• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

CLB THƠ PV HẢI PHÒNG

Thầm lặng

Nếu ai hỏi sao em lại yêu anh!?
Em chẳng biết trả lời sao nữa
Bởi tình yêu giống như ngọn lửa
Cháy bùng lên khi gặp ngọn gió nồng

Tình yêu lớn như biển cả mênh mông
Nhưng lặng lẽ, bình yên và sâu lắng
Như trái tim em yêu người thầm lặng
Sâu thẳm lòng mình chẳng dám nói ra

Biết bây giờ anh đang ở rất xa
Nhưng trái tim em mãi hướng về nơi ấy
Dẫu cho anh cứ vô tình mãi vậy
Mà trọn một đời em vẫn mãi yêu anh!​
 
GIÁ NGÀY XƯA ANH ĐỪNG YÊU EM.....

Giá ngày xưa anh đừng yêu em
Có lẽ giờ anh đã không buồn nhiều đến thế
Niềm tin anh đặt nơi em chẳng thể
Như niềm tin anh giữ trọn riêng mình.

Giá ngày xưa tạo hóa cứ vô tình
Đừng bắt nhịp hai trái tim xa lạ
Gặp nhau đâu đã là tất cả
Xa nhau đâu chỉ một vài ngày...

Giá ngày xưa anh đừng nói yêu ngay
Đừng mong ước những điều không thể có
Đừng vội trao trái tim cho người anh thương nhớ
Bởi chắc gì mình đã mãi nợ duyên nhau.

Ai biết chuyện đời rồi sẽ đi đâu
Anh có hối tiếc những điều anh đánh mất
Vẫn biết tình yêu mình trao nhau là chân thật
Nhưng lý lẽ nào hàn gắn được nỗi đau.

Em biết là suy nghĩ của em đã chẳng đủ nông sâu
Để hiểu hết những điều anh muốn nói
Nếu có khi nào trái tim em xin một lần thú tội
Em sẽ tự tay trao hình phạt cho mình.

Bởi lỗi lầm của em là đã yêu anh
Nhưng chẳng thể bằng tình yêu làm anh hạnh phúc
Chẳng thể sẻ chia những điều anh mong ước
Chẳng biết hy sinh sự ích kỷ của riêng mình.

Nên giá ngày xưa anh đừng nói yêu em
Thì có lẽ giờ anh đã không buồn nhiều đến thế...
 
Quá Khứ Tình Yêu

Có một thời anh là của riêng em,
Từng ý nghĩ đọng trong từng khóe mắt.
Ánh nhìn anh những gì em cảm nhận,
Tất cả dành cho em, riêng em.
Có một thời em chẳng thể lãng quên,
Anh mạnh mẽ và dịu dàng đến thế,
Em nhỏ bé nép lòng anh che chở,
Chuyện ngày xưa đâu phải giấc mơ đêm.
Ôi đâu rồi thời ấy của riêng em?
Hoa mây gió ánh mặt trời cháy bỏng,
Bao yêu thưong trong mắt anh thầm lặng,
Gió xôn xao cứ đùa...yêu em...yêu em...
Ngày tháng ơi cho em được cầu xin,
Cho em về với bến bờ xua ấy,
Dẫu biết rằng tình yêu không dễ vậy,
Xin cứ trả em về ngày ấy của riêng em.
 
Chẳng biết phải nói thế nào với anh
Ngàn vạn lời cũng dường như không đủ
Anh đã đánh thức trái tim em đang yên ngủ
Đang mỏi mòn trong chậu nước đá lạnh căm.

Anh đã phá vỡ mảnh tâm hồn lặng câm
Để đêm về em âm thầm thổn thức
Vậy mà trước anh chẳng khi nào nói thực
Em đã yêu...

Hạnh phúc giản đơn trong đỏ ối ráng chiều
Anh và em trước dòng sông lặng lẽ
Một ngày đông cánh hoa đào run thật khẽ
Hay run rẩy trái tim mình, em chợt nhận ra anh!

