• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

Đồng dao cho người lớn
(Nguyễn Trọng Tạo)


Có cánh đồng chết vẫn xanh trong tôi
Có con người sống mà như qua đời
Có câu trả lời biến thành câu hỏi
Có kẻ ngoại tình ngỡ là tiệc cưới

Có cha có mẹ có kẻ mồ côi
Có ông trăng tròn nào phải mâm xôi

Có cả đất trời mà không nhà ở
Có vui nho nhỏ mà buồn mênh mông

Mà thuyền vẫn sông mà xanh vẫn cỏ
Mà đời vẫn say mà hồn vẫn gió

Có thương có nhớ có khóc có cười
Có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi​
 
Còn Chơi
Tản Đà

Ai đã hay đâu tớ chán đời,
Ðời chưa chán tớ, tớ còn chơi.
Chơi cho thật chán, cho đời chán,
Ðời chán nhau rồi, tớ sẽ thôi.

Nói thế, can gì tớ đã thôi,
Ðời đương có tớ, tớ còn chơi.
Người ta chơi đã già đời cả,
Như tớ năm nay mới nửa đời.

Nửa đời chính độ tớ đương chơi,
Chơi muốn như sao thật sướng đời.
Người đời ai có chơi như tớ,
Chơi cứ bằng văn mãi chửa thôi.

Chơi văn sướng đến thế thì thôi,
Một mảnh trăng non chiếu cõi đời.
Văn vận nước nhà đương buổi mới,
Như trăng mới mọc, tớ còn chơi.

Làng văn chỉ thiếu khách đua chơi,
Dan díu, ai như tớ với đời.
Tớ đã với đời dan díu mãi,
Muốn thôi, đời cũng chửa cho thôi.

Ðời đương dang díu, chửa cho thôi,
Tớ dám xa xôi để phụ đời.
Vắng tớ bấy lâu, đời nhớ tớ,
Nhớ đời, nên tớ vội ra chơi.

Tớ hãy chơi cho qúa nửa đời,
Ðời chưa quá nửa, tớ chưa thôi.
Tớ thôi, tớ nghĩ buồn cho tớ,
Buồn cả cho đời vắng bạn chơi.

Nào những ai đâu, bạn của đời?
Sao mà bỏ vắng, ít ra chơi?
Chớ ai chờ mãi, ai đâu tá?
Hay ngán cho đời chẳng muốn chơi?

Nếu tớ như ai: cũng ngán đời,
Ðời thêm vắng bạn, lấy ai chơi?
Cuộc đời tớ nghĩ chưa nên ngán,
Nếu ngán thời xưa tớ đã thôi.

Tớ nhớ năm xưa nửa ngán đời,
Nghĩ đi, nghĩ lại, lại ra chơi.
Mê chơi cho tới thành dan díu,
Ðời dẫu cho thôi, tớ chẳng thôi.

Nghĩ tớ bao nhiêu, lại nghĩ đời,
Nghĩ đời như thế, dám nào thôi.
Còn đời, còn tớ, còn chơi mãi,
Chơi mãi cho đời có bạc chơi.

Tớ muốn chơi cho thật mãn đời,
Ðời chưa thật mãn; tớ chưa thôi.
Chẳng hay đời tớ lâu hay chóng!
Dù chóng hay lâu, tớ hãy chơi.

Trăm năm, tớ độ thế mà thôi,
Ức, triệu, nghìn năm chửa hết đời.
Chắc có một phen đời khóc tớ.
Ðời chưa khóc tớ, tớ còn chơi.

Trăm năm còn độ bấy nhiêu thôi,
Ngoài cuộc trăm năm, tớ dặn đời.
Ức, triệu, nghìn năm đời nhớ tớ.
Tớ thôi, tớ cũng hãy cùng chơi.

Bút đã thôi rồi, lại chửa thôi,
Viết thêm câu nữa, hỏi đời chơi:
"Lộng hoàn"này điệu từ đâu tới?
Họa được hay không? Tớ đố đời.​
 
Trăng



Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá
ánh sáng tuôn đầy các lối đi
Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ...
Im lìm, không dám nói năng chi.

Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng
Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang,
Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá
Và làm sai lỡ nhịp trăng đang.

Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh,
Cho gió du dương điệu múa cành:
Cho gió đượm buồn, thôi náo động
Linh hồn yểu điệu của đêm thanh.

Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ,
Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ.
Trăng sáng, trăng xa, trăng rộng quá!
Hai người, nhưng chẳng bớt bơ vơ.​
 
Ngập Ngừng


Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Ðể lòng buồn tôi dạo khắp trong sân,
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần...
Tôi nói khẽ: Gớm, làm sao nhớ thế?

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Em tôi ơi! tình có nghĩa gì đâu?
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa.

Hoa bướm ngập ngừng cỏ cây lần lữa,
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!

Tôi sẽ trách - cố nhiên! - nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về,
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề,
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở.

Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ,
Cho nghìn sau... lơ lửng... với nghìn xưa...​
 
Gửi Phương Xa

Người đẹp còn đây nhà đầy bông
Người đẹp đi rồi giường bỏ không
Giường không, đệm cuốn, nào ai ngủ,
Nay đã ba năm hương còn xông.
 
Yêu nhau sao

Yêu nhau sao mà điên giận làm sao
Cuộc sống chung thành nơi đày ải
Trong cách biệt lại nhớ về nhức nhối
Dể chi người hiểu được vì sao?​
 
Chẳng dại gì em ước nó bằng vàng
Trái tim em anh đã từng biết đấy
Anh là người coi thường của cải
Nên nếu cần anh bán nó đi ngay

Em cũng không mong nó giống mặt trời
Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống
Lại mình anh với đêm dài câm lặng
Mà lòng anh xa cách với lòng em

Em trở về đúng nghĩa trái tim
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của yêu tin

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc động qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu

Mùa thu nay sao bão mưa nhiều
Những cửa sổ con tàu chẳng đóng
Di đồng hoang và đại ngàn tối sẫm
Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh

Em lo âu trước xa tắp đường mình
Trái tim đập những điều không thể nói
Trái tim đập cồn cào cơn đói
Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt, đời thường ai chẳng có
Vẫn ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh có khi chết đi rồi​
 
Tương tư

Thôn Ðoài ngồi nhớ thôn Ðông
Một người chín nhớ mười mong một người.
Gió mưa là bệnh của giời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng
Hai thôn chung lại một làng
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?
Ngày qua ngày lại qua ngày
Lá xanh nhuộm đỏ thành cây lá vàng
Bảo rằng cách trở đò giang
Không sang là chẳng đường sang đã đành
Nhưng đây cách một đầu đình
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi?
Tương tư thức mấy đêm rồi
Biết cho ai, hỏi ai người biết cho.
Bao giờ bến mới gặp đò
Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau?

Nhà em có một giàn giầu
Nhà anh có một hàng cau liên phòng.
Thôn Ðoài thì nhớ thôn Ðông
Cau thôn Ðoài nhớ giầu không thôn nào?​
 
Chờ nhau


Láng giềng đã đỏ đèn đâu?
Chờ em chừng giập miếng giầu em sang
Ðôi ta cùng ở một làng
Cùng đi một ngõ vội vàng chi anh?
Em nghe họ nói mong manh
Hình như họ biết... chúng mình với nhau

Ai làm cả gió đắt cau
Mấy hôm sương muối cho giầu đổ non?​
 

Bẽn Lẽn



Trăng nằm sóng soãi trên cành liễu
Ðợi gió đông về để lả lơi
Hoa lá ngây tình không muốn động
Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi.

Trong khóm vi vu dào dạt mãi
Tiếng lòng ai nói? Sao im đi?
Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm
Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe.

