• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

1001 CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG!!!

Status
Không mở trả lời sau này.
Người cưỡi ngựa

Đó là 1 đêm lạnh cóng ở phía Bắc bang Virginia rất nhiều năm về trước .Sương xuống lạnh khủng khiếp nhưng vẫn có 1 cụ già đứng bên đường chờ có người cho quá giang. Ko biết cụ đã đợi từ bao giờ và sẽ phải đợi thêm bao lâu nữa, nhưng cụ vẫn run rẩy đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi .
Có rất nhiều người cưỡi ngựa đi qua nhưng ông cụ lặng im ko vẫy họ. Thậm chí cụ cũng ko làm gì để gây chú ý. Từng người, từng người qua chỗ cụ đứng nhưng cụ vẫn như 1 bức tượng đá.
Đêm khuya dần, trời càng cứa lạnh và người qua thưa thớt dần. Bỗng ông cụ đứng bật dậy khi có tiếng vó ngựa lại gần:
-Con trai, liệu con có thể cho ta đi nhờ 1 đoạn đường ko? Đoạn này nhiều tuyết quá, ta ko đi nổi nữa ...
Người cưỡi ngựa ghìm cương, nhảy xuống đỡ ông cụ lên ngựa. Anh ta không chỉ cho ông cụ "đi nhờ 1 đoạn đường " mà còn đưa ông ấy về tận nhà.
Trước khi ông cụ vào nhà, người cưỡi ngựa tò mò hỏi:
-Ông ạ, con nghĩ ông đứng đó lâu rồi, tại sao ông ko đi nhờ sớm hơn? Đường này nhiều người qua lại lắm cơ mà. Tại sao ông cứ đứng chờ trong khi trời tối và lạnh như vậy?
Ông cụ nhìn vào mắt người cưỡi ngựa, và trả lời:
-Con trai, ta ở vùng này lâu rồi. Ta có thể nhìn vào mắt 1 người và phán đoán được về người đó. Khi những người cưỡi ngựa trước đi qua, họ liếc nhìn thấy ta rồi quay đi ngay. Trong ánh mắt đó ko hề có sự quan tâm hay tình cảm. Nên ta nghĩ dù ta có vẫy họ thì họ cũng chẳng để ý đâu. Nhưng khi con đi tới, từ đằng xa, con đã nhìn ta và ko rời mắt khỏi ta. Trong ánh mắt đó, ta nhìn thấy sự cảm thương và lo lắng.Và ngay lúc đó, ta biết con muốn giúp đỡ ta.
Những lời đó thật sự làm người cưỡi ngựa cảm động:
-Con rất cảm ơn ông đã nói những lời đó. Hy vọng con sẽ không bao giờ quá bận rộn đến mức không nhìn thấy những người khác khi họ cần giúp đỡ ...
Và ngay lúc đó,Thomas Jefferson quay ngựa lại Nhà Trắng.
 
Những cậu bé ăn kem.​

Tôi đã đến thị trấn nhỏ này nhiều lần và chẳng còn lạ gì cảnh những đứa bé ăn xin mặt mũi lấm lem chạy hết quán này đến quán khác xin tiền của khách du lịch. Tôi không phải là khách du lịch, tôi đến đây để làm việc, nhưng cũng không ít lần khó chịu vì bị 1 vài đứa bé nhằng nhẵng đi theo đòi 1 vài đồng bạc lẻ.

Hôm nay, cũng như mọi khi, sau khi rời máy bay, tôi đến 1 quán giải khát nhâm nhi 1 cốc bia trước khi trở về khách sạn. Quán hôm nay khá đông nhưng không thấy bóng dáng 1 đừa trẻ ăn xin nào. Tôi nghỉ chân được 1 lúc thì có 2 thằng bé ăn mặc khá luộm thuộm bước vào quán. Đây chắc chắn là 2 đứa trẻ ăn xin nhưng tôi không bận tâm lắm vì tôi biết ông chủ quan sẽ đuổi bọn chúng ra ngoài ngay thôi. Nhưng tôi đã lầm !Ông chủ quán vẫy tay về phía bọn trẻ, gọi to :
-Cần gì vậy 2 chàng trai ?
-Ở đây có kem hoa qủa không ạ ?
-Tất nhiên là có, vậy 2 cậu cần loại gì ?
-Dạ, có những loại như thế nào ạ ?
Tôi nghe ông chủ quan giới thiệu về từng loại kem, giá cả, mùi vị và thậm chí còn phân tích cho chúng thấy loại nào thì được nhiềug người ưa chuộn hơn. Cuối cùng thì 2 cậu bé chọn 2 cốc kem trung bình về giá cả trong tiệm. Chúng ăn có vẻ rất ngon lành, thì như các bạn biết đấy, những đứa trẻ ăn xin như thế này hiếm khi được ăn những món ăn mà mọi người cho rằng rất bình thường. Khi ăn xong, đứa trẻ lớn hơn rút trong túi ra những đồng bạc lẻ, vừa vặn tiền 2 cốc kem đưa cho chủ quán. Người chủ vừa đếm tiền vừa nói :
-2 cậu đã chuẩn bị sẵn tiền rồi cơ à, thật sòng phẳng.
Lũ trẻ tạm biệt ông chủ quan ra về, chúng không còn vẻ sợ sệt như lúc đầu mới bước vào quán nữa. Khi chúng chuẩn bị bước ra khỏi cửa,ông chủ còn cố với theo:
-Cảm ơn 2 cậu, lần sau lại đến nhé!
Tôi tiến lại gần chỗ thanh toán tiền và nói:
-Này anh bạn, tôi thích cái cách anh đối xử vớ những đứa trẻ.
-Anh biết đấy, những đứa trẻ ở thị trấn này sống rất khó khăn. Chắc chắn ăn 1 cốc kem là 1 quyết định táo bạo, nhất là phải vào nơi chúng luôn bị xua đuổi. Chúng ăn và vẫn trả tiền cơ mà, tại sao chúng lại không được đối xử bình thường như những người khách khác? Nếu anh đối xử với chúng như những thằng ăn cắp, chắc chắn chúng sẽ thừa lúc sơ hở, "chôm" của anh thứ gì đó. Nhưng nếu được đối xử như những người khách hàng tử tế, chúng sẽ cư xử như những khách hàng lịch thiệp khác.
Người chủ cửa hàng không phải là người quen của tôi, tôi cũng không đến quán của anh ta thường xuyên, nhưng qua cái cách hành xử của mình, anh ấy đã khiến tôi khâm phục, khẩu phục. Cửa hàng của anh ấy tuy nhỏ nhưng luôn đông khách vì anh ấy đã biết cách làm cho khách hàng cảm nhận được giá trị đích thực của mình.

Tammy Reed
 
Cô có phải là Thượng đế không?​


Vào một buổi tối trong một kỳ nghỉ đông lạnh lẽo, một đứa bé trai khoảng sáu bảy tuổi đang đứng phía ngoài cửa sổ của một nhà kho. Cậu bé không có giày để mang, quần áo của cậu thì rách rưới.
Một phụ nữ trẻ đi ngang qua, cô nhìn thấy cậu bé và cô đọc được nỗi khao khát trong đôi mắt xanh của cậu bé. Cô nắm lấy tay cậu bé và dẫn cậu vào trong nhà kho rồi cô mua cho cậu một đôi giầy mới và một bộ quần áo ấm.
Sau đó cô dắt cậu trở ra và nói với cậu: “Bây giờ cháu có thể trở về nhà và có một kỳ nghỉ đông thật hạnh phúc”.
Cậu bé chăm chú nhìn cô rồi hỏi: “Cô có phải là Thượng đế không?”.
Người phụ nữ nhìn cậu bé, mỉm cười và trả lời: “Không cháu à, cô chỉ là một trong số đứa con của Thượng đế”.
Đứa bé đáp lại: “Cháu biết rồi, cô phải là Thượng đế thôi!”.
 
