• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

1001 CÂU CHUYỆN CẢM ĐỘNG!!!

Status
Không mở trả lời sau này.
TÀI SẢN LỚN NHẤT

Chúng ta được sinh ra với đôi mắt ở phía trước bởi vì không phải lúc nào chúng ta cũng cần ngoái lại phía sau nhưng lại luôn phải nhìn về phía trước.

Chúng ta được sinh ra với đôi tai, một bên phải và một bên trái , để có thể nghe từ hai phía ,để ghi nhận cả những lời khen ngợi lẫn phê bình, để có thể cân nhắc điều gì là đúng.

Chúng ta được sinh ra với bộ não được giấu kín trong hộp sọ là để giúp chúng ta dù nghèo khó đến đâu thì vẫn còn một tài sản. Bởi vì, không ai có thể đánh cắp những gì bên trong bộ não của bạn-vốn chứa đựng nhiều của cải hơn bạn nghĩ.

Chúng ta được sinh ra với hai mắt, hai tai, nhưng chỉ có một cái miệng vì miệng lưỡi là một thứ vũ khí sắc bén, lợi hại khôn luờng. Lời nói có thể làm tổn thương, thậm chí có thể giết hại người khác. Vì thế, hãy nhớ lời ông bà ta thường dặn: "Nói ít lại, nghe và nhìn nhiều hơn".

Chúng ta được sinh ra với một trái tim nằm sâu bên trong lồng ngực là để nhắc nhở chúng ta cần cảm nhận và thể hiện tình yêu của mình một cách sâu sắc và chân thành nhất.
 
CÓ KHI NÀO.... BẠN TỰ HỎI.....

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không có một người bạn nào cả?” trong khi bạn lại không chịu mở rộng trái tim để bạn bè có thể đến với bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình lại luôn luôn nếm mùi thất bại?” trong khi bạn vẫn chưa dốc hết toàn bộ sức lực trong mọi công việc để tiến tới thành công.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mọi người lại đối xử với mình tệ như vậy?” trong khi bạn vẫn chưa chắc là mình đã đối xử thật tốt với mọi người xung quanh.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không được như mọi người?” trong khi bạn đâu hề biết rằng có hàng triệu người đang ao ước có được cuộc sống như bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình không có được hạnh phúc?” trong khi bạn vẫn mải mê theo đuổi hạnh phúc ở đâu xa xôi nên không kịp nhận ra chúng đang hiện diện ngay bên cạnh, thậm chí ngay trước mắt bạn.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao cuộc sống của mình lại nhàm chán đến thế?” trong khi bạn vẫn chưa nỗ lực tìm ra mục tiêu đích thực của đời mình để theo đuổi.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình vẫn chưa tìm được một tình yêu mới?” trong khi bạn vẫn cứ mãi ngồi đó với những hoài niệm về người yêu cũ.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình chẳng nhận được gì từ cuộc sống?” trong khi bạn vẫn chưa làm được chút gì để góp phần làm đẹp cho cuộc sống của mình.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao mình lại không thể có được một tình yêu đích thực?” trong khi bạn vẫn chưa dám chắc là mình hiểu rõ khái niệm tình yêu.

Có khi nào bạn tự hỏi: “Tại sao chẳng ai hiểu mình cả?” trong khi bạn luôn che giấu cảm xúc và chẳng bao giờ cho người xung quanh cơ hội để có thể lắng nghe.

Có khi nào…

...Cuộc sống không hề làm khó bạn mà chính bạn đã tự làm khó mình bằng cách đặt ra những câu hỏi đại loại như: “Tại sao lại thế này?... Tại sao lại thế kia?...”. Không ai có thể trả lời giúp bạn mà chính bạn phải tự đi tìm lời giải đáp cho mình. Hãy luôn nghĩ về người khác trước khi nghĩ đến bản thân, chắc chắn lúc đó bạn sẽ hài lòng với câu trả lời của chính mình. Và đừng quên luôn đặt câu hỏi: “Mình đã làm được gì?” trước khi tự hỏi: “Mình đã nhận được gì?” nhé! Tôi tin là bạn sẽ thành công!
 
MỘT GIÂY
1 giây không nhiều nhưng cũng không ít đâu.1 giây không làm được gì nhưng có thể làm được tất cả.

Ngồi giữa những trưa mùa hè nắng nóng, 1 giây đối với bạn chẳng là gì!

Ngồi giữa phòng thi đầy áp lực. 1 giây quý giá hơn vàng!

Ở cuôc vui thâu đêm, 1 giây trôi tuột vào quên lãng.

Ở khoảnh khắc chia tay, 1 giây ghi sâu vào kí ức.

Những con người khoẻ mạnh, 1 giây chỉ thoáng qua.

Những bệnh nhân nan y, 1 giây là sự sống.

Trên đường đua, 1 giây quyết định kẻ thắng người thua. Bao tháng ngày trui rèn, 1 giây nói lên tất cả.

1 giây là thời gian, mà thời gian là vòng xoay bất tận, 1 giây của hôm nay không như 1 giây của hôm qua và càng không giống 1 giây của ngày mai.Hãy sống để không bao giời phải hối tiếc dù chỉ 1 giây ngắn ngủi. Có thể chỉ 1 giây sẽ thay đổi cuôc đời người.
 
Khi ta yêu

Khi người ấy đang có mặt ở đây mà bạn giả vờ thờ ơ rồi khi người ấy vắng
mặt, bạn lại bắt đầu đi tìm kiếm.
Lúc đó, bạn đã yêu...
Mặc dù xung quanh bạn có nhiều người luôn khiến cho bạn cười nhưng ánh
mắt và sự chú ý của bạn chỉ luôn hướng về người ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...

Mặc dù người ấy đã gọi điện về thông báo rằng máy bay hạ cánh an toàn
nhưng không ai trả lời điện thoại. Bạn vẫn luôn chờ đợi cuộc gọi ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...

Bạn luôn thích thú với một email ngắn ngủn từ người ấy mà lờ đi những
email thật dài của nhiều người khác.
Lúc đó, bạn đã yêu...

Khi bạn thấy mình không thể xóa đi tất cả những mẩu tin trong Inbox hay
trong Send Items chỉ bởi vì một email từ người ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...


Khi bạn có một cặp vé đi xem phim. Điều đầu tiên bạn nghĩ đến là sẽ cùng đi
với người ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...

Bạn luôn tự nhủ rằng "người ấy chỉ là bạn thôi" nhưng bạn nhận ra mình
không tránh khỏi sự thu hút của người ấy.
Lúc đó, bạn đã yêu...

Khi bạn đọc những dòng chữ này, nếu ai có ai đó xuất hiện trong đầu bạn.
Lúc đó, bạn đã yêu... và đã yêu người ấy...
 
Búp bê khoai tây

Năm đó, chúng tôi sống trong một ngôi nhà cũ kỹ và sơ sài. Tôi có hai anh trai, hai em gái và một em trai. Trước Tết, cả ba chị em gái chúng tôi đã quấy mẹ hàng tuần, xin được mua quà là búp bê. Sáng mùng một Tết, ba chị em gái chạy vào phòng mẹ rất sớm:
- Chúc mừng năm mới! - Mẹ nói nhẹ nhàng để tránh đứa em bé đang ngủ phải tỉnh dậy.

- Chúc mừng năm mới! - Chúng tôi trèo lên giường mẹ.

Mẹ bảo:

- Mẹ biết các con thích búp bê, và mẹ không có loại búp bê các con thích, nhưng mẹ làm cho các con mấy con búp bê đây.

Chúng tôi nín thở ngồi nhìn mẹ xuống giường, đi ra phía tủ và lấy một cái hộp. Mẹ lôi mấy thứ gì đó từ trong hộp ra. Lúc đầu, tôi không thể nhận ra nó
là cái gì, trừ việc nó mặc một cái váy kẻ đỏ và trắng, lại đội mũ nữa. Mặt nó màu nâu, mắt là hai cái khuy và cái miệng cười được vẽ bằng mực viết.

Hai đứa em tôi im lặng khi tôi kéo váy của con búp bê lên và phát hiện ra nó toàn là khoai tây. Tất nhiên, nó khá xấu, nhưng tôi biết mẹ đã phải cố gắng đến đâu để làm nó. Tôi không thật sự yêu búp bê đó lắm, nhưng tôi thấy rất
yêu mẹ.

