Cầu Thang Bằng Cát
Sáng thứ 4 ,hắn thức dậy một cách uễ oải trong tiếng càu nhàu của nhỏ .Mà làm như đã quen ,sáng nào hắn không nghe nhỏ càu nhàu là không thể mò ra khõi giường .Vẫn điệp khúc muôn thuỡ :
- Ông kia dây mau coi .Biết mấy giờ rồi không hã .Ngày nào tui cũng kêu ông ông không thấy ngại cho cái sức khõe nghìn dzàng của tui sao .Mai mốt tui đi thi tiếng hát truyền hình mà kiu ông vậy tui mất giọng sao .
- Ờ .Từ từ ,sáng nào bà cũng hối tui ,bà không thấy thương cái thân thể yếu đuối của tui sao - hắn làu bàu đáp trong cơn buồn ngủ
- Dậy mau lên ,biết mấy giờ rồi không ,ông không dậy chút tui đi học 1 mình đó ,đừng hối hận à nha - miệng vừa nói tay nhỏ thì kéo cái mền của hắn ra .
- Từ từ coi bà kia ,lỡ tui không mặc đồ thì bà lời à - hắn vừa nói vừa lôi cái mền lại
- Ơ .Ông kia ,ông muốn ngủ thì ngủ luôn đi
Nói xong nhỏ buông cái mền quay lưng đi ra ngoài .Hắn lồm cồm ngội dậy đi ra ,tay gãi gãi đầu .Sáng nào cũng thế ,nhỏ như là cái đồng hồ báo thức ,sáng nào cũng qua kéo hắn đi học .Vừa đánh răng vừa nhìn vào gương ,chợt hắn nhớ lại ngày đầu tiên gặp nhỏ :
Hôm ấy là đầu năm học mới ,vào lớp hắn liền xí ngay cái bàn kế cuối để tiện "hành sự" khi có kiểm tra .Nhưng trời phụ người ác ,do vóc dáng "người mẫu" cao 1.59m của hắn mà hắn được cô giáo "chăm sóc tận tình" cho lên ngồi bàn thứ 3 ."Thế là đi toi năm học này rồi" - hắn lẫm bẫm trong miệng .Dọn lên "nhà mới" hắn thấy bỡ ngỡ vì......quá gần giáo viên .Nơi đây hắn lần đầu tiên gặp nhỏ .Hắn còn nhớ câu đầu tiên nói với nhỏ : "Tui để cái cặp ở đây được không" - hắn chỉ tay vào hộc bàn của mình . "Uh ,cứ để đi" - nhỏ đáp .Nói xong hắn chợt nghĩ "sao mình điên thế nhỉ .Bàn mình sao lại phải xin phép cơ chứ" .Nghĩa đến đây hắn chợt cười một mình . "Ê ông khùn hả ?? Đánh răng mà cười sao" - nhỏ từ ngoài nói vọng vào .Tĩnh giấc ,hắn chợt nhớ chỉ còn 10' nữa là cổng trường đóng .Làm nhanh nhanh ,hắn phi như bay đến trường ,nhỏ ngồi phía sau thì cứ cười khúc khích .
- Ê pà thấy tui trễ học pà vui lắm à
- Vui gì .Ông trễ bộ tui không trễ sao .Biết ông hơn 1 năm mà sao ông không thể dậy sớm được .Mai mốt không có tui ai kiu ông dậy
- Không có bà tui ngủ còn thoãi mái hơn .Bà ráng đi sớm sớm cho tui đỡ mệt - vừa chạy hắn vừa đáp
- Ừ ,tui biết không có tui ông vui lắm ,bỡi vậy đừng hòng ông có được ngày vui .Tui còn ám ông dài dài - vừa nói nhỏ vừa nhéo vào hông hắn khiến hắn uốn éo như con giun
Hắn chợt phá lên cười "Ờ ,tui cũng ráng chờ"
Tháng 10 đến mang theo những con mưa tầm tã .Nhỏ níu níu áo hắn :
- Ông chở tui đi mua đồ tí
- Thui .Bà không thấy mưa ào ào sao mà còn kiu tui .Hết mưa đi rồi hãy đi
- Ông chở tui đi đi mà - nhỏ nói
Hắn bất ngờ ,đây là lần đầu tiên nhỏ năn nỉ hắn .Trước giờ toàn ra lệnh kiu phải làm cái này cái kia .Tuy hắn biết những điều ấy đều là tốt cho hắn nhưng hắn lại thích không làm .Thích chọc nhỏ tức điên lên .Lần này không phãn kháng ,hắn lót tót dắt xe ra ,quang cái áo mưa vào người nhỏ "mặc cái này vào rồi muốn đi đâu đi" .Nhỏ mặc vào ,hắn nói trong bụng sao hôm nay nhỏ lạ thế nhỉ ,kêu mặc là mặc .Chứ bình thường không trả lời mấy câu rồi gây nhau chí chóe thì đừng hòng nhỏ làm theo hắn .
