• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

thank phuonganh. bức thư hay nhưng hơi khó hiểu, nhân vật hơi đểu, nhưng gần giống tâm trạng. (thank tạm thời vì trên mobile ko bấm nút thank đc)
Posted via Mobile Device
 
làm khảo ,anh tìm trong lòng đất


bao thời niên đại đã vùi chôn

nhưng với e anh không khảo đựoc

vì môi hồng bao kẻ đã từng hôn

hd
 
Nếu nỗi buồn có cánh?

Bongbaydo.jpg


Nếu tình yêu đã mệt
Hãy êm đềm nghỉ ngơi
Nếu trái tim đã mỏi
Đừng đánh đu bên trời.

Lời ngọt ngào đã tận
Lời đắng đừng lên ngôi
Mắt nếu không say đắm
Đừng chứa lời không vui.

Nếu nỗi buồn đứng lại
Xin nở đoá hoa gầy
Nếu nỗi buồn có cánh
Ta xin làm lá bay.

Ta bay và không khóc
Cầm nỗi buồn trên tay
Thả xuống bờ ảo vọng
Một tình yêu rất đầy!
 
Úi, các anh chị trong này văn võ song toàn nhấy. toàn thơ nghe mà phê dã man.
P/s: có em gái nào làm thơ tỏ tình với anh Nhok hem nà? Nhanh chân lên heng, số lượng có hạn.
 
Sao lấy thơ tui ra đây vậy

Bài thơ tặng vợ

Cô liêu gót chân lạc lõng
Đi về đâu khi chưa tỉnh cơn mơ
Phố quen lạc bước hững hờ
Mười hai bến nước đợi chờ hắt hiu

Lời buồn tựa một cánh diều
Đứt dây bay tận cuối chiều tím loang
Sợi tình em nhấp phím đàn
Ầu ơ ví dặm cải vàng bay xa

Duyên mình dẫu có phong ba
Nghĩa chồng tình vợ mãi là sắc son
Trách chi những lúc dỗi hờn
Mây tan trời lại xanh hơn bao giờ

Cánh diều trở lại sau mưa
Cải vàng nở rộ vườn mơ mỗi chiều
Gót buồn mỏi bước cô liêu
Quay về vườn cải một chiều cuối thu.​

P/s: Dành tặng cho tất cả các ông anh trên PV về nịnh vợ :D:D:D:D:D:D

Hic...không nịnh vợ thì vợ cho ngủ đất à. Cãi nhau với vợ rồi, hối hận quá làm bài thơ này để xin lỗi. Không ngờ được đăng báo
 
Tưởng nhớ nhà thơ Hoàng Cầm của " Bên Kia Sông Đuống "