Hai đứa em tôi vẫn còn nhỏ, chỉ 3 và 5 tuổi, thì cứ ngạc nhiên. Một đứa chạm tay vào mắt con búp bê, thế là cái mắt đã rơi ra. Chúng thi nhau hỏi:

- Nó là cái gì thế mẹ?

- Làm sao mẹ đính khuy thành mắt nó được?

- ……

- Mẹ xin lỗi - Mẹ bắt đầu khóc và cố đính cái khuy lại chỗ cũ.

- Ơ mẹ không thích nó à?- Em gái bé của tôi hỏi.

Mẹ lau nước mắt và nói:

- Giá như chúng là búp bê thật…

Chúng tôi ôm mấy con búp bê ấy về phòng và đặt chúng lên giường. Nhưng không may, chưa kịp hết Tết thì bọn búp bê khoai tây ấy đã có vấn đề.

- Mẹ ơi! Có cái gì đó mọc lên ở mặt con búp bê của con..

- Mẹ ơi! Con búp bê của con kinh khủng lắm…

Các em tôi thi nhau kêu vào cùng một buổi sáng.

Mẹ bảo búp bê chết rồi và chúng tôi cần phải chôn búp bê ở ngoài vườn. Chúng tôi chôn những con búp bê xấu xí ấy, mặc dù tay chúng tôi cứng đờ
vì lạnh khi chúng tôi đào đất bằng cái thìa. Tôi đào bới qua loa và vùi mấy củ
khoai tây xuống, trong khi hai đứa em tôi thì lại:

- Tại sao chị không hát và cầu nguyện?

- Không chúng chỉ là mấy củ khoai tây thôi - tôi đáp giận dữ và co ro trong cái áo lạnh mỏng dính - Mà chị thì lạnh cóng cả rồi.

- Bọn em sẽ mách mẹ - Chúng gào lên.

Tôi không biết chúng có mách mẹ không, nhưng nếu chúng có mách thì tôi cũng không thấy mẹ nói điều đó với tôi bao giờ.

Vài tháng sau, mẹ tôi mất vì bệnh. Tôi và các em bị gửi đến trại trẻ mồ côi. Tại đó, hai năm sau, tôi nhận được món quà Tết là một con búp bê tóc vàng,
môi hồng với bộ váy đẹp nhất mà tôi từng thấy một con búp bê mặc. Tôi cố hết sức để yêu nó nhưng tôi không thể. Tôi biết đó là loại búp bê mẹ sẽ mua
cho chúng tôi nếu ngày đó mẹ có tiền. Nhưng tôi cảm ơn Chúa vì ngày đó mẹ đã không có. Bởi vì, nếu mẹ không làm những con búp bê khoai tây, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ biết mẹ yêu chúng tôi đến mức nào…
 
Một đôi bạn thân cùng nhau đi du lịch. Trong một lần tranh luận, họ cãi nhau,
một người đã tát người kia. Người bị tát cảm thấy bị xúc phạm, không nói
gì mà chỉ viết lên cát: "Hôm nay người bạn thân của tôi đã tát tôi".

Họ tiếp tục chuyến du lịch đến một vùng hoang vu, người bị tát suýt bị cát vùi, may mắn dược bạn cứu. Tỉnh lại, người đó lại khắc lên đá: "Hôm nay người bạn tốt của tôi đã cứu tôi". Đứng bên cạnh, người bạn hiếu kỳ hỏi: "Tại sao lúc mình tát cậu, cậu lại viết lên cát, bây giờ lại khắc lên đá?"
Người này trả lời: "Khi bị bạn làm tổn thương nên viết vào nơi dễ quên, gió sẽ thổi lấp đi. Ngược lại, nếu được giúp đỡ hãy nên khắc sâu trong đáy lòng. Ơ' nơi đó, bất cứ ngọn gió nào cũng không thể xoá lấp được."

Bạn bè nếu xảy ra va chạm là nhất thời vô tâm, giúp đỡ mới là thật lòng. Hãy quên đi những gì bạn bè đã gây ra, ghi nhớ sự giúp đỡ của họ, chúng ta sẽ thấy trên thế gíơ này toàn là bạn tốt
 
Đứa con của Chúa

Một giáo sư dạy trường dòng cùng vợ đi nghỉ tại Gatlinburg, Tennessee. Buổi sáng nọ, họ tới ăn tại một nhà hàng nhỏ, hy vọng sẽ có một bữa điểm tâm yên tĩnh.

Trong lúc đang chờ phục vụ đồ ăn, họ thấy một người đàn ông tóc bạch kim, dáng vẻ đàng hoàng, đĩnh đạc đi từ bàn nọ sang bàn kia thăm hỏi các khách. Vị giáo sư ngả người về phía vợ: “Tôi hy vọng ông ấy không tới chỗ chúng mình”. Vừa hay lúc đó, người đàn ông bước tới.

“Ông bà là người ở đâu vậy?”, ông thân mật hỏi.

“Chúng tôi là người Oklahoma”, hai người đáp.

“Thật tuyệt vì ông bà đã tới Tennessee này”, người lạ mặt nói. “Ông làm nghề gì?”

“Tôi dạy ở trường dòng”, giáo sư đáp.

“Ồ, tức là ông là người giảng dạy cho các cha đạo về cách thuyết pháp phải không? Nếu vậy thì tôi có một câu chuyện rất hay muốn kể cho ông nghe đây”. Thế là người đàn ông liền kéo ghế và ngồi xuống cạnh bàn của hai vợ chồng giáo sư.

Vị giáo sư rên rỉ trong lòng nhưng vẫn nhã nhặn: “Tuyệt. Đây chính là cái ta cần đây. Một câu chuyện nữa về cha đạo”.

Người lạ bắt đầu: Ông có thấy ngọn núi ở đằng kia không? (ông chỉ tay ra phía cửa sổ nhà hàng). Không xa dưới chân ngọn núi đó có cậu bé là con một bà mẹ không chồng. Cậu bé đã có một tuổi thơ khốn khổ vì đi tới đâu người ta cũng luôn hỏi cậu “Này thằng nhóc, cha mày là ai?”. Dù ở trường, tới cửa hàng rau hay ra hiệu thuốc, người ta cũng luôn hỏi cậu như thế.

Trong giờ giải lao hay ăn trưa ở trường, cậu luôn lẩn tránh bạn bè, cậu cũng tránh luôn cả việc tới các cửa hàng vì câu hỏi đó khiến cậu vô cùng đau đớn. Năm cậu 12 tuổi, có một cha đạo mới chuyển về nhà thờ nơi cậu ở. Trước nay cậu bé vẫn luôn tới nhà thờ muộn và về sớm để tránh không bị hỏi câu hỏi đau đớn ấy.

Nhưng rồi một hôm, vị cha đạo đọc bài kinh tạ ơn kết thúc buổi lễ quá nhanh, cậu bé không kịp ra về trước và buộc phải cùng bước ra với đám đông.

Đúng lúc cậu bước tới cửa sau, vị cha đạo mới vốn không biết gì về hoàn cảnh của cậu đặt tay lên vai hỏi cậu, “Con trai, cha con là ai?”.

Cả nhà thờ chết lặng. Cậu bé cảm thấy như mọi con mắt trong nhà thờ đều đổ dồn vào cậu. Cuối cùng, cho tới lúc này mọi người đều sẽ biết lời đáp cho câu hỏi đó.

Ngay lập tức vị cha đạo mới hiểu ngay ra cảnh ngộ của cậu và bằng nhận thức hết sức sáng rõ, ông nói tiếp, “Chờ đã! Ta biết con là ai rồi! Giờ thì ta đã thấy con giống ai rồi. Con là một người con của Chúa”.

Nói rồi, ông vỗ nhẹ lên vai cậu bé và nói: “Con trai, con đã được thừa hưởng rất nhiều từ Chúa. Hãy đi đi và tự hào về điều đó”.

Đã lâu lắm rồi lần đầu tiên cậu bé mỉm cười và khi bước qua cửa nhà thờ, cậu đã trở thành một con người khác. Cậu không còn lẩn tránh mọi người như trước nữa. Mỗi khi ai đó hỏi cậu, “Cha mày là ai?”, cậu liền bảo họ, “Tôi là con của Chúa”.

