Bông hồng thủy tinh
Nguyễn Đại
- Phương ơi!
Tôi đang đứng trước cổng nhà thằng bạn. Ba giờ chiều. Thằng bạn tôi chắc vẫn đang ngủ nướng.
Nắng quá, sao thằng này lâu thế nhỉ? Chưa dậy à? Tôi gọi thêm lần nữa.
- Phương ơi!
- Đây, làm gì mà gọi lắm thế?
- Giờ này còn ngủ hả mày?
- Đâu, riêng hôm nay không ngủ. Tao đọc nốt quyển truyện, không lại chưa đọc xong đã phải trả mày.
- Thế đọc xong chưa?
- Rồi.
- Thôi mang ra đây, tao cầm rồi về luôn.
- Ô kê, đợi tao chút.
- Nhanh lên, đứng đây nắng khiếp.
Thằng bạn tôi chạy vụt vào nhà. Tôi đứng tựa cổng, nhìn ra xung quanh. Phía bên trái tôi là một lũ trẻ con đang chơi đá bóng. Chẳng hiểu bố mẹ chúng nó nghĩ gì mà cho con cái chơi trời nắng thế này. Xe cộ qua đường có vẻ rất vội vã, cứ như họ sợ chảy tan ra vì nắng vậy. Điểm duy nhất đáng chú ý trên đường là một người đang ôm đàn, ngồi trên ghế đá thẳng trước mặt tôi. Đầu tiên tôi thoáng nghĩ đó là một người hát rong, nhưng không, anh ta ăn mặc khá đơn giản nhưng đẹp, sơ mi trắng mài kiểu Thái, quần Jean sáng màu. Cây đàn guitar màu gụ đỏ thì tuyệt đẹp, tôi vẫn ước có một cây đàn như thế. Anh ta hát một bài hát mà tôi thích. Có vẻ đây là một anh chàng lãng mạn nổi hứng thôi. Cũng phải, trời nắng thế này dễ làm cho nhiều người nổi máu nghệ sĩ lắm.
Tiếng cổng sắt rền vang ngay bên phải tôi. Tôi quay sang nhìn. Gì thế này? Dễ thương quá. Một cô bé khoảng tuổi tôi đang đứng bên trong nhà, mở cổng, cô bé ở nhà sát vách với thằng bạn tôi. Cần phải thú nhận, tôi luôn bị cuốn hút rất mạnh bởi những cô bé xinh xắn như thế này. Cô bé này lại đúng kiểu người mà tôi thích nhất: nước da trắng tươi tự nhiên, đôi mắt với hàng mi cong dài, thân hình thon vừa phải, không quá mảnh mai và cũng không quá thô kệch, những đường cong tuyệt đẹp. Nhưng điểm tôi chú ý nhất – điểm đầu tiên mà tôi nhìn vào khi gặp một người – cô bé có đôi môi hết sức quyến rũ. Thằng bạn tôi sướng thật, được làm hàng xóm của cô bé này.
Cô bé đứng lui vào trong nhà, để cổng mở. Hình như cô bé đang chờ bố mẹ ở trong nhà ra để cùng đi đâu đó.
Thằng bạn tôi đã xuống, tay nó cầm quyển “Mật mã Da Vinci” của tôi.
- Đọc thấy thế nào?
- Tạm được. Nói chung là cũng có tài hơn người. Nếu cần cù luyện tập thì mươi năm nữa có thể đủ trình làm học trò của tao!
Tôi không cười, vì chẳng có gì đáng cười cả, thằng này nhái lại câu của tôi. Vả lại tôi cũng không thích nó nói như thế về Dan Brown, tôi coi Dan Brown là một trong những thần tượng của tôi.
- Tao về đây.
- Bắn đi.
Tôi thả quyển sách vào giỏ xe. Bất giác, tôi hát theo tiếng người ôm đàn sau lưng. “Thời gian cho ai sẽ lãng quên, ai âm thầm tiếc nuối, bụi mờ quá khứ đã giăng che mờ trên cây đàn đã nín câm…”
Tiếng đồ thủy tinh vỡ “choang” một cái nghe thật chói tai.
Tôi quay lại nhìn. Chính cô bé xinh xắn vừa rồi đã làm rơi một chiếc chậu cảnh thủy tinh nhỏ, có lẽ khá đắt tiền. Tôi thấy cô bé có vẻ sợ hãi, pha thêm tức giận nữa, mặt cô bé tái nhợt đi, hai tay run run, môi mấp mãy không thành tiếng, cặp mắt mở trừng trừng nhìn tôi, phải, đúng là nhìn tôi, không quan tâm đến chiếc chậu cảnh vỡ. Đứng cạnh cô bé là một người phụ nữ đứng tuổi, mái tóc hơi xoăn và khuôn mặt có vẻ khắc khổ.
