• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

1001 CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG!!!

Status
Không mở trả lời sau này.
Lầm lẫn về sự thành đạt

Trong một bài trả lời phỏng vấn, người giàu có và thành công nhất thế giới Bill Gates đã nói quan niệm của mình:


Cuộc sống là một cuốn sách to, dày. Kẻ dại thì lật quá nhanh. Người khôn thì đọc suy nghĩ và ứng dụng. Ðáng sợ nhất là sự rỗng tuếch, nước chảy bèo trôi. Mái trường là nơi sản sinh ra những người chèo lái cuộc sống nhưng không nên coi là con đường duy nhất để có tương lai. Học ngoài nhà truờng là công việc cả đời. Thất nghiệp cũng chỉ là chuyện thường gặp, đừng quan trọng hoá mà coi nó là quãng thời gian tiếp tục rèn luyện. Cuộc sống càng dễ con người càng yếu đuối. Khi được hỏi ông có lời khuyên gì với tư cách là một người thành đạt nhất thế giới, Bill Gates nói: "Hãy bớt ngủ, tăng giờ làm việc và không bao giờ bỏ học giữa chừng như tôi!!!".

Rõ ràng Bill Gates cũng như nhiều người thành đạt khác có chung một phẩm chất là lao động không ngừng để đạt lấy đỉnh cao ước mơ.

Khi bạn không có nhiều phẩm chất trí tuệ, bạn chưa có tích luỹ, mà bạn lại còn bắt đầu từ con số không về vật chất hẳn bạn thấy mình nhỏ bé và khó có chỗ chen chân. Nhưng đó chỉ là mở đầu, rồi bạn sẽ có một công việc nào đó. Bạn thấy mình là lính mới giữa đám cựu binh lâu đời, lành nghề. Ðôi khi ở công sở có những người sóng lâu lên lão làng, che khuất mất vai trò của bạn. Có thể họ nhìn bạn là một người "đầu sai" chạy việc vặt như ngày xưa họ đã trải qua. Có thể họ là đám bảo thủ. Họ sẽ gây khó khăn cho bạn. Sau nữa, ở họ là cả một kho kinh nghiệm, nếu bạn tự đắc thấy họ ít bằng cấp, bạn đừng vội cho mình mới đáng lên chức, làm lãnh đạo họ. Dù sự thật là bạn có nhiều tiềm năng, bạn cũng phải sống và làm việc sao cho tài năng của bạn được công nhận và ứng dụng một cách rõ ràng qua công việc.

Có một số bạn trẻ quan niệm lầm lẫn về sự thành đạt. Phải đua chen, nếu cần thì rất ích kỷ, chỉ thấy mình là nhất, xem người khác là đối tượng để mình dẫm đạp lên. Có lẽ họ đã không đủ kiên nhẫn để chứng tỏ thực tài của mình. Người khác giỏi hơn bạn, bạn đừng coi điều đó là đềm không may của mình. Cho nên bạn dễ cảm thấy ghét người giỏi hơn mình. Ðó là nọc độc ngấm dần, người ta nhìn thấy bạn rất rõ trong sự "vươn lên một cách đên cuồng và nóng vội" và đó là lý do để bạn that bại. Bạn có thể giành giật được một cái gì đó nhưng về con người, về các mối quan hệ xã hội, về sự thanh thản trong tâm hồn, bạn thất bại ê chề.​
 
15 đoản khúc của cuộc đời

1.Chớ có đi tìm của cải xa hoa, bởi vì nó chỉ đánh lừa bạn

Chớ có đam mê vẻ bề ngoài, bởi vì nó sẽ chóng tàn phai
Hãy đi tìm người khiến bạn mỉm cười

Bởi vì chỉ có nụ cười mới có thể thắp sáng một ngày tăm tối
Hãy cứ hy vọng, rằng bạn sẽ sớm tìm thấy người khiến bạn mỉm cười.


2.Cầu chúc cho bạn có đủ hạnh phúc để trở nên đáng yêu, đủ gian nan để khiến mình mạnh mẽ, đủ nỗi buồn để có lòng nhân ái, đủ hy vọng để biết mình hạnh phúc và đủ tiền để mua những món quà tặng nhau.

3. Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, cái khác sẽ mở ra

Nhưng chúng ta lại thường nhìn quá lâu vào cánh cửa đóng để rồi không thể nhìn thấy cánh cửa nào đang mở sẵn cho ta.
Chúng ta không biết có gì chỉ đến khi đánh mất nó

Chúng ta cũng chẳng biết đã bỏ lỡ điều gì cho đến khi điều ấy trở lại

5.Hãy luôn đặt ta vào vị trí của người để biết rằng nếu ta đau thì chắc chắn người cũng đau như ta vậy.

6.Khởi nguồn của tình yêu là hãy để người ta yêu được sống như chính họ và đừng cố uốn nắn họ theo hình mẫu của ta
Nếu không, ta chỉ yêu hình ảnh phản chiếu của ta trong chính họ mà thôi

7.Có lẽ Chúa muốn ta gặp vài người "khác" trước khi gặp người "ấy" để rồi cuối cùng khi gặp được người "ấy" ta mới biết "món quà" Chúa ban có ý nghĩa biết bao.

8.Chỉ mất một phút để cảm thấy say đắm ai đó, một giờ để thích và một ngày để yêu. Nhưng ta sẽ mất cả cuộc đời chỉ để quên một người

9.Khi bỏ qua tất cả cảm xúc, niềm si mê, sự lãng mạn mà ta vẫn thấy còn yêu thì đó chính là tình yêu.

10.Đáng buồn thay, khi bạn gặp được người rất có ý nghĩa đối với đời bạn thì lại nhận ra người ấy chẳng cùng cảm xúc như bạn.

Và bản thân bạn sẽ phải chọn lựa
Hoặc ngồi đó mà gặm nhấm nỗi buồn
Hoặc để cho điều đó trôi qua mãi mãi

11.Tình yêu bắt đầu bằng một nụ cười, tiến triển bằng một nụ hôn, kết thúc với một giọt nước mắt hay với vòng tay ôm xiết bất tận

12.Tình yêu sẽ đến với những ai vẫn nuôi hy vọng cho dù đã có lần bị phản bội, với những ai vẫn ấp ủ tình yêu cho dù đã có lúc bị chôn sâu trong những vết thương lòng.

13.Sẽ là khổ đau khi yêu ai mà không được đáp lại.

Nhưng có gì đớn đau bằng yêu một người mà không tài nào để người ấy biết cảm xúc của ta.