Hồ Điệp​


Ở một thị trấn nhỏ êm đềm và thơ mộng kia có đôi nam nữ rất yêu nhau. Họ cùng tựa vào nhau trên đỉnh núi cùng ngắm cảnh bình minh và cùng tiễn những ánh chiều tà trên biển. Mọi người nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ và thầm cầu chúc cho họ hạnh phúc.

Nhưng rồi bỗng một hôm, người con trai không may bị thương rất nặng. Anh nằm trong bệnh viện mấy ngày mấy đêm vẫn chưa tỉnh lại. Ban ngày, cô gái luôn ngồi trước giường anh và không ngừng gọi tên anh. Buổi tối, cô tới nhà thờ nhỏ trong thị trấn để cầu nguyện. Cô gái dường như đã khóc cạn nước mắt.

Một tuần trôi qua, chàng trai vẫn chưa tỉnh lại. Cô gái đã rất tiều tụy nhưng vẫn chăm sóc anh rất tận tình. Tình yêu của cô đã làm Chúa Trời cảm động, và Ngài đã quyết định dành cho cô gái một ngoại lệ. Ngài nói: "Ta có thể làm cho người yêu cô nhanh chóng khỏi bệnh, nhưng cô phải hóa thành bướm trong vòng ba năm. Cô có đồng ý như thế không?". Cô gái nghe xong rất cảm động và nói một cách dứt khoát: "Con đồng ý".

Trời sáng, cô gái đã biến thành một con bướm rất đẹp. Cô từ biệt Chúa Trời và bay ngay tới bệnh viện. Quả nhiên, chàng trai đã tỉnh lại. Anh đang trò chuyện với bác sĩ, nhưng rất tiếc cô lại không nói được.

Mấy ngày sau chàng trai xuất viện nhưng không hề vui vẻ. Anh hỏi những người thân về tin tức của cô gái, nhưng không một ai biết người yêu anh bây giờ đang ở đâu. Chàng trai cả ngày không ăn không nghỉ, nhất mực đi tìm người yêu. Trong khi đó, cô gái biến thành bướm kia bay qua bay lại bên cạnh anh; chỉ có điều cô không thể gọi tên anh, không thể trò chuyện cùng anh mà chỉ có thể lặng lẽ đón nhận ánh mắt vô hồn của anh.

Mùa hè qua đi, những cơn gió mùa thu mát mẻ thổi rơi những chiếc lá, cô gái phải rời khỏi nơi này. Ngày cuối cùng cô bay tới đậu lên vai của chàng trai. Cô muốn dùng đôi cánh bé nhỏ của mình vuốt ve lên mặt anh, dùng đôi môi nhỏ xíu của mình hôn lên trán anh, nhưng thân hình nhỏ bé của cô không đủ để anh nhận ra.

Trong chớp mắt, mùa xuân của năm thứ hai đã tới. Cô vội bay về tìm người yêu của mình, nhưng đứng bên cạnh anh lúc này là một cô gái rất xinh đẹp. Cô khựng lại, dường như đang rơi từ lưng chừng trời xuống. Người ta kể rằng vào mùa giáng sinh ấy bệnh của anh càng trầm trọng hơn, người ta cũng kể rằng cô bác sỹ ấy đã chăm sóc anh chu đáo như thế nào và người ta nói rằng tình yêu của họ là lẽ đương nhiên. Tất nhiên người ta cũng không quên miêu tả rằng chàng trai đã vui vẻ trở lại.

Cô gái vô cùng đau khổ, mấy ngày tiếp theo, cô thường thấy người yêu của mình dẫn cô bác sỹ ấy lên đỉnh núi ngắm bình minh và họ cùng ra biển tiễn hoàng hôn. Còn cô không thể làm được gì khác ngoài vài lần đậu trên vai của anh.

Mùa hè năm đó dài đằng đẵng, hàng ngày cô bay rất thấp trong đau khổ, cô không còn dũng khí để đến gần người yêu. Những lời nói thì thầm, những tiếng cười vui vẻ của họ làm cô tủi thân.

Mùa hè của năm thứ ba, bướm đã không thường xuyên bay tới thăm người yêu nữa. Người yêu của cô đã ôm vai, hôn lên má cô bác sỹ và anh chắc cũng không còn tâm tư để hoài niệm về những ngày đã qua.

Thời gian ba năm sắp hết, trong ngày cuối cùng, người yêu của cô đã tổ chức hôn lễ với cô bác sỹ. Cô nhẹ nhàng bay vào trong nhà thờ đậu lên vai của Chúa và nghe thấy người yêu của cô ở dưới thề rằng: "Tôi đồng ý". Cô nhìn thấy anh đeo nhẫn cho vợ, và sau đó là nụ hôn ngọt ngào của họ. Cô đã rơi những giọt lệ xót xa.

Chúa Trời thở dài một cách xót xa: "Con có hối hận không?". Cô lau khô những giọt nước mắt: "Không ạ!". Chúa Trời bỗng vui vẻ nói: "Ngày mai con có thể trở lại thành chính mình rồi". Bướm lắc đầu nói: Hãy cứ để cho con làm kiếp bướm suốt đời
 
Vô đề...​

- Áo da kia bao tiền em ơi?
- Hai triệu chị ạ, áo xịn mới nhập từ Úc đấy.
Ngần ngừ , lưỡng lự một thoáng.
- Lấy cho chị đi. Lấy luôn cái quần da bên cạnh nữa. Bao nhiêu tất cả?
- Dạ ba triệu hai chị ạ.

Xoẹt, xoẹt, tiếng giấy bạc mới.
...
- Rau muống bao nhiêu một mớ thế?
- Một ngàn ạ, rau tươi lắm
- Tươi gì, tươi càng nhiều đỉa. Ngàn rưởi hai mớ, không bán thì thôi.
Ngần ngừ lưỡng lự hồi lâu.
- Vâng chị lấy đi, em bán nốt còn về.
Có thế chứ.
 
Cảm ơn​

Một người nọ mỗi khi cầm tờ báo là mở xem những trang cáo phó chia buồn trước nhất. Anh ta chăm chú đọc từng dòng trên trang cáo phó dù không hề quen biết với người đã mất. Có người bạn thấy thế bèn hỏi nguyên do. Anh ta trả lời:

- À. Tôi chỉ gửi lời cám ơn đến những người này đó thôi.

Người bạn của anh ta trợn mắt ngạc nhiên nói:

- Anh nói điều gì mà tôi chẳng hiểu gì cả. Anh cảm ơn những người đã chết mà toàn là người anh chưa hề quen biết! Cái đầu của anh có vấn đề gì không vậy?

Người nọ thong thả trả lời:

- Đúng vậy. Tôi trân trọng cảm ơn họ. Vì sự ra đi của họ đã nhắc nhở cho tôi đừng quên rằng kiếp người vốn là vô thường. Cái chết đến bất chợt nào ai hề hay biết. Lúc còn sống những người này cũng có những ước mơ toan tính, những tranh giành hơn thua, những vui buồn ganh ghét. Để rồi bỗng dưng trở thành những cái xác vô tri chờ đem hỏa táng hoặc vùi sâu trong lòng đất lạnh. Họ đã đem chính sinh mạng của mình để nhắc nhở cho tôi bài học lớn trong cuộc đời như vậy chẳng lẽ không xứng đáng được nhận một lời cảm ơn hay sao anh bạn?
 
Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta.

Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.

Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".

Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.

Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.

Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.

Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh.

Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết
hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.

Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em."

Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.
 