- Câm, câm đi! Câm ngay!
Tôi không hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Cô bé kia vẫn trừng trừng nhìn tôi, gân hết giọng lên để quát ai đó, và hình như “ai đó” ở đây chính là tôi.
- Cút, cút đi!
Cô bé lại quát tôi. Sao vậy nhỉ, tôi đã làm gì? Tôi nhìn xung quanh. Không có dấu hiệu gì nói cho tôi biết rằng tôi đã làm điều gì đó tệ hại.
Người phụ nữ đứng tuổi bên cạnh cô bé ôm lấy đôi vai cô bé, đưa cô bé vào nhà. Tôi còn kịp nghe cô bé vừa đi vừa khóc, và nói điều gì đó trong nước mắt, hình như là “Mẹ ơi, bài hát… bài hát của anh ấy…”
Bài hát của anh ấy, hừ, của ai chứ. Bông hồng thủy tinh, sáng tác của Trần Lập, triệu người thích bài này. Cô bé này là người yêu Trần Lập chắc? Khùng.
Thằng bạn tôi đứng đó, trơ mắt ra nhìn, tủm tỉm cười.
- Cười cái gì? Bé kia làm sao thế?
- Nó hay chập chập thế đấy. Nó ghét, à không, sợ nhất những người chơi guitar hoặc những người hát bài đó.
- Sao lại thế?
- Bố ai mà biết được, tao cũng mới dọn về đây ở mà.
- Nhưng… bé ấy đẹp đấy chứ, hả?
- Đấy, thích thì cưa đi. Không có người yêu đâu. Bằng tuổi mình đấy, học Kim Liên.
- Thế thì ổn quá còn gì! Tao có nên tin mày không đấy? Một bé dễ thương thế kia mà chưa có người yêu à?
- Đã từng có. Hình như thế. Tao nghe nói bé bắt đầu chập chập từ khi người yêu bé chết.
- Tội nghiệp nhỉ, chắc là sốc lắm nên mới thế.
- Cũng không biết, nhưng tao nghe mẹ tao kể lại là nó bị ảo giác. Đêm nằm nó cứ kêu gào thảm thiết gọi bố mẹ, rồi hỏi bố mẹ có nghe thấy tiếng đàn không, có nghe thấy tiếng hát không, trong khi chẳng ai nghe thấy cái quái gì. Thôi mày về đi,tao vào nhà đây.
Trong đầu tôi đang rối tung lên vì một loạt những ý nghĩ linh tinh, chẳng đâu vào đâu. Sốc gì mà ghê thế, người yêu chết một phát là thành ra điên dại luôn, chẳng lẽ lại có người yếu đuối thế à? Mà sao lại quát nạt mình cơ chứ? Vô lý đùng đùng, cái thằng kia nó hát mãi, đàn mãi thì không sao…
Nghĩ đến đó, tôi quay sang nhìn người chơi đàn. Anh ta đã ngừng hát từ bao giờ, đang gác chéo hai tay lên đàn – một động tác rất giống tôi mà những người chơi đàn khác chẳng bao giờ có – và chằm chằm nhìn vào tôi như thể tôi vừa rơi xuống từ mặt trời vậy. Tôi cắm mặt đi thẳng.
*
* *
Ngày hôm sau là thứ hai. Tôi đợi đến đúng giờ, căn thật chuẩn, rồi đi sang nhà thằng bạn. Để đưa nó quyển sách, và hơn nữa là để…
Đúng năm rưỡi. Tôi tính, nhà thằng bạn tôi ngay gần trường Kim Liên, đi mất không đầy năm phút, mà trường Kim Liên giờ này là tan. Cô bé bằng tuổi tôi mà lại.
Thằng bạn tôi đã về. Tôi đưa nó quyển sách, không nói gì, mắt cứ chăm chăm nhìn vào khoảng xa trước mặt. Thằng bạn tôi hiểu ý đồ của tôi, chỉ cười thầm rồi vào nhà, đóng cổng.
Một bóng dáng xinh tươi hiện ra từ phía xa. Cô bé đó chăng? Phải, đúng là cô bé ấy. Cô bé mặc đồng phục, đội một chiếc mũ xinh xinh màu xanh da trời.
Tiếng đàn hôm trước lại vang lên bên tai tôi. Tôi quay sang nhìn, vẫn anh chàng đó, vẫn bộ quần áo đó và vẫn giai điệu quen thuộc đó. Nhưng hôm nay tôi không quan tâm.
“Nàng” đã đến. Cô bé đã đi đến nhà, đang định mở cổng bước vào.
- Chào bạn!
Cô bé nhìn tôi, có vẻ hơi tò mò, cả sợ hãi nữa.
- Mình… mình đến để xin lỗi… về chuyện hôm qua… mình không cố ý đâu…
Sao tôi lại ấp úng như thế nhỉ? Tệ thật, tôi vốn giỏi giao tiếp với những người chưa quen cơ mà?
