãi cùng vực cao núi thẳm

nước chảy xuôi
thời gian trôi bất tận
có giọt nào chảy ngược thấm tim khô ?

có một thời,
tóc Mẹ xanh hương mới
sợi tóc nay trắng xóa những thăng trầm

con yêu Mẹ
nhưng lòng sao câm nín
một tiếng Yêu dóng dả chẳng thoát thai

gắng nhủ lòng,
hãy nói với Mẹ yêu
trước khi Mẹ lên đường về với đất

Mẹ, mẹ ơi
đêm tương tư hơi ấm
phả vào tim những yên ả thanh bình

Mẹ, mẹ ơi
nhớ hoài đôi mắt ướt
ôm lấy con trọn vẹn phút lao đao

tình yêu Mẹ
là tình yêu thứ nhất
tình đầu đời không đỏ mắt xót xa ...

***

Anh dong ruổi trên đường đời mê mải
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Anh làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ anh không?
***

Mẹ tôi làm ruộng
Mồ hôi rơi dọc theo xá cày
như những người đi tra hạt
Gan bàn chân nứt toác
vết nẻ ngày không có mưa
Loi thoi trên cánh đồng hình lưỡi liềm mùa gặt
Hạt mẩy - hạt tròn
Mẹ như cây lúa nghẹn đòng

Cha tôi ghánh những giọt mồ hôi
cho mẹ và chúng tôi
Mặc quần kaki xanh chéo
uống rượu bằng chén hạt mít
Cười hà hà
giấu đi mỏi mệt

Tôi đi buôn đồ “Sê cần hen”
Đánh đề, chơi lô kiếm tìm may rủi
Trong những chuyến hàng tít vùng biên
Mơ @ và mảnh đất cắm dùi Hà Nội
Lang thang muôn nơi
bằng đôi chân của cha và cái thân của mẹ
Viết câu thơ hạng mạt
Tôi bắt đầu bết rượu, tôi bắt đầu đánh bạc
thích dòm người yêu thằng khác
Những con bé chỉnh môi và phẫu thuật rốn
Chúng nó bảo:
Anh là cái thứ lông bông
Sau này những đứa con của tôi
Chắc không làm thơ và không đi cày ruộng
Không ngồi đốt rơm
Nhem nhuốc mơ thị thành

***

Mỗi lần nắng mới hắt bên song,
Xao xác gà trưa gáy não nùng,
Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,
Chập chờn sống lại những ngày không.

Tôi nhớ me tôi, thuở thiếu thời
Lúc người còn sống tôi lên mười;
Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,
Áo đỏ người đưa trước dậu phơi.

Hình dáng me tôi chửa xóa mờ
Hãy còn mường tượng lúc vào ra:
Nét cười đen nhánh sau tay áo
Trong ánh trưa hè trước dậu thưa.
 
NHỮNG VẦN THƠ VỀ MẸ

NÓI VỚI MẸ


Mẹ đừng trách con ham chơi
Rong ruổi lang thang tâm hồn không định hướng
Tháng năm cằn cỗi tuổi thơ
Nên trái tim con giàu tưởng tượng.

Mẹ đừng trách con vẩn vơ
Con dẫu biết cuộc đời cần thực tế
Nhưng đánh đổi ước mơ là điều không thể
Hạnh phúc của riêng mình, con chỉ có trong thơ...

Mẹ đừng trách con dại khờ
Có ai khôn mà không một lần vấp ngã
Con dẫu dại cũng biết rằng mình dại
Và suốt đời chắc cũng chẳng khôn hơn!

Mẹ đừng trách con dễ rơi nước mắt giận hờn
Hãy để con khóc như cuộc đời đáng khóc
Bởi nụ cười kia đâu chỉ là hạnh phúc
Với chính mình con không dối được đâu!

Mẹ đừng trách con chẳng biết tính chuyện dài lâu
Nông nỗi ,say mê với những nhất thời trước mắt
Mẹ ơi,cuộc đời ai biết trước:
Bỏ lỡ phút này phải hối hận những ngày sau...

Mẹ đừng trách con hay nghĩ đến chuyện khổ đau
Giữa trăm cảnh bể dâu, ai chẳng muốn mưu cầu hạnh phúc
Nhưng con dám nhìn vào một điều rất thực:
Hạnh phúc - khổ đau, là hai kẻ song hành.