Em dễ vỡ và yếu đuối mong manh
Giữa bộn bề đắng cay - dĩ vãng
Và anh đến như mặt trời bừng sáng
Soi rọi tâm hồn tăm tối riêng em.

Anh đã nói sẽ hàn gắn trái tim em
Xua tan bóng đêm và xóa mờ đi kí ức
Chôn chặt đau thương, xây mộ bia cho quá khứ
Cho em một bến bờ một chỗ dựa bình yên.


Anh bao dung tình em chẳng vẹn nguyên
Yêu chiều em những thất thường mưa nắng
Em bướng bỉnh em hững hờ xa vắng
Vẫn nồng ấm ánh mắt nhìn
Lời nói vẫn thiết tha...

Em biết rằng anh chưa thể nguôi ngoai
Anh hoài nghi
Lẩn khuất trong em một bóng hình xưa cũ
Vậy mà anh lại vỗ về em trong vòng tay ấp ủ
Khi thoáng tiếng thở dài em kìm nén giấu anh.

Nhưng anh có hay chăng
Chỉ là em lo sợ hạnh phúc mong manh
Đường đời thì dài còn thời gian mình bên nhau quá ngắn
Mà nước mắt em đã cạn
Ko đủ khóc cho một lần tan vỡ nữa đâu anh!

Chẳng biết phải nói thế nào với anh
Tại em cao ngạo hay em vụng về ngớ ngẩn
Để nói anh nghe một câu rất thật
Rằng nhớ anh đến cháy lòng mỗi lúc xa nhau...
 
Nhớ một nụ cười

Phút yếu mềm nghe trái tim run rẩy, Tớ ngập ngừng... không dám gọi tên


Một phút giây bỗng hoá đá ngàn năm
Tớ chết lặng trong tim mình nhỏ bé
Ấy lạnh lùng bước đi như thể
Chiếc lá vàng bay theo gió xa xôi

Tự nhủ mình - ngốc thêm lần nữa thôi
Chẳng thể cầm lòng trước nụ cười của ấy
Phút yếu mềm nghe trái tim run rẩy
Tớ ngập ngừng... không dám gọi tên

Một nụ cười như quá đỗi thân quen
Trăng dịu dàng cũng muôn phần bỡ ngỡ
Ánh đèn khuya hắt hiu nghiêng đổ...
Soi một vùng thương nhớ trong veo...
 
Óc và Tim


Nghe đêm lặng buông tiếng thở dài
Mắt chỉ thấy lẻ loi cô độc
Óc hỏi tim : "Hình như mày khóc
Tao có thấy nước mắt mày đâu?"

Tim nghẹn ngào thổn thức thành câu :
"Khi tao khóc chẳng ai biết hết
Những cảm xúc mỏi mòn chờ chết
Xé nát lòng tao khiến tao đau..."

Óc nói : "Dẫu có ra sao
Tao xin mày hãy đừng tuyệt vọng
Những cảm xúc kia không còn muốn sống
Nhưng riêng mày phải đập nhé tim ơi..."

Tim rung rẩy nói chẳng nên lời :
"Sao tao mải nhớ thương con tim khác
Mỏi gối trên con đường không lối thoát
Biết bao giờ mới tìm được hướng đi...

Con tim kia sẽ chẳng buồn chi,
Khi bên cạnh đã có rồi chỗ dựa
Đã quyết tâm cho một chọn lựa
Chỉ còn tao mang mãi nỗi cô đơn..."

Óc nhẹ nhàng : "Mày hãy tỉnh táo hơn
Kiếm cho mình một con tim khác
Càng tiếp tục mày sẽ càng tan nát
Rồi một ngày sẽ chẳng còn chi..."

"Chẳng còn chi... sẽ chẳng còn gì cả"
Tim thở dài nhắm mắt nghĩ suy :
"Sao lòng tao chẳng muốn quên đi,
Thôi... phó mặc cho thời gian lên tiếng..."
 