Quý ông nhã nhặn đứng dậy và hỏi: “Chuyện đó hay phải không?”. Vị giáo sư đáp đó thật là một câu chuyện thú vị.

Khi chuẩn bị rời đi, người đàn ông nói, “Ông biết không, nếu ông cha đạo mới đó không bảo tôi rằng tôi là một người con của Chúa thì có lẽ tôi đã chẳng bao giờ đạt được điều gì”. Và ông đi khỏi.

Vị giáo sư trường dòng và vợ hết sức ngỡ ngàng. Ông bèn gọi cô phục vụ lại và hỏi: “Cô có biết người đàn ông đó là ai không? Cái ông mà vừa từ bàn của chúng tôi đi ra ấy”.

Cô phục vụ mỉm cười nói: “Tất nhiên là tôi biết chứ! Ở đây ai chẳng biết ông ấy. Đó là ông Ben Hooper, cựu thống đốc bang Tennessee!”
 
Tiếng thì thầm


1.Con đừng lo khi những bước đi đầu tiên còn khiêm tốn. Tất cả những gì tốt đẹp nhất cũng đều bắt đầu từ nhỏ bé. Cây sồi to phát xuất từ một chiếc hạt nhỏ xíu. Từ hạt giống li ti trổ lên những cây cối và bông hoa xinh tươi nhất .Một hạt yêu thương có thể thay đổi nhiều cuộc đời. Niềm tin, có thể làm nảy sinh hết biệc lạ lùng này đến việc lạ lùng kia. Con hãy biết ơn đối với tất cả những gì rất nhỏ bé trong cuộc đời ...
Khi con biết ơn và quý trọng tất cả những điều tốt đẹp trong cuộc đời thì tình yêu tuôn chảy qua con. Hãy mở rộng trái tim mình để cho lòng nhân ái tuôn chảy mãi nhé, dù cuộc sống còn muôn khó khăn bao trùm. Nghĩ đến người khác, sống và cống hiến cho cộng đồng, con không còn chỉ sống cho riêng mình, đời sống của con là để phục vụ, cho tha nhân, cho tình yêu...Quên mình, con sẽ thấy những bất hạnh của riêng mình trở thành vô nghĩa...Lúc đó, con lại tìm được niềm hạnh phúc diệu kỳ mà không điều gì và không ai có thể tước đi được.
Khi con yêu mến, hãy yêu mến hết lòng. Đừng bao giờ sợ thổ lộ tình yêu của con. Tình yêu thực ra không mù quáng, mà nó thấy được cái tốt nhất nơi người mình yêu, và như thế nó làm trồi bật lên cái đẹp nhất.
Hãy biết thông cảm thật nhiều, nhẫn nại thật nhiều và yêu thương thật nhiều, con nhé. Sống giống như con mong người khác đối xử với mình. Nhưng
đừng làm thế vì nghĩ rằng con chỉ có thể làm như thế. Hãy làm như vậy bởi vì con muốn làm như vậy, thật sự từ đáy lòng mình.

2.Con hãy bay bổng như Sơn Ca, xa, xa trên những nơi cao vút và líu lo hát
những lời ngợi ca cuộc sống. Cuộc sống sẽ thật tuyệt vời khi con cùng hòa
nhịp với nó !
Hãy đưa mắt nhìn cái đẹp đang ẩn kín, như màn bạc sau mỗi đám mây đen.
Khi con tập trung vào nó, đám mây cũng sẽ tan đi...Vẻ đẹp rải rác khắp nơi
xung quanh con. Hãy mở mắt và khám phá. Nếu con muốn tìm vẻ đẹp, con sẽ thấy nó. Còn nếu con muốn tìm cái xấu, cái xấu cũng đến ngay. Sự lựa chọn luôn thuộc về con.

3.Con hãy là một cuốn sách mở, trang sách nào cũng sẵn sàng cho mọi người được đọc. Khi không có gì để che giấu, con mới thực sự hoàn toàn tự do và thanh thản. Sống thẳng thắn và thành thật, hãy chia sẻ những gì con đang có trong tim mà không sợ bị ai chê cười. Đơn sơ như một đứa trẻ !

4.Có nhiều sự việc nho nhỏ trong đời sống thường ngày, những khó chịu vụn
vặt, có thể dễ dàng đưa đến bất bình và chia rẽ . Khi con kéo căng một sợi dây thun, hoặc nó sẽ đứt, hoặc nếu bất ngờ con buông nó ra, nó sẽ co mạnh lại và làm con đau. Nhưng nếu con từ từ bình tĩnh, để nó trở về vị trí cũ một cách nhẹ nhàng, nó sẽ không đứt và cũng không làm con đau...Tình thương và sự cảm thông luôn luôn giúp ta san bằng mọi lối đi. Hãy biết tự cười mình, nhất là khi con bắt gặp mình đang trở nên quá nghiêm nghị. Hãy thư giãn để mọi căng thẳng biến tan. Con sẽ làm được nhiều hơn khi thảnh thơi, thoải mái.Con hãy giữ cho tâm điểm sâu thẳm trong lòng mình được bình lặng như mặt hồ, để có thể cảm nhận, phản chiếu sáng suốt cái tốt, phân biệt cái xấu mà không bị méo mó.
Khi một cánh cửa khép lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Cánh cửa mới đó sẽ có nhiều điều kỳ diệu, lạ lùng và những bất ngờ đôi khi còn to lớn hơn nhiều. Mỗi hoàn cảnh đều có cái hay của nó. Đừng bao giờ buồn bực hay mất can đảm khi một cánh cửa khép lại trước mặt con.
Cứ bình tĩnh đón nhận cuộc đời, càng trầm tĩnh bao nhiêu, con lại càng nhận ra những nội lực tiềm ẩn trong mình .

5.Tại sao, trong cuộc đời này, con không phải là người lạc quan, luôn trông đợi cái tốt nhất, tìm kiếm cái tốt nhất và tạo ra cái tốt nhất ? Sự lạc quan dẫn đến mạnh mẽ, còn bi quan dẫn đến yếu hèn và thất bại. Hãy để thần khí chiếu sáng trong con, hãy tạo nên xung quanh con một thế giới đầy vẻ đẹp, hài hòa và bình an.
Khi con có cái nhìn lạc quan vào cuộc sống, con sẽ nâng mọi tâm hồn lên với mình, đem hy vọng và niềm tin đến cho những người con gặp. Lạc quan nảy sinh lạc quan và cứ thế...Con ơi, luôn luôn có niềm hy vọng trong cuộc đời,dù chỉ bắt đầu từ một tia sáng nhỏ.

6.Con được thấy một cái giếng sâu thẳm, đen ngòm. Trên miệng giếng cài cái
xô và một sợi dây thừng. Người ta thả cái xô xuống giếng, và khi nó được đưa lên từ vùng tối tăm đó, nó tràn đầy nước trong ngần và tinh khiết...Con nghe có tiếng thì thầm : " Ở đáy lòng mỗi tâm hồn đều có tính thiện. Con hãy dành thì giờ mà tìm kiếm cho đến khi thấy được nó, rồi hãy làm
cho nó nổi trội lên..."


Câu chuyện này được gửi khi Mĩ đang đánh Iraq, khi buổi bình minh với những người dân Baghdad chỉ đến sau những đợt oanh tạc của những Tomahawk,của những B2, F117A,... mà chủ nhân của nó George “War” Bush và Tony “Witch Blair” đang ở trại David nghỉ ngơi và lo lắng cho đống dầu đang cháy chứ không phải là máu của thường dân Iraq, của binh lính Iraq và cả binh lính Mĩ, Anh đang đổ. Giá mà mỗi người trong chúng ta đều có một “tiếng thì thầm” trong tâm khảm.... giá mà..... cuộc đời sẽ đẹp biết bao – Je t’aime la vie!

