• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

Nhỏ vẫn mãi yêu mùa đông lạnh giá
Yêu bàn tay buốt cóng hít hà
Yêu niềm cô đơn đêm đêm hằng ngặm nhấm
Yêu cả tiếng côn trùng rỉ rả trong tối tăm

Nhỏ vẫn mãi yêu đường khuya lạnh vắng
Yêu tiếng bước chân không lạc chân người
Yêu cái quạnh quẽ của mùa đông Hà Nội
Yêu tiếng dương cầm văng vẳng xa xôi

Nhỏ vẫn mãi yêu con phố đơn côi
Yêu ly trà chén ven đường Nhỏ đi học tối
Yêu những chiều nắng bỏ đi rất vội
Yêu bắp ngô nướng nóng hổi quán vỉa hè

Rồi sẽ không còn, tất cả sẽ cuốn trôi
Như cánh diều đứt dây, không cách nào níu lại
Nhỏ bước đi, thôi không đợi anh nữa
lời ru đêm thôi khắc khoải mong chờ


Út, về đi học mau
 
Bàn Tay

--------------------------------------------------------------------------------

Anh không có đôi bàn tay mềm mại
Từng vết chai ghi dấu những thăng trầm
Bàn tay cầm cuốc tháng năm ba vắng...
In nhọc nhằn thuở tay trắng tha phương...
Đôi bàn tay từng mủm mĩm dễ thương
Thường ai cũng sinh ra với bàn tay mềm mại
Tay anh chai để Nhỏ non mướt mãi
Nhặt nhạnh gai đời nào Nhỏ có hay?
Bàn tay đến trường lấm lem mực tím
Để bây giờ ngọt lịm những vần thơ
Bàn tay trống trếnh đợi chờ
Tay Nhỏ nghịch hững hờ đan suối tóc
Ngón tay hồng lệ lung linh Nhỏ khóc
Đậu xuống tay anh đi Nhỏ, bao giờ?

Tay anh không mềm nhưng viết ra thơ
Cứng rắn để chở che em yểu điệu
Tay anh thô ngăn gai đời nhọn lễu
Cho Nhỏ tung tăng gót hồn nhiên
Tay anh hằn bao sẹo truân chuyên
Để gánh vác gia đình mình đó Nhỏ
Tay hanh hao dãi dầu nắng gió
Cho Nhỏ mai sau tay vẫn nuột mềm
 
Nhớ

--------------------------------------------------------------------------------

Đừng hỏi vì sao anh yêu em
Kẻo không có kẻ nổi cơn thèm
Vì em, anh khiến người ta ghét
Lắm tiếng xầm xì để rồi xem

Đừng đem so sánh chuyện yêu đương
Cân, đo, đong, đếm lối thông thường
Thương nhau hai đứa là vũ trụ
Bao hạt muối nằm trong đại dương?

Dường như tình vẫn thường cay mặn
Dân gian hay nhắn nhủ muối, gừng
Cùng chung chữ "mật" mà ngọt, đắng
Thương nhau chẳng đặng, cắn nhau đừng

Anh mãi người dưng
Em mãi Nhỏ
Nghịch ngợm ông Tơ bỏ chung đời
Bà Nguyệt âm thầm tơ kết cỏ
Báo hại quá chừng nhớ Nhỏ ơi!

Chiều rơi phiến nắng theo lá rụng
Dùng dằng trùng điệp khói sương giăng
Hoàng hôn núi tím băng thung lũng
Nhỏ cách muôn trùng nhớ anh chăng?
 
Cầu Mong

--------------------------------------------------------------------------------

Người ta sổ mũi, ấm đầu
Giận mùa Đông lạnh
Giận sao chưa gần
Người ta ho biết mấy lần
Thương ai ốm yếu
Trắng ngần tuyết rơi!
Gởi người ta chút nắng trời
Gởi người ta một đôi lời hỏi thăm
Tức ông Trời gió lạnh căm
Muốn thành áo ấm âm thầm ủ nhau
Cầu trời băng giá tan mau
Để người ta lại hồng hào nghịch tinh
Đêm nghe trỡ gió giật mình
Mong mau bình phục bóng hình yêu thương
 
Chiếc Lá Ngày Xưa

--------------------------------------------------------------------------------

Cảm ơn... chiếc lá ngày xưa
Cuốn theo chiều gió vẫn chưa chịu dừng

Người dưng
Yêu
Ghét
Người dưng(?)

