• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

Khu vực: Spam & Tán gẫu

em có iphone 4 vs giờ niu ai bát như anh Hiển là e mãn nguyện lắm rồi :)) có tiền chắc chỉ dám mua thêm 1 em chạy Android màn HD IPS thôi, lấy bút vẽ thì a mua thêm cái bút dùng cho ipad đấy hoặc vẽ bằng tay như kiểu vẽ tranh sơn dầu lcho giống nghệ sĩ a ah ;;)
 
Nhìn mọi người mua sắm chứng tỏ mình luôn nghèo, chẳng bao giờ có dư tiền mua đồ chơi. đang mê mẩn bộ canon 30d+đèn mà chưa dám chơi
 
không chơi với canon 3 số, chuyên nghiệp vẫn hơn

Xạo. canon 3 số như 650D giờ hơn đứt con 2 số 50D và cũng chẳng kém cạnh gì con 60D đâu chứ nói gì đến con 30D mơ ước của ông. không tin cứ thử vào shop mà cầm check thử mà xem. ISO của 650D ở 6400 trông cũng mượt lắm, nếu tut một tí qua photoshop (chỉ cần trình độ nghiệp dư ABC thôi) thì in ở khổ cp2 hoặc port lên 4rum thì quá ổn. 500D của H mà chụp buổi tối mà để ở 6400 thì noise phải biết nhưng hơn đứt con 30D ở khoản quay phim rồi. Muốn pro thì phải xài 5D mark III hoặc Canon 1D X full frame đấy. thangbb giờ mà tậu em 1D-X về chắc mê mẩn với em nó đến mức vứt hết đống blackbery vào góc nhà mất.
Ước mơ của tui giờ được sở hữu 1 em sony NEX 7 mà nhà vừa được tổ dân phố đưa vào diện xoá đói giảm nghèo nên giấc mơ lại càng trở lên xa vời.
Hai......za.......................
 
Chỉnh sửa cuối:
ôi them ruou qua :))))))))

Ông này lâu lâu vào nói một câu nghe chẳng dở tí nào cả.............
P/S: Hình như dutunguyen online từ con máy mới mua sau con S2 hay sao mà gõ chữ không dấu thế?
 
Chỉnh sửa cuối:
Ở đời người ta thường hỏi “Làm giàu thế nào?” chứ ít ai chịu hỏi “Vì sao tôi nghèo?”. Chính vì vậy nhiều người không bao giờ nhìn thấy những nhược điểm của mình để tự khắc phục và cuối cùng nghèo vẫn hoàn nghèo.

Chuyện anh nông dân

Có anh nông dân tên Nghèo, ông bà để lại cho 3 thửa ruộng. Mỗi năm ba vụ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sau khi trừ tiền giống, tiền phân, tiền phơi … và không bị lũ lụt, sâu rầy thì chỉ kiếm đủ tiền chi tiêu ăn uống. Năm ngoái xã mở đường nhựa qua ruộng Nghèo, tiền đền bù cũng được kha khá, nhưng chỉ ăn được hơn năm thì lại…nghèo.

Một anh nông dân khác tên Giàu, nhà cũng 3 thửa ruộng, cũng làm quần quật như anh Nghèo. Cuối vụ đập lúa xong anh hốt trấu về om bếp, xin người ta rơm rạ rồi bó lại thuê xe thồ đến bán cho nhà người xóm trên nuôi bò. Tối nằm vắt tay lên trán anh chợt nghĩ, sao nông dân thì cứ phải bán thóc nhỉ?

Thế rồi anh học người ta lấy gạo làm sợi bún, đem bỏ mối ngoài thị xã. Anh thấy hạt gạo chỉ chế biến chút thôi đã bán được giá gấp 5 lần. Thấy Nghèo mất ruộng, Giàu cho thuê ruộng cày, mua gạo của Nghèo về làm bún bán, không làm ruộng nữa.

Chuyện cô thợ dệt

Cô thợ dệt tên Nghèo, làm công nhân trên tỉnh, một ngày đạp máy 12h, đã 4 năm nay cô chỉ may cái túi vào áo. Vật giá leo thang, tiền lương vẫn thế, khó sống quá, cô rủ chị em đình công đòi tăng lương, chủ bảo 4 năm cô cũng chỉ làm được từng ấy việc, sao tôi phải tăng lương?

Một cô thợ may khác tên Giàu, làm cùng khâu với cô Nghèo. Giàu làm được 3 tháng biết việc rồi là xin sang tổ khác, cứ thế 2 năm sau đã thạo làm hết các khâu. Chủ đưa cô lên làm trưởng ca, lo chỉ bảo đôn đốc chị em trong xưởng.

