Sự trẻ trung của Montblanc Starwalker & cây bút huyền thoại Montblanc Meisterstuck No 149

Mình chụp thêm vài cái hình của cả 2 cây để cho dễ so sánh, thật ra thì lúc đầu mình nhìn cũng thấy nó to thật, mình cũng đã phải cầm lên bỏ xuống cả chục lần, thật ra mình nghĩ MB thiết cũng tính toán kỹ lắm rồi, nói chung với bàn tay dài 23cm rộng 8,5cm của mình, thấy cầm cây bút cũng thoải mái, bởi vì hình dáng to, nhưng trọng lượng nhẹ nên viết cũng thoải mái, không mỏi tay.
tay bác dài thế ạ :D
em thấy cái ngòi bút thiết kế thật là tuyệt mĩ, nhìn phê lòi
 
Gớm nhanh thế. Sao k thấy đuwa ra vài nhận xét nho nhỏ chứ.
Em biết gì mà nhận với chả xét.
Post mấy tấm chụp từ cái phone cùi sau khi xin phép bác thôi.
Văn từ ngắn ngủn & thiếu ý, không dám phô diễn mà lộ " chân tướng" thì kỳ lắm :D

Sent by Blackberry Dokata.
 
Em xem bài của bác nganchi1973 không xem bút mà chủ yếu xem bác đọc sách gì.
Và cũng nhìn quyển vở của bác phamdominhtri cũng không nhìn bút mà xem bác viết gì và ký gì, mặc dù phí phạm nhưng em nghĩ nhà sản xuất thích điều này:D
 
Em xem bài của bác nganchi1973 không xem bút mà chủ yếu xem bác đọc sách gì.
Và cũng nhìn quyển vở của bác phamdominhtri cũng không nhìn bút mà xem bác viết gì và ký gì, mặc dù phí phạm nhưng em nghĩ nhà sản xuất thích điều này:D
Viết nhăng viết cuội đó mà. Bác tính "bới lông tìm vết" sao?

Sent by Blackberry Dokata.
 
Em xem bài của bác nganchi1973 không xem bút mà chủ yếu xem bác đọc sách gì.
Và cũng nhìn quyển vở của bác phamdominhtri cũng không nhìn bút mà xem bác viết gì và ký gì, mặc dù phí phạm nhưng em nghĩ nhà sản xuất thích điều này:D

Sáng anh em cafe tý xíu, tâm sự vài điều sau những ngày nghỉ lễ.
Sách em đọc thì đủ thứ Bác ơi, nhưng cũng chưa đâu ra đâu, còn phải theo Bác khá nhiều. Nói thật thì Bố em là giáo viên dạy văn, thời trước kinh tế rất khó khăn nhưng Cụ vẫn thường mua truyện, tủ sách ở nhà cũng kha khá ( so với thời trước - vì lúc đó mua được cuốn truyện cũng rất khó khăn, nhiều lúc chờ đợi, ra chậm có khi hết không còn) chính vì vậy em cũng được tiếp xúc và đọc một số tác phẩm cổ điển từ lúc học lớp 7-8. Sách hồi đó giấy xấu lắm ạ, giấy vàng, chữ thì lem nhem, lâu lâu được Liên Xô in cho vài ba cuốn mua được là mừng lắm ( như thơ Puskin, tuyển tập văn xuôi Puskin hay lai truyện của Aitmantov v..v). Giờ ra sống riêng em cũng tập thói quen đi nhà sách để đọc và mua truyện, cũng mong là con mình nó đọc ( mà thấy nó khó quá, vì điều kiện bây giờ nó khác, toàn là xem truyền hình, lướt web :() vài dòng lan man với Bác Ongnon .
và đây vài dòng phamdominhtri thử bút.
IMG_6234.JPG