Một học giả Phật giáo nổi tiếng thường thuyết giảng cho mọi người về giáo lý thâm diệu của đức Phật và được mọi người ngưỡng mộ. Người mẹ biết được chuyện này, viết thư cho học giả:
- Con ạ, mẹ không nghĩ rằng con là một Phật tử. Bởi vì con còn muốn trở thành một quyển từ điển biết đi cho những kẻ khác không ngớt khen ngợi sự bác lãm của con. Con vẫn còn thích say sưa trong vinh quang và danh dự. Mẹ muốn con chấm dứt việc diễn thuyết của con đi. Hãy tập im lặng và xa lánh mọi sự khen ngợi, tìm đến một am thất xa xôi hẻo lánh trên một hòn núi nào đó để tĩnh tâm. Hãy dành tất cả thì giờ của con vào việc Thiền định. Chỉ bằng cách này con mới hy vọng đạt được sự chứng ngộ chân thực.
 
Trước ngày Giáng Sinh ít lâu, trong một ngôi nhà nọ, có một ông bố và một cô con gái 5 tuổi. Nhà họ rất nghèo và chỉ đủ tiền mua một sợi ruy băng màu vàng duy nhất để buộc gói quà để dưới cây thông Noel. Ông bố muốn rằng món quà đó phải thật trang trọng và xứng đáng với chiếc ruy băng duy nhất đó. Vào buổi tối Noel, sau khi đã đi lễ về, ông bố thấy chiếc ruy băng đã được sử dụng cho một món quà được đặt dưới chân cây thông. Cô bé gái con ông bước tới, cầm món quà lên và nói rằng: "Con xin tặng bố món quà nhân ngày Noel". Ông bố rất vui mừng nhưng khi mở món quà ra, bên trong không có gì cả. Vừa giận vừa tiếc của, ông bố mắng nhiếc đứa con mình xối xả. Cô bé khóc thút thít mà nói rằng: "Bố ơi, con đã cho hàng ngàn, hàng vạn nụ hôn của con vào trong gói quà ấy rồi mà". Ông bố bất ngờ và hối lỗi về hành động của mình, ông ôm chầm lấy cô bé và khóc nức nở. Mấy tháng sau, cô bé vô tình bị tai nạn giao thông và qua đời. Ông bố, mỗi lần nhớ về đứa con của mình đều cầm gói quà có rất nhiều nụ hôn ấy mà khóc...

Trong cuộc sống, đôi khi có những món quà bất ngờ được trao cho chúng ta mà chúng ta vô tâm không để ý đến hoặc chỉ hướng tư tưởng theo những khía cạnh khác mặc cho món quà mang ý nghĩa tốt. Qua câu chuyện cần phải thấy rằng chúng ta nên đón nhận những gì người khác mang lại cho chúng ta, bất kể rằng đó là xấu hay tốt. Người nhận cũng là người đem đến hạnh phúc cho người tặng quà đó bạn tôi ơi!!!
 
Tình yêu có nghĩa là gì?


Một nhóm trẻ con, khoảng từ 4 đến 8 tuổi đang bàn luận sôi nổi để tự trả lời câu hỏi: “Tình yêu có nghĩa là gì?” Một vài câu trả lời rất buồn cười. Nhiều câu hơi phàm tục. Một số câu cho thấy sự già trước tuổi của các cô bé, cậu bé. Và theo chúng thì tình yêu có nghĩa là…
Tình yêu là cảm giác đầu tiên cậu cảm nhận được trước khi các ngón nghề được dịp trổ tài.
Khi bà ngoại của tớ bị thấp khớp, bà không thể cúi xuống sơn những móng chân của mình được nữa và ông tớ tình nguyện sơn móng chân cho bà tớ bất cứ lúc nào, ngay cả khi những ngón tay của bà bị thấp khớp. Đó có phải là tình yêu?
Khi một người nào đó yêu cậu, cái cách mà họ gọi tên cậu rất khác. Và cậu biết tên cậu sẽ an toàn khi được phát ra từ miệng của họ.
Tình yêu là khi một cô gái xịt nước hoa thơm phức, chàng trai cạo râu bằng xà bông thơm sau đó họ cùng nhau đi dạo và... ngửi lấy mùi thơm của nhau.
Tình yêu là khi cậu đi ăn nhà hàng và cậu nhường hết phần cá hồi kiểu Pháp của mình cho người đó mà không đòi hỏi được chia phần ăn của họ.
Tình yêu là khi có một ai đó làm cậu tổn thương nhưng cậu không muốn "nguyền rủa" người ấy bởi vì cậu biết làm thế người ấy sẽ đau lòng.
Tình yêu là điều có thể làm cậu mỉm cười khi mệt mỏi.
Tình yêu là khi mẹ tớ pha cà phê cho bố tớ và mẹ đã nhấp thử một ngụm trước khi đưa cho bố tớ để biết rằng vị của nó thật tuyệt.
Tình yêu là lúc cậu đang tận hưởng những nụ hôn, rồi khi cảm thấy mệt lả vì chúng, cậu vẫn muốn ở bên cạnh người đó và nói chuyện mãi. Bố mẹ tớ cũng giống như vậy. Họ trông rất khủng khiếp khi hôn nhau.
Tình yêu là những gì ở bên cạnh cậu trong đêm Giáng Sinh nếu cậu chịu ngưng mở quà và lắng nghe.
Nếu cậu muốn học cách yêu thương, hãy bắt đầu với người mà cậu ghét nhất.
Tình yêu là những cái ôm thật chặt. Tình yêu là những nụ hôn ngọt ngào. Tình yêu có nghĩa ngay cả khi cậu trả lời “không”.
Tình yêu là khi cậu nói cho ai đó biết những điều tồi tệ về mình và cậu lo sợ người đó sẽ không yêu cậu nữa nhưng rồi cậu ngạc nhiên khi nhận ra rằng họ không chỉ vẫn yêu cậu mà còn yêu nhiều hơn trước.
Có 2 loại tình yêu: tình yêu của chúng ta và tình yêu của Thượng đế, nhưng Ngài là người đã tạo ra cả 2 loại tình yêu đó.
Tình yêu là khi cậu nói với cậu bạn trai rằng cậu thích chiếc áo sơ mi của cậu ta và cậu ta đã mặc nó mỗi ngày.
Tình yêu giống như tình bạn của một cụ ông và một cụ bà, họ vẫn mãi là bạn của nhau ngay cả khi họ đã biết quá rõ về nhau.
Trong buổi biểu diễn piano của tớ, khi một mình trên sân khấu trước hằng trăm cặp mắt, tớ thật sự hoảng sợ. Tớ nhìn xuống phía dưới và tớ thấy bố tớ đang vẫy tay và mỉm cười. Ông ấy là người duy nhất làm thế. Và tớ không cảm thấy sợ nữa.
Mẹ của tớ yêu tớ hơn bất cứ ai. Cậu có bao giờ thấy ai hôn tớ trước khi đi ngủ ngoài mẹ tớ chưa?
Tình yêu là khi mẹ tớ gắp cho bố tớ miếng ngon nhất của món gà mẹ nấu.
Tình yêu là khi mẹ tớ thấy người bố tớ vã đầy mồ hôi và còn nặng mùi nữa nhưng mẹ tớ vẫn nói rằng bố tớ đẹp trai hơn cả Robert Redford.
Tình yêu là khi chú cún con mừng rỡ nhảy lên liếm mặt cậu ngay cả khi cậu bỏ mặc nó ở nhà một mình cả ngày.
Tớ biết chị cả của tớ yêu tớ bởi vì chị ấy đã cho tớ tất cả số áo quần cũ của chị ấy và chị ấy phải đi ra ngoài để mua quần áo mới.
Tớ để cho chị thứ của tớ chọn trước những cái tốt nhất bởi vì mẹ tớ nói khi chị ấy đá vào mông tớ là vì chị ấy yêu tớ. Vậy khi tớ đá vào mông thằng em tớ đó là vì… tớ yêu nó đấy nhé!
Khi cậu phải lòng một ai đó, mắt cậu sẽ nhấp nháy liên hồi và từ đó những ngôi sao nhỏ sẽ sáng rực lên.
Tình yêu là khi mẹ tớ thấy bố tớ trong “toilet” và không cho rằng đó là điều kinh khủng.
Cậu không nên nói “Tôi yêu thương bạn” trừ khi cậu yêu họ.
 