(Eileen Caddy)
 
Tâm

_Đồ mù , đi đứng thế hả ?
Nó giật mình , lách vội tay lái vào lề .
_ Có ngày trời gọi đấy , nhãi ranh .
Ông chú mập mạp chạy chiếc A còng chửi với lại . Thật là quá đáng , ông ta là người lớn sao lại nặng lời với người nhỏ như vậy chứ , sao mà thiếu độ lượng thế ? Nhưng thôi , không sao , hôm nay nó đang vui . Mẹ nó đã cho tiền để mua quyển sách Cái Trống Thíêc mà nó vẫn mơ ước , nó đang đi mua sách mà , không thể để chuyện cỏn con ấy làm hỏng tâm trạng được .
Nó lại nhấn nhẹ bàn đạp , thư thả tận hưởng làn gió nhẹ thổi những chiếc là phượng ly ty rơi lả tả xuống con đường . “ Lá phượng rơi cũng đẹp chẳng kém gì hoa anh đào trong sách vẫn tả “ _ nó thầm nghĩ và mỉm cười khoan khoái .
Đèn đỏ kìa . Nó thắng lại sát bên lề , vẫn thả hồn theo những chiếc lá xoay xoay , chợt :
_ Im đi , còn khóc à , tao đánh nát người ra bây giờ , oan lắm đấy hả ?
Nó quay sang hai mẹ con đang dừng ngang xe nó . Người mẹ đang rất tức giận còn cậu bé trai gương mặt tái đi vì sợ còn ướt nước mắt , đang cố dằn tiếng nấc ngước đôi mắt tròn xoe trong trẻo nhưng lúc này đây đầy nỗi hoảng hốt và ấm ức nhìn mẹ nó , rồi nhìn uống hai bàn tay . Có lẽ cậu bé đã nghích ngợm gì đó với cây bút của mình nên hai bàn tay đầy những mực , dây cả ra chiếc áo sơ mi trắng . Nó đưa tay định vỗ nhẹ lên đầu cậu bé thì chiếc xe đột ngột phóng vọt đi , thằng bé bật ngửa cả người ra sau làm nó suýt thét lên . Đèn xanh rồi , nó đứng yên một lúc , chưa hết ngỡ ngàng : “
Người mẹ đó…sao mà….”
Thôi , đi tiếp kẻo tối mất .
Woa , chủ nhật nhà sách đông quá , người ra kẻ vào tấp nập . Nó đang hớn hở dựng xe thì người thanh niên giữ xe đập đánh rầm vào yên sau xe quát :
_ Xe đạp để đằng sau .
Nó tức lộn ruột , định nói câu gì đó thì gã đã quay phắt người vẻ không thèm biết đến ai . Nó chỉ có thể lẩm bẩm “ Đâu cần phải thế “ , rồi đưa chiếc xe
vào đúng chỗ với thân phận của nó . Hôm nay nhiều chuyện bực mình quá .
Vừa lựa sách nó vừa hát nho nhỏ một bài hát ưa thích và nó cảm thấy vui hơn “ Chẳng việc gì phải bực tức thế , để cho mình thoải mái một tý đi nào “ Đọc ké say sưa xong thì cũng phải về thôi , nó cầm quyển sách định mua và ra quầy tính tiền .
_ Hahaha , mày mua thật đấy à ? “ Nghệ thuật làm vợ “ ?
_ Ừ , tao mua tặng mày đấy , đồ quỷ
Hai cô nữ sinh ríu rít vừa nói vừa cười , tay cầm con tượng gốm còn ướt màu nước vung ngang vung dọc
_ Ối ……
cả cái đầu xanh lè và cái váy đỏ rực rỡ của con tượng gốm đóng một cái dấu to tướng thật là tuyệt chiêu lên vai chiếc áo trắng mới tinh của nó . Nó nhìn vết màu rồi nhìn lên hai cô bạn kia bằng con mắt thật sự không giấu được nỗi bực tức , nó quát :
_ NÀY……
nhưng nó chợt khựng lại , rồi không nói tiếng nào , nó cười _ tuy có hơi méo mó_ rồi bước đi . Hai cô bé vẫn chưa hết giật mình nhìn theo nó , cùng quay lại nhìn nhau cười , nụ cười làm sáng cả hai khuôn mặt trẻ thơ , hai cô lại tíu tít trò chuyện . Nó quay nhìn lại và , nụ cười ấy cũng thắp sáng luôn khuôn mặt nó .
 
CÁI KÉN BƯỚM

Một chàng trai nọ tìm thấy một cái kén bướm. Một hôm anh thấy cái kén hé một lỗ nhỏ. Anh ta ngồi hàng giờ nhìn chú bướm nhỏ cố thoát mình khỏi cái lỗ nhỏ xíu. Rồi anh ta thấy mọi việc không tiến triển gì thêm. Hình như chú bướm không thể cố gắng hớn được nữa. Vì thế, anh ta quyết định giúp chú bướm nhỏ. Anh lấy cái kéo rạch cho cái lỗ to thêm.
Chú bướm dễ dàng thoát ra khỏi cái lỗ to hơn. Nhưng thân mình nó sưng phồng lên, đôi cánh thì nhăn nhúm. Cón chàng thanh niên cứ ngồi quan sát cái kén với hy vọng mộtlúc nào đó thân mình chú bướm sẽ xẹp lại và đôi cánh xòe rộng hơn đủ để nâng đỡ thân hình chú.
Nhưng chẳng có gì thay đổi cả! Sự thật là chú bướm đã phài bò loanh quanh suốt quãng đời còn lại với đôi cánh nhăn nhúm và thân hình sưng phồng. Nó chằng bao giờ có thể bay được. Có một điều mà người thanh niên không thể hiểu: cái kén chật chội khiến chú bướm phải nỗ lực mới chui qua được cái lỗ nhỏ xíu kia là quy luật tự nhiên tác động lên đôi cánh và cơ thể của bướm, giúp chú có thể bay ngay khi thoát ra ngoài.
Đôi khi đấu tranh là rất cần thiết trong cuộc sống. Nếu ta quen sống một cuộc đời bình lặng, ta sẽ mất đi sức mạnh tiềm tàng mà bẩm sinh mỗi người đều có. và chẳng bao giờ ta có thể bay được. Vì thế, nếu bạn thấy mình đang phải vượt qua nhiều áp lực và căng thẳng thì hãy tin rằng sau đó bạn sẽ trưởng thành hơn.
 
HÀNH ĐỘNG VÀ Ý ĐỊNH

Mùa đông năm 1990, tôi được mời lên thủ đô để xuất hiện trong một show nói chuyện trên truyền hình. Vào cuối ngày trước ngày thu hình, khi đang chạy xe về khách sạn tôi đã trông thấy một điều...


Nằm ngay tại vỉa hè trên lớp tuyết dày lạnh cóng là một người đàn ông đang ngủ chỉ với một tấm giấy carton đắp trên người. Tôi thật sự xúc động khi nhìn thấy đôi chân trần của ông ta, không giày lẫn vớ.

Lúc đó, tôi đã nghĩ mình nên dừng xe và xuống giúp ông ta nhưng vẫn không chắc lắm về điều mình sắp làm. Thế rồi, đèn giao thông bật tín hiệu xanh, cuộc sống dường như đòi hỏi tôi phải chuyển động. Và tôi đã nhấn ga. Trở về khách sạn, tôi nhanh chóng quên đi người đàn ông bên vệ đường.

Ngày hôm sau, khi đang dùng cà phê chờ đến lượt trong sảnh lớn. Tất cả những nhân vật quan trọng đều rời khỏi sảnh, chỉ còn tôi và người lao công ở lại.

Tôi đã nhìn thấy anh ta lặng lẽ làm công việc hằng ngày của mình trong những ngày tôi ở đó. Anh ta không bao giờ nói gì khác ngoại trừ "Chào buổi sáng" hay "Tôi có thể giúp gì cho ông không, thưa ông?". Anh ta luôn tươi cười với tất cả mọi người. Bắt chuyện với anh ta, tôi đã hỏi anh ta hôm nay anh ta cảm thấy như thế nào. Anh ta trả lời tôi rằng anh vừa mới đạp xe một vòng dưới trời tuyết và lấy làm buồn cho chính mình... cho đến khi anh trông thấy một người đàn ông nằm ngủ ngay góc đường chỉ với một tấm carton làm chăn và chân không giày. Tôi cảm thấy như tắc nghẹn nơi cổ họng khi nghe anh ta thuật lại anh đã vòng xe nhiều lần như thế nào để mua cho người đàn ông khốn khổ kia một đôi giày và một đôi vớ.