Vo tình để gió hôn lên má
Bẽn lẽn làm sao, lúc nửa đêm
Em sợ lang quân em biết được
Nghi ngờ đến cái tiết trinh em​
 
Sắc lá phong rực vàng lên lần cuối
Trái mùa thu chín vội trước khi xa.
Như ngọn lửa bùng lên rực rỡ
Ánh hoàng hôn rực cháy trước hiên nhà

Cũng có thể mùa thu chưa hết
Vẫn còn đang lưu luyến khách đi qua
Cũng có thể là tôi đến chậm
Thấy màu mây rừng lá tưởng còn thu.

Xuân Quỳnh​
 
Ngày mai, em sẽ ở đâu?
Em đã đi
Đi nhiều lắm-
Gần hết tuổi hai mươi ngơ ngác…
Hôm qua, em ở bên dòng sông
Ngửa cổ lên trời và hát,
Những lời ca không đầu không cuối
Câu nào cũng có anh!
Hôm qua, em lầm lụi- ăn năn,
Rưng rức mùa thu cùng khóc
Hôm qua, hôm qua…
Đầy ắp những ngày khó nhọc,
Con đường nào cũng đến phía không anh.
Hôm nay em ở bên vực sâu,
Phía trước là hư không,
Phía sau là kỷ niệm-
Cái nào đáng sợ hơn em không biết nữa.
Cạn mùa đông rồi tàn mùa hạ,
Đi đầu non cuối bể,
Mà không sao qua nổi trái tim mình!
Mà không sao thoát khỏi một ánh nhìn,
Em vùng vẫy giữa bốn bề chờ đợi,
Tuổi xuân đi qua rất vội
Tóc rơi
Lá rơi
Bàn chân mỏi
Em già nua trong ngày tháng xuân thì
Ngày mai em sẽ ở đâu
Em đi đi, đi nhiều lắm
Mỗi bước chân là một lần mất mát
Buồn phiền nào cũng cất giấu trong tim!
…Một hôm nào về lại bên hiên
Không có ai đứng đợi.
Ngày quạnh quẽ ru một làn gió mỏi
Ngủ vùi trong nhớ nhau…​
 

SẼ


Xuân Quỳnh

Tự nhủ với lòng: mình phải bắt đầu quên
cứ coi người như người dưng qua ngõ
cứ thanh thản như chưa từng gặp gỡ
mà sao dạ cứ không yên...
Mình sẽ quên,ừ thì mình sẽ quên
mảnh trăng mỏng treo nghiêng trời cuối hạ
kỷ niệm xưa hoá thành cơn gió lạ
mình sẽ thả bay đi.....

Chẳng quên thì lưu luyến làm chi
chiều qua cả chiều nay người không tới
người,có lẽ không ngờ mình đã đợi
cũng như mình chẳng tin mình đã buồn..

Sẽ chẳng bận lòng nếu mình có thể quên
sẽ chẳng băn khoăn chẳng thèm giận dỗi
sẽ chẳng nhớ mong cũng chăng thèm chờ đợi
đã nhủ rồi ...mình sẽ bắt đầu quên!
 
Phải nói

Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ?
"Anh tham lam, anh đòi hỏi quá nhiều.
Anh biết rồi, em đã nói em yêu ;
Sao vẫn nhắc một lời đã cũ?"

- Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ,
Nếu em yêu mà chỉ để trong lòng
Không tỏ hay, yêu mến cũng là không,
Và sắc đẹp chỉ làm bằng cẩm thạch.

Anh thèm muốn vô biên và tuyệt đích
Em biết không? Anh tìm kiếm em hoài.
Sự thật ngày nay không thật đến ngày mai...
Thì ân ái có bao giờ lại cũ?

Yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ,
Phải nói yêu trăm bận đến nghìn lần;
Phải mặn nồng cho mãi mãi đem xuân,
Ðem chim bướm thả trong vườn tình ái.

Em phải nói, phải nói, và phải nói:
Bằng lời riêng nơi cuối mắt đầu mày,
Bằng nét vui, bằng vẻ thẹn, chiều say,
Bằng đầu ngả, bằng miệng cười, tay riết,

Bằng im lặng, bằng chi anh có biết!
Cốt nhất là em chớ lạnh như đông
Chớ thản nhiên bên một kẻ cháy lòng
Chớ yên ổn như mặt hồ nước ngủ,


Yêu tha thiết, thế vẫn còn chưa đủ.​
 
Xa cách

Có một bận em ngồi xa anh quá
Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn,
Em xích gần hơn một chút anh hờn,
Em ngoan ngoãn xích gần hơn chút nữa.