Tớ phải cháy trước cậu, Nhóc à !​

Giáng sinh, tôi trở về căn phòng không cây thông và những chùm đèn đỏ xanh nhấp nháy. Mùa đông năm nay đã mang anh ấy đi khỏi tôi, anh đã đến những xứ sở rất xa cùng những chuyến du học dài đằng đẳng. Nơi ấy, trong post-card anh gửi về, chỉ toàn một màu trắng nhạt nhoè. Ngắm gương mặt anh, bỗng dưng tôi thèm ánh sáng đến da diết. Tôi định rút một que diêm lên để thắp nến. Nhưng rồi không nỡ, vì chỉ còn hai que diêm tội nghiệp trong chiếc hộp bé xíu, ma` tôi tình cờ lại nghe được tiếng chúng rì rầm nói chuyện.
- Nhỏ này, tớ đã kịp nói với cậu chưa nhỉ?
- Nói gì cơ, Nhóc?
- Rằng tụi mình rồi sẽ giống những đứa chung quanh, chỉ thắp sáng một lần duy nhất và mãi mãi lụi tàn sau đó
- Que diêm nào mà chả thế?Thắp sáng là sừ mệnh cao cả của thế giới loài diêm. Mà này, nếu điều đó xảy ra, ai trong chúng ta sẽ cháy trước nhỉ? Có lẽ là tớ, tớ nằm phía bên ngoài
- Không, tớ-phải-cháy-trước-cậu,Nhỏ ạ!
- Vì sao thế Nhóc?
- Vì tớ muốn được cháy.
- Cậu dối tớ,cậu từng bảo cậu ghét lửa nhất trên đời còn gì?
- Vì cô chủ sẽ chọn tớ.
- Cậu biết cô chủ sẽ chọn ai cơ àh?
- Vậy thì vì tớ là con trai!
- Con trai thì lien quan gì nhỉ?Tớ vẫn chưa hiểu sao cậu muốn được cháy trước?
- Vì…vì tớ không muốn nhìn thấy cậu vĩnh viễn rời xa tớ
- …
- Và vì tớ muốn sưởi ấm cậu trong giây phút ấy. Tớ thích cậu
- Nhóc ngốc! ai lại nói thế bao giờ?
- Sao thế, cậu không thích tớ ư?
- Cậu phải nói là “anh yêu em” hiểu chưa?
- Ừ phải, anh yêu em, Nhỏ!
Giữa khoảng khắc giá buốt nhất trong năm, khi mọi người bắt đầu câu chuyện, có hai que diêm đã rủ nhau cùng cháy. Rực rỡ. Êm đềm. Tôi nhìn chúng, chợt thấy lòng ấm đến kì lạ…
Có đôi khi tình yêu đến thật gần mà ta chưa nhận ra đó thôi. Ở nơi xa xôi nào đó, Hoàng Tử của tôi chắc cũng sẽ cảm nhận được cái ấm áp của tình yêu, dù chỉ là một tình yêu vừa mới tưởng tượng trong trái tim tôi, và chắc rằng nó đủ sức mạnh mang Hoàng Tử đến với tôi, ngày không xa.
 
Vào một buổi sáng muộn tháng mười một, cái ngày mà Jessica đến gặp ông già Noel, cô bé mới sáu tuổi. Cô vừa chuyển từ một thị trấn nhỏ của Willington ở Upstate New York tới Orlando, bang Florida.

Đối với những người bình dân và một đứa trẻ như Jessica, được sống trên mảnh đất của những giấc mơ và thế giới Walt Disney kỳ diệu lẽ ra phải là thiên đường. Nhưng Jessica vẫn thấy không vui bởi một lẽ, cô nhớ bà ngoại da diết.

Hai tuần trước khi gia đình chuyển tới Florida, bà ngoại của cô bé qua đời. Bà là một người phụ nữ giản dị bình thường, nhưng với Jessica, bà là nơi chứa đựng những chiếc bánh ngon, những cái ôm ấm áp, những trận cười và cả tình yêu thương rộng lớn.

Bây giờ, dù cách xa New York hàng ngàn cây số, đối với cô bé, khoảng cách để đến với bà còn xa hơn gấp bội.

Khi mọi gia đình đã sum vầy trong ngày Lễ Tạ Ơn, Jessica và bố mẹ vẫn còn đang dọn dẹp đồ đạc nơi ở mới. Không gà quay, không bánh bí ngô, ngay cả một chút thời gian để vui đùa cũng không có.

Không có kế hoạch dành cho bữa tối ngày Lễ Tạ Ơn, bà Delores - mẹ của Jessica quyết định đặt mua bánh sandwich tại một cửa hàng gần đó và muốn cô con gái bé nhỏ đi lấy bánh cùng. Giống như tất cả những đứa trẻ khác, Jessica rất háo hức được gặp ông già Noel nên cô bé đồng ý đi ngay với mẹ.

Cửa hàng nhỏ này nằm cạnh trung tâm mua sắm sầm uất. Một dãy dài người mua hàng đang chờ đến lượt ngay tại lối ra vào. Hàng người chờ vào gian của ông già Noel ngày càng dài hơn.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua mới đến lượt Jessica. Trong lúc đứng xếp hàng cô bé đã nghĩ rất nhiều đến chuyện mình sẽ chọn món quà gì trong ngày lễ giáng sinh. Đến khi ngồi vào lòng của ông già Noel và được ông hỏi về điều ước của mình, cô bé trả lời: “Cháu muốn gặp bà ngoại”.

Khi Delores trở về nhà cùng Jessica và những chiếc bánh Sandwich, bà cảm thấy băn khoăn về yêu cầu của con gái mình. Bà lo ngại rằng Jessica sẽ thất vọng vào lễ Giáng Sinh năm nay.

Ông già Noel đã hứa là sẽ cố gắng hết sức và ngay cả Delores, từ tận đáy lòng mình, bà hi vọng ông già Noel có thể đem lại điều kỳ diệu đó cho cô con gái nhỏ.

Một tháng cầu nguyện, mong ước trôi qua và buổi sáng ngày lễ Giáng Sinh đã đến. Cô bé Jessica vẫn còn ngái ngủ ngồi trước cây thông Noel, mở lần lượt từng gói quà mà vẫn không thấy bà ngoại đâu cả.

Đến khoảng 8 giờ sáng, dường như là ông già Noel vẫn không thể tặng cho cô bé món quà đặc biệt đó. Khi ấy, cô bé bắt đầu mở gói quà cuối cùng - một chiếc hộp rất đơn giản, được gói bằng giấy màu vàng với chiếc nơ trắng như cánh của thiên thần.

Jessica nhìn vào bên trong, cô bé nhìn thấy bà ngoại, trong một bức ảnh cỡ 12x15 cm. Jessica ôm chặt bức ảnh vào ngực, và sau đó, cô bé nhận thấy những dòng chữ bên dưới:

“Jessie, cháu gái đáng yêu,

Bà yêu cháu, dù bà có ở nơi xa.
Trái tim bà vẫn luôn bên cháu mỗi ngày,
Đôi tay bà vẫn luôn rộng mở để ôm cháu vào lòng,
Cháu là cô gái bé bỏng của bà”.

Yêu cháu,

Bà ngoại.

