CongVoi
Super V.I.P
Ngay từ khi đám cưới được tổ chức cách đây vài ngày, tôi đã nghĩ sớm muộn gì chuyện này sẽ đến. Nhưng tôi không nghĩ nó đến sớm vậy.
Sáng nay tôi ngủ dậy muộn. Tôi không thấy vợ bên cạnh. Tưởng cô ấy ngoài phòng ăn của khách sạn hay đi tắm sớm, tôi đủng đỉnh đánh răng rửa mặt.
Trong lúc đánh răng, tôi nhìn vào gương và thấy qua hình ảnh phản chiếu một tờ giấy trắng trên cái tủ nhỏ đầu giường, nó được chặn bởi một cái cốc thủy tinh. Tôi súc miệng và quay trở vào phòng ngủ. Đó là một lá thư của vợ tôi.
Cách đây vài ngày cô ta cưới tôi. Chúng tôi ra hòn đảo vắng này hưởng tuần trăng mật. Và bây giờ cô ta bỏ tôi. Tôi không đọc được chữ gì cả. Tờ giấy nhòe nhoẹt trong mắt tôi. Tôi chỉ nhìn thấy một vòng tròn trên tờ giấy, dấu vết hoen ố của cái đít cốc dính nước để lại.
Tôi không hiểu gì cả. Mới hôm qua, tôi và cô ta còn vật lộn quần nát cái giường kia. Tôi nhìn những dấu vết lộn xộn và nếp nhăn nhúm của tấm drap trải giường.
Hôm qua, tôi thấy cô ta nhìn ba gã du khách ngoại quốc to cao dễ đến 1m90 với ánh mắt thèm muốn. Lúc chập tối tôi đã cố gắng làm tình như ba gã đàn ông cao 1m90 cộng lại. Hay chính bởi sự hung hãn đó mà cô ta bỏ tôi? Hay cô ta biến thành ba người đàn bà rồi sau đó bay đi như một đàn vịt trời?
Hình như tôi đã chạy ra cầu tàu. Ca nô rời bến lâu rồi. Phải đến chiều mới có chuyến mới. Ai đó nói vậy. Tôi nhớ ra rồi. Chiều hôm qua có một chuyến ca nô. Có một khách mới đến khách sạn. Hắn ta mặc một chiếc quần đùi hoa, áo hoa, đội một chiếc mũ cowboy đan bằng cói, đeo đôi kính mát to bự. Hắn nghỉ ở phòng đầu tiên, cách phòng tôi hai phòng.
Tối qua vợ chồng tôi ăn tối và tán gẫu với hắn đến 10h tối. Hắn nói hắn là nghệ sĩ gì đó. Tôi không hiểu lắm, không nhớ hắn nói gì đó về nghệ thuật bình dân, hắn chụp ảnh các cô gái, ảnh lịch, hắn nói rất nhiều.
Hắn nói hắn làm cái gì đó và thề sẽ không lấy vợ nữa. Hắn nói, xin lỗi hai bạn trẻ, tôi hơi ác cảm với phụ nữ và hôn nhân.
Hắn cũng đã biến mất.
Những cô gái phục vụ khách sạn nhìn tôi ái ngại. Các cô nói gì đó. Tôi đã hình dung ra sự việc. Đêm qua tôi mệt mỏi rã rời vì bơi và làm tình quá nhiều. Tôi đặt lưng xuống là ngủ thẳng cẳng. Có thể vợ tôi đã lẻn sang với tay nghệ sĩ ghét phụ nữ kia, có thể họ đã làm gì đó, có thể không.
Một điều chắc chắn là cô ta đã đi cùng hắn vào sáng nay. Lá thư không nói gì rõ ràng. Cô ta chỉ nói là cô ta sai lầm, tôi sai lầm, khi quyết định cưới nhau. Cô ta xin lỗi. Và hẹn gặp lại tôi để giải quyết êm thấm chuyện này khi quay về đất liền.
Êm thấm ư? Làm sao có thể êm thấm chuyện này? Tôi thì không sao. Nhưng làm sao người ta có thể chấp nhận câu chuyện điên rồ này? Tôi có thể quay về với cuộc sống yên ổn của tôi ngày trước.