- Ông chở tui ra chợ - nhỏ nói
- Ờ - Hắn chỉ đáp lại được bấy nhiu
Đến chợ ,nhỏ đi vào ,lát sau quay ra mang theo 1 cái gói gì đó được bao bọc kỹ lưỡng .Hắn nhìn mãi cũng không biết được đó là gì .Sao hôm nay nhỏ thần bí thế nhỉ .
Theo lời hướng dẫn của nhỏ ,hắn chạy đến một khu chỉ toàn nhà nghĩ và khách sạn .Vừa chạy hắn vừa nghĩ sao nhỏ lại dắt hắn vào khu này .Nghĩ đến đây thì hắn không dám nghĩ nữa .Hắn sợ nghĩ thêm thì ra mấy cái chuyện gì đâu không .Nhỏ vẫn im lặng sau lưng hắn . "Dừng lại ,chạy vào đây" - nhỏ chỉ tay vào 1 ngôi nhà .Tim hắn đập thình thịch .Trong đầu cứ tự hõi nhỏ đang muốn gì thế này ."ông để xe ở đây rồi theo tui" .Hắn răm rắp làm theo .Nhỏ đi trước ,hắn theo sau ,sau một hồi lòng vòng trong khu phố ,nhỏ dừng chân trên bãi đất trống ,đến bên cạnh một ngôi mộ .
- Hôm nay là giỗ cũa nội tui - nhỏ chợt nói ,lôi cái bó hoa ra cắm bên mộ
Hắn bất ngờ ,sự thật khác hoàn toàn so với cái suy nghĩ mông lung không thành hình của hắn .Hắn chợt thấy mình có lỗi ,có lỗi vì cái suy nghĩ của mình .
- Mưa lớn lắm đó - Hắn cũng chẵng hĩu tại sao mình lại thốt ra câu đó
Nhỏ không nói gì ,chỉ lặng lẽ đứng nhìn ngôi mộ .Hắn đứng kế bên như trời trồng ,không nói được câu nào ,hắn nhìn nhỏ .Mưa lớn ,hắn cảm giác được là nhỏ đang khóc .Hắn không thấy được những giọt nước mắt ,chỉ cảm nhận như thế .Hôm sau nhỏ ngã bệnh ,nhỏ bệnh đúng 2 ngày .Hắn đi học ,đầu óc cứ nghĩ mông lung .
24/12 ,10h đêm ,hắn đang nằm ở nhà xem film ,có tiếng gõ cửa ,hắn ra mở cửa mà mắt không rời cái TV .
- Ê ông già ,chở tui đi coi pháo bông .
- Thui pà ,pà già rồi còn xem pháo bông chi nữa ,cái đó để con nít người ta xem ,bà ra đó mà già quá người ta bắt bà đó .
Nhỏ giơ tay định nhéo hắn ,hắn nhanh chân nhãy ra tránh .
- Thôi thôi ,để tui chở .Mà bà ra đó bị người ta bắt ,tui không chuộc bà ra đâu à nha - hắn nheo nheo con mắt ,tay thì tắt TV ,quên mất film đang đến đoạn hấp dẫn .
25/12 ,1h sáng
- Chán ghê ,thế mà nói là bắn pháo bông - nhỏ làu bàu
- Bà thích xem pháo bông lắm à ?
- Thích chứ sao không ,có mấy người như ông mới không thấy nó đẹp .
- Ai nói tui không thích
- Thì ông mới nói pháo bông là dành cho con nít đó sao ...?
- Ừ thì tui có nói .Mà tui nói là nói bà đó ,bà già rồi xem chi nữa ,tui còn nhỏ nên xem không sao .
Nhỏ ngắt hắn một cái đau điếng thế mà hắn cứ cười hề hề làm ra vẽ thích chí lắm .
25/12 ,1h30
- Thui về nhà ,năm nay không được xem pháo bông rồi .
- Bà chờ tui chút - hắn nói rồi vội chạy đi mất
25/12 ,2h ,nhà của nhỏ
- Tui đi ngủ ,ông về ngủ đi .
- Ê ê..... bà chờ tui chút .
Nói xong hắn rút trong balo lo ra cái gì đó .
- Bà nhắm mắt lại đi .
Nhỏ nhắm mắt lại
- Mở mắt được rồi đó .
- Tui có thấy gì đâu - nhỏ mở mắt ra nói
Hắn bật lữa lên ,chợt cả không gian bừng sáng
- Bà xem tạm cái này đỡ ,năm sau xem pháo bông .
- Có đẹp gì đâu ,ông lấy mấy cây pháo bông đốt trong sinh nhật treo tùm lum ,lỡ cháy nhà người ta sao tui đền được .