Mẹ đừng trách con không lanh
Giả dối ,điêu ngoa con có thể học ma không cần suy nghĩ
Toan tính, nhỏ nhen con cũng có thể nhẫn tâm ích kỷ
Nhưng để làm người ,con phải trằn trọc mỗi ngày qua...

Mẹ đừng trách nếu mai con đi xa
Con đã chọn cho riêng mình con đường,dẫu là gian khổ nhất
Giữa cuộc sống phù sinh, con không muốn mình để mất
Tự do của mình trong sự bình yên.

Mẹ ơi, nếu có ai bảo con điên
Con sung sướng lắm, vì chỉ con là người tỉnh nhất!
Không quan trọng đâu: bởi con biết thế nào là sự thật
Chỉ mong một lần Mẹ hiểu...đứa con ngông...!
 
NHỮNG VẦN THƠ VỀ MẸ

Dòng sông đời mẹ

Nhớ năm xưa đọc sách châu Ô
Lòng đã yêu một con sông màu ngọc
Dòng sông ấy quẫy trăm lần không đục
Lọc trăm lần nước chẳng thể trong hơn.

Ngày thương yêu anh về Kiến Giang
Thấy bóng nước con đò trong chuyện kể
Càng thấu hiểu dòng sông đời mẹ
Vẫn xanh hoài trong nắng trong mưa

"Làng em đây, anh đừng xa lạ
Đây là nơi em đã sinh ra"
Với anh không có gì khác cả
Nếu bảo rằng: nơi anh đã sinh ra

Nước trôi đi lồng lộng sắc trời
Sông gửi lại màu xanh trong sử sách
Ai người làm thơ, ai người giúp nước
Năm mái hò trên sóng mãi ngân nga

Anh trở về ngụp lặn trên sông
Tắm đời mình trong cội ngờ uồn sâu thẳm
Rửa sạch hết bao nhiêu bụi lấm
Anh soi mình trên mặt nước như gương

ngờ uồn Kiến Giang rừng có nhiều trầm
Mẹ nói thế, trầm thơm từ vạn cổ
Điều anh mãi tự hào xứ sở:
So với người, trầm đâu phải thơm hơn

Nếu bao giờ em quên đi năm tháng
Phủi nghĩa đời như bụi trên tay
Em sẽ hiểu hết niềm căm giận
Của dòng sông em đã soi mày

Nếu bao giờ đời bắt anh dừng chân
Anh sống lại từng ngày sông núi
Trong cõi riêng, anh sẽ về lặn lội
Nơi dòng sông thương nhớ tới vô cùng.

***

Có một bài thơ của nhà thơ Nguyễn Duy, viết về tình cảm một bà mẹ

*** Hơi ấm ổ rơm ***

"Tôi gõ cửa ngôi nhà gianh nhỏ bé ven đồng chiêm
Bà mẹ đón tôi trong gió đêm
"Nhà mẹ hẹp, nhưng còn mê chỗ ngủ"
Mẹ chỉ phàn nàn chiếu chăn chả đủ
Rồi mẹ ôm rơm lót ổ tôi nằm.

Rơm vàng bọc tôi như kén bọc tằm,
Tôi thao thức trong hương mật ong của ruộng,
Trong hơi ấm hơn ngàn chăn đệm
Của những cọng rơm xơ xác, gầy gò.

Hạt gạo nuôi tất cả chúng ta no,
Riêng cái ấm nồng nàn như lửa
Cái mộc mạc lên hương của lúa
Đâu dễ chia cho tất cả mọi người"


Khi đọc bài này, tôi thích nhất là những câu cuối. "Những cọng rơm xơ xác gầy gò", nhưng vẫn mang "hơi ấm của ngàn chăn đệm", "cái ấm nồng nàn như lửa", có phải đó chính là hơi ấm xuất phát từ tình cảm, từ tấm lòng của bà mẹ nghèo với mái nhà gianh mộc mạc?
Tình cảm ấy liệu có còn ở thời hiện đại?
 