Trong khi nghe câu chuyện của người lao công, tôi chợt nhớ lại hình ảnh một bức poster quen thuộc. Bức poster vẽ hình một đứa bé tay cầm một bông hoa đang cố nhón chân đưa nó cho một người lớn kèm lời chú thích: "Một hành động nhỏ vẫn có ý nghĩa hơn những ý định dù là cao cả".

Tôi đã đứng đó và thầm ước gì mình chính là người đã mua giày và vớ cho người đàn ông bên vệ đường, khi người ta gọi tôi vào phòng thu hình.

Khi buổi thu hình kết thúc, tôi đã đi lại con đường ấy để tìm người đàn ông nghèo khổ nhưng ông ấy đã đi khỏi.
 
Anh có giúp tôi ?

Vào năm 1989 tại armenia có một trận động đất lớn(8,2 độ richter) đã san
bằng toàn bộ đất nước và giết hại hơn 30 ngàn người chỉ trong vòng bốn
phút.
Giữa khung cảnh hoảng loạn đó , một người cha vội chạy đến trường học
mà con ông ta theo học ....toà nhà trước kia là trường học nay chỉ còn là
đống gạch vụn ,đổ nát...
Sau cơn sốc , ông nhớ lại lời hứa với con mình:"cho dù chuyện gì xảy ra đi
chăng nữa , cha sẽ luôn ở bên con!"Và nước mắt ông lại trào ra.Bây giờ
nhìn vào đống đổ nát trước đây là trường học thì không còn hi vọng , nhưng
trong đầu ông lại không thể xoá đi lời hứa với con, và ông đã hành động theo
những gì mà trái tim ông mách bảo .
Ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn đưa con đi học mỗi ngày , ông
nhớ rằng phòng học con trrai mình ở phía bên phải của trường .Ông vội chạy
đến đó và bắt đầu đào bới.
Những người cha ,người mẹ khác cũng chạy đến ,và từ khắp nơi vang lên
những tiếng kêu than:"ôi, con trai tôi!","ôi, con gái tôi!" Một số người khác
với lòng tốt cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát , họ nói:
-Đã quá muộn rồi !
-Bọn trẻ đã chết rồi!
-Ông không còn giúp được gì cho chúng nữa đâu!
Với mỗi người , ông chỉ đặt một câu hỏi :"anh có giúp tôi không ?"Và sau
đó , với từng miếng gạch, ông lại tiếp tục đào bới , tìm đứa con mình . Lúc
này , có cả chỉ huy cứu hoả và ông này cũng cố sức đưa ông ra khỏi đống
đổ nát:
- Xung quanh đây đều đang cháy và các toà nhà đang sụp đổ .Ông đang ở
trong vòng nguy hiểm.Chúng tôi sẽ lo mọi việc , ông hãy về nhà đi !
Người đàn ông chỉ hỏi lại :"ông có giúp tôi không ?'
Sau đó là những người cảnh sát, họ cũng cố thuyết phục ông :
-Mọi việc đã kết thúc , ông có hiểu không ?Ông đang gây nguy hiểm cho
chúng tôi đấy , ông hãy về đi ! Đó là việc tốt nhất ông có thể làm lúc này đấy !
Và với cả họ , ông cũng chỉ hỏi ::"các anh có giúp tôi không?"Nhưng một lần
nữa , ông cũng chỉ nhận được sự từ chối!Ông lại tiêp tục một mình vì ông
hiểu rằng ông phải tự mình thực hiện lời hứa với con , dù con ông còn sống
hay đã mất!
Ông đào tiếp...12 giờ ...24 giờ... mảng tường cuối cùng được lật ra , dây
thần kinh ông lúc nay dưồng như đang căng ra , ông đang chờ đợi điều xấu
nhất...ông nghe tiếng con trai mình!Ông gọi lớn tên con :"Armand!" Tim ông
như ngừng đập khi :
- Cha ơi , con đây !
Và với một giọng tự hào , cậu bé bảo:
-Con đã nói với các bạn là đừng sợ vì nếu cha còn sống , cha sẽ cứu con !
Và khi cha đã cứu con thì các bạn cũng sẽ được cứu.Cha đã hứa với con là
dù trường hợp nào cha cũng luôn ở bên con , cha còn nhớ không ?Và cha
đã thực hiện được điều đó!
- Cha luôn ở bên con , con a!Nhưng cha muốn biết ở đó sao rồi?
-Tụi con còn lại 14 trên 33 cha ạ !Tụi con sợ lắm, đói , khát...nhưng bây giờ
tụi con đã có cha ở đây, cha sẽ cứu bọn con , phải không cha?
- Ra đây đi con!
-khoan đã cha !Để các bạn ra trước, con biết rằng cha sẽ không bỏ rơi con.
Có chuyên gì xảy ra con cũng biet rằng cha luôn bên cạnh con .
Một cách tin tưởng , cậu bé nói với cha !
 
Cái gương vùng Matsu-Yama (Truyện cổ Nhật Bản)


Tại vùng núi Matsu-Yama hẻo lánh, tỉnh Echigo, có đôi vợ chồng trẻ sống với
nhau. Họ sinh được một đứa con gái. Hai người rất mực thương con.
Một dạo, người bố lên kinh đô có việc. Khi trở về, anh tặng vợ một cái hộp
bằng gỗ trắng rất nhẵn. Mở hộp ra, chị thấy có một mảnh kim khí tròn; một
mặt thì trắng như bạc khảm, điểm những nét vẽ hình chim và lá; còn mặt kia
thì sáng như thủy tinh. Chị vợ xem, lấy làm thích thú và lạ lùng vì thấy trong
đáy gương có một khuôn mặt xinh đẹp với đôi môi hồng và đôi mắt sáng
như đang mỉm cười với mình.
Anh chồng giải thích cho chị hiểu đó là cái gương. Khuôn mặt người phụ nữ
trong ấy chính là khuôn mặt chị được phản ánh vào. Ở thành thị, mọi người
đều có một cái như thế này, còn ở đây chưa ai trông thấy.
Chị vợ say mê với món quà. Lần đầu tiên được thấy cái gương và cũng là
lần đầu tiên chị thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình. Chị đem ra dùng xong lại
cất ngay nó vào hộp cẩn thận cùng với những thứ quý giá khác.
Mấy năm trôi qua. con gái ngày càng lớn, giống mẹ như đúc. Cô bé rất dễ
yêu, ngoan ngoãn, được mọi người thương mến. Nhớ lại mình đã có lúc
kiêu hãnh vì tự biết có sắc đẹp, người mẹ bèn cất chiếc gương rất kỹ, sợ
rằng con gái soi gương rồi sẽ có ý nghĩ tự kiêu.
Một hôm, người mẹ hiền dịu ấy lâm bệnh nặng. Biết không còn sống được
bao lâu nữa, bà gọi con gái đến gần và dặn dò :
-"Con gái yêu quý của mẹ, khi mẹ từ giã cõi trần này, con hãy hứa với mẹ,
sớm sớm chiều chiều, soi gương này, con sẽ nhìn thấy mẹ và hiểu rằng mẹ
sẽ ở mãi trong đó để phù hộ cho con".
Người mẹ lấy chiếc gương đưa cho con gái. Cô gái hứa vâng lời bà rồi khóc
nức nở.
Từ đó, cô con gái ngoan ngoãn, không bao giờ quên lời trối trăn của mẹ.
Niềm vui nhất của cô là ngắm hình ảnh của mẹ trong gương và nói
rằng : "Mẹ ơi, hôm nay con đã làm được như mẹ mong muốn".
 