Nhỏ cười thật tươi .Chợt hắn cũng mĩm cười .Noel thật đẹp .
12/01 ,biển
Đi chung với đám bạn trong lớp tắm biển .Đùa giỡn đến chiều ai cũng mệt lã .Nhỏ đứng trên bờ ,nhìn xa xa ra biển .Hắn lót tót đến bên cạnh .
- Toàn là nước thôi bà nhìn gì thế ??
- Ngốc ,biển đẹp vậy mà không biết thưỡng thức - nhỏ lại nhìn đâu đó tận chân trời - Lỡ mai tui không còn không biết có được mấy người nhớ tui không ta .
- Cái đó tui không biết ,nhưng chắc là không có tui ,không có bà tui đỡ mệt hơn nhìu - hắn đáp - À ,mà lỡ tui không còn chắc bà cũng vui lắm .
Nhỏ xoay qua vẽ lên cát một cái cầu thang ,nhỏ nói :
- Nếu ông không còn ,thì tui sẽ dùng cái cầu thang này để đến tìm ông .
- Ừ ,bà nhớ kiu tui dậy đi học - hắn ôm bụng cười - nếu bà không còn thì tui cũng xây 1 cái để kiếm bà .
Cả 2 phá lên cười .
18-03 ,5 ngày nay không thấy nhỏ cũng như không nghe tin tức gì cả ,hắn cảm thấy lo lắng nhưng không biết phải làm thế nào .Trước ngày nhỏ "mất tích" có căn dặn hắn là nhỏ đi mấy hôm ,không được đến nhà tìm .Thế mà đã 5 hôm chẵng nghe tin tức .
Ngày thứ 6 ,đang chìm đắm trong giấc mơ thì cái giọng của nhỏ lại vang vang lên :
- Ê... tui đi mấy hôm ,ông cũng ngủ nướng vậy hã ?
Hắn ngồi dậy nhìn nhỏ như nhìn người ngoài hành tinh .Hắn ngồi dậy đi đánh răng .Chẵng hĩu hôm nay sao hắn không thấy bùn ngủ như mọi hôm .
Được một tuần thì nhỏ lại "mất tích" .Lần này chẵng để lại lời nhắn gì .Hắn chợt nghĩ "hay là nhỏ có bạn mới rồi nhỉ ?" .hắn cảm thấy khó chịu với suy nghĩ của mình .Đi đánh răng rữa mặt rồi dắt xe đi học .Không có người quãn lý ,hắn cảm thấy mình được tự do ,nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy thíu thíu 1 thứ gì đó ,hắn không thể biết được đó là gì .Lần này nhỏ "mất tích" hơn 10 ngày .
- Ê bà đi đâu mà mất tích lâu dữ vậy ?
- Tui đi có công chuyện ,ông hõi chi .
- Dạo này tui thấy bà có vẻ ốm đi đó ,xanh xao nữa .Bộ đi chơi dữ lắm hả .
- Ừ ,dạo này đi chơi nhìu nên ốm - nhỏ đáp trả
Hắn chợt cảm thấy khó chịu .Mà tại sao lại phải khó chịu vì nhỏ chứ ? Hắn nghĩ mình thật lãng .
Ngày qua ngày ,nhỏ lại lặp lại điệp khúc kiu hắn dậy đi học .
20/05
Dạo này nhỏ ngày càng xanh xao ,hắn hỏi thì nhỏ cứ nói "ông lắm chuyện quá ,ngồi ở không để ý tui xanh hay đỏ chi vậy " .Với cái cách trả lời đó thì hắn đành im lặng .
21/05
Sáng nay hắn vẫn nướng như mọi ngày .Giọng nhỏ cất lên ,hắn "lê lết" đi đánh răng .Chợt hắn nghe tiếng ngã .Nhỏ xĩu .Hắn đưa nhỏ vào bệnh viện .
1h rồi 2h rồi 3h trôi qua ,hắn đứng ngồi không yên ,sao nhỏ trong ấy lâu vậy .Cúi cùng nhỏ cũng bước ra .Nhỏ cười .Hắn mắng :
- Bà làm gì mà xĩu ghê vậy ,lỡ có ai không biết nói tui ám sát bà thì sao ?
- Cỡ ông mà ám sát được tui sao .Đừng có mơ - nhỏ cười thật tươi
Sau hôm ấy ,hắn để ý nhỏ kỹ hơn ,cứ khoãng 8h sáng hằng ngày là nhỏ lại đi đâu đó .Hắn quyết định phải tìm ra sự thật .Theo chân nhỏ ,hắn thấy nhỏ bước vào bệnh viện .Bỗng 1 cảm giác xâm chiếm hắn ,1 cảm giác khó tả .Nhỏ bước vào 1 căn phòng nhỏ ,hắn thấy nữ y tá tiêm một thứ gì đó cho nhỏ ,rồi chốc chốc lại xoay qua kiểm tra .hắn bước vào phòng ,nhỏ giật mình hốt hoãng .Cảm giác về một điều gì đó thật xấu bao trùm bộ cơ thể hắn ,như bóp nghẹt trái tim ,hắn thấy mình không thở nỗi .