14. Có những điều muốn nghe lại chẳng bao giờ nghe được từ người ta yêu mến

Nhưng xin chớ có làm thinh trước những gì mà một người nói với bạn bằng cả con tim

15. Khi sinh ra, bạn khóc trong lúc mọi người xung quanh mỉm cười

Hãy sống để khi chết, bạn mỉm cười trong khi những người xung quanh thì khóc

Họ khóc vì niềm vui được biết đến bạn.​
 
Thuốc chữa đau buồn

- Một phụ nữ vừa mất con trai, bà tìm đến một nhà hiền triết và nói: “Có lời cầu nguyện nào mà ông biết có thể giúp con trai tôi sống lại?”.
Nhà hiền triết bảo: “Hãy đem về đây cho ta một hạt giông cây mù tạt được trồng từ gia đình nào chưa từng bao giờ biết đến đau khổ”.
Người phụ nữ ngay lập tức lên đường. Đầu tiên bà đến gõ cửa một ngôi nhà sang trọng và hỏi: “Tôi đang tìm hạt giống cây mù tạt từ gia đình chưa bao giờ biết đến đau khổ, có phải nơi này không?”. Họ trả lời bà đã đến nhầm chỗ và bắt đầu kể những tai họa đã xảy đến với gia đình họ. Bà ngồi lại an ủi họ rồi tiếp tục lên đường. Nhưng bất cứ nơi nào bà ghé vào, dù những căn nhà tồi tàn hay sang trọng, bà đều được nghe những chuyện đau buồn này đến chuyện bất hạnh khác. Bà trở nên rất quan tâm muốn chia sẻ nỗi buồn của người khác đến nỗi bà đã quên câu hỏi về hạt giống cây mù tạt thần kỳ mà bà tìm kiếm.
Thế đó, cách quên đi nỗi buồn tốt nhất là hãy chia sẻ với những người khác, bạn sẽ thấy được thông cảm và nỗi buồn của chính mình cũng tan biến đi.
 
Điều ước của 3 cây cổ thụ

Ở một khu rừng nọ có ba cây cổ thụ đang bàn luận về tương lai. Cây thứ nhất nói: "Một ngày nào đó tôi muốn được trở thành chiếc hộp đựng châu báu với hình dáng lộng lẫy". Cây thứ hai nói: "Tôi muốn trở thành con thuyền to lớn . Tôi sẽ chở đức vua và hòang hậu đi khắp thế giới". Và cây thứ ba: "Tôi muốn vươn dài để trở thành cây to lớn nhất trong khu rừng này. Mọi người nhìn lên đồi sẽ thấy tôi vươn xa, chạm đến bầu trời".

Một vài năm sau đó một nhóm người đặt chân đến khu rừng và cưa những thân cây. Cả ba đều mỉm cười hạnh phúc vì tin mong ước của mình sẽ thành hiện thực.

Khi cây đầu tiên được bán cho một chủ trại mộc, nó được tạo thành máng đựng thức ăn gia súc và đặt trong kho thóc phủ lên bởi một lớp cỏ. Cây thứ hai được bán cho một thợ đóng thuyền đóng thành một chiếc thuyền nhỏ để câu cá. Cây thứ ba bị chặt thành từng khúc và quẳng lại trong bóng đêm. Đây chẳng phải là những điều mà chúng hằng mong đợi.

Một ngày nọ, một cặp vợ chồng đến kho thóc. Người vợ đã đến kỳ sinh nở, người chồng hy vọng tìm được một chiếc nôi cho đứa bé và máng cỏ đã trở thành chỗ ở ấm áp cho em. Cây thứ nhất cảm nhận cảm nhận được sự quan trọng của nó và hiểu rằng mình đang che chở một sinh linh bé nhỏ.

Vài năm sau, một nhóm người đi đánh cá trên chiếc thuyền của cây thứ hai gặp phải một trận bão lớn. Những người trên thuyền đã rất mệt mỏi, nhưng cây thứ hai biết rằng nó có đủ sự vững chãi để giữ an tòan và sự bình yên cho chủ nhân. Với cây thứ ba, một ngày, có ai đó đã đến và nhặt những khúc gỗ. Trên đỉnh đồi, nó được đóng thành một hàng rào ngăn chặn thú dữ. Khi ánh mặt trời vừa ló dạng, cây thứ ba nhận ra rằng nó có đủ sức mạnh để đứng vững trên đỉnh đồi này.

Khi sự việc xảy ra không theo như ý muốn, đừng tuyệt vọng vì mọi việc diễn ra đều có chủ đích. Cà ba cây cổ thụ đều thực hiện được những ước mơ của mình, dù cách thức để đạt đến đích cuối cùng không như mong đợi. Cuộc sống sẽ không phụ những kẻ có lòng.​
 
Trong mỗi cuộc đời

Trong mỗi cuộc đời, một cơn mưa nhỏ sẽ rơi nhưng nếu có một người bạn, bạn sẽ chịu đựng được tất cả, vì người bạn sẽ như cây dù che trên đầu bạn và giúp bạn nghĩ đến những ngày nắng ấm.

Trong mỗi cuộc đời, có ngày nọ sẽ yếu nắng mặt trời, nhưng nếu có một người bạn, dẫu trời nắng có yếu đi cũng không sao. Bởi vì, bạn có thể chia sẻ những khoảng thời gian ấm áp với một người bạn - điều ấy rất quan trọng. Vì bạn có thể nói chuyện và đi dạo cùng nhau, hoàn toàn không lo âu khi tay trong tay...

Trong mỗi cuộc đời sẽ có một cơn gió nhẹ tạt ngang qua, nhưng nếu có một người bạn - người có thể đi cùng đường với bạn - bạn sẽ được hướng dẫn chọn lựa nẻo đường nên đi... Bởi người bạn ấy sẽ bày tỏ quan điểm của họ và thêm vào đó một tiếng nói mới.
Trong mỗi cuộc đời, một người bạn sẽ đến với bạn, bạn sẽ thấy mình được quan tâm và sẻ chia...
 
Vẫn như ngày xưa

Vẫn như ngày xưa, tôi chẳng lý giải được vì sao tôi yêu anh nhiều đến vậy. Cũng như tôi chẳng bao giờ hiểu vì sao những cơn mưa vẫn mãi rơi, nhưng có những điều mất đi người ta lại chẳng bao giờ tìm lại được...

Đã rất lâu rồi tôi không đựơc gặp anh. Rất lâu rồi tôi không được nhìn thấy nụ cười rất tươi để giấu đi ánh mắt thật buồn quen thuộc. Rất lâu rồi tôi không được siết chặt bàn tay rất đỗi thân thương ấy. Cũng đã rất lâu rồi kể từ ngày tôi nhận ra tôi không phải là người con gái mà trái tim anh đang thiếu vắng. Cũng đã khá lâu rồi kể từ ngày tôi hạnh phúc với tình yêu mới.

Rất lâu rồi.... Nhưng những dấu yêu ngày nào tôi chẳng bao giờ có thể gửi cho gió mang đi thật xa. Ngày xưa, tôi tưởng rằng chỉ những cơn mưa mới mang đến nỗi buồn. Xa anh rồi tôi mới biết, có những ngày nắng đẹp còn buồn hơn cả những cơn mưa... Mà cũng phải thôi. Làm gì có chốn nào là vùng trời bình yên khi lòng mình đầy giông bão.

Anh bây giờ chắc đã khác xưa. Chắc nụ cười của anh không còn vương nỗi buồn từ ánh mắt. Có lẽ anh đang hạnh phúc bên người yêu mới. Chắc anh đã không còn là người ngày xưa tôi đã yêu. Cũng đúng thôi. Vì anh và tôi vẫn phải bước đi dẫu trời mưa hay nắng.

"Trong bề bộn cuộc đời, anh có bao giờ một lần nhớ đến em không? Em vẫn vậy thôi. Vẫn khờ khạo đợi mong anh. Vẫn chỉ biết lang thang trên net để được "nhìn thấy" anh mỗi khi lòng quay quắt nhớ, để an lòng khi biết rằng anh vẫn khoẻ. Em mãi là kẻ chỉ dám đứng bên lề cuộc đời anh...