Nhưng người ta sẽ nhìn tôi như thế nào? Gia đình tôi biết chui vào lỗ nẻ nào đây? Tôi biết trả lời thế nào với những người khác? Tôi biết nói sao với anh em bạn bè? Chả lẽ bảo tôi bị cắm sừng ngay trong tuần trăng mật?
Tôi sắp vỡ đầu vì những suy nghĩ man rợ. Tôi nghĩ quẩn. Tôi nghĩ tôi sẽ tìm đôi gian phu dâm phụ kia và giết chết cả hai. Sau đó tôi sẽ ra đầu thú. Tôi nghĩ tôi sẽ trả thù như một vụ tai nạn và tìm cách có bằng chứng ngoại phạm.
Nhưng sau đó thì sao?
Tôi ngồi trong phòng, nhìn mãi cái lá thư ghê tởm kia. Chưa bao giờ tôi có cái cảm giác ấy. Chưa bao giờ tôi thấy cái cuộc đời này vô nghĩa đến vậy. Hay là vốn dĩ nó vô nghĩa mà đến cái lúc này tôi mới nhận ra. Sao từ trước đến nay không có một ai nói cho tôi biết sự thật này?
Tôi thay đồ và đi ra bờ biển. Nắng chói chang cát trắng loá mắt. Mọi thứ nhòe nhoẹt trong mắt tôi, run rẩy. Tôi sẽ không suy nghĩ gì nữa. Tôi sẽ không nhớ gì nữa, như trước kia vẫn vậy.
Tôi bơi những sải dài thẳng ra biển. Tôi bơi thật xa về phía chân trời. Tôi sẽ biến thành ba con cá và lẫn vào đại dương. Tôi sẽ không sao cả. Tôi chỉ là ba con cá nhỏ. Có lẽ tôi đã trở thành cá, hoặc chí ít cũng là thức ăn cho cá.
***
Tôi ăn bữa cơm chiều ở phòng ăn khách sạn cùng đôi vợ chồng trẻ mới quen đang hưởng tuần trăng mật ở đảo. Anh chồng đô con cắm cúi ăn, có vẻ anh ta rất đói. Tôi thì không đói lắm. Cô vợ trông lẳng lơ và rất sexy.
Tôi có thể thấy rõ cô ta không mặc áo lót. Khi tôi nhìn vào ngực cô ta, dường như cái núm vú cô ta hếch lên, hiện rõ sau chiếc váy mỏng màu xanh da trời.
- Anh có gia đình chưa? – Cô ta hỏi.
- Đã từng có.
- Ồ!– Cô ta thốt lên. Anh chàng kia ngừng nhai nhìn tôi – Nom anh còn trẻ vậy mà…
- Xin lỗi hai bạn trẻ! – Tôi nói và nhìn ra biển – Tôi hơi ác cảm với phụ nữ và hôn nhân.
Trời chiều vẫn còn mờ mờ, chưa tối hẳn. Ở tít xa ngoài mũi đảo, ngọn hải đăng bắt đầu sáng đèn. Những tia sáng nhợt nhạt chậm chạp quét ngang mặt biển. Cô ta đang nhìn tôi, tôi biết cái kiểu nhìn ấy nghĩa là gì.
Nhưng tôi không có tâm trí đâu nghĩ đến chuyện đó, khi mà anh chồng to con của cô ta ngồi ngay bên cạnh. Cô ta như một con hổ cái đang đói, mềm mại, dẻo dai uyển chuyển, và sẵn sàng xé xác những con mồi.
- Anh làm gì ở đây một mình vậy? – Cô ta hỏi.
- Chụp ảnh – Tôi uể oải - Ở đây cát trắng rất đẹp.
- Buồn chết đi được(!) – Cô ta nói.
- Ở đây cái gì cũng dính cát, kể cả thức ăn – Anh chàng to con ngẩng lên nói, anh ta đang nhai một con tôm, hầu như anh ta ăn hết khẩu phần của cả ba người.
- Anh chụp ảnh làm gì? Để bán ảnh à? – Cô ta vẫn chưa buông tha cho tôi.
- Ừ, để bán, làm lịch này nọ - Tôi quay sang, bất giác ánh mắt lại chuồi xuống ngực cô ta - Đại khái ảnh nghệ thuật bình dân, chụp người mẫu, làm quảng cáo ấy mà.