Từ đó trở đi, Jessica không bao giờ cảm thấy buồn nữa. Cô bé nhận ra rằng tất cả những ước muốn tốt đẹp sẽ trở thành hiện thực chỉ khi chúng ta thật sự tin tưởng.
 
Ba điều trong đời một khi đã đi qua không thể lấy lại được:
- Thời gian
- Lời nói
- Cơ hội
* Ba điều trong đời không được đánh mất:
- Sự thanh thản
- Hy vọng
- Lòng trung thực
* Ba thứ có giá trị nhất trong đời:
- Tình yêu
- Lòng tự tin
- Bạn bè
* Ba thứ trong đời không bao giờ bền vững được:
- Giấc mơ
- Thành công
- Tài sản
* Ba điều làm nên giá trị một con người:
- Siêng năng
- Chân thành
- Thành đạt
* Ba điều trong đời làm hỏng một con người:
- Rượu
- Lòng tự cao.
- Sự giận dữ.

Có thể không phải tất cả những điều này đều đúng, nhưng ở một mức độ nào đó thì nó rất có giá trị, các bạn có nghĩ thế không?
 
Lắng nghe tiếng thì thầm
Một giám đốc trẻ tuổi phóng chiếc xe hơi thể thao đời mới hiệu Jaguar khá nhanh qua khu phố bên cạnh. Anh dòm chừng bọn trẻ con có thể bất ngờ lao qua từ chỗ đậu xe và anh giảm tốc độ vì nghĩ hình như vừa thoáng thấy bóng người.

Khi xe anh chạy qua, không có bóng đứa trẻ nào. Nhưng bất ngờ, một viên đá bay thẳng vào cánh cửa xe. Anh thắng gấp và lùi xe về chỗ viên đá bay ra.
Anh nhào khỏi xe, chộp lấy thằng nhóc đang còn đứng đấy và quát to: “Mày nghĩ mày đã làm gì hả nhóc?”

Cơn nóng giận càng bốc lên: “Xe này là xe mới và viên đá của mày sẽ tốn bộn tiền đấy con ạ. Tại sao mày chơi thế hả?”
“Anh ơi, làm ơn. Em xin lỗi nhưng em không còn cách nào khác” – Cậu bé van xin – “Em phải ném đá vì không ai chịu dừng lại cả…”

Nước mắt chảy dài xuống cằm cậu bé khi cậu nhìn quanh bãi đậu xe. “Kia là anh trai của em” – cậu nói - “Anh ấy ngã khỏi xe lăn nhưng em không thể nào bế anh ấy vào lại được”.
Sụt sịt khóc, cậu bé năn nỉ chàng giám đốc: “Anh có thể làm ơn giúp em đưa anh ấy vào lại xe được không ạ? Anh ấy đã bị thương mà anh ấy nặng quá đối với em”.
Nghe thế, chàng giám đốc nuốt cơn giận vào lòng. Anh đã giúp chàng trai tật nguyền lên xe lăn, lấy khăn tay lau những vết trầy xước và kiểm tra cẩn thận xem mọi việc đã ổn chưa.
“Cám ơn anh và cầu Chúa phù hộ cho anh” – cậu bé nói với giọng đầy biết ơn. Chàng giám đốc nhìn theo dáng cậu bé đang đẩy chiếc xe lăn đi xa dần.
Đoạn đường anh trở lại với chiếc xe hơi đắt tiền của mình sao bỗng trở nên dài đến thế. Và anh đã không sửa lại cánh cửa xe bị hỏng kia. Anh muốn giữ lại bằng chứng ấy để nhắc mình đừng đi qua cuộc đời nhanh quá đến nỗi ai đó phải ném đá mới mong được mình chú ý.
Luôn có những tiếng thì thầm trong tâm hồn của bạn. Đôi khi bạn chẳng có thời gian để lắng nghe. Và đây là lựa chọn của bạn: Hoặc hãy lắng nghe… hoặc chờ đến khi gặp một hòn đá!
 
Bó hoa và tấm thiếp​

Tuổi 40, chị vẫn sống độc thân. Mấy đứa thanh niên trong cơ quan gọi chị là "bà cô vui tính", chị chỉ cười. Chiều chiều, chị vẫn mải miết đạp xe về nhà. Thú vui duy nhất của chị là nấu mấy món ăn ưa thích rồi nghe nhạc cho đến khi đi ngủ. Chị tốt nghiệp đại học, rồi làm luận án tiến sĩ, rồi bao nhiêu công việc ở cơ quan như hút hết tâm trí của chị.
Tuổi trẻ vùn vụt trôi qua, và thấp thoáng trên khuôn mặt chị đã có những nét già nua của năm tháng. Tóc chị bắt đầu xơ ra khiến chị phải đi ép tóc, rồi đôi lần chị đã phải nhuộm lại để che đi những sợi bạc đã bắt đầu lốm đốm. Trên đuôi mắt đã bắt đầu có vết rạn chân chim.
Đêm, khi nằm vò võ một mình, chị cũng ước ao có một người đàn ông như chị từng tưởng tượng đến với chị. Chị cũng khát khao một mái ấm gia đình có tiếng trẻ nô đùa, có giận hờn trách móc... Nhưng đàn ông chỉ ngưỡng mộ học thức và sức làm việc của chị chứ không đến gần chị, cũng chẳng có một cử chỉ nào tỏ ra họ thích chị.
Bằng linh cảm của người phụ nữ, chị hiểu được điều ấy. Nhưng phụ nữ khi muốn chứng tỏ mình không hề yếu thế, họ thường tỏ ra cao ngạo. Chị cũng vậy. Sau giờ làm việc chị ra khỏi cơ quan với vẻ vội vã lắm, nhưng thực ra chỉ đi khuất con phố chị lại đi thật chậm. Về nhà cũng không biết làm gì. Rồi chị cũng kể bóng gió rằng, tối nay chị có một cuộc hẹn, hay ngày mai có một anh bạn từ Sài Gòn ra... Chúng tôi đều hiểu cả nhưng lặng thinh để chị khỏi nhận ra.
Thế rồi gần đến ngày 8.3, bọn thanh niên ở cơ quan tíu tít với trò tặng hoa, quà... rồi đi chơi. Bỗng nhiên chúng tôi nhớ đến chị, rằng gần 10 năm qua ở cơ quan cứ đến ngày 8.3 chị chẳng bao giờ được nhận hoa. Thế rồi chúng tôi nghĩ ra một cách.
Bưu điện Hà Nội nhận đưa hoa đến tận địa chỉ người nhận. Chúng tôi viết một tấm thiếp bằng nét bút đàn ông thật khỏe khoắn với lời lẽ cũng rất chân tình: "Gửi tới Uyên Ly lời nhắn gửi từ trái tim...".
Buổi sáng ngày 8.3, chúng tôi làm việc trong tâm trạng thật hồi hộp. Thế rồi nhân viên bưu điện cũng xuất hiện, trên tay ôm một bó hoa, người nhận Uyên Ly. Chị ký lên tờ biên nhận tay vẫn còn run run. Tất cả chúng tôi đều làm ra vẻ ngạc nhiên và chúc mừng chị. Nhìn chị trẻ lại tới 10 tuổi, đôi mắt ngời lên.
Một đứa tinh nghịch nhất đánh bạo hỏi chị: "Hoa của ai gửi cho chị đấy?". Chẳng một chút nghi ngờ chị trả lời: "Anh ấy gửi cho chị từ tận Sài Gòn. Mấy năm rồi anh ấy mới dám tặng hoa cho chị...".
Chiều chị về sớm hơn thường lệ. Chị ôm bó hoa, đi rất nhanh. Có lẽ rất lâu rồi chị mới hạnh phúc như vậy, chúng tôi nghĩ thế.
Đêm, chị cắm bó hoa vào bình, rồi lặng lẽ ngồi trong góc phòng. Có người đàn ông nào gửi hoa cho chị đâu. Chị nhận ra điều đó ngay khi nhận bó hoa.
Chị gọi điện cho tôi vào tối ngày 9.3, có lẽ chị cho tôi là đứa đáng để tâm sự nhất: "Cảm ơn các em đã nghĩ đến chị, nhưng tấm thiếp...".
Nói đến đó chị khóc.
 
