• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

Tạ Từ

--------------------------------------------------------------------------------

Mai có xa nhau xin Người sợi tóc
Thả vào hồn niềm nhớ hóa thành sông
Tiếng guốc xưa rộn ràng thềm lóc cóc
Mong mãi reo hoài xua trống vắng mênh mông

Hiu hắt Lập Thu nên hồng lá mõng
Người ở nơi nào có lạnh lắm không?
Lá rụng xuống rồi cuốn theo gió lộng
Người theo giòng đời lạc giữa phố đông

Đừng trách sóng xóa chân in trên cát
Đừng trách thời gian nhòa nhạt tin yêu
Nghe tiếng dế miệt mài thâu đêm hát
Núi nằm nghe trong hoang mạc cô liêu

Liễu rủ
Thông reo
Bóng chiều tím ngát
Nát vụn thái dương gió động mặt hồ
Cây cỗi
Cỏ khô
Chai sần đá cát
Khác biệt gì nhau đời thực-hư vô

Ừ gỗ đá cũng in hằn vết dấu
Đừng trách tình yêu thành sẹo tim nhau
Mai lỡ xa nhau xin đừng chôn giấu
Hai tiếng Ngày Xưa chưa biết tình đau
 
Bóng Núi

--------------------------------------------------------------------------------

Núi nằm nghiêng nửa vầng trăng
Căng đầy in bóng
Lặng thầm nhìn đêm
Mây lớp lớp gối chăn mềm
Sương mờ thấp thoáng êm đềm áo bay
Ve vuốt núi trăng phơi bày
Cong môi trăng cúi hôn hoài núi non
Bình minh mai đọng vết son?
Trăng đừng hôn nữa mai còn nhớ nhau?
Gió dường nhiều chuyện, thì thào
Lá dường ghen tị lào xào tận khuya
Núi muôn đời vẫn chờ kia
Trăng khi tròn khuyết phân chia tháng ngày
Núi cùng trăng bóng ngã dài
Quỳnh hương thoang thoảng...
Lạc loài mình anh
 
Tình Vô Định

--------------------------------------------------------------------------------

Ngày tắt nắng lung linh sao hiển hiện
Vắng nhau rồi nỗi nhớ đến tự nhiên
Đừng trách móc vì yêu là tự nguyện
Tình đón trao hạnh phúc lẫn ưu phiền

Nghiêng bóng núi dựa vào mây nhẹ hẫng
Nghiêng hồn nhau nặng trĩu đợi đêm ngày
Nhỏ đâu mất để mình anh lẫn thẫn
Ngắm mù sương hồi tưởng vạt áo dài

Con dế gáy bởi thèm xanh non cỏ
Con ve kêu vì nhớ Phượng môi hồng
Anh làm thơ bởi vì anh... nhớ Nhỏ
Nhỏ vẫn vô tình nên thơ hóa thành sông

Bỗng chợt nhớ dường như ta lỗi hẹn
Hứa quen nhau tự thuở biết ngại ngùng
Không dám nói, mộng ước thầm len lén
Nên vẫn thả thơ theo gió muôn trùng
 
Tùy Bút Halloween

--------------------------------------------------------------------------------

Những em bé hóa trang gõ cửa nhà xin kẹo
Những chú thỏ con, mèo nhí, thiên thần...
Anh bâng khuâng thầm ước
Xin một lần thôi
Đứng trước anh Phù Thủy Nhỏ ngày xưa
Ngày Xưa gần gụi
Vui vì nhau, buồn vì nhau, đau vì nhau...
Mau quá!
Lại một mùa thay lá
Thương mùa Thu óng ả đến nao lòng
Chao ơi nụ hôn mùa Đông
Cánh đồng mùa Xuân hoa dại
Rạng rỡ nắng Hè...
Anh nghe thời gian rầm rập tới
Chới với buồn
Nắm níu hoàng hôn
Những đứa bé hồn nhiên
Hóa trang thành mơ ước
Ước gì
Ta đến với nhau đừng hóa trang gì hết
Thương thiệt tình đừng giả bộ mà đau
Những viên kẹo ngọt ngào anh trao bọn trẻ
Chỉ để dành em-Phù Thủy Nhỏ trái tim

Anh tìm Ngày Xưa
Ngày Xưa mịt mờ
Anh ngồi cùng thơ
Thơ buồn cho đến bao giờ?
 