Cuối năm rồi Giàu xin nghỉ về quê 3 tháng, dạy chị em trong làng xỏ kim may áo, vay tiền mua máy rồi lên tỉnh nói với chủ “chị giao áo cho em may, thợ em ở nhà không phải ăn cơm ở trọ nên em giao hàng giá rẻ hơn cho chị”. Còn Nghèo đâu biết vì có những người như Giàu mà Nghèo chả được tăng lương.

Chuyện anh họa sĩ

Một anh họa sĩ tên Nghèo, làm công ở xưởng chép tranh. Nghèo khéo tay vẽ đẹp, tranh của danh họa nào vẽ cũng giống một chín một mười. Nhưng đã sáu năm rồi, Nghèo vẫn cứ ... chép tranh.

Còn anh họa sĩ tên Giàu, chép tranh chả đẹp bằng Nghèo, chủ bán không được nên cho nghỉ việc. Giàu ngẫm tranh chép cũng là đồ giả mà lại đắt, chỉ bọn trọc phú mới mua. Giàu phóng tranh thành ảnh, lồng khung sang trọng rồi bán giá chỉ bằng 1/4 tranh của ông chủ nơi Nghèo làm việc. Thấy Giàu phất nhanh Nghèo hỏi cách nào, Giàu bảo “tại tớ bán khung mà người thì lại mua tranh”.

Ngẫm ở đời người ta thường hỏi “Làm giàu thế nào?” chứ ít ai chịu hỏi “Vì sao tôi nghèo?”
 
Vừa đọc bài này trên trang vnexpress.net tưởng tác giả là ai hoá ra tác giả là đây!
 
Nhà mình còn có cả nhà văn nữa.Hic
Nhân tiện cũng góp vui với các chú.Chuyện rằng:
Có 1 hội chơi PDA nghe nói cũng máu me lắm,có con máy nào mới ra là ngấp nga ngấp nghến rồi tìm cách thủ tiền của vợ đi mua:D.,.Trong đó có 1 anh tên là Hộ nghèo (mới đc tổ dân phố đặt tên) chơi từ Atom,Touch,Defy,Sen...nhớ đâu con Defy mua 8 củ chơi 1 thời gian bán được những 3 củ rưỡi :((.Thỉnh thoảng lại Nikon,Canon...rồi suốt ngày chỉ nghĩ sao có dịp là tụ tập anh em offline rượu chè thăm thú vãn cảnh , rồi câu cá, rồi....=D>.Và tổ dân phố....Hic hic...
Có 1 anh giáo nọ tên là Chưa giàu (gia cát dự thôi nhé :)) )trong nhà có đâu mười mấy con PDA kể từ S60,Winmo, ICS, Android....nhiều người hỏi mua nhưng ko bán, chỉ cười mà rằng:"Em để sưu tập" cho máu =D>.Rồi thì DSLR,LCD,vài dàn Karaoke để các phòng luân phiên hát cho khỏi phải đi lại;rồi cũng khoái món đàn đúm tụ tập....
Có anh chàng tay ngang,xuất thân bên nông nghiệp rồi giời xui đất khiến sao đó đi mua em 6 béo với giá quy ra vàng lúc đó khoảng 3 chỉ.Thế rồi bị nghiện Smartphone và kể từ đó...
Con đường đến với sì mát phôn của anh thật ngẫu nhiên như cái duyên của anh với nó. Em "6 béo" lúc đầu anh nâng niu gìn giữ nhưng vì số phận "một đời ta muôn vàn đời nó" nên cuối cùng em "6 béo" cũng phải dứt áo ra đi để em sony P9 rồi Samsung i8000 và rồi đến đỉnh cao của công nghệ giải trí là HTC Evo 3D..... và còn nhiều em khác sau này sẽ được anh để ý nữa. Tuy nhiên thời gian, vâng thời gian là cái quý giá nhưng cũng là cái tệ bạc. Sau nhiều năm nhiệt tình gắn bó đến nay tuổi anh cũng chạc tứ tuần, với nhiều lo toan trong cuộc sống tình yêu giành cho PDA của anh vẫn còn, thậm trí còn cao hơn trước nhưng sức của anh thì đã yếu. Mặt khác còn nhiều lý do khách quan khác nữa nên nhiều khi muốn gặp anh em mà lực bất tòng tâm.
Hài...za....................
Có...
Có....
Còn 1 anh thì cũng chơi SM nhưng anh nghĩ:Tại sao mình phải đi sữa chữa ở quán tốn kém như vậy,thế rồi anh quyết định mở cửa hàng sửa chữa điện thoại di động ở 1 con phố sầm uất của Thành Đông.Anh nhập hàng mới,hàng xách tay,hàng các loại về sửa chữa cài đặt sao đó mà giá trị của con máy được nâng lên thấy rõ.Và cứ thế...cứ thế.Nge nói Tổ dân phố ở đó...=D>
Ngẫm ở đời người ta thường hỏi “Làm giàu thế nào?” chứ ít ai chịu hỏi “Vì sao tôi nghèo
=))
Văn cộc tý,ace thông cảm nhé :))
 