Hạ vàng

Chia tay rồi ai nhớ ai quên
Nắng không còn chia đều vai hai đứa
Hoa phượng cháy như tim mình thắp lửa
Xa nhau rồi bằng lăng tím nhớ mong
Tiếng ve kêu như khắc khoải chờ mong
Mưa mùa hạ đong đầy đôi tà áo
Em mỉm cười xua tan hồn mộng ảo
Đau đáu nhìn mắt anh khóc trong mưa
Mưa mùa hạ của thuở xa xưa
Sẽ khắc lại trong tim mình nỗi nhớ
Nỗi nhớ mong của một thời bỡ ngỡ
Của một thời mang phượng đỏ ngủ quên.
 
Tuổi 19...

Tuổi 19 em vẫn là cô bé
Rất vô tư, rất nông nổi, kiêu kỳ
Để đến khi anh lặng lẽ bước đi
Em mới hiểu tình anh là rất thật

Có nỗi nhớ nào đã trở thành hờn trách
Có nỗi đau nào vẫn vật vã không nguôi
Có nỗi sợ nào khi đã mất anh rồi
Em cô độc bước trong chiều lẻ bóng

Nghĩ về anh, nghĩ về trong vô vọng
Chiều mùa thu xao xác lá vàng bay
Như cánh chim lạc lõng khỏi bầy
Cũng đủ gợi tâm hồn em man mác

Anh nhớ không hay giờ anh đã khác
Những bài tình ca anh đã hát tặng em
Đã xa rồi nhưng rất đỗi thân quen
Lời yêu thương ấm trong từng hơi thở

Anh từng nói trái tim anh rất nhớ
Anh trao quyền định đoạt đó cho em
Vậy mà anh vẫn mải miết kiếm tìm
Một khát vọng sống ở miền đất lạ

Nhớ anh như xa mạc gọi tên miền hoang dã
Như biển nghìn năm vẫn khao khát bên thuyền
Như núi kia ngóng mây mãi chẳng yên
Như em sợ nỗi nhớ mình... vô nghĩa
 
Gửi tấm lòng về thăm nơi chốn cũ
Nhớ một thời thơ ấu mái trường xưa
Nhớ thày cô ai còn trên bục giảng?
Bạn đứa nào thành đạt, đứa nào chưa?

Nhãn lồng thơm ong say cành táo ngọt
Sen trắng đầm lúa tốt trĩu vàng bông
Hoa phượng đỏ ép hè xưa còn mất?
Ôi ! thời gian kỷ niệm cũ còn không?
 
Giấc mơ mùa hè hoa phượng

Đông Hòa

Ngày ấy khi mùa hoa phượng đỏ
Rải sân trường hôm ấy hè sang
Tay mân mê cánh hồng vừa úa
Ấp vào lòng nghe hồn miên mang

Và đâu đó bên trời mây xám
Đổ cơn mưa ướt lạnh tâm hồn
Thêm nỗi buồn khi xa chúng bạn
Và người thương mỗi kẻ một phương

Từ lúc ấy người đi viễn xứ
Ôi , đời đành mất những ngày thơ
Như chôn lấp những chùm hoa phượng
Vào nơi kia kỷ niệm bơ vơ

Muốn hỏi rằng ai còn nhắc đến
Phút thương tâm của một ngày hè
Của hai kẻ lối hoa cách biệt
Và trọn đời mang giấc phượng nghê
 
Bóng hình em

Anh hỏi em còn nhớ hay đã quên ?
Ngày xưa ấy dưới trăng hồ "Bán Nguyệt "
Em thì thầm nói những lời tiễn biệt
Anh lên đường đi gìn giữ Quê hương

Biết bao năm yêu "dấu"… thẫn thờ thương
Chưa một lần dám hôn môi bạn gái
Chỉ trong mơ thầm yêu em vụng dại
Đỏ bừng tai hai má chín ửng hồng

Ngày chia tay em còn nhớ hay không ?
Anh tê tái giữa nắng trời đầu hạ
Nơi đảo xa… lòng quặn đau lạnh giá
Em cưới chồng nơi xứ lạ xa xăm

Mấy mươi năm trở lại đất Miền nam
Vẫn dõi theo từng bước chân thương nhớ
Yên lòng vui, em có người che chở
Sống đàng hoàng hạnh phúc với chồng, con

Thời gian trôi… bạc tóc chẳng còn son
Kỷ niệm xưa đã trôi vào quá khứ
Trong con tim chỉ còn lưu gìn giữ
Bóng hình em không một chút phai mờ.
 