Cô gái có một bông hồng

John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng người đang ra khỏi
nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim
đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô
gái với một bông hoa hồng.
13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một cuốn sách ra
khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn sách mà
vì những dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ
mềm mại với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng
suốt. Bên trong bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn, anh tìm ra tên chủ
nhân của hàng chữ, đó là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York.
Sau đó anh viết cho cô gái một bức thư tự giới thiệu mình và mong cô trả
lời, nhưng ngay hôm sau anh đã phải lên tàu ra nước ngoài tham gia cuộc
Chiến tranh Thế giới thứ hai. Trong vòng một năm và một tháng sau đó hai
người dần dần tìm hiểu nhau qua thư từ. Mỗi lá thư là một hạt giống được
gieo vào trái tim nồng cháy. Một mối tình nảy nở. Anh đề nghị cô gái gửi cho
mình một tấm hình nhưng cô từ chối. Cô cho rằng nếu chàng thực lòng thì
diện mạo của cô đâu có quan trọng gì.
Cuối cùng đến ngày anh từ châu Âu trở về, họ hẹn gặp nhau lần đầu tại nhà
ga trung tâm thành phố New York. Cô gái viết: “Anh sẽ nhận ra em là người
có một bông hồng trên ve áo”.
Khi đó, tôi thấy một người con gái bước lại phía tôi, cô ấy có một thân hình
mảnh mai thon thả. Những cuộn tóc vàng loăn xoăn bên vành tai nhỏ nhắn.
Cặp mắt cô ấy xanh như những đoá hoa. Đôi môi và cằm cô ta có nét
cương quyết nhưng rất dịu dàng. Trong chiếc áo vét màu xanh nhạt cô gái
trông như mùa xuân đang tới. Tôi tiến lại phía cô gái và hoàn toàn không để
ý là cô ấy không có bông hồng trên ve áo. Khi tôi bước tới, cô gái nở một nụ
cườđẫịu dàng hấp dẫn trên vành môi và nói nhỏ: “Đi cùng em chứ, chàng
thuỷ thủ?”. Khi ấy gần như không tự chủ được, tôi bước thêm một bước
nữa lại phía cô gái, và đúng lúc ấy tôi nhìn thấy Hollis Maynell với bông hồng
đứng ngay sau cô ấy. Đó là một người phụ nữ đã ngoài 40 tuổi. Bà ta có
mái tóc màu xám bên trong một chiếc mũ đã cũ. Bà ta có một thân hình
nặng nề, đôi chân mập mạp trong đôi giày đế thấp. Khi đó cô gái trong chiếc
áo màu xanh vội vã bước đi. Tôi có cảm giác dường như con người tôi lúc
đó bị chia làm hai, một nửa đang muốn được đi theo cô gái và nửa còn lại
hướng tới người đàn bà mà tâm hồn đã thực sự chinh phục tôi. Và bà ta
đứng đó, khuôn mặt béo tốt với làn da nhợt nhạt nhưng hiền lành và nhạy
cảm. Khi đó bỗng nhiên tôi không còn lưỡng lự nữa. Tay tôi nắm chặt cuốn
sách nhỏ cũ kỹ giống như cuốn sách trong thư viện trước đây để cô gái có
thể nhận ra tôi.
Đây không phải là tình yêu nhưng là một cái gì đó rất đáng quý, một cái gì
đó thậm chí có thể còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà tôi luôn luôn và mãi
mãi biết ơn. Tôi đứng thẳng chào người đàn bà, chìa cuốn sách ra và nói,
mặc dù khi nói tôi cảm thấy giọng mình nghẹn lại vì cay đắng và thất
vọng: “Tôi là trung uý John Blanchard và xin phép được hỏi đây chắc là cô
Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã đến đây gặp tôi hôm nay. Tôi muốn mời
cô dùng cơm tối có được không?”. Người phụ nữ nở một nụ cười bao dung
và trả lời: “Ta không biết việc này như thế nào con trai ạ, nhưng cô gái trẻ
mặc chiếc áo vét màu xanh vừa đi kia đã năn nỉ ta đeo đoá hoa hồng này
trên ve áo. Cô ấy nói nếu anh có mời ta đi ăn tối thì nói rằng cô ấy đang đợi
anh ở nhà hàng lớn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cuộc thử nghiệm
gì đó.”
Người ta chỉ có thể nhận ra bản chất thật sự của trái tim khi phải đối mặt với
những điều không như ý muốn.
 
Ông cụ đã xếp hàng đủ rồi

Một lần mẹ nhờ tôi ra quỹ tiết kiệm để rút tiền.Quỹ rất đông.Tôi nhận
phiếu và xếp vào hàng người dài dằng dặc, và cùng lúc đó tôi thấy một
ông cụ mới vào.Ông cụ ko biết là phải lấy phiếu thứ tự nên bước thẳng đến
chỗ nhân viên ngân hàng, đặt cái túi sách to đùng xuống và hỏi rút
tiền.Cô nhân viên gắt gỏng bảo ông cụ xếp xuống cuối hàng và dẹp cái túi to
cồng kềnh sang một bên.
Ông cụ hỏi cô nhân viên là liệu ông có thể đẻ nhờ cái túi ở ngân hàng,
nhận phiếu, rồi đi mua hàng và sẽ quay lại sau nửa tiếng ko?Cô nhân
viên đáp gọn lỏn:
- Không, ông đi xuống cuối hàng chờ đi!
Ông cụ rất lich sự, nhã nhặn còn cô nhân viên thi ko.
Tôi chạy đến gần ông cụ và bảo ông có thể rút tiền trước tôi.Quá khó
chịu trước sự vô lễ của cô nhân viên trẻ, tôi quay lại hỏi từng người
đang xếp hàng là liệu họ có ngại ko nếu để cho ông cụ rút tiền trước.Mọi
người lần lượt gật đầu.
Nhưng giọng nói mạnh mẽ hỏi mọi người của tôi bỗng trở nên yếu ớt khi
tôi đối diện với một người ở gần cuối hàng.Anh ta rất cao lớn, đeo một
sợi xích vàng ở cổ, trông có vẻ rất"đầu gấu".Thậm chí tôi còn thấy cổ
anh ta có hình xăm nữa...
- Anh ko ngại nếu để cho ông cụ này rút tiền trước chúng ta chứ?-Tôi
hỏi lộ rõ vẻ dè dặt.Chắc trông tôi lúc ấy buồn cười lắm,giọng nói đang
hăng máu thế mà bỗng yếu xìu hẳn đi.
- Ko đâu ko đâu- anh ta nói bằng giọng vang và to-Cứ tự nhiên, cứ tự
nhiên!
Tôi thở ra đánh "phù" một cái.Giọng anh ta thành thật đến mức tôi cảm
thấy mình chợt hoá thành một con bé ngốc nghếch vì đã để bề ngoài của
anh ta làm cho phát hoảng.
Chỉ trong một phút ông cụ đã rút xong tiền của mình và ra về.Chờ một
lúc nữa, đến lượt tôi rút tiền.Khi kiểm tra tài khoản cua tôi cô nhân
viên lẩm bẩm:
-Thật ko hiểu nổi mấy ông bà già bây giờ.Lúc nào họ cũng nghĩ la họ có
thể xông ngay đến quầy rút tiền và phải được phục vụ trước tất cả mọi
người.
Tôi phồng mắt lên và nhìn thẳng vào cô ta:
- Thế cô có nhận ra ông cụ ấy đã 80 tuổi và đi lại rất khó khăn?Ông ấy
đã xếp hàng quá đủ cả cuộc đời mình rồi.Và với những con người biết
kính trọng tuổi tác của ông ấy, thì ông ấy ko bao giờ phải xếp hàng nữa!
- Đúng thế!-Một giọng nói to vang lên ngay sau lưng tôi,làm tôi giật
bắn cả mình- Hoàn toàn đúng!
Tôi quay lại và nhìn thấy người cao lớn lúc nãy.Anh ta nói tiếp:
-Việc lúc nãy là công bằng.Ông cụ đã xếp hàng đủ rồi.Ông ấy đã phải xếp
hàng đủ rồi!
Tôi cười to và giơ tay ra:
-Tôi rất thích thái độ của anh!
Người cao lớn kia bắt tay tôi:
-Tôi cũng thích thái độ của cô, cô bạn trẻ!
Cô nhân viên xám mặt lại.
Tôi thì nhỏ bé còn anh ta thì quá to lớn.Chúng tôi khác nhau ở nhiều
điểm,ít nhất là ngoại hình.Người ngoài hẳn nhìn thấy chúng tôi là một cặp
đôi khập khiễng.Nhưng khi chúng tôi cùng chung một kiểu đập riêng, điều
khó xảy ra nhất cũng có thể xảy ra.
Và tôi rất mong sẽ gặp lại anh ta một lần nữa.
 
