Tôi cũng không nhớ chính xác mình đã làm được những gì vì AK. Có lẽ con số chỉ đếm được trên đầu ngón tay này thôi. Và chắc tôi chỉ quen sống với cảm xúc của mình khi ấy mà mặc cho anh nghĩ gì và làm gì vì tôi.
Thời gian, không gian…
Tôi nhớ đến khoảng thời gian mình còn học vẽ, ông giáo già hay bảo chúng tôi rằng mỹ thuật có 2 cái hay.
Đó là thời gian lý tính, không gian lý tính. Chắc ai không hoạt động hay không quan tâm tí mấy thứ này thì không hiêủ đâu.
Thông thường khi vẽ một bức tranh thì bên hội họa cũng như bên âm nhạc ấy.
Khi vui thì những màu sắc chủ đạo trong tranh là đỏ ấm tựa hồ như cung trưởng trong âm nhạc, và ngược lại khi không vui, tâm trạng không tốt thì bức tranh vẽ phối nhiều sắc xanh, tím và cũng như cung trưởng trong bản nhạc.
Tôi không hiểu chính xác tâm trang tôi lúc này chính xác thì như thế nào nhĩ? Vui vì cuối cùng cũng bỏ được thuốc, làm một việc nhỏ nhỏ thực hiện lời đã hứa với AK hay….hay là sao nhỉ? Cũng chẳng rõ nữa ~ nhưng tôi nghĩ nếu có đàn lúc này thì chỉ toàn cung thứ, vẽ thí chắc chỉ toàn sắc xanh tím hay màu tối một tí………..
Trên đời này sao bất công thế nhỉ? Dường như chẳng có gì là công bằng tuyệt đối! Tôi từng nghĩ rằng thứ như tôi đáng ra nên chét quách tự mươi đơỉ thì cứ sống nhăn ra còn người như anh sao lại mất đi đưoc nhỉ? Buồn cười thật, bất ngờ quá nhỉ?
Tại sao sinh mạng một con ngươì lại kết thúc dễ dàng như thế! Tôi từng đối mặt với nỗi sợ chết nhưng chưa bao giờ nghĩ đến phút giây kề cạn nó và cũng chẳng bao giờ mong muốn mình sẽ phải là ngưới ở lại mong nhớ anh. Ai trên đời này lại chẳng khinh sợ cái chết nhưng có ai từng hiểu cảm giác khi ta quen thuộc mọi thứ thuộc về một người, hơi ấm thân quen, biết bao kí ức- kỉ niệm và mọi việc nếu có tí liên quan đều dễ dàng mang ta về với bóng hình quen thuộc, ăn sâu tâm trí ấy. Tôi nghĩ rằng ai trên đời này chẳng từng yêu thương, được yêu thương, yêu và được yêu một lần và cũng từng hiểu cảm giác không còn bên nhau nữa. Như chia tay cũng là một trong những cách ngăn cách ấy….chẳng ai yêu thương hay ở cạnh người ấy nữa. Nhưng ít ra đó cũng từng là người ta yêu thương, mong muốn luôn cạnh bên, thậm chí không khi nào ngừng nghĩ việc nghĩ suy về họ. Anh ấy,cô ấy vẫn đang bình an và ai đó “may mắn hay xui xẻo” sẽ thay mình lãnh “trách nhiệm bổn phận” để ở bên cả cuộc đời. Nhưng xa nhau khi cả hai vẫn đang yêu nhau, và cách trở về địa lý_ 2 thế giới khác lai là một chuyện hoàn toàn khác. Chẳng ai lấy gì vui và hạnh phúc khi fai xa cách nhau. Đặc biệt với riêng cá nhân tôi, Cảm giác mang nơ, cảm giác mang nợ, cãm giác như mình là hung thủ giết ngưởi làm tôi có vẽ chẳng ra gì cả. Tôi cũng vài lần suy nghĩ sẽ yêu lại nhưng dần nhận ra những người tôi nghĩ mình yêu mình thương hóa ra chỉ là hình bóng của anh. Những năng khiếu, những công việc, những tính cách…….Và hơn hết nếu như thế cuối cùng họ vẫn không là AK và chẳng bao giờ đối xử với tôi như cái cách của AK luôn dành cho mình, thế là tôi vỡ tan giấc mộng ấy, và nhận ra mình không yêu họ tồi tệ hơn là họ cũng không yêu mình như Ak dã yêu tôi. Và thế là chặng đường từ chối hạnh phúc, tình yêu tuổi trẻ với tôi cứ tiếp tục. Cái quá khứ, hình ảnh anh luôn ám ảnh thâm tâm và lý trí của tôi. Ước mong dơn giản nhất của tôi khi ấy là nhận lời cầu hôn, ở bên anh, sinh vài đứa, chồng nằm trên gối cái máy lạnh tỏa hơi phì phò mãi mãi tan biến vì cô gái ấy, vì Ak và vì chính bản thân tôi……………
Thời gian, không gian…
Tôi nhớ đến khoảng thời gian mình còn học vẽ, ông giáo già hay bảo chúng tôi rằng mỹ thuật có 2 cái hay.