Hoài Mơ

--------------------------------------------------------------------------------

Tôi thấy tôi ngồi khóc
Một mình trong trang thơ
Đắm đuối hoài suối tóc
Ươm mơ đến bao giờ?

Trăn trỡ hoài kỹ niệm
Của Ngày Xưa ngày xưa
Chiều buông chi sắc tím
Biết mấy thơ cho vừa?

Chưa bao giờ em biết
Vì sao tôi yêu em
Những vần thơ ly biệt
Theo thời gian cũ mèm

Đôi khi thèm nước mắt
Mặn nồng bờ môi nhau
Cuối tuần buồn heo hắt
Lang thang phố muôn màu

Ai chào ai đến lạ
Ai vội vã giòng đời
Tôi làm Ve mùa Hạ
Gọi Phượng Hồng khan hơi

Chiều rơi mau xứ khác
Thèm chút hương Ngọc Lan
Bạn bè xưa tản mác
Đường thôi xanh hai hàng

Những nàng bươm bướm trắng
Xin hồn nhiên như xưa
Khuya Sài Gòn tạm lắng
Cho tôi mơ Ngày Xưa

Thuở chưa ồn khói bụi
Thuở đạp xe tan trường
Me giao cành gần gụi
Lén theo người tôi thương

Những con đường đổi khác
Những hàng cây không còn
Giữ giùm hương Lan Ngọc
Để hồn còn ươm mơ
 
Xin Lỗi Em

--------------------------------------------------------------------------------

Xin lỗi em lòng anh không đủ rộng
Để bao dung tất cả những sai lầm
Ta đâu biết tình yêu như trứng mõng
Thương là ghen ra mặt hoặc âm thầm

Trăm lý do có thể dùng biện bạch
Dẫu ngàn lời hờn trách cũng bằng không
Vạn lời lẽ tự cho mình trong sạch
Triệu ngôn từ tan biến giữa mênh mông

Anh tự trách mình hẹp hòi quá thể
Tha thứ cần bể rộng trời cao
Đâu biết hồn anh nhỏ nhoi đến thế
Thương em mà muốn mãi mãi cùng nhau

Không gào thét như trời đang giông bão
Không nóng sôi như núi lửa phun trào
Không đẫm ướt như mưa rào tháng Sáu
Anh chĩ làm thơ gởi đến ngàn sau

Xin lỗi em, niềm đau nào cũng nhạt
Chợt nhói đôi khi man mác giao mùa
Chiều buồn quá gió Đông về xứ khác
Trong tình yêu không kẻ được người thua
 
Thơ Đọc Vạn Lần Cần Chỉ Một

--------------------------------------------------------------------------------

Vạn lần xem em có nhớ gì không?
Ngàn bài thơ chắt chiu chĩ một giòng
Thôi cũng đành chảy xuôi mãi như sông
Bao mùa qua Phượng Vỹ chẵng phai hồng

Đám đông nhìn vạn lượt
Có lướt qua ánh mắt thuở nào?
Thôi cũng đành thao thức mãi như sao
Đêm đến thủy triều ào ạt dâng cao

Vạn lượt bước qua hàng thơ cũ
Có gót chân quen thoáng ngập ngừng?
Em có bao giờ trong giấc ngủ
Mơ về thuở ấy nhớ người dưng?