Nhỏ và lớn​

đầu kì 2 năm học thứ 3, để xả hơi sau kì thi căng thẳng và xua bớt nỗi buồn trĩu nặng trong lòng, tôi quyết định theo xe hàng của anh tôi , từ HP vào HÀ TĨNH , khi xe dừng lại để giao hàng , anh lái xe của công ty anh tôi trong khi đứng chờ bốc hàng, đã nhặt lên một cái vòng bằng sắt ở gốc cây, có lẽ ai đó sửa máy và bỏ đi vì không dùng được nữa.
tôi ngạc nhiên hỏi anh nhặt cái đó làm gì? anh bảo để lát nữa cho cái người bốc hàng thuê, anh nói "mình có cơm ăn thì cũng mong cho người ta có cháo !" (vì anh thấy người ấy lam lũ quá ), nhưng khi anh đưa cho thì người ấy lại không lấy và ném sang vệ đường, một thoáng ngạc nhiên, anh nhặt lại chiếc vòng sắt và chúng tôi lên xe đi tiếp...được một quãng anh cho xe đi chậm lại và đưa cái vòng sắt cho 1 cô thu mua sắt vụn trông cũng rất lam lũ vất vả...
giá trị của cái vòng sắt thật nhỏ nhưng tôi thấy ở anh một tấm lòng nhân hậu, bao dung đẹp đẽ , đáng để học tập phải không các bạn!
 
MÓN QUÀ GIÁNG SINH​

Đó là đêm cuối cùng trước ngày lễ giáng sinh.Tôi vội vã đến siêu thị để mua vài món quà còn lại mà trước đó đã không đủ thời gian để mua.Trong siêu thị lúc ấy rất đông đúc, người ta đang xếp hàng rồng rắn ở quầy tính tiền. Nhìn cảnh tưởng đó, tôi bắt đầu tự than vãn với mình rằng việc mua sắm rồi sẽ kéo dài lê thê trong khi còn rất nhiều việc đang chờ tôi ở nhà...
" Năm qua tháng tới, lễ giáng sinh càng trở thành một sự kiện gì đó đầy ồn ào náo nhiệt và phiền toái. Tôi chỉ ước sao mình được nằm dài ra ngủ và chỉ thức giấc sau tất cả những náo nhiệt phiền toái ấy..."
Dù vậy tôi cũng cất bước tới khu bán đồ chơi, rồi không dứt lời ta thán về giá cả các món hàng, tự hỏi liệu bọn trẻ có thật sự cảm thấy vui thích khi chơi đùa với những thứ đồ chơi đắt tiền đến thế không. Chợt tôi chú ý đến một cậu bé con khoảng 5 tuổi tay đang ôm chặt một con búp bê vào ngực.Cậu không ngừng vuốt ve mái tóc búp bê, gương mặt trông thật buồn.Tôi ngạc nhiên không biết một con búp bê như vậy dành cho ai. Cậu bé quay sang bà lão đứng cạnh:
" Bà ơi, cháu không đủ tiền thật sao bà?"
Tiếng bà lão đáp lại:
" Bé con này, cháu biết rõ là cháu chẳng đủ tiền mua con búp bê này mà."
Rồi bà lão bảo cậu bé đứng đợi trong chốc lát để bà đi ngó quanh quất ở vài quầy hàng khác xem có thứ gì đó thích hợp hơn không. Đoạn bà nhanh chóng bỏ đi. Chú bé vẫn giữ chặt con búp bê trong tay. Tôi tiến về phía cậu bé:
" Vậy cháu muốn tặng con búp bê này cho ai?"
" Đây là con búp bê mà em gái của cháu thích nhất và rất muốn có trong dịp giáng sinh này đấy.Em cháu tin chắc rằng ông già Noel sẽ mang nó đến và tặng cho em cháu"
Tôi đáp lời cậu bé rằng cuối cùng ông già Noel có lẽ sẽ mang quà tặng này đến, và vì vậy chú chẳng việc gì phải lo lắng như thế. Nhưng chú đáp lại lời tôi bằng một giọng thật buồn:
" Không đâu, cô ơi, ông già Noel chẳng thể nào đem quà giáng sinh đến được tận nơi mà hiện nay em cháu đang ở đâu. Cháu phải đưa búp bê cho mẹ để mẹ trao cho em cháu khi mẹ đi đến đấy"
Mắt cậu thật buồn khi thốt lên những lời ấy.
" Em cháu đã lên đường về với chúa, Bố bảo rằng chẳng bao lâu nữa mẹ cũng sẽ đi gặp Chúa.Vì vậy cháu nghĩ mẹ có thể đem con búp bê này đến cho em cháu."
Tôi lặng người đi trong chốc lát, tim tưởng chừng như ngừng đập.Cậu bé ngước lên nhìn tôi:
" Cháu đã bảo bố khuyên mẹ đừng đi vội và hãy đợi cho đến khi cháu từ siêu thị trở về "
Nói đoạn cậu bé chìa cho tôi xem một tấm hình rất dễ thương chụp ảnh cậu đang cười thật tươi.
" Cháu cũng muốn mẹ đem tấm hình này theo để mẹ không bao giờ quên cháu. Cháu yêu mẹ lắm và cháu luôn mong ước mẹ sẽ không bao giờ rời xa cháu nhưng bố bảo rằng mẹ phải đi với em."
Cậu bé lại lặng lẽ nhìn con búp bê với đôi mắt rất buồn.Tôi nhanh chóng móc ví, lấy ra vài tờ giấy bạc:
" Nào chúng ta cùng thử kiểm tra lại xem sao, biết đâu cháu sẽ có đủ tiền?"
" Vâng ạ, cháu cũng mong là cháu có đủ tiền"
Tôi nhét mấy tờ giấy bạc vào số tiền của cậu bé và chúng tôi bắt đầu đếm. May quá, đã có đủ tiền để mua búp bê, thậm chí còn thừa ra một ít.Cậu bé bảo tôi:
"Cám ơn chúa đã cho cháu đủ tiền"
Cậu bé lại nhìn tôi;
" Hôm qua, trước khi đi ngủ cháu đã cầu chúa cho cháu đủ tiền mua con búp bê này để mẹ cháu có thể đem tới cho em cháu. Vậy là chúa đã nghe lời cầu nguyện của cháu."
" Cháu cũng muốn có đủ tiền để mua một bông hồng trắng cho mẹ nữa, nhưng cháu lại không dám đòi hỏi quá nhiều nơi chúa.Nhưng ngài đã ban cho cháu đủ tiền để mua cả búp bê lẫn hoa hồng.Cô biết không, mẹ cháu yêu hoa hồng trắng lắm"
Vài phút sau bà lão quay lại.Tôi từ biệt hai bà cháu và tiếp tục đẩy chiếc xe chở hàng đi.Tôi hoàn tất việc mua sắm
 