Còn không
Chân bước ngập ngừng
Còn không?

Đóa hồng vàng
Đóa hồng nhung
Long lanh cánh mõng ngại ngùng
Lệ?
Sương?

Em ơi
Tình ngỡ vô thường
Trăm năm tim động vết thương có lành?
 
Hoài Niệm

--------------------------------------------------------------------------------

Rụng xuống lá hết mùa Thu kỹ niệm
Chồi nằm im trong lớp vỏ mùa Đông
Nhủ lòng mai ấm nồng Xuân kiều diễm
Chim én Ngày Xưa biết trỡ về không?

Dường biển động hải âu vờn trắng bãi
Dường hoài mong sao nhấp nháy không thôi
Đồi núi choàng mây đất trời gần lại
Có phải vì Đông nứt nẻ làn môi?

Tội ghế trống công viên đầy tuyết phủ
Rủ sương mù sông phẳng nước ngừng trôi
Đất băng giá bây giờ thôi ấp ủ
Những hạt mầm xanh hy vọng tình tôi?

Xa xôi quá những Ngày Xưa thơ mộng
Đâu biết cành gai dưới mỗi đóa hồng
Thôi đừng trách mùa Đông duyên tình mõng
Thả thơ buồn vơi trống vắng mênh mông

Hong tay lạnh thêm ân cần hơi ấm
Thầm nhớ xưa thêm trân trọng hôm nay
Đừng hờn nhé
(Biết ai thường... ghen lắm)
Mơ nắm tay người và... môi chạm nồng say
 
Tự Tình Mùa Đông

--------------------------------------------------------------------------------

Rụng hết nắng đêm dâng đầy hiu quạnh
Trụi lá vàng lạnh nhiều lắm không cây?
Sương vây phủ xóa nhòa ngày góc cạnh
Nhỏ bặt tin rồi anh thương nhớ ai đây?

Gầy xương nhánh treo lung linh giọt đọng
Phố hoa đèn thức suốt ngóng trông nhau
Rộn ràng lễ để lòng đau hoài vọng
Trống vắng mùa vui, đoàn tụ mùa sau?

Mây đan áo choàng vai triền núi trọc
Anh đường về gió thông thốc vào tim
Trong im vắng đêm nằm nghe dế khóc
Trằn trọc lâu rồi thiên di mất cánh chim

Đừng tìm kiếm trăng sao xa vời vợi
Giữa trời toàn khô khốc đá vô tri
Sao người cứ kiên trì hoài công với
Ngọc bao đời lẫn trong đất chân đi

Gió thủ thỉ điều gì sao chực rớt
Hao hớt mùa Đông cả đất trời
Thôi, đợi đến khi nào băng giá bớt
Triệu triệu chồi non xanh mướt rạng ngời
 
Giáng Sinh Buồn

--------------------------------------------------------------------------------

Chao ơi thơ cạn buồn miên viễn
Tỉnh giấc lạnh đầy nỗi niềm riêng
Mùa Giáng Sinh về tròn ước nguyện?
Nhãn lồng chín nẫu đợi chim Quyên

Chuyện cũ muôn đời bèo tan hợp
Chớp bể mưa nguồn sông cạn mơ
Bao giờ sa mạc cây lá rợp
Phủi lớp thời gian:
Tình nguyên sơ

Lá rụng trỡ về nơi nguồn cội
Tình rụng để lòng anh mồ côi
Ừ thôi
Đừng trách nhau chi
Tội!
Thương quá mùa Đông em lẻ loi

Bối rối lòng anh như sóng biển
Vật vã tìm bờ sóng triền miên
Buồn ơi
Thơ viết thành tự truyện
Lòng vẫn thương hoài mặc truân chuyên

Anh vẫn nguyện cầu mong đoàn tụ
Hoài công?
Dường nắm bắt sương mù
Buồn cũng quen rồi như ăn, ngủ
Lại Giáng Sinh rồi vắng lá Thu
 
Tiễn Tình

--------------------------------------------------------------------------------

Cali lạnh thương về Đông Hà Nội
Có phai hồng màu má em tôi?
Có nhòa nhạt hương Hoàng Lan ngõ tối?
Nhỏ xíu theo chồng...
Buồn quá đi thôi!

