CongVoi
Super V.I.P
Còn ý kiến Nhiễu Hàn thì sao?
- Trần à, Nhiễu Hàn thật là người vợ chung thủy. Nó vẫn ở nhà chị không hề có lỗi lầm gì. Nó vẫn một mực yêu em. Sao em lại viết trên đầu trang sách trù nó chết? Bởi vậy, bây giờ, em phải đến vỗ về, xin lỗi nó đi. Chị bảo đảm nó sẽ nghe lời liền.
Anh bực bội hỏi:
- Còn Nhiễu Hàn, đã tán thành ý kiến của cha chưa?
- Tán thành là cái chắc.
Quay lại đến bàn, lấy tờ giấy chứng thư ly hôn mà anh đã ký sẵn, và một chi phiếu đưa cho chị anh. Hai thứ này đã chuẩn bị trước định gởi cho em, nhưng chưa kịp gởi. Anh dặn chị:
- Nhờ chị giao lại cho Hàn. Chi phiếu dùng để mua căn nhà này. Và, giấy ly hôn để nó dễ dàng lập gia đình mới.
Bà tròn xoe mắt:
- Bộ em điên rồi sao.
- Dạ em điên. Ðiên vì người con gái mang tên Nhiễu Hàn. Ngày xưa em yêu Hàn lắm. Nhưng bây giờ Hàn đã chết rồi. Em không thể nào phản bội để đi lấy một người con gái khác có tên Ðinh Khiết Phi được.
Bà lẩm bẩm:
- Em điên thật mà. Viết tiểu thuyết gì đến nỗi điên đầu luôn.
Vâng anh điên thật rồi Hàn. Trên đời này tìm được người điên thứ hai như anh không bao giờ có. Sau khi chị ra về, anh ngồi mãi trước bàn mà nhớ đến em - Nhớ em quá! Bước đi nhẹ nhàng, mùi hoa hồng trên tóc, tiếng hát thanh thoát dễ thương, tất cả hết rồi! Em đã biến mất đâu rồi? Và tại sao anh lại đánh mất em?
Thế rồi những buổi hoàng hôn, giọt mưa tí tách như tiếng hát của em hôm nào. Nhớ em làm sao ấy.
Tối lại anh đứng trong vườn hồng, mùi hoa vẫn thơm như xưa mà mọi việc khác hẳn rồi. Ôi nhớ em quá!
Nhiễu Hàn, anh đã hái năm đóa hồng cho em. Ðóa thứ nhất, em cài mái tóc đen. Ðóa thứ hai, cài lên áo trước ngực. Ðóa thứ ba hãy để nằm bên em. Và đóa thứ tư, em sẽ cắm vào cái bình tí hon đặt trên bàn phấn. Còn đóa thứ năm, không cho em đâu, anh để lại hầu giữ lấy mùi hương. Vì hương thơm của nó cũng chính là của em. Như thế, em sẽ vĩnh viễn ở bên anh, xem như chưa xa anh và chẳng bao giờ xa anh.
Trần viết xong lá thư dài thì trời vừa hừng sáng. Ánh nắng len lén xuyên qua cửa sổ, đi thẳng vào phòng. Chàng bỏ viết, mệt mỏi ưỡn ngực. Nhìn năm đóa hồng rồi buông tiếng thở dài. Úp mặt xuống bàn, lấy hai tay làm gối, hít mùi hoa hồng lần nữa chàng mới thiếp ngủ.
Trong khi đó ngoài đồng, có một người con gái đầu tóc bù xù đang nhanh chân trực chỉ về nhà chàng. Khi đến cửa, nàng đứng thở hổn hển vì mệt, tay giữ chặt tờ giấy ly hôn và chi phiếu. Do dự một lúc nàng mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Ngọn đèn trên bàn vẫn còn sáng. Người thanh niên úp mặt ngủ ngon. Nàng tần ngần một lúc rồi rón rén đến nhìn năm đóa hồng, hít mùi hoa và ngắm gương mặt tiều tụy của chàng. Rồi nàng bắt gặp xấp thư, kéo ghế ngồi lật từng trang một đọc. Xem xong, đặt trở lại lên bàn, ngắm nghía gương mặt đang ngủ ngon, mắt nàng rưng rưng muốn khóc. Trần trở mình, ư ứ mấy tiếng rồi bỗng nhiên tỉnh dậy.
Mở mắt nhìn thấy nàng chàng châu mày khó chịu, bốn mắt nhìn nhau như trời chớp lạch mà không nói lời nào. Cuối cùng nước mắt nàng bắt đầu chảy làm chàng xúc động nên hỏi:
- Cô là ai? Ðinh Khiết Phi à?
Nàng đáp vừa đủ chàng nghe:
- Không, em là Trương Nhiễu Hàn.
- Em từ đâu đến?
- Từ nơi em đến.
- Muốn đi đâu bây giờ?
Nàng buồn buồn đáp:
- Ở chân núi bên kia nghe nói có miếng đất tốt...
Nàng chớp mắt cho nước mắt chảy bớt rồi tiếp:
- Sẵn nước bên cạnh có thể lập một vườn hoa hồng thật đẹp.
...............
Thế rồi vài hôm sau, có một người đi tìm một nhà văn và một minh tinh vừa mới nổi danh, nhưng không có. Họ tìm đến căn nhà nhỏ này thì chỉ thấy trên bàn có năm đóa hồng xếp thành một hàng dài, không thấy gì khác nữa. Hoa tuy héo mà cánh vẫn còn sắc tươi lạ thường!