Sinh nhật anh, em cầu mong cuộc đời mang đến cho anh thật nhiều niềm hạnh phúc. Và mong anh có đủ dũng cảm để đi hết con đường anh đã chọn."
 
Vinh dự thuộc về...

- Vinh dự không đến từ những nhà phê bình thích tính toán, cũng không phải người thích chỉ ra sai lầm của chúng ta ở chỗ nào hoặc bảo cho ta biết có ai đó có thể hoàn thành công việc tốt hơn ta.

Vinh dự chỉ thuộc về những ai dám trụ vững trên xa trường; những người mà khuôn mặt của họ đã tàn phai vẻ đẹp bởi cát bụi, mồ hôi và cả máu;
Vinh dự chỉ thuộc về những ai luôn phấn đấu hết mình; những ai đã sai lầm và vấp ngã hết lần này đến lần khác bởi vì không có thành quả nào đạt được mà không phạm sai sót và khuyết điểm;

Và vinh dự chỉ thuộc về những người luôn tận tụy với công việc, biết sống vì một lý tưởng cao quý, biết gắng hết sức mình.
Tất cả họ đều biết rằng cuối cùng mình sẽ được tận hưởng thành quả to lớn trong niềm vui khải hoàn.

Còn những ai đang phải trải qua những hoàn cảnh tồi tệ, nếu họ vấp ngã trong khi vẫn cố gắng hết sức, thì hãy biết rằng bản thân họ không bao giờ bị khuất phục bởi sự tự ti và một trái tim thất vọng, rằng nếu họ không đạt được vinh quang thì cũng chưa bao giờ thất bại.
 
Đây là bức thư của một người cha gửi cho con gái của mình trước khi từ
bỏ cuộc sống của mình để đi về cõi vĩnh hằng.:
"....Con ơi,dù con sợ tình yêu nhưng tình yêu cứ đến.Nếu đây là niềm vui thì
con cư nâng niu như người mẹ ôm ấp đứa con thơ.Nếu đây là vết thương
lòng cũng có thể tâm hồn con vương vấn.Con đừng bao giờ tự hỏi con rằng
người con đang yêu có xứng đáng với con không?. Cái thứ tình yêu mà mặc
cả như món hàng ngoài chợ thì cái đó không còn là tình yêu nữa. Khi con
yêu con đừng đắn đo tính toán.
Nếu người yêu con là người nghèo khổ thì con sẽ cùng người ấy lao động
xây đắp tô thắm cho tình yêu.
Nếu người yêu con già hơn con thì con sẽ làm cho người ấy trẻ lại với con.
Nếu người yêu của con bị cụt chân thì con sẽ là cái nạng vững chắc của họ.
Tình yêu đẹp nhất sẽ đến với con nếu như con làm dúng theo lời cha
dạy.Con phải luôn cảnh giác xem thử người đó yêu con vì cái gì?
Nếu người đó yêu con vì sắc đẹp thì con nên nhớ rằng:Sắc đẹp của con ròi
sẽ tàn.
Nếu người đó yêu con vì con co chức cao thì con hãy khẳng định rằng:
Người đó không yêu con. Con hãy tự bảo họ rằng :"Địa vị không bao giờ
đem lại hạnh phúc cho con người, chỉ có tự túc chân chính mới thoả mãn
lòng người chân chính."Con phải độ lượng và giàu lòng tha thứ nếu như họ
hối hận thật sự.
Con hãy chung thuỷ với người yêu xây dựng cuộc dời riêng.Nếu con làm
mất hai chữ quí báu đo thì con sẽ hổ thẹn và không được quyền tự hào với
chính con ,với xã hội.Nếu con để cho một người nào khác chông con đặt cái
hôn ranh mãnh bẩn thỉu lên môi con thì trước khi hôn họ sẽ khinh con và
nhất là sau khi hôn họ sẽ càng khinh con hơn.
Ai sẽ vì con mà chăm sóc dời con. vui khi có tin mừng, buồn khi con gặp sự
không may.Đó chính là chồng của con.
"CON HÃY YÊU ĐI,YÊU THA THIẾT NHƯ NGÀY XƯA MẸ ĐÃ YÊU
CHA".......!!!!!
 
Yêu Nên Tốt , Ghét Nên Xấu
Trước, vua nước Vệ rất yêu Di Tử Hà. Cái phép nước Vệ, ai đi trộm xe của
vua, thì phải tội chặt chân. Mẹ Di Tử Hà đau nặng. Đêm khuya có người đến
gọi, Di Tử Hà vội vàng lấy xe vua ra đị Vua nghe thấy, khen rằng: "Có hiếu
thật! Vì hết lòng với mẹ, mà quên cả tội chặt chân".
Lại một hôm, Di Tử Hà, theo vua đi chơi ở ngoài vườn, đang ăn qủa đào
thấy ngọt còn một nửa , đưa cho Vua ăn .Vua nói :" Yêu ta thật ! Của đang
ngon miệng mà biết để nhường ta".
Về sau, vua không có lòng yêu Di Tử Hà như trước nữa. Một hôm phạm lỗi,
vua giận nói rằng: "Di Tử Hà trước dám thiện tiện lấy xe của ta đị Lại một
bận dám cho ta ăn quả đào thừa. Thực mang tôi với ta đã lâu ngày, nói xong
bắt đem trị tội. Ôi! Di Tử Hà ăn ở với vua trước sau cũng như vậy, thế mà
trước vua khen, sau vua bắt tội, là chỗ tại khi yêu khi ghét khác nhau mà
thôị Lúc được vua yêu, chính đáng tội thì lại hóa công thần; lúc phải vua
ghét, chính không đáng tội thì lại hóa ra sơ cho nên người muốn can ngăn,
đàm luận với vua điều gì, thì trước phải xem xét cái lòng vua yêu hay vua
ghét tính thế nào rồi hãy nói.
 
Sự bình yên

Một vị vua treo giải thưởng cho hoạ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất
về sự bình yên. Nhiều hoạ sĩ đã cố công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh
nhưng người chỉ thích có 2 bức và ông phải chọn lấy 1.

1 bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mĩ vì có những
ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám
mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh đều cho rằng đây là 1
bức tran bình yên thật hoàn hảo.

Bức tranh kia cũng có những ngọn núi nhưng những ngọn núi nàyy trần trụi
và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút trên cao
kèm theo sấm chớp đổ xuống, bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xoá.
Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.

Nhưng sau khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi
cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của 1 tảng đá. Trong bụi cây từ khe nứt con
chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút nước xuống một cách giận
dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ của mình.... Bình yên thật
sự .....

" Ta chấm bức tranh này ! - Nhà vua công bố - Sự bình yên ko có nghĩa là 1
nơi ko có tiếng ồn ào, ko khó khăn, ko cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay
chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong
trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên . "
 
Anh có giúp tôi ?