Rồi lặng lẽ Tây Hồ vầng dương lặn
Rồi có quên mặn, ngọt hàng rong
Tội ngoài bãi Hướng Dương chờ tay nhỏ...
Chút gì như thèm bếp lửa đêm Đông

Xao động gió rụng lá Bàng sót lại
Lạy trời mưa phùn đừng ướt áo ai
Tiễn Nhỏ Xíu giã từ thời con gái
Có kẻ xa nhà thờ thẫn chiều nay

Xin giữ lại đôi vần thơ lưu luyến
Còi tàu vang, ai lỡ chuyến như mình?
Chiều thứ Bảy có một người thăm biển
Vật vã sóng xô sao gọi Thái Bình?
 
Nắng Quê

--------------------------------------------------------------------------------

Chiều qua sông cạn mơ nước nổi
Đáy cát bao giờ lục bình trôi?
Mùa Thu rứt lá chi mà vội
Bỏ lại cành Đông trụi trơ tôi

Bên lối Dã Quỳ vàng Điên Điển
Hóa biển đồng xưa nhớ Tháp Mười
Chiều tím Bằng Lăng hoa ẩn hiện
Đẹp mộng đêm nay miệng Nhỏ cười

Người ơi nhớ quá
Chiều phiêu bạt
Sa mạc mùa Đông lộng gió về
Buồn nhói lòng
Ơ... đôi câu hát
Biết Nhỏ bây giờ có nhớ quê?

Dừng lại bên lề hoa Quỳ dại
Hái một cành thôi đón nắng về
Phòng trọ đêm này dường ấm lại
Vàng bông Điên Điển
Vàng nắng quê
 
Nhắn Nhủ

--------------------------------------------------------------------------------

Một đàn chim Vành Khuyên
Chuyền cành Trà Hoa Nữ
Mặt trời còn do dự
Núp trong mây mùa Đông

Rụng cành Phong lá đỏ
Nhuộm gió phấn Thông vàng
Nhỏ lạnh nhiều bên đó
Bỏ vào thơ gởi sang

Sáng giáo đường Chúa Nhật
Tháp chuông mờ trong sương
Tiếng chuông còn lẫn khuất
Phảng phất nào dư hương

Thương đàn chim trốn tuyết
Vượt ngàn dặm về đây
Chim ơi xin cho biết
Dấu Yêu có hao gầy?

Mẹ xuýt xoa: Trời lạnh
Cũng may không tuyết rơi
Mẹ ơi, con bất hiếu
Lén gửi nắng bên trời

Nhỏ ơi, chừ hết bệnh
Đừng thức khuya nữa nha
Cầu mùa Xuân mau đến
Anh sẽ ghé thăm nhà
 
Chiều Đông

--------------------------------------------------------------------------------

Trăn trở một đêm đầu núi bạc
Xao xác ngày thôi trơ nhánh xương
Chim nương nắng ấm về xứ khác
Nhòa nhạt chân trời mây quê hương

Vương lại cành Phong vài lá đỏ
Vỡ giòn chân bước cỏ mùa Đông
Hoàng hôn chưa tắt trời lộng gió
Biết Nhỏ bây giờ lạnh lắm không?