IMG_6232.JPG
 
Nói thật thì Bố em là giáo viên dạy văn, thời trước kinh tế rất khó khăn nhưng Cụ vẫn thường mua truyện, tủ sách ở nhà cũng kha khá ( so với thời trước - vì lúc đó mua được cuốn truyện cũng rất khó khăn, nhiều lúc chờ đợi, ra chậm có khi hết không còn) chính vì vậy em cũng được tiếp xúc và đọc một số tác phẩm cổ điển từ lúc học lớp 7-8. Sách hồi đó giấy xấu lắm ạ, giấy vàng, chữ thì lem nhem, lâu lâu được Liên Xô in cho vài ba cuốn mua được là mừng lắm ( như thơ Puskin, tuyển tập văn xuôi Puskin hay lai truyện của Aitmantov v..v).
Em cũng gần giống hoàn cảnh của bác ah. Ngày bé được mua truyện đọc thích lắm, em chơi hết các bộ kinh điển của Trung Quốc ( em liệt kê chút: Tứ đại tiểu thuyết: Tam Quốc, Tây Du, Thủy Hử, Hồng Lâu, rồi Đông Chu, Tiết Đinh San, Tiết Nhơn Quý, Chung Vô Diệm, Phong Thần, Bát Tiên, Bao Công, Liêu Trai, Tùy Đường, Hán Sở.....) và các tác phẩm nên đọc của Phương Tây ( quá rộng, kể không hết từ Nghìn lẻ, Thần thoại Hy Lạp, Những tấm lòng cao cả, Không gia đình, Hội chợ phù hoa, Chiến tranh và hòa bình,......) và của Việt Nam như ca dao, thành ngữ, điển tích. Tại ngày xưa cũng có đá chút chuyên Văn nên đọc sách, thơ văn cũng nhiều ( bởi không đọc chả biết đâu mà chém ) đọc đến mức học các môn khác quá kém, bố mua cho em sách cũng đích thân cho ra đi mấy bao tải sách, giờ vẫn tiếc ah ( bởi sách bây giờ cắt xén nhiền, dịch cũng không được như xưa, nên em cũng hay tìm những cuốn sách xưa, như có quyển Giai thoại làng Nho của Lãng Nhân hay truyện Kiều... ). Đến giờ vẫn chủ yếu đọc sách giấy chứ em không đọc PDF hay đọc trên mạng, vì đọc sách giấy em nhớ đến từng trang cảm giác lật ngón tay trên giấy cũng khác, vừa đọc vừa sờ vào giấy thật đặc biệt:D. Bởi ngày xưa chả có gì, nên món ăn tinh thần, đọc sao nó ngấm đọc thấy sướng, có khi hoa chân múa tay khi tìm được câu đúng ý mình, lôi ra chép, ghi lại. Giờ cái gì cũng có nhưng lại chả có thời gian để đọc, như kiểu mỗi ngày tôi chọn 1 niềm vui, chọn tới chọn lui hết 1 ngày, chưa chọn được gì vì khó quá:p. Sách giờ vẫn nhiều nhưng người đọc sách giờ ít hơn:confused:. Không biết bác thế nào, chứ em nói chuyện không đá đểu qua chút thành ngữ, điển cố, điển tích, mượn hoa nói nguyệt, mượn tích xưa nói chuyện nay thấy nó nhạt nhạt thế nào ý:(.
Bác tính "bới lông tìm vết" sao?
Bác có lông là em tìm được vết ngay, trừ phi bác Vô mao:D
 
Cảm nhận đến từng chi tiết, sự đam mê luôn đem đến những trải nghiệm. Một sự nghiện ngập tinh túy và lành mạnh.
 
Vụ này theo mình còn tùy thuộc vào kích cỡ bàn tay, đối với mình cũng chỉ chơi nổi 146 thôi ..;D Có điều 146 là ngòi 14k, chắc là thua xa ngòi 18k của 149.
về phần ngòi bút em nghĩ không thể so sánh kiểu 14K và 18K như thế được ạ.
Nhưng kích cỡ của 149 thì khủng hoảng, nếu bàn tay không đủ lớn thì sẽ rất mỏi khi viết nhiều một chút dù bút không nặng mấy (30gam).
Em vẫn nghĩ là 146 phù hợp với đa phần người Việt , Châu Á hơn.
 