Vào năm 1989 tại armenia có một trận động đất lớn(8,2 độ richter) đã san
bằng toàn bộ đất nước và giết hại hơn 30 ngàn người chỉ trong vòng bốn
phút.
Giữa khung cảnh hoảng loạn đó , một người cha vội chạy đến trường học
mà con ông ta theo học ....toà nhà trước kia là trường học nay chỉ còn là
đống gạch vụn ,đổ nát...
Sau cơn sốc , ông nhớ lại lời hứa với con mình:"cho dù chuyện gì xảy ra đi
chăng nữa , cha sẽ luôn ở bên con!"Và nước mắt ông lại trào ra.Bây giờ
nhìn vào đống đổ nát trước đây là trường học thì không còn hi vọng , nhưng
trong đầu ông lại không thể xoá đi lời hứa với con, và ông đã hành động theo
những gì mà trái tim ông mách bảo .
Ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn đưa con đi học mỗi ngày , ông
nhớ rằng phòng học con trrai mình ở phía bên phải của trường .Ông vội chạy
đến đó và bắt đầu đào bới.
Những người cha ,người mẹ khác cũng chạy đến ,và từ khắp nơi vang lên
những tiếng kêu than:"ôi, con trai tôi!","ôi, con gái tôi!" Một số người khác
với lòng tốt cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát , họ nói:
-Đã quá muộn rồi !
-Bọn trẻ đã chết rồi!
-Ông không còn giúp được gì cho chúng nữa đâu!
Với mỗi người , ông chỉ đặt một câu hỏi :"anh có giúp tôi không ?"Và sau
đó , với từng miếng gạch, ông lại tiếp tục đào bới , tìm đứa con mình . Lúc
này , có cả chỉ huy cứu hoả và ông này cũng cố sức đưa ông ra khỏi đống
đổ nát:
- Xung quanh đây đều đang cháy và các toà nhà đang sụp đổ .Ông đang ở
trong vòng nguy hiểm.Chúng tôi sẽ lo mọi việc , ông hãy về nhà đi !
Người đàn ông chỉ hỏi lại :"ông có giúp tôi không ?'
Sau đó là những người cảnh sát, họ cũng cố thuyết phục ông :
-Mọi việc đã kết thúc , ông có hiểu không ?Ông đang gây nguy hiểm cho
chúng tôi đấy , ông hãy về đi ! Đó là việc tốt nhất ông có thể làm lúc này đấy !
Và với cả họ , ông cũng chỉ hỏi ::"các anh có giúp tôi không?"Nhưng một lần
nữa , ông cũng chỉ nhận được sự từ chối!Ông lại tiêp tục một mình vì ông
hiểu rằng ông phải tự mình thực hiện lời hứa với con , dù con ông còn sống
hay đã mất!
Ông đào tiếp...12 giờ ...24 giờ... mảng tường cuối cùng được lật ra , dây
thần kinh ông lúc nay dưồng như đang căng ra , ông đang chờ đợi điều xấu
nhất...ông nghe tiếng con trai mình!Ông gọi lớn tên con :"Armand!" Tim ông
như ngừng đập khi :
- Cha ơi , con đây !
Và với một giọng tự hào , cậu bé bảo:
-Con đã nói với các bạn là đừng sợ vì nếu cha còn sống , cha sẽ cứu con !
Và khi cha đã cứu con thì các bạn cũng sẽ được cứu.Cha đã hứa với con là
dù trường hợp nào cha cũng luôn ở bên con , cha còn nhớ không ?Và cha
đã thực hiện được điều đó!
- Cha luôn ở bên con , con a!Nhưng cha muốn biết ở đó sao rồi?
-Tụi con còn lại 14 trên 33 cha ạ !Tụi con sợ lắm, đói , khát...nhưng bây giờ
tụi con đã có cha ở đây, cha sẽ cứu bọn con , phải không cha?
- Ra đây đi con!
-khoan đã cha !Để các bạn ra trước, con biết rằng cha sẽ không bỏ rơi con.
Có chuyên gì xảy ra con cũng biet rằng cha luôn bên cạnh con .
Một cách tin tưởng , cậu bé nói với cha !
 
Cái gương vùng Matsu-Yama
(Truyện cổ Nhật Bản)
Tại vùng núi Matsu-Yama hẻo lánh, tỉnh Echigo, có đôi vợ chồng trẻ sống với
nhau. Họ sinh được một đứa con gái. Hai người rất mực thương con.
Một dạo, người bố lên kinh đô có việc. Khi trở về, anh tặng vợ một cái hộp
bằng gỗ trắng rất nhẵn. Mở hộp ra, chị thấy có một mảnh kim khí tròn; một
mặt thì trắng như bạc khảm, điểm những nét vẽ hình chim và lá; còn mặt kia
thì sáng như thủy tinh. Chị vợ xem, lấy làm thích thú và lạ lùng vì thấy trong
đáy gương có một khuôn mặt xinh đẹp với đôi môi hồng và đôi mắt sáng
như đang mỉm cười với mình.
Anh chồng giải thích cho chị hiểu đó là cái gương. Khuôn mặt người phụ nữ
trong ấy chính là khuôn mặt chị được phản ánh vào. Ở thành thị, mọi người
đều có một cái như thế này, còn ở đây chưa ai trông thấy.
Chị vợ say mê với món quà. Lần đầu tiên được thấy cái gương và cũng là
lần đầu tiên chị thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình. Chị đem ra dùng xong lại
cất ngay nó vào hộp cẩn thận cùng với những thứ quý giá khác.
Mấy năm trôi qua. con gái ngày càng lớn, giống mẹ như đúc. Cô bé rất dễ
yêu, ngoan ngoãn, được mọi người thương mến. Nhớ lại mình đã có lúc
kiêu hãnh vì tự biết có sắc đẹp, người mẹ bèn cất chiếc gương rất kỹ, sợ
rằng con gái soi gương rồi sẽ có ý nghĩ tự kiêu.
Một hôm, người mẹ hiền dịu ấy lâm bệnh nặng. Biết không còn sống được
bao lâu nữa, bà gọi con gái đến gần và dặn dò :
-"Con gái yêu quý của mẹ, khi mẹ từ giã cõi trần này, con hãy hứa với mẹ,
sớm sớm chiều chiều, soi gương này, con sẽ nhìn thấy mẹ và hiểu rằng mẹ
sẽ ở mãi trong đó để phù hộ cho con".
Người mẹ lấy chiếc gương đưa cho con gái. Cô gái hứa vâng lời bà rồi khóc
nức nở.
Từ đó, cô con gái ngoan ngoãn, không bao giờ quên lời trối trăn của mẹ.
Niềm vui nhất của cô là ngắm hình ảnh của mẹ trong gương và nói
rằng : "Mẹ ơi, hôm nay con đã làm được như mẹ mong muốn".
 