Kìa Trà Hoa vẫn hồng bên cửa
Chưa đến mùa Xuân vẫn nôn nao
Đêm gió ào ào mơ chút lữa
Tựa thắm làn môi mận hồng đào

Buồn tự nơi nào dâng khuất núi
Rong ruỗi chồn chân mây ghé qua
Ngày chưa sang hết mà nắng lụi
Vui chớm mĩm cười vội phôi pha
 
Biệt Khúc Đông

--------------------------------------------------------------------------------

Chợt xa quá hoa Hướng Dương ngoài bãi
Đâu một ngày nâng niu giữa bàn tay?
Đã "là hoa để cho người ta hái"
Nhỏ dịu dàng con gái lắm người theo
Sáng cành khô sương từng hạt trong veo
Chợt lạnh buốt đâu mùa Thu óng ả?
Gió về đâu lá bay theo lả tả
Ngã liêu xiêu bóng nắng khẳng khiu nhành
Lẻ loi đâu? Anh còn bóng đồng hành
Thương Hà Nội lạnh Đông này chút nữa
Gió Bấc, mưa phùn phố phường khép cửa
Hoàng Lan còn thơm nữa tóc ngang vai?
Đường Thanh Niên mùa Đông vắng không ai
Mơ mùa Hạ đêm từng đôi tình tự
Nhỏ đi rồi cạn sông Hồng mệt lử
Từ đó lòng anh phơi cát trắng hanh hao
Đón Nhỏ về Sài Gòn rộn xôn xao
Anh xin gởi chút làn hương Lan Ngọc
Nhỏ có đi qua con đường xưa anh học
Cho lá me thầm hôn tóc khẽ khàng
Ngọc Lan dâng hương không lời trác móc

Mùa Đông xứ người tuyết trắng mênh mang...
 
Nước Nổi

--------------------------------------------------------------------------------

Ầu ơ nước nổi trắng đồng
Nhỏ đâu mất biệt
Ngóng trông mõi mòn
"Thương nhau trái Ấu cũng tròn"
Bông Mù U nở chờ con bướm vàng
Nhớ mùa Điên Điển xốn xang
Thầm thương Hoa Lý dịu dàng nơi xa

Ầu ơ tóc gió thướt tha
Đâu mùi bồ kết phôi pha xứ người?
Gió chi lồng lộng Tháp Mười
Gà hay Cao Lãnh
Môi cười Nha Mân
Bến Tre, Đồng Tháp cũng gần
Xuôi giòng sông Cửu kết thân giao tình

Ầu ơ cầu khỉ rung rinh
Sợ gì nước lớn anh liều mình thăm nhau
Kìa trăng thơm ngát bông cau
Trầu vàng vườn Ngoại thắm màu thủy chung
Qua cầu chân bước mà run
Lỡ té... ao cá dính bùn... chắc tiêu!
Biết đâu... hai bác thương nhiều
Kén rể... liều mạng biết chìu người ta

Tôm bầm dồn thịt khổ qua
Đắng môi
Mát ruột
Thiệt thà Nhỏ ơi
Nước rong mặc sức cá bơi
Lòng tong
Cá chốt...
Suốt đời cũng vui
Gió Đông buốt giá bùi ngùi
Thương người xa xứ
Ngậm ngùi... vẫn xa!
 
Một Chiều Mùa Đông

--------------------------------------------------------------------------------

Một chiều mùa Đông
Một căn phòng trọ
Trời đầy gió
Sương khói tỏa mờ

Chơ vơ Dã Quỳ
Trụi trơ cành cội
Thông gọi gió ngàn
Tôi gọi ai?

Trốn hoài mặt trời
Mệt nhoài cây trụi
Bạc đầu bóng núi
Nứt nẻ môi

Chiều trôi hun hút
Chút nắng đọng vàng
Thênh thang xa lộ
Bao giờ hội ngộ?

Mơ hồ trăng mõng
Mơ hồ sao rơi
Ngập lòng gió lộng
Người ơi
Người ơi
 
Đêm Nguyện

--------------------------------------------------------------------------------

Giáng Sinh rồi đó Nhỏ
Có đèn sao
Có kẹo bánh ngọt ngào
Có rượu đào, quà tặng

Không em
Đám đông cũng vắng
Hội hè cũng buồn
Rượu hồng cũng đắng

Lẳng lặng giáo đường sau thánh lễ
Anh cố tình đến trễ
Để một mình với Chúa giữa khuya
Ngoài kia gió lộng
Ngoài kia biển động
Giông tố nào thổi giữa lòng nhau?