- Hay nhỉ! – Cô ta cười cười – Giá mà ai cũng được làm công việc thú vị như anh.
- Hay ho gì, chán chết! – Tôi cười lại với cô ta, và buột miệng – Tôi thì lại ước gì được đổi chỗ với anh bạn đây.
Anh chàng đô con ngẩng phắt lên nhìn tôi. Tôi cười: “Thật đấy, tôi ước gì tôi là cậu”. Anh ta nghĩ tôi đùa: “Thế thì mình đổi chỗ nhé, chắc là anh sẽ không thích làm một người nghèo khó như tôi đâu”.
Anh ta yên tâm cúi xuống vét nốt những hạt cơm cuối cùng. Tôi mỉm cười nhìn cô ta và nói như thì thầm: “Nào thì đổi”.
Sau đó tôi bắt đầu kể chuyện huyên thuyên, tôi không nhớ tôi đã kể những gì nữa. Nửa đêm, cô ta mò sang phòng tôi, khi mọi người trong khách sạn đều đã ngủ say.
Sáng hôm sau cô ta đi theo tôi. Một tháng sau cô ta bỏ tôi, hình như đi theo một cầu thủ bóng đá hạng chân đất nào đó. Tôi biết ngay mà, cô ta là một con hổ cái.
Có lẽ đúng là tôi đã đổi chỗ với anh chàng kia thật. Tôi cũng đã trở thành một gã mọc sừng.
***
Tôi nhìn thấy cô ta nổi bật trong đám đông hò hét cổ vũ giải bóng đá phường, vì cô ta có một bộ ngực rất to, lại không mặc cooc-xê. Từ lúc đấy trở đi tôi đá hay hẳn lên.
Hình như ngay sau đó tôi ghi bàn, tôi chạy đến trước mặt cô ta ăn mừng bàn thắng, theo kiểu các cầu thủ Braxin ấy, nghĩa là lắc mông, một tay giơ lên trời, tay kia tóm quần đùi, và lắc mông.
Trong chốc lát tôi biến thành Ronaldo hay Ronandinho gì đó, đại khái vậy, tôi cảm thấy mình phải cao dễ đến 1m90 hoặc hơn, tôi là người hùng, tôi cười tình với cô ta, và có lẽ cô ta đã suýt ngất đi vì sung sướng.
Tôi thề với quả bóng tròn là tôi sẽ phải chiếm được cô ta. Tôi có thể cảm thấy phía dưới chiếc váy kia, cô ta đang ẩm ướt đến chừng nào vì tôi. Cái kiểu nhìn của cô ta kìa.
Từ lúc đó, tôi đá bao sân, tôi như bay khắp sân, tôi đá như một cầu thủ đẳng cấp quốc tế. Tôi giữ được phong độ đỉnh cao như thế trong suốt ba tháng trời. Tôi đã tỏa sáng.
Một ngày nọ, sau ba tháng, cô ta chán tôi. Và hình như tôi cũng đã chán cô ta. Cô ta bỏ tôi để đi theo một gã đàn ông nào đó, nghe nói gã là một tay chơi giàu có.
Từ lúc ấy tôi không còn giữ được phong độ nữa, tôi lại trở về đúng nguyên vẹn là một cầu thủ trong đội tuyển phường. Biết làm sao được, như người ta hay nói ấy: “Phong độ là nhất thời”.
Nhưng thề có quả bóng tròn, có lúc, tôi đã từng đá như một cầu thủ đẳng cấp quốc tế.
***
Những người đàn bà gọi tôi là một người đàn bà lẳng lơ, lăng loàn, đĩ thõa. Những người đàn ông thì gọi tôi là cưng ơi, là hổ cái, là cuồng nhiệt, là nóng bỏng và gợi tình, là người đàn bà tuyệt vời, là mẫu đàn bà đúng như họ mong muốn, là đam mê, khéo léo và hết mình chuyện gối chăn.
Thế rồi sau đó tất thảy họ đều kinh sợ tôi, họ trở nên hèn hạ không thể chịu nổi, họ cố gắng làm cho tôi chán ghét họ, và rốt cuộc họ đều đã thành công, tôi không thể yêu họ thêm được nữa. Tôi lại ra đi tìm những người đàn ông mới. Tôi biến thành một con vịt trời và bay đi theo đàn. Tự do.