MÓN QUÀ GIÁNG SINH​

Đó là đêm cuối cùng trước ngày lễ giáng sinh.Tôi vội vã đến siêu thị để mua vài món quà còn lại mà trước đó đã không đủ thời gian để mua.Trong siêu thị lúc ấy rất đông đúc, người ta đang xếp hàng rồng rắn ở quầy tính tiền. Nhìn cảnh tưởng đó, tôi bắt đầu tự than vãn với mình rằng việc mua sắm rồi sẽ kéo dài lê thê trong khi còn rất nhiều việc đang chờ tôi ở nhà...
" Năm qua tháng tới, lễ giáng sinh càng trở thành một sự kiện gì đó đầy ồn ào náo nhiệt và phiền toái. Tôi chỉ ước sao mình được nằm dài ra ngủ và chỉ thức giấc sau tất cả những náo nhiệt phiền toái ấy..."
Dù vậy tôi cũng cất bước tới khu bán đồ chơi, rồi không dứt lời ta thán về giá cả các món hàng, tự hỏi liệu bọn trẻ có thật sự cảm thấy vui thích khi chơi đùa với những thứ đồ chơi đắt tiền đến thế không. Chợt tôi chú ý đến một cậu bé con khoảng 5 tuổi tay đang ôm chặt một con búp bê vào ngực.Cậu không ngừng vuốt ve mái tóc búp bê, gương mặt trông thật buồn.Tôi ngạc nhiên không biết một con búp bê như vậy dành cho ai. Cậu bé quay sang bà lão đứng cạnh:
" Bà ơi, cháu không đủ tiền thật sao bà?"
Tiếng bà lão đáp lại:
" Bé con này, cháu biết rõ là cháu chẳng đủ tiền mua con búp bê này mà."
Rồi bà lão bảo cậu bé đứng đợi trong chốc lát để bà đi ngó quanh quất ở vài quầy hàng khác xem có thứ gì đó thích hợp hơn không. Đoạn bà nhanh chóng bỏ đi. Chú bé vẫn giữ chặt con búp bê trong tay. Tôi tiến về phía cậu bé:
" Vậy cháu muốn tặng con búp bê này cho ai?"
" Đây là con búp bê mà em gái của cháu thích nhất và rất muốn có trong dịp giáng sinh này đấy.Em cháu tin chắc rằng ông già Noel sẽ mang nó đến và tặng cho em cháu"
Tôi đáp lời cậu bé rằng cuối cùng ông già Noel có lẽ sẽ mang quà tặng này đến, và vì vậy chú chẳng việc gì phải lo lắng như thế. Nhưng chú đáp lại lời tôi bằng một giọng thật buồn:
" Không đâu, cô ơi, ông già Noel chẳng thể nào đem quà giáng sinh đến được tận nơi mà hiện nay em cháu đang ở đâu. Cháu phải đưa búp bê cho mẹ để mẹ trao cho em cháu khi mẹ đi đến đấy"
Mắt cậu thật buồn khi thốt lên những lời ấy.
" Em cháu đã lên đường về với chúa, Bố bảo rằng chẳng bao lâu nữa mẹ cũng sẽ đi gặp Chúa.Vì vậy cháu nghĩ mẹ có thể đem con búp bê này đến cho em cháu."
Tôi lặng người đi trong chốc lát, tim tưởng chừng như ngừng đập.Cậu bé ngước lên nhìn tôi:
" Cháu đã bảo bố khuyên mẹ đừng đi vội và hãy đợi cho đến khi cháu từ siêu thị trở về "
Nói đoạn cậu bé chìa cho tôi xem một tấm hình rất dễ thương chụp ảnh cậu đang cười thật tươi.
" Cháu cũng muốn mẹ đem tấm hình này theo để mẹ không bao giờ quên cháu. Cháu yêu mẹ lắm và cháu luôn mong ước mẹ sẽ không bao giờ rời xa cháu nhưng bố bảo rằng mẹ phải đi với em."
Cậu bé lại lặng lẽ nhìn con búp bê với đôi mắt rất buồn.Tôi nhanh chóng móc ví, lấy ra vài tờ giấy bạc:
" Nào chúng ta cùng thử kiểm tra lại xem sao, biết đâu cháu sẽ có đủ tiền?"
" Vâng ạ, cháu cũng mong là cháu có đủ tiền"
Tôi nhét mấy tờ giấy bạc vào số tiền của cậu bé và chúng tôi bắt đầu đếm. May quá, đã có đủ tiền để mua búp bê, thậm chí còn thừa ra một ít.Cậu bé bảo tôi:
"Cám ơn chúa đã cho cháu đủ tiền"
Cậu bé lại nhìn tôi;
" Hôm qua, trước khi đi ngủ cháu đã cầu chúa cho cháu đủ tiền mua con búp bê này để mẹ cháu có thể đem tới cho em cháu. Vậy là chúa đã nghe lời cầu nguyện của cháu."
" Cháu cũng muốn có đủ tiền để mua một bông hồng trắng cho mẹ nữa, nhưng cháu lại không dám đòi hỏi quá nhiều nơi chúa.Nhưng ngài đã ban cho cháu đủ tiền để mua cả búp bê lẫn hoa hồng.Cô biết không, mẹ cháu yêu hoa hồng trắng lắm"
Vài phút sau bà lão quay lại.Tôi từ biệt hai bà cháu và tiếp tục đẩy chiếc xe chở hàng đi.Tôi hoàn tất việc mua sắm
 
Về hưu

Về hưu, Ba Long cảm thấy cuộc sống bỗng dưng thay đổi đột ngột. Ba tháng sau, ông vẫn chưa quen với cuộc sống hàng ngày. Ông vẫn thức dậy từ lúc 5 giờ sáng. Tập thể dục. Đi ăn sáng. Uống một ly cà phê sữa đá hoặc ca cao. Nhưng ông không phải vội vã đến cơ quan làm việc, không phải bận rộn xem lại các hợp đồng, công văn, dự án hoặc lịch làm việc của ngày hôm đó. Điều làm cho ông thoảng thốt nhất, là không có tiếng chuông gọi cửa của người tài xế vào lúc 7 giờ kém 15… Thói quen làm cho ông mệt mỏi, chờ đợi…
Không có những cuộc điện thoại gọi đến mời đi ăn điểm tâm, mời ăn trưa, ăn chiều… Ông mất cả đi thói quen nói lời từ chối, cũng như sự chọn lựa để nói lời chấp thuận. Người ta phớt lờ ông, như ông chưa bao giờ hiện diện trong cuộc sống của họ, như ông đã biến mất không để lại một chút gì trong tâm tưởng của họ. Tại sao? Tại ông hay tại cuộc sống vốn dĩ là như vậy?
Sự chống chếnh của khoảng thời gian trống rỗng, sau khi ly cà phê sữa đá đã cạn, thường làm cho ông hốt hoảng. Ông thấy sờ sợ một cái gì đó. Sự cô độc. Để trốn chạy cảm giác đó. Ông đọc báo, tin thời sự. Cuộc chiến dai dẳng giữa Palestines và Israel. Những thương vong, mất mát tiếp diễn hàng ngày sau cuộc chiến của Iraq. Những vụ án tham nhũng động trời trong nước. Những quyền lực giấu mặt tiếp tay cho xã hội đen đang bị lôi dần ra ánh sáng… Những trẻ em đường phố bơ vơ, bị hiếp đáp, lợi dụng. Những cô gái thanh xuân thơ ngây, bị kéo vào cuộc sống nhơ nhớp, nhầy nhụa của đồng tiền. Để rồi như những kẻ bất hạnh nhất thế gian, họ chìm nghỉm, trôi nổi giữa đám sình lầy nghiện ngập và bệnh tật…
Ông đã khóc. Những giọt nước mắt ẩn sâu trong đáy mắt ông, từ mấy chục năm qua bây giờ càng chảy xuống chậm rãi, nhức buốt như để lại trên mặt ông vết hằn rát bỏng. Ông xem chương trình "Vì những người nghèo" trên truyền hình. Những người sống trong bóng tối, đã nhìn thấy ánh sáng, nhờ những tấm lòng từ thiện, những trái tim biết yêu thương nỗi đau của người khác. Ông đã khóc, khi thấy một người đàn ông bị bệnh ung thư sắp chết cũng làm từ thiện… Một cặp vợ chồng, tháng nào cũng đi bán máu, họ bán sự sống của chính mình, để đi tìm sự sống cho đứa con thơ dại, bé bỏng đang mỗi ngày quằn quại chống đỡ với nỗi đau của bệnh tật….
Những điều ấy, khi còn tại chức vẫn thường tiếp diễn trong cuộc sống của ông, đi qua những suy nghĩ của ông, tái tạo rất rõ ràng, qua sự xô bồ mà cuộc sống đang trải rộng trước mắt ông. Nhưng giống như một người xa lạ với cộng đồng con người mà ông đang sống và làm việc. Ông thấy dửng dưng. Ông thấy không phải là chuyện của ông. Thế giới của ông là công việc. Là đổ bê tông thật vững chắc vào chiếc ghế mà ông đang ngồi. Là những hợp đồng béo bở. Những phe cánh, chướng ngại cần loại bỏ. Làm từ thiện ư? Thì làm. Ở đâu? Bao nhiêu? Làm gì? Đã có kế toán và trợ lý của ông lo. Với lại cũng chẳng phải tiền túi ông. Tiền vô tội vạ đổ từ túi này sang túi khác. Mà hương thơm lại bay đến chỗ ông ngồi. Ông không mất mát gì. Ông không có khái niệm về sự từ thiện. Ông bận bôn ba cho danh vọng và sự nghiệp của ông. Ông bận tranh giành chức tước và quyền lợi. Ông thật sự bận rộn… Cũng như bao nhiêu vị chức tước khác đang lo toan, bận rộn với công việc của họ trong cuộc đời. Ông đi nhà hàng, bia ôm, ôm những cô gái nhỏ hơn cả con gái út của mình, ban đầu cũng còn chút hổ thẹn, cũng day dứt lương tâm, nhưng sau rồi mọi sự quen dần. Lòng ông mỗi ngày, mỗi dửng dưng: "Bánh ít trao đi, bánh chì trao lại". Những cô gái ham tiền. Những người đàn ông ham gái. Một sự trao đổi. Một hợp đồng. Thanh toán xong là chấm hết.
 