Cúi vớt ánh sao
Xòe tay lạnh buốt
Vuốt mặt nhòe cay
Ướt môi hoài nước biển?

Nghiêng ngã đất trời
Con sóng nghìn năm
Lặng câm đá tảng
Tan tành bọt sóng
Giòng cuồng lưu nào dưới đáy sâu?

Đêm Giáng Sinh con nguyện cầu
Hồng ân Thiên Chúa nhiệm mầu đời con
 
Ngủ Đi

--------------------------------------------------------------------------------

Khuya rồi trăng
Ngoan ngủ đi
Bình yên đêm nhé
Khép mi lưng trời

Khuya rồi sao
Xin nghỉ ngơi
À ơi nhịp võng ru hời gió Đông

Khuya rồi mênh mông
Ngủ đi ta nhé hoài mong sẽ về
Ngủ môi thơm
Ngủ tóc thề
Ngủ bàn tay nhỏ
Bốn bề lặng im
Riêng thì thầm khẽ trái tim
Gọi tên suốt kiếp nỗi niềm Dấu Yêu
 
Đường Về

--------------------------------------------------------------------------------

Trời chiều nhiều gió cuối năm
Mây trùm núi trốn lạnh căm đường về
Có nàng Đông xõa tóc thề
Khói sương tha thướt vỗ về hoài mong
Có lá vàng cạn lòng sông
Triền đồi cỏ úa
Từng không nắng nhòa
Tuyết đầu non phản chiếu lòa
Nàng Đông khoác áo học trò trắng tinh
Như ngày xưa
Vẫn vô tình
Vẫn gieo buốt giá một mình thầm mơ
Ừ thôi
Mình vẫn làm thơ
Ừ thôi
Ngày ấy-bây giờ vẫn thương
Thôi về mau kẻo gió sương
Đuổi theo bóng nắng tìm hương xưa còn?
 
Cảm Ơn Mưa

--------------------------------------------------------------------------------

Ta nằm lặng lẽ nghe mưa
Mưa
Mưa
Mưa mãi
Ngày xưa-bây giờ

Nhanh
Chậm
Vồ vập
Hững hờ
Tưởng đâu đã ngớt đâu ngờ triền miên
Mưa suốt ngày
Mưa luân phiên
Cuốn trôi tất cả?
Còn nguyên nỗi buồn!

"Ầu ơ... chớp bể mưa nguồn"
Lời ru thuở nhỏ
Sương luồn trong mây
Mưa chan hòa
Mưa phủ vây
Chao ơi sa mạc trọn ngày ước ao
Kìa sông cạn lại dạt dào
Chảy đi sông
Tựa thuở nào mênh mang

Mưa
Mưa
Sa mạc mỡ màng
Mưa
Mưa
Mai cỏ thôi vàng hanh hao
Mưa
Mưa
Giọt nước tìm nhau
Ta tìm kỹ niệm ngọt ngào Ngày Xưa
Chân tình ta cảm ơn mưa
 
Bão Cát

--------------------------------------------------------------------------------

Gió cuốn không gian mờ cát bụi
Giũ trụi ngàn cây không tiếc thương
Dường như vạn gió trò trốn đuổi
Dập vùi hoa cỏ bỏ dư hương

Lạc hướng bồ câu nương ngách cửa
Chạy giữa cuồng phong cụm Phiêu Bồng
Không biết gió về từ đâu nữa
Cứa buốt làn da dao mùa Đông

Lồng lộng tràn về cơn bão cát
Rát rạt bào trên thịt da người
Rú cười đắc thắng trong sa mạc
Thác loạn tung hoành lũ đười ươi

Hạc giấy ngày xưa theo cánh gió
Bỏ phòng cô quạnh
Bỏ mình anh
Lòng anh em chỉ dừng chốn trọ
Rồi bỏ ra đi
Thôi cũng đành!
 
Back
Top