Tháng Tám !
Tháng 8 muà thu, sắc lá rơi vàng trên phố. Những ngọn gió giao mùa thổi nhẹ trên từng con phố dài. Khi nỗi sầu tan lắng như viên đá trong ly, dạo bước trên con đường Trần Cao Vân………. Hàng cây xanh đã bị đốn đi, không còn nữa, thay vào đó là thoáng chút ngỡ ngàng và bối rối khi ngắm nhìn về phía những nơi hàng cây đã đứng. Giờ chúng vẫn còn đấy thôi, nhưng chỉ là phần gốc khô xì, và mục rỗng…
Tháng 8 cái vương vấn nắng cháy của Hạ vàng vẫn còn mà Thu đang còn e ấp như nụ tầm xuân chỉ vừa chớm hé đầu nhành……
Em không viết về chuyện này nữa. Em sẽ kể. Chính thế. Anh như đang ngồi trước mặt em, nhìn vào mắt anh và lắng nghe câu chuyện đó. Thói quen viết cho anh nghe về cuộc sống em đang trải qua. Sống nốt quãng đời còn lại cho em và cho người đã yêu mình……Sẽ qua nhanh thôi mà………..Ngoài ra ở thành phố này, thời gian dường như chẳng phải có vẻ trôi nhanh hơn đó sao. Đây không hẳn là một cách lừa dối bản thân mà đơn thuần đó chỉ là một cách khuây khoả. Chia sẻ cảm nhận của mình…..
……………………………………………………………………….
Đường chân trời mập mờ ở phía xa xa, ráng chiều đổ nhoài trên lá. Em ngồi trên chiếc band đá nho nhỏ, nhìn về phía hồ sen. Câu chuyện thể hiện trên bức tranh và bản màu nước. Đã lâu rồi mới đi vẽ phong cảnh thay cho màu chì và sơn dầu của tĩnh vật….liệu đây có phải là trạng thái lãng mạng buông thả mà em đã nghe ở đâu đó? Em phì cười vì ý nghĩ rồ ấy…
Vườn thú vẫn yên ắng và trống trãi. Đi qua gần chỗ căntin, em nghe hương vị trà xanh như đang còn đâu đó
Em ngồi đó một mình. Thoải mái cười một mình. Một ngày nắng tuyệt đẹp, còn ta với ta …….
Mưa lại rơi trên phố…hạnh phúc vẫn đang kề bên, ngày vui rồi lại đến…..những tấm ảnh loang mờ, những vết chân trầm trên phố đã qua, những kí ức… Vậy đi anh nhé!
Dù vui hay buồn ta đều biết rằng ở một nơi nào ấy chúng ta đều luôn cầu chúc cho nhau.
Tháng 8 cái vương vấn nắng cháy của Hạ vàng vẫn còn mà Thu đang còn e ấp như nụ tầm xuân chỉ vừa chớm hé đầu nhành……
Em không viết về chuyện này nữa. Em sẽ kể. Chính thế. Anh như đang ngồi trước mặt em, nhìn vào mắt anh và lắng nghe câu chuyện đó. Thói quen viết cho anh nghe về cuộc sống em đang trải qua. Sống nốt quãng đời còn lại cho em và cho người đã yêu mình……Sẽ qua nhanh thôi mà………..Ngoài ra ở thành phố này, thời gian dường như chẳng phải có vẻ trôi nhanh hơn đó sao. Đây không hẳn là một cách lừa dối bản thân mà đơn thuần đó chỉ là một cách khuây khoả. Chia sẻ cảm nhận của mình…..
……………………………………………………………………….
Đường chân trời mập mờ ở phía xa xa, ráng chiều đổ nhoài trên lá. Em ngồi trên chiếc band đá nho nhỏ, nhìn về phía hồ sen. Câu chuyện thể hiện trên bức tranh và bản màu nước. Đã lâu rồi mới đi vẽ phong cảnh thay cho màu chì và sơn dầu của tĩnh vật….liệu đây có phải là trạng thái lãng mạng buông thả mà em đã nghe ở đâu đó? Em phì cười vì ý nghĩ rồ ấy…
Vườn thú vẫn yên ắng và trống trãi. Đi qua gần chỗ căntin, em nghe hương vị trà xanh như đang còn đâu đó
Em ngồi đó một mình. Thoải mái cười một mình. Một ngày nắng tuyệt đẹp, còn ta với ta …….
Mưa lại rơi trên phố…hạnh phúc vẫn đang kề bên, ngày vui rồi lại đến…..những tấm ảnh loang mờ, những vết chân trầm trên phố đã qua, những kí ức… Vậy đi anh nhé!
Dù vui hay buồn ta đều biết rằng ở một nơi nào ấy chúng ta đều luôn cầu chúc cho nhau.