NHỮNG VẦN THƠ VỀ MẸ

Trong tình thương của mẹ


Tết lại về con vẫn ở phương xa
Thương mẹ già từng giờ mong mỏi
Chiều ba mươi bánh chưng còn chưa gói
Mẹ ngóng chờ - con mẹ có về đâu!
Con ra đi từ ấy đã lâu
Mấy lần hẹn rồi đành lỡ hẹn...
Khi quê nhà mùa xuân đang đến
Ở bên này con ngồi đếm tuyết rơi
Tuyết rơi rơi trắng cả một trời
Màu trắng cảu vườn nhà hoa mận
Của tóc mẹ suốt đời lận đận
Tần tảo nuôi con khôn lớn thành người
Ôi mắt con sao bỗng cay lạ thường
Và trên môi có gì mằn mặn
Ở nơi ngực cứ dập dềnh con sóng
Lửa nơi đâu đang đốt cháy lòng con
Tuyết vẫn rơi trắng cả ngọn núi
Bao bông tuyết bấy nhiêu niềm thương nhớ
Lớn khôn rồi mà sao như đứa trẻ
Mơ được về bá cổ mẹ mà hôn
Chợt nhận ra vai mẹ run run
Đáy mắt khô đang buông rơi giọt lệ
Đã một lần con nhìn thấy thế
Là ngày nào mẹ tiễn con đi
Nhưng xuân này vẫn cách trở xa xôi
Dẫu lớn khôn con vẫn là đứa trẻ
Trong tình thương của mẹ bao la!
( st )


****

Đi Qua Đời Con
Bình Nguyên Trang


Những mùa thu đi qua đời con
Gieo âm thanh bình yên
Trái chín rụng thơm triền miên lối ngõ
Rất chênh vênh là chiếc cầu ao nhỏ
Ngồi với mùa thu con đợi mẹ về.

Men theo lối quen đá sỏi gồ ghề
Con đi giữa hai bờ toàn hoa dại
Nhưng cổ tích buồn cứ theo con mãi
Lạc một dòng sông con chẳng có thuyền về.

Cha đi tìm con suốt dọc bờ đê
Có loài dế trầm ngâm không hát
Nỗi đợi chờ khiến hoa bìm rất nhạt
Màu tím buồn chạm cánh buốt vào tim.

Con gào lên vô thanh trong lặng im
Cha không thấy con lạc dòng mười tám tuổi
Mẹ không thấy con một mình rong ruổi
Ai qua những mùa thu không heo may.

Con nước ngàn năm đập nhịp vơi đầy
Con lên đênh giữa hai bờ cha mẹ
Rồi mùa thu đi qua, rồi mùa thu lặng lẽ
Thả nỗi niềm riêng lên gió mây.
 
NHỮNG VẦN THƠ VỀ MẸ

MẸ

Mẹ là ngọn gió mang niềm thương thật nhẹ
Thổi vào đời con với ánh mắt bao dung
Mẹ âu yếu nuôi con từ tấm bé
Nhiều gian lao, vất vả muôn trùng ...

Mẹ là nước đại dương kia chảy mãi
Đến muôn đời lòng mẹ vẫn bao la
Dìu dắt con từng bước chốn xa nhà
Mẹ chính là quê hương , con đã thiếu

Mẹ là cả bầu trời con quý nhất
Những lúc con thất bại bước đường đời
Có Mẹ khuyên, ủng hộ dẫu một lời
Cũng giúp con thêm lạc quan mà sống

Con ước gì thời gian kia lắng đọng
Để Mẹ yêu muôn thuở mãi bên con
Để Mẹ yêu tuổi tác chẳng hao mòn
Rồi một ngày Mẹ rời xa con mãi

Đêm xa nhà vang đâu đây tiếng Mẹ
Con bồi hồi ...tần ngần giấc ngủ không nên
Lời Mẹ ngày nào vẫn in hằng tâm trí
" Lúc con buồn Mẹ sẽ đến với con " .

Con bây giờ chẳng còn là cánh chim non
Sao lòng vẫn khát khao bay về tổ mẹ
Ước gì thời gian trôi thật khẽ
Để Mẹ mãi bên con ... con yêu Mẹ ..suốt đời !


----Con----
***

SINH NHẬT


Tháng bảy chập chờn mưa nắng
Đỏng đảnh buồn vui
Hoa cúc tím cả một trời ....
...MẸ sinh con ngày ấy....
Nhóc của mẹ lì và láu lắm
Hai tuổi đã nói líu lo
Chân trần chập chững chạy triền đê..
...Cánh đồng mòn trơ gốc lúa....
18 TUỔI...Con chẳng còn bé nữa
Nắng tháng bẩy vẫn thắp lửa tuổi mình
Mưa tháng bẩy vẫn dào dạt lung linh.
Hoa cúc tím cả một trời ... tím thế ...
Kỉ niệm tràn trong những cơn mê
Cánh cò nhỏ ngiêng mình chở nắng
Dòng sông nhỏ ngiêng mình chở câu hát
Lời ru ngọt ngào chở mơ uớc con bay....
 