Em ơi!
Buồn làm chi
Anh đưa em về bên kia sông Ðuống
Ngày xưa cát trắng phẳng lỳ
Sông Ðuống trôi đi
Một giòng lấp lánh
Nằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳ
Xanh xanh bãi mía bờ dâu
Ngô khoai biêng biếc
Ðứng bên này sông luyến tiếc
Sao xót xa như rụng bàn tay
Bên kia sông Ðuống
Quê hương ta lúa nếp thêm nồng
Tranh Ðông Hồ gà lợn nét tươi trong
Mầu dân tộc sáng bừng trong giấy điệp
Quê hương ta từ ngày khủng khiếp
Giặc kéo lên ngùn ngụt lửa hung tàn
Ruộng ta khô nhà ta cháy
Chó ngộ một đàn
Lưỡi dài lê xác máu
Kiệt cùng ngõ thẳm vườn hoang
Mẹ con đàn lợn chia lìa
Âm dương chia lìa đôi ngả
Ðám cưới chuột tưng bừng rộn rã
Bây giờ tan tác về đâủ
Ai về bên kia sông Ðuống
Cho ta gửi tấm the đen
Mấy trăm năm thấp thoáng mộng bình yên
Những hội hè đình đám
Trên núi Thiên Thai
Trong chùa Bút Tháp
Giữa huyện Lang Tài
Gửi về may áo cho ai ?
Chuông chùa văng vẳng nay người ở đâu ?
Những nàng môi đỏ quết trầu
Những cụ già bay tóc trắng
Những em sột soạt quần nâu
Bây giờ đi đâu về đâu ?
Ai về bên kia sông Ðuống
Có nhớ từng khuôn mặt búp sen
Những cô hàng xén răng đen
Cười như mùa thu tỏa nắng
Chợ Hồ, chợ Sủi người đua chen
Biển Trầm Chỉ người giăng tơ nghẽn lối
Những nàng dệt sợi
Ði bán lụa mầu
Những người thợ nhuộm
Ðồng tỉnh Huê Cầu
Bây giờ đi đâu về đâu ?
Bên kia sông Ðuống
Mẹ già nua còm cõi gánh hàng rong
Dăm miếng cau khô
Mấy lọ phẩm hồng
Vài xếp giấy đẫm hoen sương buổi sớm
Chợt lũ quỷ mắt xanh trừng trợn
Khua giầy đinh đập gẫy quán gầy teo
Xì xồ cướp bóc
Tan phiên chợ nghèo
Lá đa lác đác trước lều
Vài ba vết máu loan chiều mùa đông
Ðêm buông sâu xuống giòng sông Ðuống
Con là ai ?
Con ở đâu về
Hé một cánh liếp
Con vào đây bốn bức tường tre
Lửa đen leo lét soi tình mẹ
Khuôn mặt bừng lên như vừng trăng
Ngậm ngùi tóc trắng đương thầm kể
Những chuyện muôn đời không nói năng
Ðêm buông sâu xuống giòng sông Ðuống
Ta mài lưỡi cuốc
Ta uốn lưỡi liềm
Ta vót gậy nhọn
Ta rũa mác dài
Ta xây thành kháng chiến ngày mai
Lao xao hàng cây bụi chuối
Im lìm miếu đổ chùa hoang
Chập chờn đom đóm bay ngang
Báo tin khủng khiếp
Cho giặc kinh hoàng
Từng từng tiếng súng vang vang
Trong đêm khuya thoảng cung đàn tự do
Thuyền ai thấp thoáng bến Hồ
Xóa cho ta hết những giờ thảm thương
Ðêm đi sâu quá giòng sông Ðuống
Trại giặc bắt đầu run trong sương
Dao lòe giữa chợ
Gậy lùa cuối thôn
Lúa chín vàng hoe giặc mất hồn
Ăn không yên
Ðứng không vững
Chúng mày phát điên
Và quay cuồng như trên đống lửa
Mà cánh đồng ta còn chan chứa
Bao nhiêu nắng đẹp mùa xuân
Xa xa tiếng hát về gần
Thợ cấy đánh giặc dân quân cày bừa
Tiếng bà ru cháu buổi trưa
Chang chang nắng hạ võng đưa rầu rầu
"Cha con chết trận từ lâu
Con càng khôn lớn càng sâu căm thù"
Tiếng ai cấy lúa mùa thu
Căm căm gió rét mịt mù mưa bay
"Thân ta hoen ố vì mày
Hồn ta thề với đất này dài lâu"
Em ơi! đừng hát nữa lòng anh đau
Mẹ ơi! Ðừng khóc nữa dạ con sầu
Ðể con đi giết giặc
Cánh đồng im phăng phắc
Lấy áo nó mặc vào người
Lấy súng nó đeo lên vai
Ðêm đêm mỗi lần mở hội
Trong lòng con chim múa hoa cười
Vì nắng sắp lên rồi
Chân trời xa rạng tỏ
Sông Ðuống cuồn cuộn trôi
Ðể cuốn phăng ra bể
Bao nhiêu xương máu
Bao nhiêu nước mắt
Bao nhiêu mồ hôi
Bao nhiêu bóng tối
Bao nhiêu cuộc đời
Bao giờ trở lại giòng sông Ðuống
Ta lại tìm em
Em mặc yếm trắng
Em thắt lụa hồng
Em đi trẩy hội non sông
Cười me ánh nắng muôn lòng xuân sang
 