Sáng nay tôi ngủ dậy muộn. Tôi không thấy vợ bên cạnh. Tưởng cô ấy ngoài phòng ăn của khách sạn hay đi tắm sớm, tôi đủng đỉnh đánh răng rửa mặt.
Trong lúc đánh răng, tôi nhìn vào gương và thấy qua hình ảnh phản chiếu một tờ giấy trắng trên cái tủ nhỏ đầu giường, nó được chặn bởi một cái cốc thủy tinh. Tôi súc miệng và quay trở vào phòng ngủ. Đó là một lá thư của vợ tôi.
Cách đây vài ngày cô ta cưới tôi. Chúng tôi ra hòn đảo vắng này hưởng tuần trăng mật. Và bây giờ cô ta bỏ tôi. Tôi không đọc được chữ gì cả. Tờ giấy nhòe nhoẹt trong mắt tôi. Tôi chỉ nhìn thấy một vòng tròn trên tờ giấy, dấu vết hoen ố của cái đít cốc dính nước để lại.
Tôi không hiểu gì cả. Mới hôm qua, tôi và cô ta còn vật lộn quần nát cái giường kia. Tôi nhìn những dấu vết lộn xộn và nếp nhăn nhúm của tấm drap trải giường.
Hôm qua, tôi thấy cô ta nhìn ba gã du khách ngoại quốc to cao dễ đến 1m90 với ánh mắt thèm muốn. Lúc chập tối tôi đã cố gắng làm tình như ba gã đàn ông cao 1m90 cộng lại. Hay chính bởi sự hung hãn đó mà cô ta bỏ tôi? Hay cô ta biến thành ba người đàn bà rồi sau đó bay đi như một đàn vịt trời?
Hình như tôi đã chạy ra cầu tàu. Ca nô rời bến lâu rồi. Phải đến chiều mới có chuyến mới. Ai đó nói vậy. Tôi nhớ ra rồi. Chiều hôm qua có một chuyến ca nô. Có một khách mới đến khách sạn. Hắn ta mặc một chiếc quần đùi hoa, áo hoa, đội một chiếc mũ cowboy đan bằng cói, đeo đôi kính mát to bự. Hắn nghỉ ở phòng đầu tiên, cách phòng tôi hai phòng.
Tối qua vợ chồng tôi ăn tối và tán gẫu với hắn đến 10h tối. Hắn nói hắn là nghệ sĩ gì đó. Tôi không hiểu lắm, không nhớ hắn nói gì đó về nghệ thuật bình dân, hắn chụp ảnh các cô gái, ảnh lịch, hắn nói rất nhiều.
Hắn nói hắn làm cái gì đó và thề sẽ không lấy vợ nữa. Hắn nói, xin lỗi hai bạn trẻ, tôi hơi ác cảm với phụ nữ và hôn nhân.
Hắn cũng đã biến mất.
Những cô gái phục vụ khách sạn nhìn tôi ái ngại. Các cô nói gì đó. Tôi đã hình dung ra sự việc. Đêm qua tôi mệt mỏi rã rời vì bơi và làm tình quá nhiều. Tôi đặt lưng xuống là ngủ thẳng cẳng. Có thể vợ tôi đã lẻn sang với tay nghệ sĩ ghét phụ nữ kia, có thể họ đã làm gì đó, có thể không.
Một điều chắc chắn là cô ta đã đi cùng hắn vào sáng nay. Lá thư không nói gì rõ ràng. Cô ta chỉ nói là cô ta sai lầm, tôi sai lầm, khi quyết định cưới nhau. Cô ta xin lỗi. Và hẹn gặp lại tôi để giải quyết êm thấm chuyện này khi quay về đất liền.
Êm thấm ư? Làm sao có thể êm thấm chuyện này? Tôi thì không sao. Nhưng làm sao người ta có thể chấp nhận câu chuyện điên rồ này? Tôi có thể quay về với cuộc sống yên ổn của tôi ngày trước.
Nhưng người ta sẽ nhìn tôi như thế nào? Gia đình tôi biết chui vào lỗ nẻ nào đây? Tôi biết trả lời thế nào với những người khác? Tôi biết nói sao với anh em bạn bè? Chả lẽ bảo tôi bị cắm sừng ngay trong tuần trăng mật?