Mênh mông gió trở nắng chiều
Lơ thơ lất phất tiêu điều hoang vu
Ngàn năm nghe mãi gió ru
Cô đơn cất bước trời thu lên đường
Suốt đời gắn với yên cương
Độc hành khúc giữa đêm trường hát vang
 
Bên quán nước ven đường

Anh lặng nhìn nỗi nhớ đi qua..
Nghe ngọt đắng trôi trong tiềm thức,
Em vẫn thế mong manh buồn trong mắt,
Khóe môi cười nhè nhẹ dấu ưu tư..

Anh lặng nhìn nỗi nhớ đi qua!
Như mới gặp mà hoá thành cũ kỹ
Mưa kết hạt cho em hoà với nắng
Lung linh lung linh những sắc cầu vồng
Ai lỗi hẹn yêu thương không phải thế?!
Nhớ để làm gì đêm vẫn cứ mênh mông!
Anh chẳng biết yêu mà nên đã
Cứ lặng yên bên quán nước ven đường
Nghe nỗi nhớ dội vào tim ngọt đắng!
 
Một chút nữa thôi ... một chút nữa thôi
Một chút thời gian trôi trôi thầm lặng
Một chút đắm say hơi hơi lãng mãn
Một chút lớn hơn khôn mười tám tuổi tròn

Một chút mơ màng chưa biết héo hon
Một chút thẫn thờ ngỡ mòn con mắt
Một chút giật mình tên ai vừa nhắc
Một chút nao nao nghĩ sắp xa rồi

Một chút đùa vui nén giọt lệ rơi
Một chút giận hờn mặc người xin lỗi
Một chút ngập ngừng thương ai khó nói
Một chút nhin nhau nhớ tuổi học trò

Một chút chuyện xưa nhiều nỗi dại khờ
Một chút nghịch ngầm thầy cô chẳng thấy
Một chút phượng hồng mà bùng lửa cháy
Một chút bằng lăng tím mãi một chiều

Một chút khoe mình lại thấy đáng yêu
Một chút tự tin ra điều người lớn
Một chút loanh quanh như tìm như trốn
Một chút lo toan khuya sớm miệt mài

Một chút chỗ ngồi ai đã bên ai
Một chút bảng đen nhớ nhớ bài học cuối
Một chút muộn giờ vẩn vơ nói dối
Một chút về sau, những buổi tan trường

Một chút áo dài mực tím còn vương
Một chút nghêu ngao trên đường tới lớp
Một chút ngó lên bài ai phía trước
Một chút ô mai chia suốt cả bàn

Một chút rất nhiều , một chút ngổn ngang
Một chút tâm tư lang thang cõi nhớ
Một chút run tay hẹn ngày gặp gỡ
Một chút ngẩn ngơ ....
chút nữa....
xa rồi?
 
Xuân Tím

Tác giả: Hồ Thi Ca

Mực tím dễ thương áo trắng ai
Đừng đem mây xuống vắng chân trời
Em đi một bước ta dừng lại
Nghe tím dọc đường, cỏ non phơi

Con chim chưa ngủ hót tím chiều
Ta như mây khói tím liêu xiêu
Em ôm mực tím trên đường tím
Mực tím bao dòng nhớ bấy nhiêu

Đem tím về cho nhớ tháng giêng
Một áo trắng em phất mùa lên
Lưỡi trăng tím biếc bên trời mọc
Nhuộm em chút tím, tím rất riêng.
 
Xao Xuyến Tuổi Thơ

Tác giả: Trần Trọng Trí

Tà áo trắng, tuổi mộng mơ
Bâng khuâng xao xuyến, ngẩn ngơ nỗi niềm
Em đi dáng nhỏ nghiêng nghiêng
Anh về khép cổng lặng im đợi chờ
Đừng như con sóng ngư ngơ
Muôn năm cứ vỗ vào bờ hợp tan.
 