Rồi từ đó mình xa nhau mãi mãi
Anh phương trời em góc biển xa xăm
Biết trách ai khi tình yêu dang dở rồi
Tìm kỷ nệm trong những ngày vụn dạy
Cho tim buồn thôi rỉ máu yêu đương
Còn gì đâu khi đã cuối nẻo đường
Hai lối rẽ hai người hai bổn phận
Đừng nhìn em bằng đôi mắt buồn rầu
Em cũng buồn cũng khổ như anh
Tại trời xui duyên hai đứa mình không thành
Chớ đâu phải một mình em lỡ hẹn
Không gian ngừng gió đưa thời gian đến
Kỷ niệm nào rồi cũng phải nguôi
Gặp lại nhau em cố nén nghẹn ngào
Cho anh được yên lòng tìm bến lạ
Mùa thu đến lá vàng rơi lả tả
Hoa mai về em buốt lạnh tâm can
Những lá thư lời âu yếm nồng nàng
Đành giữ lại trong kho tàng cát bụi
Tại đời em tình ái quá mong manh
Em yếu đuối nhớ hoài kỷ niệm
Em dại khờ ôm chặt lấy niềm tin
Ǹgày tháng buồn niềm khắc khoải dâng cao
Tình không trọn một mình em nhận lấy
Gom hết rồi xin trả lại cho anh
Em cầu mong cho phép lạ ban hành
Cho em sống và quên đi kỷ niệm
Em muốn quên anh mà sao lòng cứ nhớ
Em muốn quên đời sao đời cứ mãi bên em
Em muốn thay bóng hình người khác mà sao tim mình không chấp nhận
 
ôi choáng váng mắt hoa vàng mộng mị
từng cơn đau vật vả những lần đau...
 
nắng trọn đời chung tình với gió
em trọn đời chỉ có anh thôi
mất anh rồi em sẽ buồn muôn kiếp
anh có bao giờ nghĩ thế không anh
p/s :một câu hỏi đặt ra mà không bít chừng nào mới có lời giải đáp
 
......hok pít spam chưa.....spam choa vui thui nhé!!!!....

ĐỊNH TỘI NGỪI JU

Em sẽ mở một phiên tòa sơ thẩm
Xét xử a về tội cướp tim e
Cái bủi đầu hai đứa mới quen nhau
a đã làm choa ngừi ta bao đêm mất ngủ
Một phiên tòa một mình e thui cũng đủ
Sẽ xử a như một phạm nhân
Ai đã bão chiều wa đứng đợi ở sân trường
thế mà bỏ ngừi ta đi đâu mất biệt
ngồi đợi a dưới quãng đường mãi miết
hãy khai đi nói thiệt được khoan hồng
bài hình sự hum wa e chua hỉu
a giải thích choa e chưa được vài dòng
thế mà gặp ngừi ta a chỉ toàn ngượng ngịu
ai bắt hồn a mà a chẳng mở được lời
thế án phạt a, e tăng gấp đôi
phạt chung thân cho a biết mặt
muốn phạt a thật nhìu
nhưng e chẳng nở chit nào
a cũng biết ngừi ta hay mắc cỡ
mà cứ hỏi hoài về luật "ju đương"
ghét a ghê mún quên a thử một lần
nhưng khổ nổi k thể quên được a
bài thơ e viết a đọc nhưng chưa thuộc
tại hum wa a vắng mặt với quãng đường
chẳng biết nói " bằng tiếng ghét hay thương"
tội của a giờ đây e đã định
" Giam a" suốt đời trong trái tim e.

--------THE END-------
 
Back
Top