Anh sắp giận, em mỉm cười, vội vã
Ðến kề anh, và mơn trớn: "Em đây"
Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay.
Vì anh nghĩ, thế vẫn còn xa lắm.

Ðôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm!
Ôi trời xa, vừng trán của người yêu!
Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều
Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng.
Dầu tin tưởng: Chung một đời, một mộng,
Em là em; anh vẫn cứ là anh.
Có thể nào qua Vạn Lí trường thành
Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.
Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất,
Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em.
- Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm,
Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ.
Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió,
Anh muốn vào dò xét giấc em mơ,
Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ,
Cũng như em giấu những điều quá thực...

Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực!
Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài!
Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai!
Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt!
Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt
Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng;
Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng:
"Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!"​
 
Biển

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê

Bờ đẹp đẽ cát vàng
- Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng ...

Anh xin làm biển biếc
Hôn mãi cát vàng êm
Hôn thật khẽ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi

Ðã hôn rồi hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Ðến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...

Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm.

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Ðể hát mãi bên gành
Mối tình chung không hết

Ðể những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi​
 
Mùa thu tiễn em

Em đi, trăng sắp độ tròn
Mùa thu quá nửa, lá giòn khua cây
Tiễn em trong cảnh thu này
Lòng ta muôn tiếng, sao đầy lặng im?
Ta về. Giữa khoảng trời đêm
Vành trăng như thể mắt em soi đường.
 
Yêu

Ta đi thơ thẩn bên vườn mộng,
Em nấp sau hoa khúch khích cười,
Ngừng bước ta còn đương bỡ ngỡ,
Lẳng lơ em ngắt đóa hồng tươi ...

Em ném cho lòng ta đón lấy,
Bông hoa phong kín ý yêu đương.
Hay đâu hoa giấu mầm gai sắc
Sướt cạnh lòng ta mấy vết thương.

Yêu em từ đó ta phơi phới,
Sống ở trong nguồn thú đắm say,
Nhưng cũng sống trong đau khổ nữa.
Miệng cười trong lúc nhắm chua cay.​
 
Có hai người vừa chợt bước... qua em ...
Em trố mắt nhìn theo ??? Vì sao em chẵng biết !
Chắc tại có... một chút gì thân thiết,
Nhìn phía sau... em trông thấy giống giống anh !!!

Nhưng người ta đi - không phải một mình !
Kế bên đấy, là một cô gái trẻ,
Trên bờ vai, mái tóc màu hạt dẽ...
Đẹp tuyệt vời !!! (Khi em tự so sánh với em !)

Em cầu mong : Người đó không phải là anh !
Nên vẫn cứ nhìn theo.... với cái nhìn mút mắt !!!
Đến độ chừng, người ta đã rẽ vào ngỏ ngoặt,
Hồn thẫn thờ !!! Chả biết ... đó là ai !!! ???​
 
Nghe này anh hỏi một câu
Một câu nghiêm chỉnh từ đầu đến đuôi
Một câu " Trộm " nghĩ từ lâu
Bắt nguồn từ lúc nụ cười của em
Một câu thật rất dịu êm
Mượt mà như tóc rủ trên vai người
Một câu em cấm được cười
Cho rằng ngờ nghệch , dở hơi hoặc là ...
Một câu " Hơi bị " thật thà
Như một với một thành ra ... chúng mình

Một câu đừng bảo linh tinh !
Đừng quay lưng nhé kẻo tim " nó " buồn
Một câu chở dại , chở khôn
Chở thương , chở nhớ , chở buồn , chở vui ..

Nghe đây anh sắp sửa rồi .
Nói ngay , sẽ nói , mà thôi ... từ từ ....​
 
Back
Top