Vạn lần dừng lại người người đọc
Đừng khóc thơ ơi giữa chợ đời
Thơ đã cùng ta chia cô độc
Em cứ hồn nhiên vui thãnh thơi

Thơ đọc vạn lần cần chĩ một
Vắng em thơ thảng thốt gọi hoài
Ta cứ nhủ lòng rồi mai mốt
Trái tim rồi sẽ hết lạc loài
 
Biển Rằm

--------------------------------------------------------------------------------

Kìa trăng tròn trĩnh như mộng ước
Ngước mặt nhìn trăng trắng hoa Quỳnh
Đêm nay trăng sáng nào biết trước
Không ra biển vắng chỉ một mình

Linh tính báo tin ngày biển động
Chim trắng lạc bầy trốn bão giông
Biển-trăng đẹp quá mà trống rỗng
Cát dấu nơi nào vết chân không?

Lòng ta xao động còn hơn biển
Kỹ niệm tràn về buồn ngã nghiêng
Sóng vẫn ru hoài chưa khản tiếng
Trăng một mình
Ta nặng trĩu niềm riêng

Xao xuyến hàng thông trong gió lạnh
Trăng rung rinh sóng sánh trên cành
Cảm ơn bóng trung thành bên cạnh
Hạt cát nào chợt xốn mắt anh

Trăng xanh ngắt
Gió về khuya lạnh ngắt
Hiu hắt khơi xa một ánh đèn
Trăng buông lưới
Sóng chơi trò đuổi bắt
Chợt nhận mỗi người đều có bóng đen
 
Chiều Los Angeles

--------------------------------------------------------------------------------

Bây giờ bên đó gió Lập Đông
Rừng phong nắm níu cuống lá hồng
Sương mờ quấn quít ngàn thông lạnh
Giáo đường ai đến nguyện cầu không?

Phòng trọ lầu tư chim còn đậu
Cửa sổ bồ câu có tự tình
Bậc đá thời gian mòn phai dấu
Nhớ tuyết đầu mùa rơi trắng tinh

Anh vẫn một mình
Đông vẫn lạnh
Dẫu ở nơi này lá vẫn xanh
Chiều Hồ Ly Vọng mà hiu quạnh
Vắng Nhỏ làm sao vui cho đành!

Lấp lánh đèn sao trên biển thẫm
Thành phố Thiên Thần thầm thiêu thân
Tần ngần mây tím trôi chầm chậm
Đẫm vai bờ đá sóng trắng ngần

Gần gụi mặt trời
Gần gụi biển
Nhìn ngỡ giao hòa lẫn vào nhau
Chao ơi khoảng cách dài miên viễn
Nên biển muôn đời vật vã đau

Sóng trào xóa dấu chân trên cát
Ào ạt thời gian xóa hoài mong
Đại lộ Hoàng Hôn trong nhòa nhạt
Thương về bên đó lạnh nhiều không?
 
Hà Nội Bé Xíu

--------------------------------------------------------------------------------

Rất nhỏ, hạt mưa phùn rất nhỏ
Khẽ ghé môi hôn đỏ lá Bàng
Hoàng hôn ngoài bãi còn lộng gió
Có nghịch tung bay vạt áo nàng?

Rất nhẹ, hương Hoàng Lan rất nhẹ
Lặng lẽ trong đêm quyến dụ thầm
Nâng cánh hoa dài-bàn tay bé
Có đợi anh về sẽ ghé thăm?

Ơi Cửa Ô nằm trăm năm cũ
Mai mốt còn không, phố rộn ràng?
Hồ Gươm nhỏ xíu mà quyến rũ
Ai nhớ giùm câu gạch Bát Tràng?

Chiều ngang Thê Húc bâng khuâng quá
Ai đó rồi mai bước qua cầu
Nhỏ xíu bàn chân về bến lạ
Hà Nội chợt buồn biết vì đâu

Cầu mong chút xíu về Nhỏ Xíu
Thu chỉ còn duy mỗi Cúc vàng
Hương của hoa Hồng còn nắm níu
Thôi đành... chút xíu buồn sang ngang!
 
Nhớ... Hà Nội

--------------------------------------------------------------------------------

Rồi mai diện áo cô dâu bé
Nhỏ cũng theo chồng với người ta
Hà Nội mùa Đông mưa phùn nhẹ
Có ướt cài đầu những cánh hoa?