NHỮNG VẦN THƠ VỀ MẸ

Nỗi Niềm Tháng Ba
(Bình nguyên Trang)

Năm ấy mẹ sinh em mùa đói
Tháng ba nhọc nhằn và hoa gạo rụng hố vôi
Cha đi vắng rét nàng Bân buốt nhói
Mẹ ướt mồ hôi, em khóc chào đời.

Cây gạo ấy bây giờ em vẫn nhớ
Năm tháng đi phai sắc đỏ mỗi mùa
Tuổi thơ em với bạn bè đồng lứa
Nhặt vỏ sò trên cát vắng ven sông...

Chị lớn lên. Và chị lấy chồng
Tháng ba oằn mình hình con đê cong
Bạn bè lớn lên. Rồi lại lấy chồng
Còn em đi xa...

Mỗi độ xuân về lại thương tháng ba
Buồn sướt mướt những chiều sương nhạt quá
Bãi sông nằm thương con đò vất vả
Chị lấy chồng đã mấy mùa hoa.

Ký ức em dội ướt 1 mái nhà
Thời gian phủ nỗi niềm lên màu rạ
Mẹ khâu vá 1 đời bên bức vách
Ngọn đèn chong chưa lụi tắt bao giờ.

Con một mình lặn lội với thơ
Mười tám tuổi không về quê như chị
Mẹ ướt mắt khuyên "đừng tập làm thi sĩ
Bạc muôn chừng thân gái con ơi".

Tháng ba đi, hoa gạo nở hết rồi
Mẹ đếm tuổi em bằng cánh hoa mùa cuối.
Thư gửi em chừng là viết vội
Mẹ giục về đi lấy chồng thôi.

Tháng ba buồn dại ý hẳn ngậm ngùi
Nhắc em ngày sinh và hố vôi đầy hoa gạo rớt
Quê em đó, cơn mưa dài không ngớt
Khóc từ lúc sinh em cho đến tận bây giờ

Đành rằng tháng ba vẫn thắp màu hoa cũ
Nhưng có những điều phải sống khác ngày xưa.
 
NHỮNG VẦN THƠ VỀ MẸ

Ai từng ví Mẹ là ánh nắng
Con chẳng muốn vậy đâu bởi nắng sẽ tàn
Ai từng ví Mẹ là cả thế gian
Cũng chẳng phải vì thế gian đâu của mình con được
Lại có người ví Mẹ là nguồn nước
Mãi trong lành và chảy mát muôn nơi
Nhưng nước nguồn có lúc cạn lúc vơi
Lòng Mẹ cho con chẳng khi nào vơi cạn
Còn nếu ví Mẹ là câu hát
Câu hát ru con suốt cả cuộc đời
Nhưng với con Mẹ hơn thế, Mẹ ơi!
Và con chỉ muốn mãi là con của Mẹ
Bởi con yêu Mẹ cả trong câu kể
Đến những ngày Mẹ lam lũ vì con
Ai cũng nói thế gian chẳng gì tròn
Nhưng với con Mẹ luôn hoàn hảo nhất!

***

Mẹ không thể nào hóa đá vọng phu
Dẫu cha có ra đi không bao giờ trở lại
Bởi bên mẹ con còn nhỏ dại
Khát khao dòng sữa mẹ đêm đêm

Mẹ đưa tay vuốt tóc con mềm
Những sợi tơ vàng hoe màu nắng
Căn nhà nhỏ nhoi trong đêm vắng lặng
Ngày nào cha về dịu nỗi khát khao

Mẹ nịnh con bằng những tiếng ngọt ngào
Ngày mai cha sẽ về với con và mẹ
Con trẻ mừng vui biết đâu lòng mẹ khổ...
...Khi nói dối con mình...

Lớn lên...
Con đi tìm bóng dáng của cha
Khi hiểu ra chợt thấy mình có lỗi
Dã khắc sâu nỗi đau vào lòng mẹ
Với tháng năm tưởng đã hóa chai sần

Mẹ không chút đắn đo, không chút ngại ngần
Khi lựa chọn giữa con hoặc cùng hóa đá
Bởi mẹ quá thương cho lòng con trẻ
Nên không thể chờ chồng...
Bắt con mình hóa đá vọng phu...


***
 
Back
Top