Nhật ký của một cô gái bị bố dượng xâm hại
Giadinh.net - Với những nạn nhân bị xâm hại tình dục, nỗi đau về thể xác và tinh thần là những vết thương dai dẳng, thậm chí để lại những ám ảnh suốt cuộc đời. Nhiều người trong số họ không thể vượt qua được cảm giác ghê sợ đối với nam giới, không thể tìm cho mình được hạnh phúc giản đơn của người phụ nữ...
Nhật ký đẫm nước mắt của một cô gái
Ngày ... tháng ... năm...
Hôm nay mình tròn 23 tuổi. Sinh nhật này là sinh nhật lần thứ 5 mình tổ chức trong nhà hàng. Không người thân, không bạn bè. Chỉ có những “đồng nghiệp”, những “chị em” cùng làm cái nghề mà xã hội gọi là “đĩ điếm” này.
Cách đây 9 năm, khi ấy mình 14 tuổi.
Bố mẹ ly dị. Mình ở lại với mẹ, anh trai theo bố vào miền Nam. Hai năm sau, mẹ lấy chồng. Người đó cũng góa vợ, có một đứa con trai, bé hơn mình ba tuổi. Mẹ có quầy hàng xén ngoài chợ, nên thường dậy từ tờ mờ sáng để chuẩn bị hàng.
Một đêm, mình chợt tỉnh giấc, thấy có người chui vào trong màn, sờ soạng lên ngực. Mình sợ run lên, tưởng ma xuất hiện trong những câu chuyện thì thào của mấy đứa bạn hàng xóm. Cố mở mắt nhìn, thì ra bố dượng.
Hoảng hốt, mình bật dậy, kêu lên. Ông ấy bịt mồm không cho la, đẩy mình nằm xuống giường, thì thầm nói: “Cho dượng sờ một tý”. Rồi ông ta bò lên giường, mình cố đẩy ra nhưng không được... Ông ta dọa giết nếu mình không im...
Lần thứ hai, hôm đó mình đang ngủ trưa, ông ta lại mò vào giường. Mình nói là mách mẹ, nhưng ông ta bảo là đã hỏi mẹ rồi và mẹ cho phép. Mình không tin, cãi lại nên bị ông ấy bịt miệng... Tối hôm đó, mình kể với mẹ. Mặt mẹ tái mét, tay mẹ run rẩy. Mẹ lập bập dặn, đừng để cho ai biết. Mẹ để mình ngồi lại, gọi ông ta vào trong buồng và nói chuyện. Mình nghe thấy ông ta hứa sẽ không làm gì mình nữa.
Mình được yên thân một thời gian. Gần hai tháng sau, mình bị mất kinh. Mẹ bán hai tạ lúa, lấy tiền đưa mình xuống bệnh viện huyện phá thai. Tin đồn lan ra, là mình ngủ với bố dượng, có thai. Mẹ làm đơn kiện ông ấy. Tòa xử ông ta 10 năm. Mẹ hoàn toàn suy sụp. Chắc mẹ không ngờ cái tội ấy lại đi tù lâu đến thế. Mẹ làm đơn kháng cáo xin giảm án cho ông ta, nhưng tòa không chấp thuận.
Gia đình tan nát. Đi đến đâu mình cũng bị làng xóm xì xào, chỉ trỏ. Họ coi mình như một đứa con gái lăng loàn đã quyến rũ chồng của mẹ. Mình không phải là một nạn nhân của ông bố dượng loạn luân nữa. Đành bỏ nhà ra đi.
Ở thành phố, không bạn bè, không họ hàng, mình thường xuyên bị đói. Cuối cùng, mình xin được chân rửa bát cho một quán cơm bình dân ở trong chợ. Ít ra thì cũng được bữa ăn, lại có chỗ mà ngủ, không phải đi lang thang.
Làm ở đó một thời gian, có người mách quán café đang tuyển nhân viên. Mình xin vào đó mà không biết đấy là một nhà chứa trá hình. Ngay đêm đầu tiên, ông chủ đã ép ngủ với hắn, rồi bắt mình tiếp khách. Hắn dọa đánh mình nếu cứ bướng bỉnh, không nghe lời...
Bây giờ, mình làm ở vũ trường. Mình được dân chơi sành biết mặt biết tên. Họ bảo mình xinh đẹp và biết chiều. Nhưng thỉnh thoảng, mình vẫn bị những gã khách thô lỗ hành hung. Biết sao được, có một mình mình với những gã đó trong phòng. Nhiều kẻ bệnh hoạn lắm!
Vì thế, mình tự giải thoát bằng cách tự tách rời tâm trí mình trong lúc thân thể bị người ta giày vò. Giả tưởng như mình đang ở nơi khác. Hoặc nhìn lên trần nhà, coi như không còn ở đó. Mình thường xuyên làm thế. Đóng mọi cảm giác lại. Cảm tưởng như cái thân xác nằm đó không phải của mình. Mọi suy nghĩ, cảm giác bay đến một nơi khác.
Mình cảm thấy khinh ghét đàn ông, chán ghét cái cuộc sống này, ghét cái cách mọi người nhìn mình. Nhưng mình không còn sự lựa chọn nào khác.
Mình vẫn phải tiếp tục...