Rất khẽ Hồ Tây rụng lá Bàng
Xao động khung trời
Nhỏ sang ngang
Thôi hết Bát Tràng ai mua gạch
Bán nguyệt chưa xây đã lỡ làng

Có nàng dâu bé cài hoa bé
Sẽ đến Sài gòn bỏ Hồ Gươm
Tháp Rùa lẽ bóng thêm quạnh quẽ
Rụng ánh sao trời mộng vừa ươm

Nhỏ ướm vừa xinh áo thiên thần
Qua cầu nhí nhảnh những bước chân
Có lần ai đó mơ Hà Nội
Xa quá người ơi mộng tưởng gần

Hàng Đào sao bước qua Hàng Bạc
Thơm ngát Hoàng Lan ngõ vắng nào
Lạnh quá mùa Đông đời lưu lạc
"Hà Nội mùa này..." hát nghêu ngao
 
Cô Ơi

--------------------------------------------------------------------------------

Em viết bài thơ kính tặng Cô
Đứa học trò xa quê mười năm lẻ
Đường phố Sài Gòn không còn lặng lẽ
Ngôi trường xưa vẫn nhỏ bé thuở nào
Cho dẫu bây giờ thôi đứng bục giảng cao
Trong tâm tưởng học trò Cô vẫn dạy
Vạt áo thiên thanh những ngày bưng bít ấy
Cô mở ra em thế giới rộng bên ngoài
Những vần thơ ngượng nghịu đầu tay
Cô chỉ vẽ cho em tìm gió lộng
Trong soi mói
Rập rình
Tuyệt vọng...
Tranh bó rau, nước mắm, cân đường...
Đến bây giờ em hiểu sự yêu thương
Trong năm tháng đắc thời bạo lực
Kín đáo cô gieo những mầm nhận thức
Về tự do, nhân ái, công bằng
Trên bục giảng thầy cô lần lượt vắng
Phấn trắng rơi
Rơi trắng nhợt tay gầy
Những đoạn rơm vàng dầy cui trang giấy
Gợi đói thèm cơm ước được bát đầy...
Vì ai
Vì sao
Khốn khó thế này
Em thầm hiểu và không câm lặng
Tuổi thiếu niên tràn đầy hiếu thắng
Cô giấu giùm em những trang viết ngục tù
Cảm ơn cô đã không ru ngủ
Không trao em bánh vẽ thiên đường
Cô dạy tình người, xứ sở quê hương
Đời không phải là đấu tranh giai cấp...

Hôm nay Sài gòn nắng lên tràn ngập
Thực phẩm phủ phê, tấp nập chợ hàng
Bây giờ dường như quyển vở sang trang
Cô lặng lẽ hòa vào đời sống
Cảm ơn cô "người đưa khách qua sông"
Dạy chữ cho em, dạy cả tấm lòng
Đứa học trò xa xứ Cô nhớ không?
 
Cây Trái

--------------------------------------------------------------------------------

Vì môi Nhỏ ướp mùi hương ổi chín
Nên hồn anh ngơ ngẫn tựa chim kia
Lòng hóa trái nhãn lồng nào dự tính
Chờ chim Quyên thơm ngát cả vườn khuya

Chia mít mật thơm lừng tay ấm áp
Nhỏ đâu rồi anh ôm mối sầu riêng
Lê, đào, lựu anh không màng nhấm nháp
Vắng nhau rồi mọi thứ bỗng vô duyên

Ghiền mận hồng đào vì màu má Nhỏ
Rực thắm màu môi thèm trái sơ-ri
Nhỏ xao lãng lòng anh toàn ớt đỏ
Lời Nhỏ dừa xiêm cho nhớ nguôi đi

Phải chi tình anh chứa toàn cóc ổi
Để Nhỏ ghiền sớm tối cứ cần nhau
Một chút chua cay khi mình giận dỗi
Thi vị tình ta càng ngọt ngào
 
Mưa Đá

--------------------------------------------------------------------------------

"Em về nơi ấy
Một bờ vai xanh
Một dòng tóc xanh..."