Đó là thời gian lý tính, không gian lý tính. Chắc ai không hoạt động hay không quan tâm tí mấy thứ này thì không hiêủ đâu.
Thông thường khi vẽ một bức tranh thì bên hội họa cũng như bên âm nhạc ấy.
Khi vui thì những màu sắc chủ đạo trong tranh là đỏ ấm tựa hồ như cung trưởng trong âm nhạc, và ngược lại khi không vui, tâm trạng không tốt thì bức tranh vẽ phối nhiều sắc xanh, tím và cũng như cung trưởng trong bản nhạc.
Tôi không hiểu chính xác tâm trang tôi lúc này chính xác thì như thế nào nhĩ? Vui vì cuối cùng cũng bỏ được thuốc, làm một việc nhỏ nhỏ thực hiện lời đã hứa với AK hay….hay là sao nhỉ? Cũng chẳng rõ nữa ~ nhưng tôi nghĩ nếu có đàn lúc này thì chỉ toàn cung thứ, vẽ thí chắc chỉ toàn sắc xanh tím hay màu tối một tí………..
Trên đời này sao bất công thế nhỉ? Dường như chẳng có gì là công bằng tuyệt đối! Tôi từng nghĩ rằng thứ như tôi đáng ra nên chét quách tự mươi đơỉ thì cứ sống nhăn ra còn người như anh sao lại mất đi đưoc nhỉ? Buồn cười thật, bất ngờ quá nhỉ?
Tại sao sinh mạng một con ngươì lại kết thúc dễ dàng như thế! Tôi từng đối mặt với nỗi sợ chết nhưng chưa bao giờ nghĩ đến phút giây kề cạn nó và cũng chẳng bao giờ mong muốn mình sẽ phải là ngưới ở lại mong nhớ anh. Ai trên đời này lại chẳng khinh sợ cái chết nhưng có ai từng hiểu cảm giác khi ta quen thuộc mọi thứ thuộc về một người, hơi ấm thân quen, biết bao kí ức- kỉ niệm và mọi việc nếu có tí liên quan đều dễ dàng mang ta về với bóng hình quen thuộc, ăn sâu tâm trí ấy. Tôi nghĩ rằng ai trên đời này chẳng từng yêu thương, được yêu thương, yêu và được yêu một lần và cũng từng hiểu cảm giác không còn bên nhau nữa. Như chia tay cũng là một trong những cách ngăn cách ấy….chẳng ai yêu thương hay ở cạnh người ấy nữa. Nhưng ít ra đó cũng từng là người ta yêu thương, mong muốn luôn cạnh bên, thậm chí không khi nào ngừng nghĩ việc nghĩ suy về họ. Anh ấy,cô ấy vẫn đang bình an và ai đó “may mắn hay xui xẻo” sẽ thay mình lãnh “trách nhiệm bổn phận” để ở bên cả cuộc đời. Nhưng xa nhau khi cả hai vẫn đang yêu nhau, và cách trở về địa lý_ 2 thế giới khác lai là một chuyện hoàn toàn khác. Chẳng ai lấy gì vui và hạnh phúc khi fai xa cách nhau. Đặc biệt với riêng cá nhân tôi, Cảm giác mang nơ, cảm giác mang nợ, cãm giác như mình là hung thủ giết ngưởi làm tôi có vẽ chẳng ra gì cả. Tôi cũng vài lần suy nghĩ sẽ yêu lại nhưng dần nhận ra những người tôi nghĩ mình yêu mình thương hóa ra chỉ là hình bóng của anh. Những năng khiếu, những công việc, những tính cách…….Và hơn hết nếu như thế cuối cùng họ vẫn không là AK và chẳng bao giờ đối xử với tôi như cái cách của AK luôn dành cho mình, thế là tôi vỡ tan giấc mộng ấy, và nhận ra mình không yêu họ tồi tệ hơn là họ cũng không yêu mình như Ak dã yêu tôi. Và thế là chặng đường từ chối hạnh phúc, tình yêu tuổi trẻ với tôi cứ tiếp tục. Cái quá khứ, hình ảnh anh luôn ám ảnh thâm tâm và lý trí của tôi. Ước mong dơn giản nhất của tôi khi ấy là nhận lời cầu hôn, ở bên anh, sinh vài đứa, chồng nằm trên gối cái máy lạnh tỏa hơi phì phò mãi mãi tan biến vì cô gái ấy, vì Ak và vì chính bản thân tôi……………