Tôi sắp vỡ đầu vì những suy nghĩ man rợ. Tôi nghĩ quẩn. Tôi nghĩ tôi sẽ tìm đôi gian phu dâm phụ kia và giết chết cả hai. Sau đó tôi sẽ ra đầu thú. Tôi nghĩ tôi sẽ trả thù như một vụ tai nạn và tìm cách có bằng chứng ngoại phạm.
Nhưng sau đó thì sao?
Tôi ngồi trong phòng, nhìn mãi cái lá thư ghê tởm kia. Chưa bao giờ tôi có cái cảm giác ấy. Chưa bao giờ tôi thấy cái cuộc đời này vô nghĩa đến vậy. Hay là vốn dĩ nó vô nghĩa mà đến cái lúc này tôi mới nhận ra. Sao từ trước đến nay không có một ai nói cho tôi biết sự thật này?
Tôi thay đồ và đi ra bờ biển. Nắng chói chang cát trắng loá mắt. Mọi thứ nhòe nhoẹt trong mắt tôi, run rẩy. Tôi sẽ không suy nghĩ gì nữa. Tôi sẽ không nhớ gì nữa, như trước kia vẫn vậy.
Tôi bơi những sải dài thẳng ra biển. Tôi bơi thật xa về phía chân trời. Tôi sẽ biến thành ba con cá và lẫn vào đại dương. Tôi sẽ không sao cả. Tôi chỉ là ba con cá nhỏ. Có lẽ tôi đã trở thành cá, hoặc chí ít cũng là thức ăn cho cá.
***
Tôi ăn bữa cơm chiều ở phòng ăn khách sạn cùng đôi vợ chồng trẻ mới quen đang hưởng tuần trăng mật ở đảo. Anh chồng đô con cắm cúi ăn, có vẻ anh ta rất đói. Tôi thì không đói lắm. Cô vợ trông lẳng lơ và rất sexy.
Tôi có thể thấy rõ cô ta không mặc áo lót. Khi tôi nhìn vào ngực cô ta, dường như cái núm vú cô ta hếch lên, hiện rõ sau chiếc váy mỏng màu xanh da trời.
- Anh có gia đình chưa? – Cô ta hỏi.
- Đã từng có.
- Ồ!– Cô ta thốt lên. Anh chàng kia ngừng nhai nhìn tôi – Nom anh còn trẻ vậy mà…
- Xin lỗi hai bạn trẻ! – Tôi nói và nhìn ra biển – Tôi hơi ác cảm với phụ nữ và hôn nhân.
Trời chiều vẫn còn mờ mờ, chưa tối hẳn. Ở tít xa ngoài mũi đảo, ngọn hải đăng bắt đầu sáng đèn. Những tia sáng nhợt nhạt chậm chạp quét ngang mặt biển. Cô ta đang nhìn tôi, tôi biết cái kiểu nhìn ấy nghĩa là gì.
Nhưng tôi không có tâm trí đâu nghĩ đến chuyện đó, khi mà anh chồng to con của cô ta ngồi ngay bên cạnh. Cô ta như một con hổ cái đang đói, mềm mại, dẻo dai uyển chuyển, và sẵn sàng xé xác những con mồi.
- Anh làm gì ở đây một mình vậy? – Cô ta hỏi.
- Chụp ảnh – Tôi uể oải - Ở đây cát trắng rất đẹp.
- Buồn chết đi được(!) – Cô ta nói.
- Ở đây cái gì cũng dính cát, kể cả thức ăn – Anh chàng to con ngẩng lên nói, anh ta đang nhai một con tôm, hầu như anh ta ăn hết khẩu phần của cả ba người.
- Anh chụp ảnh làm gì? Để bán ảnh à? – Cô ta vẫn chưa buông tha cho tôi.
- Ừ, để bán, làm lịch này nọ - Tôi quay sang, bất giác ánh mắt lại chuồi xuống ngực cô ta - Đại khái ảnh nghệ thuật bình dân, chụp người mẫu, làm quảng cáo ấy mà.
- Hay nhỉ! – Cô ta cười cười – Giá mà ai cũng được làm công việc thú vị như anh.