Vẫn còn hy vọng


Suốt mùa đông năm đó tôi ở làng Castelmare, một làng gần như hoàn toàn
bị tàn phá ở gần Livourne ( Ý ) và sáng nào tôi cũng gặp bà lão Maria
Bendetti. Nhỏ con, mảnh khảnh, nhăn nheo, bà đi chân không, bận một
chiếc áo đen đã bạc màu, thành hung hung đỏ, đầu quấn một chiếc khăn
quàng đen, lọm khọm, vai mang nặng một cái gùi đan bằng miên liễu (osier).
Mặt bà tóp lại, sạm đen, tiều tụy, ưu tư, mang nhưng nét đau khổ, rầu rĩ,
thất vọng.
Bà bán cá, những loài cá kỳ dị mà không ngon của Địa Trung Hải, dân làng
chỉ sống bằng những con cá đó với ít mì ống. Tôi đã biết làng đó thời còn
thái bình, dân chúng sung sướng và vô tư lự. Bây giờ ở công trường nhỏ xíu
nhà cửa đã sập hết vì bom đạn, chỉ còn một đống gạch vụn, không nghe thấy
tiếng cười, tiếng nhạc như hồi xưa nữa. Không khí phảng phất mùi hương
hoa trúc đào thành thử cảnh tượng thê thảm như một nghĩa địa, làm cho tôi
đau lòng. Nơi đó trước kia thì thích biết bao, bây giờ chết rồi, cảnh tan
hoang hoàn toàn đó thật xót xa, tuyệt vọng.
Hầu hết các thanh niên đã bỏ xứ di nơi khác. Nhưng các ông già bà cả và
trẻ con còn ở lại; họ lầm lùi đi trong cảnh đổ nát như những bóng ma; có
mấy chiếc thuyền và mấy chiếc lưới rách vá víu bậy bạ, họ cực khổ lắm mới
kiếm được miếng ăn, chỉ vừa đủ cho khỏi chết.
Trong số những người ở lại, có bà Maria. Đôi khi bà dắt theo một em gái
mười tuổi, chắc là cháu bà. Gầy ốm, rách rưới, em đi chân không, lon ton
bên cạnh bà, vừa đi vừa rao:
"Cá đây! Cá tươi đây ! "
Như cố làm cho người ta tin rằng cá mới ở dưới nước lên. Tôi nhận xét hai
bà cháu, mà không khỏi buồn rầu, lo ngại cho họ; họ có vẻ cố bám lấy một dĩ
vãng đã qua, qua hẳn rồi Quả là một ảo vọng.
Một buổi sáng, khi họ đi qua công trường tan hoang, tôi hỏi chuyện họ.
Trong chiến tranh họ đã thoát chết khi bị dội bom và bây giờ họ sống trong
cái hầm ở hẻm Eustacia, khu nghèo nhất của làng mà không bị tàn phá. Vì
trong lòng xót xa, đâm ra bi quan, tôi hỏi bà lão :
" Tại sao bà không đi nơi khác ? ở đây còn có tương lai gì nữa đâu?.:. Tàn
phá hết rồi... Hết hẳn rồi " .
Bà lão làm thinh một chút rồi chậm chạp lắc đầu:
" Đây là quê hương của mình. Với lại đâu có hết hẳn " .
Rồi hai bà cháu bước đi, và tôi có cảm tưởng rằng họ vui vẻ nháy mắt với
nhau, ra vẻ hóm hỉnh, biểu đồng tình.
Thấy vậy tôi sinh ra tò mò. Mấy ngày sau, tôi bất giác dò xét xem họ đi đâu,
không cố ý rình mò. Buổi sáng tôi thấy họ đi làm những công việc hàng ngày
như mọi người, nhưng buổi chiều thì không thấy họ đâu hết. Mấy lần, sau
bữa trưa, tôi đi qua hẻm Eustacia: căn phòng nhỏ của họ luôn luôn vắng
tanh. Có thể rằng hai bà cháu đó không chất phác như tôi tưởng chăng? Tại
sao mà buổi chiều nào cũng đi khỏi? Có làm gì ám muội không? Buôn lậu
hoặc chợ đen? Vì nghi ngờ họ như vậy nên một buổi nọ, tôi bỏ hẳn giấc trưa
trên bãi biển, lại hẻm Eustacia sớm hơn mọi lần. Tôi nấp dưới một cái cổng,
rình căn nhà của bà lão. Tôi không phải đợi lâu. Khoảng một giờ trưa, hai bà
cháu ở trong hầm bước ra, mỗi người đeo một cái giỏ không trên lưng; họ
nắm tay nhau, vui vẻ, hăng hái lên đường. Tôi di theo rình họ, như một tên
trộm.Hai bà cháu lách qua đám nhà cửa đổ nát. Tới đầu làng, họ tiến vào
một con đường mòn cháy nắng đưa xuống lòng sông cạn khô. Tôi đứng trên
cao nhìn xuống bờ sông. Tôi ngạc nhiên làm sao, thấy nhiều người cuốc
đất, xúc đất trong lòng sông lởm chởm những đá. Hai bà cháu đặt giỏ xuống
rồi bắt đầu làm việc. Mới đầu tôi
tưởng họ tìm bảo vật vàng bạc gì đó, rồi tôi thấy đứa cháu gái xúc một giỏ
cát còn bà lão lựa kỹ từng phiến đá trắng vuông vức, bỏ vào giỏ. Khi giỏ đầy
rồi, họ đeo lên lưng, chậm chạp leo cái dốc dựng đứng để lên bờ .Họ đi
ngang sát chỗ tôi núp. Không biết họ có nhận thấy tôi không. Nếu có thì họ
cũng không để lộ cho tôi thấy. Đợi cho họ đi qua rồi, tôi mới theo dõi. Con
đường đưa tới chỗ cao nhất của làng, tới một cái đồi nhỏ bao quát cả miền
chung quanh. Mấy lần đi chơi, tôi chưa bao giờ bước chân tới đó: đó là nơi
duy nhất không bị tàn phá. Một nhóm người trong làng đương làm việc trong
một bụi cây keo (acacia). Họ nói nhỏ nhẹ với
nhau, không có những cử chỉ huênh hoang mà lặng lẽ trộn hồ, dục những
phiến đá nhỏ nhắn, trắng và đẹp rồi sắp với nhau, chồng lên nhau thành
những bức tường của một kiến trúc rộng lớn. Mới đầu tôi chưng hửng. Rồi
đột nhiên tôi đoán được mục dịch của họ, họ tính xây cất cái gì. Tôi nghẹt
thở. Những kẻ đó chỉ có mỗi một cái nhà đủ che mưa che nắng còn bao
nhiêu đã mất hết, những ông già bà cả và trẻ con đó mà tôi tưởng chỉ là
những bóng ma bất lực, hư ảo, vật vờ đã quyết tâm làm một công tác tập
thể đầu tiên là tự lực xây cất một giáo đường mới mẻ, lộng lẫy. Không phải
một nhà thờ nhỏ xấu xí tạp nhạp đâu, mà một chỗ thờ
phượng qui mô, đẹp đẽ hơn tất cả những giáo đường cũ trong miền.
Bà lão và đứa cháu trút giỏ cát, đá xuống, nghỉ một chút để thở rồi lại trở
xuống lòng sông. Khi đi ngang qua sát tôi, mồ hôi nhễ nhại trên trán, bà lão
ngó lén tôi , cặp mắt đen và nghiêm nghị của bà có vẻ tươi cười dịu dàng
mà bí mật, bề ngoài thì bình tĩnh mà bề trong thì ranh mãnh một cách hiền
từ.
Bà có vẻ như bảo:
"Sao? Có thực là tương lai của tụi tôi dã hết hẳn chưa?"
Tất cả cuộc đời của bà hiện rõ trong vẻ nhìn đó, từ dĩ vãng, hiện tại tới
tương lai. Một cuộc dời can đảm, nhẫn nại, một lòng tin
tưởng bền bỉ, không gì lay chuyển nổi, một ý chí cam nhận cái gì không
tránh được, nhất là quyết tâm tin tưởng.
Tôi xấu hổ đứng trân trân ra đó trong khi hai bà cháu đi khuất trong đường
mòn. Nghĩ rằng mình đã để cho niềm thất vọng lôi cuốn, tôi thấy đau nhói ở
trong tim như có mũi dao đâm vào đó. Ừ thì tan hoang, đổ nát đấy nhưng đã
làm sao? Nếu những người già lọm khọm như vậy và những người trẻ măng
như vậy mà còn có lòng tin tưởng mãnh liệt như vậy thì thế giới vẫn còn có
thể hy vọng được, hy vọng được ở tất cả. Tôi đứng trên đồi một hồi lâu. Sau
cùng khi tôi xuống đồi, lòng đã bình tĩnh, phấn khởi rồi thì ngôi sao Hôm hiện
lên, tuy còn lờ mờ nhưng đã lấp lánh trên nền trời vô biên, và làng xóm chìm
lần sau làn sương nhẹ từ biển bốc lên. Nhưng ở "cái nơi tâm linh còn bừng
bừng đó", tôi thấy tất cả các ngọn lửa chiếu ra rực rỡ .