Chuẩn bị đi làm, vào HHVN lại phải dừng bước. Xin chia sẻ thêm vài tấm hình minh họa để anh em dễ so sánh, Hình chụp bằng tay trái nên không đẹp, các Bác xem đỡ nha.
Còn theo em MB 146 cũng đẹp và MB 149 cũng tuyệt. Các Bác cứ làm cả 2 em rồi nhâm nhi, lúc thì 18k lúc thì 14k cũng hay phải không ạ. Em cũng nhấn nhá cầm thử cả cây 146 rồi, nói chung là chỉ thiếu "vitaminT" thôi ạ.
Chúc các Bác một ngày làm việc vui vẻ, hiệu quả, lúc nào thấy mệt mệt thì lại vào ngó tý xíu giải trí nha. :):)

IMG_6238.JPG


IMG_6238.JPG

IMG_6243.JPG

IMG_6245.JPG

Với em MB Starwalker Blue
IMG_6249.JPG


IMG_6253.JPG

Với cả nắp bút -
IMG_6258.JPG


IMG_6267.JPG

Lỡ so sánh rồi so sánh luôn, em chụp thêm vài hình với cây Lamy 2000 để các Bác tiện bề so sánh.
IMG_6269.JPG
IMG_6271.JPG

IMG_6275.JPG


IMG_6276.JPG

Thôi em xin phép em đi làm, chứ không cty nó đuổi cổ thì chẳng có 146 lẫn 149 gì hết đâu ạ.:p:p:p
 
a nganchi1973 đã leo núi (MB 149), bắn sao (Starwalker), du thuyền (Sailor)......còn thiếu 1 em bồ nông bay lượn (Pelikan) nữa ah. :D, hoặc 1 e sang chảnh (Cartier) hay S.t. Dupont
 
a nganchi1973 đã leo núi (MB 149), bắn sao (Starwalker), du thuyền (Sailor)......còn thiếu 1 em bồ nông bay lượn (Pelikan) nữa ah. :D, hoặc 1 e sang chảnh (Cartier) hay S.t. Dupont
EM bồ nông bay lượn thì chắc chắn sẽ phải tìm kiếm 1 em. Đang nghiên cứu và tìm hiểu về em nó, để lựa chọn. Còn mấy em "sang chảnh" thì chịu thôi, mình "chân đất" quen rồi đi leo núi với thả diều, ngắm sao, ngắm "bồ nông" là vui rồi. Giờ đang chờ hàng của em về để anh học hỏi Bác ongnon tập viết. Thấy Bác viết đẹp quá nên ham.
Giờ tạm thời dưỡng sức. Ngắm nghía và thưởng thức thành quả đã.;)
 