Sao đành vội vậy
Buồn ơi dỗ dành

Mơ thành tia nắng mới
Hôn hồng má... cô dâu
Mơ làm khăn voan trắng
Ôm ấp bờ vai nhau

Sao không là trái Thị
Để kề môi... hít hà
Đâu rồi xưa cô Tấm
Chim Hoàng Anh bay xa

Chiều ngang qua lối vắng
Vẫn vàng hoa Dã Quỳ
Chút nỗi niềm sâu lắng
Theo mây hồng bay đi

Tình si không kết trái
Đông thành hạt mưa rào
Ném u đầu con gái
Hà Nội chiều mưa mau!
 
Tạ Ơn

--------------------------------------------------------------------------------

Núi ngã bóng choàng vai mây thầm lặng
Chiều tạ ơn hoa ôm nắng giã từ
Đường thăm thẳm
Ừ, hoàng hôn trĩu nặng
Giăng tím trời phải màu của tương tư?

Từ dạo ấy thơ sầu miên man viết
Tạ ơn nhau cho hồn biết mơ màng
Nhỏ duyên dáng nên lòng ta tha thiết
Mơ môi thơm mắt biếc liếc dịu dàng

Ngàn câu chữ thả lên cùng gió lộng
Trong mông mênh đánh động trái tim hồng?
Tạ ơn mẹ của người anh ôm mộng
Thêm cho đời hương sắc để hoài mong

Tạ ơn giữa dòng đời đông bỗng gặp
Nghe tưng bừng nhịp đập trái tim yêu
Nhiều nghi ngại
Nhưng thương rồi bất chấp
Dẫu vẫn còn đầy ắp giận, ghen, kiêu

Đêm trĩu xuống vì trăng sao chi chít
Nhỏ nghịch gì cho trĩu tim anh?
Nắng phai ánh soi bóng-hình khăng khít
Tạ ơn Nhỏ nhiều dù mới chớm mong manh
 
Hà Nội Đông

--------------------------------------------------------------------------------

Lạnh lắm không em mùa Đông Hà Nội?
Cửa sổ nhà ai ngồi đếm lá Bàng
Tay bé xíu che mưa phùn ướt lối
Mai vắng chân quen nên lối ngỡ ngàng

Vàng ươm nắng Hướng Dương trên tay nhỏ
Bỏ mặt trời xin rạng rỡ phòng riêng
Hoa Hướng Dương quên vầng dương mãi ngó
Xinh xinh người bé xíu tựa Vành Khuyên

Ta như đất qua lửa thành gốm mộc
Qua thời gian sợi tóc có nguyên màu?
Thà làm gạch Bát Tràng xanh rêu mốc
Mơ mãi bàn chân trần rửa hôm nào

Có rét buốt vào Đông Hà Nội?
Ừ tối hôm nay Hoàng Lan đã qua mùa
Ta thầm trách sông Hồng sao mà vội
Cuốn mất hôm qua để mặc gió lùa

Nhỏ của ngày xưa Thăng Long hoài cổ
Ừ biết sau này còn gặp cố nhân?
Ai dựa Hoàng Lan quân vương hội ngộ
Điển tích nghìn năm mơ ước bao lần
 
Ao Ước

--------------------------------------------------------------------------------

Anh muốn hóa thời gian thành dế nhỏ
Bỏ vào lon rả rích nhắc Ngày Xưa
Để chan chứa Phượng là môi ai đỏ
Tỏa rợp đời nhau bất kể nắng mưa

Anh muốn đưa em; chiếc bóng mỗi chiều
Thành gương ngắm diễm kiều soi mặt
Lược vuốt tóc huyền không ai thắc mắc
Thành gối mềm, chắc hạnh phúc bao nhiêu!