Cô gái có một bông hồng

John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng người đang ra khỏi
nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim
đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô
gái với một bông hoa hồng.
13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một cuốn sách ra
khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn sách mà
vì những dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ
mềm mại với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng
suốt. Bên trong bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn, anh tìm ra tên chủ
nhân của hàng chữ, đó là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York.
Sau đó anh viết cho cô gái một bức thư tự giới thiệu mình và mong cô trả
lời, nhưng ngay hôm sau anh đã phải lên tàu ra nước ngoài tham gia cuộc
Chiến tranh Thế giới thứ hai. Trong vòng một năm và một tháng sau đó hai
người dần dần tìm hiểu nhau qua thư từ. Mỗi lá thư là một hạt giống được
gieo vào trái tim nồng cháy. Một mối tình nảy nở. Anh đề nghị cô gái gửi cho
mình một tấm hình nhưng cô từ chối. Cô cho rằng nếu chàng thực lòng thì
diện mạo của cô đâu có quan trọng gì.
Cuối cùng đến ngày anh từ châu Âu trở về, họ hẹn gặp nhau lần đầu tại nhà
ga trung tâm thành phố New York. Cô gái viết: “Anh sẽ nhận ra em là người
có một bông hồng trên ve áo”.
Khi đó, tôi thấy một người con gái bước lại phía tôi, cô ấy có một thân hình
mảnh mai thon thả. Những cuộn tóc vàng loăn xoăn bên vành tai nhỏ nhắn.
Cặp mắt cô ấy xanh như những đoá hoa. Đôi môi và cằm cô ta có nét
cương quyết nhưng rất dịu dàng. Trong chiếc áo vét màu xanh nhạt cô gái
trông như mùa xuân đang tới. Tôi tiến lại phía cô gái và hoàn toàn không để
ý là cô ấy không có bông hồng trên ve áo. Khi tôi bước tới, cô gái nở một nụ
cườđẫịu dàng hấp dẫn trên vành môi và nói nhỏ: “Đi cùng em chứ, chàng
thuỷ thủ?”. Khi ấy gần như không tự chủ được, tôi bước thêm một bước
nữa lại phía cô gái, và đúng lúc ấy tôi nhìn thấy Hollis Maynell với bông hồng
đứng ngay sau cô ấy. Đó là một người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi. Bà ta có
mái tóc màu xám bên trong một chiếc mũ đã cũ. Bà ta có một thân hình
nặng nề, đôi chân mập mạp trong đôi giày đế thấp. Khi đó cô gái trong chiếc
áo màu xanh vội vã bước đi. Tôi có cảm giác dường như con người tôi lúc
đó bị chia làm hai, một nửa đang muốn được đi theo cô gái và nửa còn lại
hướng tới người đàn bà mà tâm hồn đã thực sự chinh phục tôi. Và bà ta
đứng đó, khuôn mặt béo tốt với làn da nhợt nhạt nhưng hiền lành và nhạy
cảm. Khi đó bỗng nhiên tôi không còn lưỡng lự nữa. Tay tôi nắm chặt cuốn
sách nhỏ cũ kỹ giống như cuốn sách trong thư viện trước đây để cô gái có
thể nhận ra tôi.
Đây không phải là tình yêu nhưng là một cái gì đó rất đáng quý, một cái gì
đó thậm chí có thể còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà tôi luôn luôn và mãi
mãi biết ơn. Tôi đứng thẳng chào người đàn bà, chìa cuốn sách ra và nói,
mặc dù khi nói tôi cảm thấy giọng mình nghẹn lại vì cay đắng và thất
vọng: “Tôi là trung uý John Blanchard và xin phép được hỏi đây chắc là cô
Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã đến đây gặp tôi hôm nay. Tôi muốn mời
cô dùng cơm tối có được không?”. Người phụ nữ nở một nụ cười bao dung
và trả lời: “Ta không biết việc này như thế nào con trai ạ, nhưng cô gái trẻ
mặc chiếc áo vét màu xanh vừa đi kia đã năn nỉ ta đeo đoá hoa hồng này
trên ve áo. Cô ấy nói nếu anh có mời ta đi ăn tối thì nói rằng cô ấy đang đợi
anh ở nhà hàng lớn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cuộc thử nghiệm
gì đó.”
Người ta chỉ có thể nhận ra bản chất thật sự của trái tim khi phải đối mặt với
những điều không như ý muốn.
 
Ông cụ đã xếp hàng đủ rồi

Một lần mẹ nhờ tôi ra quỹ tiết kiệm để rút tiền.Quỹ rất đông.Tôi nhận
phiếu và xếp vào hàng người dài dằng dặc, và cùng lúc đó tôi thấy một
ông cụ mới vào.Ông cụ ko biết là phải lấy phiếu thứ tự nên bước thẳng đến
chỗ nhân viên ngân hàng, đặt cái túi sách to đùng xuống và hỏi rút
tiền.Cô nhân viên gắt gỏng bảo ông cụ xếp xuống cuối hàng và dẹp cái túi to
cồng kềnh sang một bên.
Ông cụ hỏi cô nhân viên là liệu ông có thể đẻ nhờ cái túi ở ngân hàng,
nhận phiếu, rồi đi mua hàng và sẽ quay lại sau nửa tiếng ko?Cô nhân
viên đáp gọn lỏn:
- Không, ông đi xuống cuối hàng chờ đi!
Ông cụ rất lich sự, nhã nhặn còn cô nhân viên thi ko.
Tôi chạy đến gần ông cụ và bảo ông có thể rút tiền trước tôi.Quá khó
chịu trước sự vô lễ của cô nhân viên trẻ, tôi quay lại hỏi từng người
đang xếp hàng là liệu họ có ngại ko nếu để cho ông cụ rút tiền trước.Mọi
người lần lượt gật đầu.
Nhưng giọng nói mạnh mẽ hỏi mọi người của tôi bỗng trở nên yếu ớt khi
tôi đối diện với một người ở gần cuối hàng.Anh ta rất cao lớn, đeo một
sợi xích vàng ở cổ, trông có vẻ rất"đầu gấu".Thậm chí tôi còn thấy cổ
anh ta có hình xăm nữa...
- Anh ko ngại nếu để cho ông cụ này rút tiền trước chúng ta chứ?-Tôi
hỏi lộ rõ vẻ dè dặt.Chắc trông tôi lúc ấy buồn cười lắm,giọng nói đang
hăng máu thế mà bỗng yếu xìu hẳn đi.
- Ko đâu ko đâu- anh ta nói bằng giọng vang và to-Cứ tự nhiên, cứ tự
nhiên!
Tôi thở ra đánh "phù" một cái.Giọng anh ta thành thật đến mức tôi cảm
thấy mình chợt hoá thành một con bé ngốc nghếch vì đã để bề ngoài của
anh ta làm cho phát hoảng.
Chỉ trong một phút ông cụ đã rút xong tiền của mình và ra về.Chờ một
lúc nữa, đến lượt tôi rút tiền.Khi kiểm tra tài khoản cua tôi cô nhân
viên lẩm bẩm:
-Thật ko hiểu nổi mấy ông bà già bây giờ.Lúc nào họ cũng nghĩ la họ có
thể xông ngay đến quầy rút tiền và phải được phục vụ trước tất cả mọi
người.
Tôi phồng mắt lên và nhìn thẳng vào cô ta:
- Thế cô có nhận ra ông cụ ấy đã 80 tuổi và đi lại rất khó khăn?Ông ấy
đã xếp hàng quá đủ cả cuộc đời mình rồi.Và với những con người biết
kính trọng tuổi tác của ông ấy, thì ông ấy ko bao giờ phải xếp hàng nữa!
- Đúng thế!-Một giọng nói to vang lên ngay sau lưng tôi,làm tôi giật
bắn cả mình- Hoàn toàn đúng!
Tôi quay lại và nhìn thấy người cao lớn lúc nãy.Anh ta nói tiếp:
-Việc lúc nãy là công bằng.Ông cụ đã xếp hàng đủ rồi.Ông ấy đã phải xếp
hàng đủ rồi!
Tôi cười to và giơ tay ra:
-Tôi rất thích thái độ của anh!
Người cao lớn kia bắt tay tôi:
-Tôi cũng thích thái độ của cô, cô bạn trẻ!
Cô nhân viên xám mặt lại.
Tôi thì nhỏ bé còn anh ta thì quá to lớn.Chúng tôi khác nhau ở nhiều
điểm,ít nhất là ngoại hình.Người ngoài hẳn nhìn thấy chúng tôi là một cặp
đôi khập khiễng.Nhưng khi chúng tôi cùng chung một kiểu đập riêng, điều
khó xảy ra nhất cũng có thể xảy ra.
Và tôi rất mong sẽ gặp lại anh ta một lần nữa.
 