( A. J. Cronin )​
 
Mảnh nhôm khắc số


Sau một thời gian khá dài khi người bố mất, người con gái mới vào phòng bố, cô thấy một chiêc hộp mầu đen, được trạm trổ một cách rất công phu, có đề chữ: Tặng con gái. Cô gái mở chiếc hộp và ngạc nhiên khi thấy trong hộp chỉ là một mảnh nhôm xấu xí co khắc số 23. Cô rất lấy làm ngạc nhiên, tại sao bố cô lại giữ một vật không co giá trị trong một chiéc hộp đẹp như thế. Rồi bẵng đi một thời gian cô con gái quên đi thắc mắc ấy. Cho đến khi cô sinh đứa con đầu lòng. Lúc từ bệnh viện cô thấy nét mặt của chồng rất mừng. Cô hỏi có chuyện gì thế anh? Người chồng trả lời anh vừa nhặt được một báu vật, nói rồi người chồng liền rút ở túi mình ra một mảnh nhôm xấu xia có khắc số 23, anh bảo đó là mảnh nhôm người ta deo vao cổ chân con gái anh để không nhầm lẫn với con gái người khác. Đây là vật mà chỉ có con gái anh mới có.....Và bây giờ thì cô đã hiểu vi sao bố cô lại chân trọng mảnh
nhôm đó thế.
 
Duyên may và sự lựa chọn


Khi ta ở đúng vào một thời điểm nào đó và ta gặp được đúng người ta yêu.
Đó là duyên may.

Khi bạn gặp ai đó làm lòng bạn xao xuyến, đó không phải là một sự lựa
chọn, đó là duyên may.

Khi bạn gặp tiếng sét ái tình (và không ít những đôi lứa đến với nhau từ đây)
thì chắc chắn không phải là sự lựa chọn rồi. Đó là duyên may. Vấn đề là
những gì xảy ra liên tiếp sau đó. Khi nào thì bạn vượt qua tình trạng bồng
bềnh, choáng ngợp và chìm đắm của tình yêu để bước sang một tầm thức
mới? Đó là khi lý trí trở về, khi bạn ngồi lại và suy nghĩ xem liệu bạn có thật
sự tiến tới một mối quan hệ bền vững hay để tất cả vào kỷ niệm.

Nếu bạn quyết định yêu một ai đó với tất cả những nhược điểm của người
ấy. Đó không còn là duyên may nữa. Đó là sự lựa chọn.

Khi bạn quyết định sánh vai cùng một ai, bất kể những ngọt bùi của cuộc
đời. Đó là sự lựa chọn.

Cho dù bạn biết rất rõ rằng có rất nhiều người ở bên ngoài trái tim bạn duyên
dáng hơn, thông minh hơn, giàu có hơn người bạn yêu, nhưng bạn vẫn
quyết lòng yêu người đó không đổi thay. Đó là sự lựa chọn.

Sự choáng ngợp, bồng bềnh và tiếng sét tình yêu đến với ta bằng cơ may.
Nhưng tình yêu đích thực thì chính là sự lựa chọn của trái tim. Sự lựa chọn
của chính chúng ta.
 
Một nhóm sinh viên giờ đã thành đạt trong công việc cùng nhau về thăm thầy giáo cũ. Cuộc nói chuyện nhanh chóng được chuyển sang những vấn đề trong cuộc sống và công việc...

Muốn mời những học trò cũ uống cà phê, ông giáo vào bếp và quay lại với rất nhiều cà phê đựng trong những chiếc cốc khác nhau: cái bằng sứ, cái bằng nhựa, cái bằng thuỷ tinh, cái bằng pha lê, một số trông rất đơn giản, số khác lại có vẻ đắt tiền, vài cái được chế tác rất tinh xảo…

Khi tất cả mọi người đều đã cầm cốc cà phê trong tay, ông giáo nhẹ nhàng lên tiếng: “Không biết các trò có chú ý không, nhưng những chiếc cốc trông đẹp đẽ, đắt tiền luôn được lựa chọn trước, để lại những cái trông đơn giản và rẻ tiền.

Mặc dù rất đơn giản và dễ hiểu khi các trò muồn điều tốt đẹp nhất cho bản thân nhưng đó cũng là nguồn gốc, nguyên nhân của mọi vấn đề căng thẳng của các trò.

Một điều chắc chắn rằng cái cốc không phải là thứ quyết định chất lượng của cà phê đựng bên trong. Một số trường hợp, nó chỉ đơn giản là cái vỏ đắt tiền hơn và một số khác thậm chí che giấu cái mà nó đang chứa đựng.

Điều các trò thực sự muốn là cà phê chứ không phải cái cốc, nhưng các trò vẫn có ý thức lựa chọn cái cốc tốt nhất. Sau đó các trò mới để mắt đến những cái cốc khác.

Cũng như vậy, cuộc sống của chúng ta là cà phê, công việc, tiền bạc và vị trí xã hội là những cái cốc. Chúng chẳng qua chỉ bao bọc lấy cuộc sống. Và loại cốc mà trò có không làm nên cũng như không thay đổi cuộc đời mà trò đang sống…”.

Đôi khi, chúng ta chỉ quan tâm đến cốc mà quên thưởng thức thứ cà phê ông trời đã ban tặng cho chúng ta. Người hạnh phúc nhất không phải là người có những thứ tốt nhất mà là người biết biến những thứ mình đang có thành thứ tốt nhất.
 
Ngày xưa ở 1 vùng thôn xóm kia, co' 1 người thiếu phụ trẻ khá xinh
đẹp.Chồng cô đi lính xa nhà, người thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ
chồng...Cô chăm sóc mẹ chồng và mọi chuyện trong nhà rất chu đáo.Mọi
người trong vùng ai cũng thầm khen cô là người nết na...Trong vùng ko ít
đàn ông yêu cô vì cô còn trẻ và xinh đẹp...Trong số đó có tên yêu cô đến
điên cuồng...Nhiều lần tán tỉnh cô nhưng đều bị cô từ chối...Hắn từ yêu hóa
ra căm hận.Hắn đi rêu rao khắp làng rằng cô đã ko giữ tròn trinh tiết của
người vợ,la` 1 người phụ nữ thiếu đức hạnh...Tin đồn cứ truyền khắn nơi
trong vùng, mọi người nhìn cô với 1 ánh mắt khác đi.Rồi tin đồn cũng tới tai
bà mẹ chồng của cô.Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô...Ko thể nào chịu nổi
những lời dèm pha của mọi người, lại bị người thân xa cách, cô buồn
lắm ...1 lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến cái chết Cái chết của cô làm
cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn ko hay về cô vô cùng ân hận và hối
lỗi...Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn vặt...hắn tìm đến cụ già nhất làng và là
người hiểu biết nhất để kể hết mọi chuyện và xin ông 1 lời khuyên.Cụ già
nghe xong mọi chuyện ko nói gì dẫn hắn lên trên ngọn đồi của làng.Cụ xé
chiếc gối và thả xuống.Những bông gòn theo gió bay đi mọi hướng.Cụ già
bảo hắn đi nhặt lại những bông gòn đó rồi dồn lại vào gối.Hắn ngạc nhiên
lắm,vì làm sao có thể nhặt được đấy đủ .Cụ già nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói:
-Những lời do con người nói ra cũng như những bông gòn kia vậy, ko thể
nào lấy lại được.Khi lời đã nói ra thì làm sao có thể rút lại được.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Back
Top