Ao ước thật nhiều bao giờ hóa thực?
Dường bên kia Nhỏ thao thức vì đâu?
Tiếng dế thời gian khuya càng bức rức
Hoa Lý nhẹ nhàng hương thoảng đậm sâu
 
Tùy Bút

--------------------------------------------------------------------------------

"Ngày mai
Người em nhỏ bé
Ngồi trên thuyền hoa..."

Hà Nội mùa lá đổ
Sớm hồ Tây nghi ngút khói sương
Chim Sâm Cầm dường quên về
Mãi mãi...
Có người con gái bé
Nhẹ gót giã từ cửa Ô
Mơ hồ hương Hoàng Lan vướng lại
Phi trường Nội Bài
Chiếc phi cơ bay về Nam mất hút
Tháp Bút, hồ Gươm có buồn?
Trong khuôn viên Văn Miếu chiều nay
Lạc loài những cụ rùa đội bia
Cùng chia hoài niệm...
Tím hoàng hôn...
Gió cồn ngoài bãi
Sông Hồng nghìn năm trôi mãi
Vẫn chưa phai màu nước phù sa

Bây giờ ta chợt hiểu ra
Đa tình muôn kiếp vẫn là tình thơ
Nhỏ đi
Kẻo để người chờ
Ta còn nặng nợ khù khờ mộng mơ
Chiều Cali trắng sương mờ
Mai sau gặp gỡ giả vờ không quen?
Nặng lòng hương cốm lá sen
Sài gòn rực rỡ hoa đèn, có quên?
Chúc em hạnh phúc lâu bền
Riêng đời ta vẫn bồng bềnh xứ xa
Sài gòn Lan Ngọc còn hoa
Nhắc người em gái vẫn là quê hương
 
Hoàng Hôn

--------------------------------------------------------------------------------

À ơi... đan võng mây trời
Gió đung đưa nắng
Lá ngời cuối Thu
Thoáng rùn vai
Lạnh sương mù
Núi lim dim ngủ phủ trùm chăn mây
Bóng ai gầy hay bóng cây?
Chim thiên di vội từng bầy về Nam

Chiều quê xa còn khói lam?
Hắt hiu chút lạnh có làm nhớ nhau?
Rụng từng chiếc
Cành hanh hao
Nghiêng nghiêng bóng ngã tựa vào tường vôi
Nắng âm thầm ôm bóng tôi
Bồi hồi hôn nắng để rồi... chiều phai
Gió ru đời
Tôi ru ai?
Rụt rè ru mãi cũng hoài công thôi
Áp Dã Quỳ nhẹ trên môi
Ngỡ đang hôn nắng
Đâu rồi?
Lạnh băng!

À ơi... thấp thoáng vầng trăng
Nép trong bóng tối
Hỏi rằng chờ ai?
Ngày đi rồi
Đêm phủ vai
Mượt huyền suối tóc ơi Ngày Xưa đâu?
Ôm bóng đêm
Ôm tóc nhau
Sao còn cảnh vợ chồng Ngâu thế này!
 
Nhắn Nhủ

--------------------------------------------------------------------------------

Nắng đâu mất bỏ hoàng hôn hụt hẫng
Tần ngần rơi những lá cuối mùa Thu?
Nhỏ đâu mất một mình anh lẫn thẫn
Ngồi làm thơ mây trùng điệp giăng mù

Ngỡ đã cũ những mùa Đông cách biệt
Nhỏ vô tình đâu biết vẫn nhớ nhau
Rơi tuyết trắng cho đời thêm thuần khiết
Đêm lạnh nhiều càng lấp lánh muôn sao

Ào ạt gió ngoài hiên đem nhớ lại
Niềm hoài mong làm sao nói Nhỏ hay
Anh trầm lắng
Nhỏ dường tinh nghịch mãi
Đến bao giờ vai sánh bước trong tay?

Ngày đã hết, đêm bình tâm suy ngẫm
Khuya ươm mơ cho hy vọng nãy mầm
Đông buốt giá để tình ta nồng đậm
Nhỏ, nhớ đợi chờ anh sẽ ghé thăm
 
Back
Top