Giờ đang chờ hàng của em về để anh học hỏi Bác ongnon tập viết. Thấy Bác viết đẹp quá nên ham.
Được bác khen đẹp em vui quá ah, em cũng tập tới hôm nay mới có 9 tháng ( tới tháng 8 năm nay mới tròn 1 năm ah ) , với chỉ tiêu mỗi ngày từ 30p -1 tiếng ( chủ yếu viết giờ nhà nước, sáng đến sớm không có ai ngồi ngoáy nửa tiếng rồi làm việc ). Tuần 5 buổi ah:D. Còn các đại cao thủ đã lư hỏa thuần thanh rồi lại ít đưa bài, như em tập tọe lại thích khoe mẽ, đưa loạn lên để các bác chỉnh cho, như thế cũng nhận được nhiều góp ý và tiến bộ nhanh lắm bác ah:D.
Như em quan niệm dùng Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan Công mà không biết múa thì cũng phí cái duyên nó đến với mình, trân trọng nó nghĩa là bảo quản nó và cho nó thi triển những thứ xứng tầm với khả năng của nó. Do đó đành phải chuyển sang luyện đao pháp, học binh thư yếu lược để không phụ với nó ah. Khi người ta thấy mình cầm nó, người ta cảm thấy nó phù họa cho mình như gấm thêu hoa, chứ không phải mình phụ họa cho nó, nhờ có được nó mà mình trở nên nổi tiếng ah:D. Quan niệm cũng nhiều, cách làm cũng lắm, nên cùng ý thì tương đồng, cùng khí thì tương cầu, nên em cũng chỉ mạn phép đưa ra góc nhìn rất hạn hẹp, nông cạn của cá nhân thôi ah:).
Thường có câu Quý vật tầm quý nhân chứ quý nhân không cầu được quý vật. Chúc mừng bác đã có duyên với một số thứ không dễ kiếm;)
 
Thật sự nhiều lúc em muốn bỏ thời gian tập viết lắm. Đặt chỉ tiêu hàng ngày cố bỏ ra 15 - 30' để tập, nhưng mà công nhận khó thật, mình lớn rồi, lo đủ thứ" cơm áo gạo tiền" nên cứ việc này nó kéo việc kia. Đã bao lần em hạ quyết tâm viết cho đều hàng ngày mà không được , chỉ tuần được vài buổi. Nhiều lúc ngồi đợi đón con mang bút ra viết mà thấy mấy người chung quanh nhìn mình giống như " từ hành tinh khác rơi xuống":D. Buổi trưa ở cơ quan em cũng hý hoáy tý tý " tự sướng với mấy em chân dài". Đợt này sẽ cố gắng để luyện tập thường xuyên, chắc là theo mấy Bác cao thủ và Bác ongnon dài dài.
Thôi lòng tự nhủ cố lên cố lên thôi.
 