Last edited by a moderator:
Nhà mình còn có cả nhà văn nữa.Hic
Nhân tiện cũng góp vui với các chú.Chuyện rằng:
Có 1 hội chơi PDA nghe nói cũng máu me lắm,có con máy nào mới ra là ngấp nga ngấp nghến rồi tìm cách thủ tiền của vợ đi mua:D.,.Trong đó có 1 anh tên là Hộ nghèo (mới đc tổ dân phố đặt tên) chơi từ Atom,Touch,Defy,Sen...nhớ đâu con Defy mua 8 củ chơi 1 thời gian bán được những 3 củ rưỡi :((.Thỉnh thoảng lại Nikon,Canon...rồi suốt ngày chỉ nghĩ sao có dịp là tụ tập anh em offline rượu chè thăm thú vãn cảnh , rồi câu cá, rồi....=D>.Và tổ dân phố....Hic hic...
Có 1 anh giáo nọ tên là Chưa giàu (gia cát dự thôi nhé :)) )trong nhà có đâu mười mấy con PDA kể từ S60,Winmo, ICS, Android....nhiều người hỏi mua nhưng ko bán, chỉ cười mà rằng:"Em để sưu tập" cho máu =D>.Rồi thì DSLR,LCD,vài dàn Karaoke để các phòng luân phiên hát cho khỏi phải đi lại;rồi cũng khoái món đàn đúm tụ tập....
Có anh chàng tay ngang,xuất thân bên nông nghiệp rồi giời xui đất khiến sao đó đi mua em 6 béo với giá quy ra vàng lúc đó khoảng 3 chỉ.Thế rồi bị nghiện Smartphone và kể từ đó...
Con đường đến với sì mát phôn của anh thật ngẫu nhiên như cái duyên của anh với nó. Em "6 béo" lúc đầu anh nâng niu gìn giữ nhưng vì số phận "một đời ta muôn vàn đời nó" nên cuối cùng em "6 béo" cũng phải dứt áo ra đi để em sony P9 rồi Samsung i8000 và rồi đến đỉnh cao của công nghệ giải trí là HTC Evo 3D..... và còn nhiều em khác sau này sẽ được anh để ý nữa. Tuy nhiên thời gian, vâng thời gian là cái quý giá nhưng cũng là cái tệ bạc. Sau nhiều năm nhiệt tình gắn bó đến nay tuổi anh cũng chạc tứ tuần, với nhiều lo toan trong cuộc sống tình yêu giành cho PDA của anh vẫn còn, thậm trí còn cao hơn trước nhưng sức của anh thì đã yếu. Mặt khác còn nhiều lý do khách quan khác nữa nên nhiều khi muốn gặp anh em mà lực bất tòng tâm.
Hài...za....................
Có...
Có....
Còn 1 anh thì cũng chơi SM nhưng anh nghĩ:Tại sao mình phải đi sữa chữa ở quán tốn kém như vậy,thế rồi anh quyết định mở cửa hàng sửa chữa điện thoại di động ở 1 con phố sầm uất của Thành Đông.Anh nhập hàng mới,hàng xách tay,hàng các loại về sửa chữa cài đặt sao đó mà giá trị của con máy được nâng lên thấy rõ.Và cứ thế...cứ thế.Nge nói Tổ dân phố ở đó...=D>
Ngẫm ở đời người ta thường hỏi “Làm giàu thế nào?” chứ ít ai chịu hỏi “Vì sao tôi nghèo
=))
Văn cộc tý,ace thông cảm nhé :))
Đây mới là "ĐẠI VĂN XÀO" đây này!
Ngày trước trong CLB ta thấy có nhà chiêm tinh học, giờ lại thấy các nhà văn, chứng tỏ CLB ta còn nhiều tài năng chưa được khai quật. Đọc câu chuyện của bác ghe thấy thật như đời thường đấy. Cái giọng văn đểu đểu theo kiểu đả kích nhưng sướng cái là nghe nó thật cái lòng.
Xin phép bác cho em bổ sung tí chút còn thiếu vào nội dung câu chuyện.

Hiện tại có 6 người xem chủ đề này (2 thành viên và 4 khách)
khong_co_ai,
thangbb
 
Chỉnh sửa cuối:
Back
Top