- Ông đến đây làm chi vậy ? - nhỏ xoay qua hõi hắn
- Tui muốn biết hằng ngày bà đi đâu ,muốn biết bà dấu tui điều gì .
- Ông ra ngoài đi ,khi nào xong thì tui ra .
Hắn bước ra ghế ngồi chờ ,hàng trăm suy nghĩ lướt qua trong đầu hắn .Hắn không biết điều gì đang xãy ra .Đột nhiên hắn sợ ,sợ một thứ gì đó vô hình ,một thứ thật khủng khiếp .Hắn thầm cầu nguyện ,cầu nguyện điều gì đó hẵn cũng chẵng rõ ,có thể hắn cầu cho những suy nghĩ trong đầu hắn không trở thành hiện thực .Nhỏ bước ra .
- Bây giờ bà có thể nói cho tui nghe chuyện gì đang xãy ra không - hắn nói mà không dám mong rằng nhỏ sẽ trã lời
- Tui bị ung thư ,thời kỳ cuối .
Nhỏ trả lời có vẽ bình thãn ,còn với hắn ,hắn cảm giác như cả ngọn núi đang đè lên mình .Hắn không đứng nỗi ,trong đầu hắn không còn gì .Có chăng thì chỉ còn một thứ hỗn độn giữa suy nghĩ , quá khứ ,tương lai .Tai hắn ù ù ,hắn mong những điều hắn vừa nghe chỉ là do hắn tưỡng tượng ra ,hắn mong rằng nhỏ nói nhỏ vẫn khỏe ,hắn mong ,hắn mong đủ thứ .... lặng lẽ cùng nhỏ trên đường về ,hắn không biết nói gì .Chợt nhỏ nói :
- Ông chở tui đi ngắm mặt trời lặn nhé .
Hắn không trả lời ,quay xe đi về hướng mặt trời .
Ngồi cùng nhỏ trên đồi ,hắn vẫn không nói tiếng nào .
- Mặt trời lặn đẹp quá ha .
- Sao bà không nói tui nghe từ đầu - đột nhiên hắn nói
- Tui không muốn ông lo lắng cho tui ,tui cũng không muốn ông nhìn thấy tui yếu đi mỗi ngày .Nếu ông biết thì ông sẽ không thể vui vẻ với cuộc sống .
- Nhưng nếu tui biết thì tui sẽ quan tâm bà hơn ,tui sẽ dậy sớm hơn ,tui sẽ không cho bà ra mưa ,tui sẽ ,tui sẽ .... - nói đến đây chợt hắn nghẹn lại
- Đúng là ông khùn - nhỏ cười
Cả 2 không ai nói gì ,lặng lẽ nhìn mặt trời lặn ,mỗi người chìm đắm trong suy nghĩ riêng .
25/5
Nhỏ ra đi .Nhỏ đi lặng lẽ như ngày nhỏ đến .Nhỏ không để lại gì ,có chăng thì chỉ là những kỷ niệm .Nhỏ đi quá nhanh .
27/5 ,6h30 sáng
Hắn ngủ ,theo thói quen thì 6h sáng nhỏ sẽ qua kéo hắn ra khõi giường .Sao hôm này nhỏ lâu qua thế nhỉ .Chợt ,hắn nhận ra từ nay nhỏ sẽ không còn kiu hắn dậy mỗi sáng nữa .Trống trãi ,hắn chùm mền ,ao ước nghe được giọng nhỏ dù chỉ 1 lần .
Sau 2 tuần thì hắn cũng bước được ra khõi nhà .Hắn dậy sớm .Lang thang ra bãi biển ,nhớ lại ngày nào lời nhỏ nói .Hắn vẽ ra 1 cái cầu thang ,cầu thang bằng cát .Hắn bước lên ,hi vọng khi đến đầu bên kia hắn sẽ thấy nhỏ .Chợt ,sóng vỗ ,cầu thang vỡ tan như chưa từng hiện điện .Hắn nhìn vệt cát còn lưu lại rồi lại quay ra nhìn biển ,mĩn cười ,nước mắt tuôn rơi ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong cuộc sống luôn tồn nại niềm vui và nỗi buồn .Có hối tiếc ta mới thấy cuộc sống đáng quý hơn .Hãy trân trọng những gì đang có ,đừng để một ngày mất đi mới tự nói rằng "phải chi lúc đó mình ....."