Về hưu rồi. Thời gian đột nhiên trống rỗng. Ông tìm cách nói chuyện với vợ, nhưng bà không có nhiều thời gian dành cho ông, cuộc sống của bà từ lâu, đã trôi như một dòng chảy bình lặng, đều đặn. Buổi sáng thức dậy, dọn dẹp nhà cửa, đi chợ, làm thức ăn và ăn cơm. Buổi chiều, bà giặt giũ, tưới cây, làm thức ăn. Buổi tối, bà chơi với cháu ngoại và cháu nội, khi cha mẹ chúng đi làm ca đêm hoặc đi học thêm tiếng nước ngoài, chương trình quản lý kinh doanh, đi nhà hàng, khiêu vũ… Ông thấy cô đơn.
Ông chú tâm xem phim. Toàn phim Hàn Quốc, Trung Quốc, Hồng Kông, Đài Loan làm ông chán… Phim Việt Nam chiếu trên tivi quá ít ỏi, mà đâu phải phim nào cũng hay. Ông loay hoay mãi chẳng biết làm gì, giữ cháu cũng không quen, thôi thì xem thời sự, tin thế giới… Có một đoạn tin thời sự trong chương trình vì những người nghèo, ông nghe mà không tin ở tai mình… Đoạn tin nói về một ông lão về hưu, đã hiến tặng toàn bộ tài sản mà ông đã dành dụm suốt cuộc đời mình cho quĩ từ thiện vì những người nghèo. Gồm có 90 cây vàng và 82 triệu đồng. Còn bản thân ông ta thì sống bằng tiền trợ cấp hưu trí của Nhà nước. Ba Long nghe xong cảm thấy bần thần, ngơ ngác. Số tiền đó đối với Ba Long không phải là lớn. Trong suốt thời gian làm việc, ông còn kiếm được nhiều lần hơn thế. Nhưng ông không tin. Dù đó chỉ là điều đơn giản nhất, từ một tấm lòng của con người. Ông không bao giờ thấy đủ, dù đã quá nhiều tiền. Ông cũng không biết nương tay, thương xót. Nếu một kẻ nào đó muốn tranh đoạt với ông, dù thua hay thắng, ông vẫn không từ một thủ đoạn nào. Chẳng riêng gì ông, bọn kia cũng thế thôi. Ông nhếch mép cười trước bản tin thời sự đó, cười rất nhạt, nhưng nụ cười cứ méo xệch trên môi, cho đến không ông cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt, khô khốc. "Cứ như chuyện cổ tích ấy nhỉ?". Ông tự nói với mình như thế, nhưng rồi ông lại giật mình, ngơ ngác nói tiếp "Vẫn có những con người như thế trong cuộc sống này sao? Có tin không? Có nên tin không? Không thể nào tin được. Nhưng…".
Ba Long không tin là phải. Ông đã quá xa lạ với cuộc sống mà ông đang sống. Ông đã quá xa lạ với nỗi đau của kẻ nghèo đói, đang sống trong nỗi bất hạnh và tuyệt vọng. Quả thật là như thế. Ba Long nhớ lại khoảng thời gian một tuần sau khi về hưu. Vào một buổi sáng, sau khi tập thể dục xong, ông gọi điện cho người cộng sự cũ của mình: "Chú mày đang làm gì đấy, đến nhà hàng Mỹ Lan ăn sáng với anh nhé". Đầu dây bên kia từ chối thẳng thừng, cũng giống như ông đã từng từ chối những người khác, mà ông biết họ đang cần ông. "Bận quá anh Ba ơi, để hôm khác nhé". Điện thoại cúp. Ba Long giận điên người, lầm bầm rủa: "Cái quân trở mặt, mọi hôm thì cứ dạ thưa, dạ thít, lít xít quanh đít tao. Bây giờ mày bày chuyện từ chối hả? Mày…". Ba Long cũng đã thấy nỗi đắng cay xộc vào mũi, xộc vào tim, xộc vào tâm can ông nhức nhối. Ông cố gọi một người khác. Ở đời, có phải ai cũng bạc bẽo như cái tên đốn mạt kia đâu. Nhưng Ba Long đã gặp phải một buổi sáng xui xẻo, chưa từng thấy trong cuộc đời. Người này bận, kẻ kia cũng bận. Họ đua nhau bận cùng một lúc, khi ông gọi điện thoại mở lời mời. Không lẽ khi ông về hưu rồi, cái cơ quan của ông lại đâm ra siêng năng làm việc đến thế sao? Ông thui thủi, đi xe đến nhà hàng Mỹ Lan ăn sáng một mình. Ai dè đến đó, ông lại thấy bọn họ, những kẻ hết sức bận rộn kia, đang ngồi kín bàn, bên tay giám đốc mới vừa thay thế ông, họ nói cười rôm rả. Lòng ông tê tái, đau đớn. Nỗi đau đớn của một con người, bị chính những người thân của mình đánh vào xương thịt. Nỗi đau của một kẻ lẻ loi, đang đối diện với sự phản bội. Ông vội vã quay xe trở về trong nỗi bẽ bàng của kẻ xuống ngựa. Đoạn đường trở về, sao lại dài hun hút đến thế, khó nhọc và vất vả đến thế. Có lẽ, đó cũng là đoạn đường khủng khiếp nhất, mà ông vừa trải qua trong cuộc đời mình. Về đến nhà ông đổ ập xuống giường. Đổ ập vào nỗi đau đớn mà ông không thể ngờ, không đoán trước được cho đến ngày hôm ấy.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Back
Top