Cà phê muối

Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn
nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một
người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần
kết thúc, chàng trai ngượng ngập mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái
rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý.
Họ ngồi ở một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo
lắng, mãi không nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện.
Bỗng nhiên, chàng trai gọi người phục vụ:
- Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
Mọi người đứng xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào
chàng trai. Chàng trai đỏ mặt nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà
phê và uống.
Cô gái tò mò:
- Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
- Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển,
tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy!
Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê
hương của mình.
Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc
chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái bắt
đầu nói chuyện cởi mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về,
họ hẹn nhau một buổi gặp tiếp theo...
Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất
tốt bụng, biết quan tâm... Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ
cốc cà phê muối.
Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử",
và họ cưới nhau, sống hạnh phúc.
Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc
cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt
50 năm kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà
phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức
thư:
"Gửi vợ của anh,
Xin em tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói dối
duy nhất - về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống cà
phê không? Lúc đó, anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường nhưng anh
lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi
được đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện
về tuổi thơ ở fần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với
em rất nhiều lần nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã
tự hứa với mình sẽkhông bao giờ mói dối em một lời nào nữa, để chuộc lại
lời nói dối ban đầu.
Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không
thích và phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày
cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc vì mình đã phải uống cả. Nếu
anh có theẻ làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có được em, và anh
sẽ uống cà phê muối cả cuộc đời".
Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước
mắt.
Nếu bạn hỏi người vợ rầng: "Cà phê muối có vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ
trả lời: "Ngọt lắm".
 
VẪN CÒN HY VỌNG

Suốt mùa đông năm đó tôi ở làng Castelmare, một làng gần như hoàn toàn
bị tàn phá ở gần Livourne ( Ý ) và sáng nào tôi cũng gặp bà lão Maria
Bendetti. Nhỏ con, mảnh khảnh, nhăn nheo, bà đi chân không, bận một
chiếc áo đen đã bạc màu, thành hung hung đỏ, đầu quấn một chiếc khăn
quàng đen, lọm khọm, vai mang nặng một cái gùi đan bằng miên liễu (osier).
Mặt bà tóp lại, sạm đen, tiều tụy, ưu tư, mang nhưng nét đau khổ, rầu rĩ,
thất vọng.
Bà bán cá, những loài cá kỳ dị mà không ngon của Địa Trung Hải, dân làng
chỉ sống bằng những con cá đó với ít mì ống. Tôi đã biết làng đó thời còn
thái bình, dân chúng sung sướng và vô tư lự. Bây giờ ở công trường nhỏ xíu
nhà cửa đã sập hết vì bom đạn, chỉ còn một đống gạch vụn, không nghe thấy
tiếng cười, tiếng nhạc như hồi xưa nữa. Không khí phảng phất mùi hương
hoa trúc đào thành thử cảnh tượng thê thảm như một nghĩa địa, làm cho tôi
đau lòng. Nơi đó trước kia thì thích biết bao, bây giờ chết rồi, cảnh tan
hoang hoàn toàn đó thật xót xa, tuyệt vọng.
Hầu hết các thanh niên đã bỏ xứ di nơi khác. Nhưng các ông già bà cả và
trẻ con còn ở lại; họ lầm lùi đi trong cảnh đổ nát như những bóng ma; có
mấy chiếc thuyền và mấy chiếc lưới rách vá víu bậy bạ, họ cực khổ lắm mới
kiếm được miếng ăn, chỉ vừa đủ cho khỏi chết.
Trong số những người ở lại, có bà Maria. Đôi khi bà dắt theo một em gái
mười tuổi, chắc là cháu bà. Gầy ốm, rách rưới, em đi chân không, lon ton
bên cạnh bà, vừa đi vừa rao:
"Cá đây! Cá tươi đây ! "
Như cố làm cho người ta tin rằng cá mới ở dưới nước lên. Tôi nhận xét hai
bà cháu, mà không khỏi buồn rầu, lo ngại cho họ; họ có vẻ cố bám lấy một dĩ
vãng đã qua, qua hẳn rồi Quả là một ảo vọng.
Một buổi sáng, khi họ đi qua công trường tan hoang, tôi hỏi chuyện họ.
Trong chiến tranh họ đã thoát chết khi bị dội bom và bây giờ họ sống trong
cái hầm ở hẻm Eustacia, khu nghèo nhất của làng mà không bị tàn phá. Vì
trong lòng xót xa, đâm ra bi quan, tôi hỏi bà lão :
" Tại sao bà không đi nơi khác ? ở đây còn có tương lai gì nữa đâu?.:. Tàn
phá hết rồi... Hết hẳn rồi " .
Bà lão làm thinh một chút rồi chậm chạp lắc đầu:
" Đây là quê hương của mình. Với lại đâu có hết hẳn " .
Rồi hai bà cháu bước đi, và tôi có cảm tưởng rằng họ vui vẻ nháy mắt với
nhau, ra vẻ hóm hỉnh, biểu đồng tình.
Thấy vậy tôi sinh ra tò mò. Mấy ngày sau, tôi bất giác dò xét xem họ đi đâu,
không cố ý rình mò. Buổi sáng tôi thấy họ đi làm những công việc hàng ngày
như mọi người, nhưng buổi chiều thì không thấy họ đâu hết. Mấy lần, sau
bữa trưa, tôi đi qua hẻm Eustacia: căn phòng nhỏ của họ luôn luôn vắng
tanh. Có thể rằng hai bà cháu đó không chất phác như tôi tưởng chăng? Tại
sao mà buổi chiều nào cũng đi khỏi? Có làm gì ám muội không? Buôn lậu
hoặc chợ đen? Vì nghi ngờ họ như vậy nên một buổi nọ, tôi bỏ hẳn giấc trưa
trên bãi biển, lại hẻm Eustacia sớm hơn mọi lần. Tôi nấp dưới một cái cổng,
rình căn nhà của bà lão. Tôi không phải đợi lâu. Khoảng một giờ trưa, hai bà
cháu ở trong hầm bước ra, mỗi người đeo một cái giỏ không trên lưng; họ
nắm tay nhau, vui vẻ, hăng hái lên đường. Tôi di theo rình họ, như một tên
trộm.Hai bà cháu lách qua đám nhà cửa đổ nát. Tới đầu làng, họ tiến vào
một con đường mòn cháy nắng đưa xuống lòng sông cạn khô. Tôi đứng trên
cao nhìn xuống bờ sông. Tôi ngạc nhiên làm sao, thấy nhiều người cuốc
đất, xúc đất trong lòng sông lởm chởm những đá. Hai bà cháu đặt giỏ xuống
rồi bắt đầu làm việc. Mới đầu tôi
tưởng họ tìm bảo vật vàng bạc gì đó, rồi tôi thấy đứa cháu gái xúc một giỏ
cát còn bà lão lựa kỹ từng phiến đá trắng vuông vức, bỏ vào giỏ. Khi giỏ đầy
rồi, họ đeo lên lưng, chậm chạp leo cái dốc dựng đứng để lên bờ .Họ đi
ngang sát chỗ tôi núp. Không biết họ có nhận thấy tôi không. Nếu có thì họ
cũng không để lộ cho tôi thấy. Đợi cho họ đi qua rồi, tôi mới theo dõi. Con
đường đưa tới chỗ cao nhất của làng, tới một cái đồi nhỏ bao quát cả miền
chung quanh. Mấy lần đi chơi, tôi chưa bao giờ bước chân tới đó: đó là nơi
duy nhất không bị tàn phá. Một nhóm người trong làng đương làm việc trong
một bụi cây keo (acacia). Họ nói nhỏ nhẹ với
nhau, không có những cử chỉ huênh hoang mà lặng lẽ trộn hồ, dục những
phiến đá nhỏ nhắn, trắng và đẹp rồi sắp với nhau, chồng lên nhau thành
những bức tường của một kiến trúc rộng lớn. Mới đầu tôi chưng hửng. Rồi
đột nhiên tôi đoán được mục dịch của họ, họ tính xây cất cái gì. Tôi nghẹt
thở. Những kẻ đó chỉ có mỗi một cái nhà đủ che mưa che nắng còn bao
nhiêu đã mất hết, những ông già bà cả và trẻ con đó mà tôi tưởng chỉ là
những bóng ma bất lực, hư ảo, vật vờ đã quyết tâm làm một công tác tập
thể đầu tiên là tự lực xây cất một giáo đường mới mẻ, lộng lẫy. Không phải
một nhà thờ nhỏ xấu xí tạp nhạp đâu, mà một chỗ thờ
phượng qui mô, đẹp đẽ hơn tất cả những giáo đường cũ trong miền.
Bà lão và đứa cháu trút giỏ cát, đá xuống, nghỉ một chút để thở rồi lại trở
xuống lòng sông. Khi đi ngang qua sát tôi, mồ hôi nhễ nhại trên trán, bà lão
ngó lén tôi , cặp mắt đen và nghiêm nghị của bà có vẻ tươi cười dịu dàng
mà bí mật, bề ngoài thì bình tĩnh mà bề trong thì ranh mãnh một cách hiền
từ.
Bà có vẻ như bảo:
"Sao? Có thực là tương lai của tụi tôi dã hết hẳn chưa?"
Tất cả cuộc đời của bà hiện rõ trong vẻ nhìn đó, từ dĩ vãng, hiện tại tới
tương lai. Một cuộc dời can đảm, nhẫn nại, một lòng tin
tưởng bền bỉ, không gì lay chuyển nổi, một ý chí cam nhận cái gì không
tránh được, nhất là quyết tâm tin tưởng.
Tôi xấu hổ đứng trân trân ra đó trong khi hai bà cháu đi khuất trong đường
mòn. Nghĩ rằng mình đã để cho niềm thất vọng lôi cuốn, tôi thấy đau nhói ở
trong tim như có mũi dao đâm vào đó. Ừ thì tan hoang, đổ nát đấy nhưng đã
làm sao? Nếu những người già lọm khọm như vậy và những người trẻ măng
như vậy mà còn có lòng tin tưởng mãnh liệt như vậy thì thế giới vẫn còn có
thể hy vọng được, hy vọng được ở tất cả. Tôi đứng trên đồi một hồi lâu. Sau
cùng khi tôi xuống đồi, lòng đã bình tĩnh, phấn khởi rồi thì ngôi sao Hôm hiện
lên, tuy còn lờ mờ nhưng đã lấp lánh trên nền trời vô biên, và làng xóm chìm
lần sau làn sương nhẹ từ biển bốc lên. Nhưng ở "cái nơi tâm linh còn bừng
bừng đó", tôi thấy tất cả các ngọn lửa chiếu ra rực rỡ .