Viết Cho Mùa Hoa Phượng

Tác giả: Đào Phong Lan

Em đi rồi ! Chùm phượng cuối mùa thi
Đỏ hoe mắt một buổi chiều chớm nắng
Nhấm chùm hoa, không chua mà chát đắng
Bước chân tôi khập khiễng trước sân trường...

Trước mặt tôi là hoàng hôn
Sau lưng là cánh cửa phòng thi khóa vội
Những bàn ghế, những bảng đen ngập bụi
Tờ giấy vo tròn ném cuối giờ thi .

Chỗ em ngồi còn kia :
Vệt nắng dài in hằn lên ghế
Buổi sáng nào lần đầu đi trễ
Vai run run, tay lấm vệt dầu .

Em đi rồi ! Chùm phượng ở trên cao
Cứ cháy mãi những điều chưa nói hết
Nắng chiều hôm cứ ngời lên nuối tiếc
Giá ngày xưa ... Thôi, đừng nhắc ! Hạ tàn...
 
Vu Vơ


Tác giả: Tế Hanh



Những ngày nghỉ học tôi hay tới
Đón chuyến tàu đi, đến những ga .
Tôi đứng bơ vơ xem tiễn biệt .
Lòng buồn đau xót nỗi chia xa .

Tôi thấy tôi thương những chiếc tàu
Ngàn đời không đủ sức đi mau:
Có chi vương víu trong hơi máy,
Mấy chiếc toa đầy nặng khổ đau .

Bánh nghiến lăn lăn quá nặng nề
Khói phì như nghẹn nỗi đau tê
Lâu lâu còi rúc nghe rền rĩ
Lòng của người đi réo kẻ về .

Kẻ về không nói bước vương vương...
Thương nhớ lan xa mấy dặm trường
Lẽo đẽo tôi về theo bước họ ,
Tâm hồn ngơ ngẩn nhớ muôn phương .
 
Vờ...


Tác giả: Tầm Duyên



(Gửi chú Bùi Chí Vinh, tác giả "Cô Nương Ngày Tết")

Mười bảy tuổi, nghĩa là... chớm lớn
Nụ cựa mình... sắp sửa thành bông
Một tí son, một tí phấn hồng
Ta "chấm phá" cho "ai" nhìn ngắm !

Thế mà huynh nhạo : "cô nương... lẳng"
"Tại hạ" buồn lắm, "các hạ" ơi !
Huynh ác ghê ! ... Ừ, thế thì thôi ...
Muội chả là... dây leo đâu nhé !

Mặc "các hạ" lên đồ... ngấp nghé
"Tại hạ" thề chẳng liếc nữa đâu !
Bước ra đường, muội ngẩng cao đầu ...
"Khinh" hết thảy những... "ai lên mặt" !

Mặc "các hạ" chạy theo ... tấm tắc
Muội bấm lòng... giữ vẻ dửng dưng
Dù... con tim loạn nhịp... khật khùng
Và chới với vì... nghe tiếng sét !

Huynh chết đuối, muội thì... chết rét !
"Các hạ" ơi ... "tại hạ"... cô đơn !
Muội chẳng còn vờ giận vờ hờn
Thơ "các hạ", muội chờ huynh tặng !
 
Với Mình


Tác giả: Nguyễn Thị Xuân Thủy



Trong vắt như thủy tinh
Nỗi giận hờn vô cớ
Buổi chiều đầy mong nhớ
Đọng trong gió heo may .

Ríu rít trên vòm cây
Đôi uyên ương làm tổ
Vậy mà mình đơn lẻ
Có thể nào không em ?

Chiều nhường chỗ cho đêm
Tưởng chẳng còn khao khát
Nhưng xạc xào gió hát
Vẫn lầm bước chân em.

Một cánh cò bay khuya
Chở cô đơn nặng cánh.
 
Back
Top