- Hay ho gì, chán chết! – Tôi cười lại với cô ta, và buột miệng – Tôi thì lại ước gì được đổi chỗ với anh bạn đây.
Anh chàng đô con ngẩng phắt lên nhìn tôi. Tôi cười: “Thật đấy, tôi ước gì tôi là cậu”. Anh ta nghĩ tôi đùa: “Thế thì mình đổi chỗ nhé, chắc là anh sẽ không thích làm một người nghèo khó như tôi đâu”.
Anh ta yên tâm cúi xuống vét nốt những hạt cơm cuối cùng. Tôi mỉm cười nhìn cô ta và nói như thì thầm: “Nào thì đổi”.
Sau đó tôi bắt đầu kể chuyện huyên thuyên, tôi không nhớ tôi đã kể những gì nữa. Nửa đêm, cô ta mò sang phòng tôi, khi mọi người trong khách sạn đều đã ngủ say.
Sáng hôm sau cô ta đi theo tôi. Một tháng sau cô ta bỏ tôi, hình như đi theo một cầu thủ bóng đá hạng chân đất nào đó. Tôi biết ngay mà, cô ta là một con hổ cái.
Có lẽ đúng là tôi đã đổi chỗ với anh chàng kia thật. Tôi cũng đã trở thành một gã mọc sừng.
***
Tôi nhìn thấy cô ta nổi bật trong đám đông hò hét cổ vũ giải bóng đá phường, vì cô ta có một bộ ngực rất to, lại không mặc cooc-xê. Từ lúc đấy trở đi tôi đá hay hẳn lên.
Hình như ngay sau đó tôi ghi bàn, tôi chạy đến trước mặt cô ta ăn mừng bàn thắng, theo kiểu các cầu thủ Braxin ấy, nghĩa là lắc mông, một tay giơ lên trời, tay kia tóm quần đùi, và lắc mông.
Trong chốc lát tôi biến thành Ronaldo hay Ronandinho gì đó, đại khái vậy, tôi cảm thấy mình phải cao dễ đến 1m90 hoặc hơn, tôi là người hùng, tôi cười tình với cô ta, và có lẽ cô ta đã suýt ngất đi vì sung sướng.
Tôi thề với quả bóng tròn là tôi sẽ phải chiếm được cô ta. Tôi có thể cảm thấy phía dưới chiếc váy kia, cô ta đang ẩm ướt đến chừng nào vì tôi. Cái kiểu nhìn của cô ta kìa.
Từ lúc đó, tôi đá bao sân, tôi như bay khắp sân, tôi đá như một cầu thủ đẳng cấp quốc tế. Tôi giữ được phong độ đỉnh cao như thế trong suốt ba tháng trời. Tôi đã tỏa sáng.
Một ngày nọ, sau ba tháng, cô ta chán tôi. Và hình như tôi cũng đã chán cô ta. Cô ta bỏ tôi để đi theo một gã đàn ông nào đó, nghe nói gã là một tay chơi giàu có.
Từ lúc ấy tôi không còn giữ được phong độ nữa, tôi lại trở về đúng nguyên vẹn là một cầu thủ trong đội tuyển phường. Biết làm sao được, như người ta hay nói ấy: “Phong độ là nhất thời”.
Nhưng thề có quả bóng tròn, có lúc, tôi đã từng đá như một cầu thủ đẳng cấp quốc tế.
***
Những người đàn bà gọi tôi là một người đàn bà lẳng lơ, lăng loàn, đĩ thõa. Những người đàn ông thì gọi tôi là cưng ơi, là hổ cái, là cuồng nhiệt, là nóng bỏng và gợi tình, là người đàn bà tuyệt vời, là mẫu đàn bà đúng như họ mong muốn, là đam mê, khéo léo và hết mình chuyện gối chăn.
Thế rồi sau đó tất thảy họ đều kinh sợ tôi, họ trở nên hèn hạ không thể chịu nổi, họ cố gắng làm cho tôi chán ghét họ, và rốt cuộc họ đều đã thành công, tôi không thể yêu họ thêm được nữa. Tôi lại ra đi tìm những người đàn ông mới. Tôi biến thành một con vịt trời và bay đi theo đàn. Tự do.