Thật sự nhiều lúc em muốn bỏ thời gian tập viết lắm. Đặt chỉ tiêu hàng ngày cố bỏ ra 15 - 30' để tập, nhưng mà công nhận khó thật, mình lớn rồi, lo đủ thứ" cơm áo gạo tiền" nên cứ việc này nó kéo việc kia. Đã bao lần em hạ quyết tâm viết cho đều hàng ngày mà không được , chỉ tuần được vài buổi. Nhiều lúc ngồi đợi đón con mang bút ra viết mà thấy mấy người chung quanh nhìn mình giống như " từ hành tinh khác rơi xuống":D. Buổi trưa ở cơ quan em cũng hý hoáy tý tý " tự sướng với mấy em chân dài".
Vì bác tâm sự thế này nên em cũng dài vài dòng dài như cái mai dài hơn cái thuổng để tâm sự cùng bác:D. Dù là ai, 1 ngày đều có 24 giờ, tử cao sang quyền quý lẫn bần tiện hạ lưu đều giống nhau. Em tự chia là 3 phần, 1 phần 8 tiếng. Đó là cho những nhu cầu cơ bản của con người, 8 tiếng ngủ: cơ bản để có sức khỏe tạo ra sức sản xuất. 8 tiếng làm việc: cơ bản đáp ứng được việc nuôi sống bản thân, gia đình, và đáp ứng những nhu cầu thiết yếu của cuộc sống thông qua việc được lương. 8 tiếng còn lại cho cá nhân, dành những thứ mình thích, những việc mình muốn để hưởng thụ cuộc sống và biết mình còn sống chứ không phải chỉ là tồn tại. 2 phần 8 tiếng ở phía trước em không nói. Em chỉ nói phần dành cho bản thân, trong đó mất 1.5 tiếng nghỉ trưa ăn uống giữa giờ. Mất 2 tiếng đi trên đường. Mất khoảng 1 tiếng dành cho vệ sinh cá nhân, mất tiếng 1 tiếng dành cho bữa tối. Còn khoảng 2,5 tiếng dành cho mình. Có người dành cho thể thao, có người cho bạn bè ( bia bọt, tụ tập, chơi bài.) có người dành cho gia đình ( con cái, chơi với con, đưa con đi học..blabla ). Nhưng sẽ có bao nhiêu phút dành cho bản thân, cho chính mình kể cả việc hít thở không khí trong lành buổi sáng, ngắm 1 bông hoa nở, nghe tiếng chim hót.....và cảm thấy vui. Nếu biết dành thời gian sẽ luôn có thời gian. Còn bằng không chúng ta sẽ là vị luật sư tài ba nhất có 10001 lý do cho mọi thứ mình chậm. Ví dụ như bác muốn mua bút, bác sẽ tiết kiệm các nguồn chi để có nó, còn không muốn mua thì bác không thể biết hết lý do được đâu ( bác hãy hỏi những người không thích chơi bút, bằng cách cố giới thiệu thật nhiệt tình việc họ nên sở hữu 1 cái bút mực, bác sẽ được biết lý do ngay :D). Em đọc được là: " Hãy xác định cái giá mà bạn phải trả để đạt được mục tiêu của mình, rồi dứt khoát chấp nhận trả cái giá đó." Bởi khi đã xác định trả giá thì tức là mình không còn biết đến dư luận hay những thứ gièm pha khác nữa. Bởi người ta thường hay ghen tỵ với người khác họ. Chúng ta chỉ nể họ khi họ thực sự mạnh, còn khi họ mới chớm nở hướng đi mới, tài năng mới, cách làm để khác với người thường ( đã già còn tập chữ ), lập tức tất cả đều xúm vào ném đá, ném đá để thấy mình cao hơn người khác 1 bậc, sống tốt hơn, có lý tưởng hơn, và đáng sống hơn. Nhưng nếu chúng ta vượt qua mọi điều đó và thành công thì được hưởng 1 thứ gọi là " thấy người sang bắt quàng làm họ " tôi quen ông A chữ đẹp lắm, bác A ơi, nhờ bác viết cái thiệp cho cháu, người người lôi kéo, nhà nhà tự hào. Vì thế người ta trước khi thành tài, sợ thế gian chê cười mà lòng mình không vững thì chỉ có cách lên núi đóng cửa tu luyện. Như em đây hồi mới vào, chưa luyện 1 ngày Thư pháp Latinh, có bác bảo chữ Hán cũng được, em đưa, có bác bảo ở đây chỉ có thư pháp Latinh thôi, em cũng đồng ý chơi theo luật, nếu mình không tự ép mình thì chẳng ai ép mình cả. ( hồi nhỏ cha mẹ ép, đi học có điểm số ép, lớn lên trưởng thành tốt nghiệp, lấy vợ, sinh con thì còn ai dám ép vì ai cũng bảo mình đã trưởng thành. Nhưng nếu mình không tự cho mình áp lực thì ai sẽ có thể khiến mình hơn mình hôm qua. Đó là lý do nhiều bác thấy chán khi đã có mọi thứ:p, đa phần đi làm là buồn, chán, chả có gì chơi;)).