HẾT
- Trần à, Nhiễu Hàn thật là người vợ chung thủy. Nó vẫn ở nhà chị không hề có lỗi lầm gì. Nó vẫn một mực yêu em. Sao em lại viết trên đầu trang sách trù nó chết? Bởi vậy, bây giờ, em phải đến vỗ về, xin lỗi nó đi. Chị bảo đảm nó sẽ nghe lời liền.
Anh bực bội hỏi:
- Còn Nhiễu Hàn, đã tán thành ý kiến của cha chưa?
- Tán thành là cái chắc.
Quay lại đến bàn, lấy tờ giấy chứng thư ly hôn mà anh đã ký sẵn, và một chi phiếu đưa cho chị anh. Hai thứ này đã chuẩn bị trước định gởi cho em, nhưng chưa kịp gởi. Anh dặn chị:
- Nhờ chị giao lại cho Hàn. Chi phiếu dùng để mua căn nhà này. Và, giấy ly hôn để nó dễ dàng lập gia đình mới.
Bà tròn xoe mắt:
- Bộ em điên rồi sao.
- Dạ em điên. Ðiên vì người con gái mang tên Nhiễu Hàn. Ngày xưa em yêu Hàn lắm. Nhưng bây giờ Hàn đã chết rồi. Em không thể nào phản bội để đi lấy một người con gái khác có tên Ðinh Khiết Phi được.
Bà lẩm bẩm:
- Em điên thật mà. Viết tiểu thuyết gì đến nỗi điên đầu luôn.
Vâng anh điên thật rồi Hàn. Trên đời này tìm được người điên thứ hai như anh không bao giờ có. Sau khi chị ra về, anh ngồi mãi trước bàn mà nhớ đến em - Nhớ em quá! Bước đi nhẹ nhàng, mùi hoa hồng trên tóc, tiếng hát thanh thoát dễ thương, tất cả hết rồi! Em đã biến mất đâu rồi? Và tại sao anh lại đánh mất em?
Thế rồi những buổi hoàng hôn, giọt mưa tí tách như tiếng hát của em hôm nào. Nhớ em làm sao ấy.
Tối lại anh đứng trong vườn hồng, mùi hoa vẫn thơm như xưa mà mọi việc khác hẳn rồi. Ôi nhớ em quá!
Nhiễu Hàn, anh đã hái năm đóa hồng cho em. Ðóa thứ nhất, em cài mái tóc đen. Ðóa thứ hai, cài lên áo trước ngực. Ðóa thứ ba hãy để nằm bên em. Và đóa thứ tư, em sẽ cắm vào cái bình tí hon đặt trên bàn phấn. Còn đóa thứ năm, không cho em đâu, anh để lại hầu giữ lấy mùi hương. Vì hương thơm của nó cũng chính là của em. Như thế, em sẽ vĩnh viễn ở bên anh, xem như chưa xa anh và chẳng bao giờ xa anh.
Trần viết xong lá thư dài thì trời vừa hừng sáng. Ánh nắng len lén xuyên qua cửa sổ, đi thẳng vào phòng. Chàng bỏ viết, mệt mỏi ưỡn ngực. Nhìn năm đóa hồng rồi buông tiếng thở dài. Úp mặt xuống bàn, lấy hai tay làm gối, hít mùi hoa hồng lần nữa chàng mới thiếp ngủ.
Trong khi đó ngoài đồng, có một người con gái đầu tóc bù xù đang nhanh chân trực chỉ về nhà chàng. Khi đến cửa, nàng đứng thở hổn hển vì mệt, tay giữ chặt tờ giấy ly hôn và chi phiếu. Do dự một lúc nàng mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Ngọn đèn trên bàn vẫn còn sáng. Người thanh niên úp mặt ngủ ngon. Nàng tần ngần một lúc rồi rón rén đến nhìn năm đóa hồng, hít mùi hoa và ngắm gương mặt tiều tụy của chàng. Rồi nàng bắt gặp xấp thư, kéo ghế ngồi lật từng trang một đọc. Xem xong, đặt trở lại lên bàn, ngắm nghía gương mặt đang ngủ ngon, mắt nàng rưng rưng muốn khóc. Trần trở mình, ư ứ mấy tiếng rồi bỗng nhiên tỉnh dậy.
Mở mắt nhìn thấy nàng chàng châu mày khó chịu, bốn mắt nhìn nhau như trời chớp lạch mà không nói lời nào. Cuối cùng nước mắt nàng bắt đầu chảy làm chàng xúc động nên hỏi:
- Cô là ai? Ðinh Khiết Phi à?
Nàng đáp vừa đủ chàng nghe:
- Không, em là Trương Nhiễu Hàn.
- Em từ đâu đến?
- Từ nơi em đến.
- Muốn đi đâu bây giờ?
Nàng buồn buồn đáp:
- Ở chân núi bên kia nghe nói có miếng đất tốt...
Nàng chớp mắt cho nước mắt chảy bớt rồi tiếp:
- Sẵn nước bên cạnh có thể lập một vườn hoa hồng thật đẹp.
...............
Thế rồi vài hôm sau, có một người đi tìm một nhà văn và một minh tinh vừa mới nổi danh, nhưng không có. Họ tìm đến căn nhà nhỏ này thì chỉ thấy trên bàn có năm đóa hồng xếp thành một hàng dài, không thấy gì khác nữa. Hoa tuy héo mà cánh vẫn còn sắc tươi lạ thường!
HẾT