( A. J. Cronin )

Regards, Guest!
 
Những vòng tròn trên mặt hồ

Nhớ hồi tôi chừng 7 tuổi, ông nội dẫn tôi đến bên hồ cá trong trang trại rồi
bảo tôi thử ném một viên đá xuống nước. Sau đó ông bảo tôi quan sát
những vòng trong trên mặt nước bởi chính viên đá vừa ném. Rồi ông bảo
tôi "Cháu hãy thử hình dung mình như viên đá kia. Trong đời, cháu cũng có
thể tạo ra rất nhiều vòng tròn xao động và chúng sẽ ảnh hưởng đến sự an
bình của tất cả những người xung quanh."
Và rồi ông tiếp tục: "Hãy luôn nhớ rằng cháu là người chịu trách nhiệm về
những gì cháu đã đặt vào trong vòng tròn của chính mình và vòng tròn đó
cũng sẽ lan toả và chạm vào rất nhiều vòng tròn khác. Vì vậy hãy sống sao
cho những điều tốt đẹp mà vòng tròn của cháu tạo nên được gửi đi như
những thông điệp của hoà bình và nhân ái đến khắp mọi người. Ngược lại,
những xao động sinh ra từ sự giận dữ hoặc ganh tị chắc chắn sẽ lan toả và
ảnh hưởng đến những vòng tròn khác. Do đó, cháu cần phải ý thức được
trách nhiệm của mình đối với tất cả những điều trên".

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi nhận ra rằng sự an bình nội tại hay sự bất an
trong mỗi con người đều chảy ra thế giới này. Vì thế sẽ không thể tạo lập
một thế giới hoà bình khi chúng ta đang còn bị vướng bận bởi những xung
đột nội tại, hận thù, hồ nghi hay giận dữ bên trong dẫu cho những xúc cảm
hay ý nghĩ đó có được nói ra hay không.

Mọi khuấy động xung quanh những vòng tròn diễn ra trong mỗi chúng ta đều
tràn ra thế giới rộng lớn này, hoặc để tô vẽ thêm vẻ đẹp cho cuộc sống, hoặc
cản trở, phá vỡ những vòng tròn khác.
 
Đại Hạ Giá

Thời buổi này còn cái gì không hạ già nhỉ? Sách vở, quần áo, đồ điện tử: hạ
giá!
Tôi, cầm mảnh bằng đại học cạ cục mãi chưa tìm ra việc làm, cũng nhào ra
vĩa hè bán sách đại hạ giá. Từ Victo Huygo, Lev Tolstoi, Tagor, Dostoievski...
đến Khái Hưng, Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng... thảy đều bị "hạ" nằm la liệt.
Lắm lúc ngồi chồm hổm nhìn xuống các tên tuổi từng "vang bóng mộ thời" ,
tôi thầm hỏi:

-Nên cười hay nên khóc, thưa chư liệt vị?
Cách đây ít lâu, một ông lão hìng dáng tiều tụy mang đến bán hai pho sách
dày. Một cuốn là Hán Việt Từ Điển của Đào Duy Anh do Khai Trí tái bản.
Cuốn kia là "Petit Larousse Ilustré" in tại Paris năm 1973. Sách còn tinh
tươm lắm, hẳn chủ nhân đã xài rất kỹ. Thấy giá rẻ, tôi mua. Loại ấn bản này
đây, gặp loại khách biên biết, bán cũng được lời.