Do đó khi bác đã luyện sẽ tự thành nếp, đa phần chúng ta sống với 1 thứ đáng sợ, giúp chúng ta sinh tồn và cản trở chính chúng ta: đó là thói quen. Nếu can đảm dám phá thói quen lười, dám hy sinh. Ngồi viết khi xung quanh đang ăn, mặt dày hơn có can đảm hơn, có ý chí hơn khi nhận lời khen chê. Đa phần người ta chỉ dám chia sẻ khi thành công, em ngược lại, khi mới đầu em khoe ra, người nào càng chê càng tốt ( hợp với thói quen chung ), nhưng khi họ muốn dìm ta càng sâu, họ phải đào sâu suy nghĩ để chê, có người chê đúng có người chê sai, nhưng không sao, chúng ta có 1 ông thầu cực kỳ nghiêm khắc chí công vô tư và cực kỳ khó tính để dạy, văn mình vợ người, các cụ nói thế, mình viết ra nghĩ mình đẹp nhưng có người chê ( thầy giáo miễn phí :cool:) càng sướng, ta sẽ tiến nhanh hơn, hãy hỏi bọn trẻ con, chúng nó nói thật, sau đó giơ ra những người cùng trang lứa, xem biểu hiện của họ về cái mình làm sẽ biết đâu bạn đâu thù, đâu người thân, đâu đểu giả, dìm hàng, ném đá dụ ngọc, chỉ 1 phép thử mà biết được lòng người, vừa tốt cho mình, vừa biết người ta, thật quá rẻ:D ( bác xem thư pháp Thiền thường là cao tăng nhưng lại có đệ tử trẻ con chuyên chê bai mình, mà nhờ những người đó mới có những bức thư pháp Thiền nổi tiếng ).
Nhưng sau khi tập đến độ lư hỏa thuần thanh, lại nên chuyển môn khác, kiểu khác, chữ khác, bởi nếu không sẽ cực kỳ nhàm chán ( kinh nghiệm từ em:p ).
Như mọi người vẫn nói hạnh phúc không phải đích đến mà là quá trình, quá trình mình tích góp tiền, dành dụm mua, hồi hộp đợi rồi cầm nó trên tay mới sướng. Chứ cầm xong rồi viết vài hôm cũng thường thôi ( vứt xó cho nhanh, bởi cả thèm chóng chán nó là thế ). Lại ham cái khác nữa ( mỗi dòng mỗi loại đều có cái hay, ước muốn sao cho có tất cả, cái này thuộc về đam mê sưu tầm bút, em không bàn, bởi sưu tầm em cũng có đam mê nhưng không phải lĩnh vực bút :cool:). Nhưng nếu như em nói, có bút đẹp, chữ đẹp thì như gấm thêu hoa, quá trình viết ra chữ phải suy nghĩ, phải đắn đo, viết ra nhìn đẹp, thấy sướng, đó cũng là cách mình thưởng thức cái đẹp. Muốn chữ đẹp phải xem nhiều, nhìn nhiều, so sánh nhiều, kiến thức mở rộng ra, rồi chơi bút, rồi mực, rồi giấy, nhưng tất cả những thứ đó nếu viết chữ không đẹp, nó sẽ không hòa thành 1 tác phẩm, 1 tổng thể, 1 kết tinh của cái đẹp được ( điều này có thể sai bởi có những bác thích sưu tập riêng: giấy, bút, mực chứ không thích chữ ).
Nhưng những lúc viết là lúc bỏ qua ưu tư, phiền muộn và tập trung vào viết, đó cũng là cách đối xử tốt với bản thân, đối xử tốt với bút, với mực ( như ngựa sinh ra mà không được phi nước đại thì phí mất 1 đời con ngựa :D). Và mục đích của chúng ta cũng là thế, kiếm tiền cho đam mê, cho người mình yêu thương, đáp ứng nhu cầu vật chất và thỏa mãn nhu cầu tinh thần để thấy đáng sống.
Không phải cứ là bút mực giấy mà bất kể cách gì, phương pháp gì để đạt tới điều đó bằng cách mất tiền hay không mất tiền, ít thời gian hay nhiều thời gian mà đạt được như thế đều quý cả.
Chẳng qua với Bút, Mực, Giấy thì em nói chuyện Bút, Mực, Giấy, còn lĩnh vực khác thì lại lấy ví dụ khác, và mọi đam mê đều tuyệt cả ( trừ đừng có quên kiếm tiền là được :rolleyes:)
Chém gió với bác thế, nếu bác lạnh người cứ mặc thêm áo vào ah:cool:
 
Back
Top