Ngoài bìa và một số trang ruột mỗi cuốn, đều có ấn dấu son hình
ellipse: "Bibliothèque - Đô Bi - Professeur". A, té ra ông lão vốn từng là giáo
chức. Thảo nào! Cất tiền vào ví rồi mà ông cứ dùng dằn nuối tiếc, ngoảnh lại
nhỉn những tài liệu - tài sản phải rứt ruột bán đi. Ngoái mại mấy lần rồi ông
mới dắt chiếc xe đạp cà tàng đạp về. Mắt ông đỏ hoe. Lòng tôi chợt se lại !

Chiều 25 Tết. Cạnh các danh tác tôi vẫn lim dim, thấp thỏm, chồm hổm ra
đấy. Qua đường không ai thấy, lá vàng rơi trên giấy. Sài Gòn chả có mưa
bụi cho đủ khổ thơ Vũ Đình Liên. Nhưng bụi đường thì tha hồ, đủ khổ thứ
dân lê lết vệ đường như tôi.

-Anh mua bánh bò bánh tiêu ?

Một chị hàng rong đến mời. Tôi lắc đầu. Bỗng chị sững người chú mục vào
hai bộ từ điển. Chị ngồi, thụp xuống, đặt sề bánh bên cạnh, cầm hết cuốn
này đến cuốn kia lật lật. Rồi chị hỏi giá cả hai.

Ngần ngừ lúc lâu, chị nói :

-Anh có bán... trả góp không?

Trời đất ơi ! Người ta bán trả góp đủ thứ, chứ sách xôn, sách đại hạ giá ai
đời bán trả góp? Vả, tôi nào biết chị là ai, ở đâu?

-Tôi cần mua cả - chị tiếp - xin anh giữ, đừng bán cho ai người khác. Khi
nào góp đủ, tôi sẽ lấy trọn. Anh thông cảm làm ơ giúp tôi.

Thấy lạ, tôi hỏi chuyện mới vỡ lẽ. Đô Bi chính là thầy cũ của chị hàng rong.
Chị Tám (tên chị) bất ngờ thấy có dấu son quen, hiểu ra hoàn cảnh của thầy,
bèn nảy ý chuộc lại cho người mình từng thọ ơn giáo dục. Song, bán bánh
bò bánh tiêu nào được bao lắm, lại còn nuôi con nhỏ, không đủ tiền mua
một lần nên chị xin trả góp.

Tôi cảm động quá, trao ngay hai bộ từ điển cho chị Tám:

-Chị hãy cầm lấy, kịp làm quà Tết cho thầy. Tôi cũng xin lại đúng vốn mà
thôi, chị à.

-Nhưng...

-Đừng ngại, chị góp dần sau cũng được.

Chị lấy làm mừng rỡ, cuống quít trả tôi một ít tiền.

-Chao, quý hoá quá ! Cảm ơn... Cảm ơn... anh nhá !

Mai lại, chị Tám góp tiếp. Chị kể :

-Thấy Bi thảm lắm... Gần Tết, cô lại ngã bệnh... Thầy nhận sách, mừng
mừng tủi tủi tội ghê, anh à !... Thầy cũ trò xưa khóc, khóc mãi !...

Tôi vụt muốn nhảy cỡn lên và thét tướng :

"Hỡi ông Vic, ông Lev, ông Dos... ơi ! Ông Khái, ông Vũ, ông Ngô... ơi ! Có
những thứ không bao giờ hạ giá được ! Có những ngườ bình thường, vô
danh tiểu tốt nhưng có những kiệt tác không hạ giá nổi : Tấm lòng ! "
 
Chiếc băng gạc cho trái tim tan vỡ.

Mẹ, mẹ đang làm gì thể ? Cô bé Susie chỉ mới 6 tuổi hỏi mẹ.
_ Mẹ đang nấu món thịt hầm cho cô Smith hàng xóm.
_ Vì sao ạ ? - Susie thắc mắc.
_ Vì cô Smith đang rất buồn con ạ. Con gái cô ấy vừa qua đời và trái tim cô
ấy đang tan nát. Chúng ta sẽ chăm sóc cô ấy một thời gian. - bà mẹ dịu
dàng trả lời.
_ Tại sao lại thế hả mẹ ? - Susie vẫn chưa hiểu ?
_ Thế này nhé con yêu, khi một người rất buồn, họ sẽ ko thể làm tốt ngay
cả những việc rất nhỏ như nấu bữa tối hay một số việc vặt khác. Vì chúng ta
cùng sống trong một khu phố và cô Smith là hàng xóm của gia đình mình,
chúng ta cần phải giúp đỡ cô ấy. Cô Smith sẽ ko bao giờ còn có thể nói
chuyện, ôm hôn con gái cô ấy hoặc làm bất cứ điều gì thú vị mà mẹ và con
có thể làm cùng nhau. Con là một cô bé thông minh, Susie. Có thể con sẽ
nghĩ ra cách nào đó để giúp đỡ cô ấy.
Susie suy nghĩ rất nhiêm túc về những điều mẹ nói và cố gắng tìm cách góp
phần giúp đỡ cô Smith. Vài phút sau, Susie đã ở trước cửa nhà cô Smith.
rụt rè bấm chuông. Mất một lúc lâu cô Smith mới ra mở cửa: " Chào Susie,
cháu cần gì ? ". Susie cảm thấy giọng cô Smith rất nhỏ, khuôn mặt cô trông
rất buồn rầu, như thể cô vừa khóc vì mắt cô hãy còn đỏ mọng nước.
" Mẹ cháu nói con gái của cô vừa qua đời và cô đang rất buồn vì tim cô bị
thương - Susie e dè xoè tay ra. Trong lòng bàn tay của cô bé là một chiếc
băng gạc cá nhân- Cái này để băng cho trái tim cô ạ " . Như để chắc chắn
Susie nói thêm: " Cháu đã dùng vài lần và nó rất tốt ". Cô Smith há miệng
kinh ngạc, cố gắng ko bật khóc. Cô xúc động quỳ xuống ôm chặt Susie,
nghẹn ngào qua làn nước mắt: " Cám ơn, cháu yêu quý, nó sẽ giúp cô rất
nhiều".
 
Mảnh nhôm khắc số

Sau một thời gian khá dài khi người bố mất, người con gái mới vào phòng
bố, cô thấy một chiêc hộp mầu đen, được trạm trổ một cách rất công phu,
co đề chữ: Tặng con gái. Cô gái mở chiếc hộp và ngạc nhiên khi thấy trong
hộp chỉ là một mảnh nhôm xấu xí co khắc số 23. Cô rất lấy làm ngạc nhiên,
tại sao bố cô lại giữ một vật không co giá trị trong một chiéc hộp đẹp như
thế. Rồi bẵng đi một thời gian cô con gái quên đi thắc mắc ấy. Cho đến khi
cô sinh đứa con đầu lòng. Lúc từ bệnh viện cô thấy nét mặt của chồng rất
mừng. Cô hỏi có chuyện gì thế anh? Người chồng trả lời anh vừa nhặt được
một báu vật, nói rồi người chồng liền rút ở túi mình ra một mảnh nhôm xấu
xia có khắc số 23, anh bảo đó là mảnh nhôm người ta deo vao cổ chân con
gái anh để không nhầm lẫn với con gái người khác. Đây là vật mà chỉ có con
gái anh mới có.....Và bây giờ thì cô đã hiểu vi sao bố cô lại chân trọng mảnh
nhôm đó thế.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Back
Top