Cô bé thoáng chút băn khoăn không hiểu, rồi cô bé mỉm cười:
- Không, tớ không nghĩ gì đâu. Không phải lỗi tại cậu. Là vì…
- Mình biết, mình đã được nghe kể qua. Nếu bạn không muốn nhắc đến chuyện ấy thì đừng nhắc đến nữa! – Tôi nói vội, vì tôi sợ cô bé sẽ khóc khi nhắc đến chuyện này. Tôi không thích phải nhìn thấy con gái khóc.
- Anh ấy… anh ấy…
Thế là điều tôi sợ đã xảy ra. Cô bé bắt đầu khóc, nước mắt chảy dài trên gò má trắng hồng xinh xắn. Trời ơi, sao cứ mỗi lần nghe con gái khóc là tôi lại cảm thấy nôn nao thế nhỉ?
Cô bé bắt đầu tuôn ra một tràng, xả hết mọi tâm sự – với một người không quen biết, động tác này rất hay gặp ở con gái khi có chuyện buồn bực.
- Mọi người không hiểu… mọi người không tin… đêm nào anh ấy cũng hát cho tớ nghe… bài hát đó… có đêm anh ấy còn vào tận trong phòng tớ, ngồi ôm đàn hát cho tớ… anh ấy rất thật, rất thật…
Tôi chẳng còn biết nói gì nữa. Cô bé vừa nói vừa sụt sịt. Hai bàn tay nhỏ nhắn vuốt nước mắt không kịp.
- Anh ấy sẽ không tha cho tớ, không bao giờ…
- Thôi nào, đừng nghĩ như vậy chứ. Tâm lý của bạn bây giờ nặng nề quá! Mình nghĩ có lẽ bạn nên tìm đến một điều gì đó khác để quên chuyện này đi…
Cô bé lắc đầu, nước mắt vẫn chảy giàn giụa.
- Một người khác… chẳng lẽ ngoài anh ấy không có ai đáng để bạn chú ý hay sao? – Một lời khuyên chân thành của tôi, nhưng đồng thời cũng gieo một mầm mống cơ hội cho tôi.
- Anh ấy sẽ không tha cho tớ đâu… nếu tớ làm thế, anh ấy sẽ giết tớ mất…
- Mình không nghĩ vậy… được, mình tin bạn, mình cũng cho là anh ấy có thật, hàng đêm anh ấy hiện hữu rất thật. Nhưng cho dù có thật thì anh ấy vẫn chỉ là một oan hồn thôi. Từ nhỏ mình đã được người ta kể cho về những hồn ma, họ ở lại là vì lưu luyến thế gian, họ chỉ có thể dọa người ta sợ chứ không bao giờ làm hại được ai. Tại sao lại phải sợ những gì không làm hại mình? Vả lại, nếu anh ấy yêu bạn, thì anh ấy sẽ luôn mong cho bạn có được hạnh phúc, dù anh ấy còn sống hay đã chết…
Đúng là tôi không biết sợ ma là gì thật, vì chẳng ai đi sợ một con gì đó chưa bao giờ được gặp, mà lại không có khả năng hại mình. Có điều tôi không tin chuyện thằng cha kia hiện về lắm, nhưng phải nói vậy để an ủi cô bé. Nhưng vô ích, cô bé vẫn khóc và lắc đầu:
- Cậu không hiểu, không thể hiểu… Cậu không biết mỗi lần anh ấy vào phòng tớ, nhìn tớ và nói với tớ những gì đâu… Anh ấy sẽ không buông tha tớ… không bao giờ!
Cô bé đóng sập cửa lại, chạy vụt vào trong nhà. Tôi lắc đầu. Mệt thật. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho cô bé.
Anh chàng sau lưng tôi vẫn hát nãy giờ, nhưng lạ cái là cô bé vẫn không hề để ý đến anh ta. Tôi lại gần anh ta, ngồi xuống bên cạnh. Tôi thích guitar, thích lây luôn cả những người chơi guitar. Tôi muốn học guitar, đã từng học và học cũng khá, nhưng sau đó lại phải bỏ vì thiếu thời gian. Và tôi thích bài hát này…
“Những đắm say tìm đến, khi thời gian chưa xóa mờ vết thương… Dù cho năm tháng trôi, cuộc tình chia cách xa đôi đường, ngày xưa ta đã yêu…”
Tôi muốn bắt chuyện với anh ta, nói gì thì tôi cũng chưa biết. Tôi định ngồi đợi cho anh ta hát xong bài rồi sẽ bắt chuyện. Anh ta vẫn chơi đàn, vẫn hát và không để ý gì đến tôi.
“Vì tình yêu kia mong manh như thủy tinh, anh không muốn trong đời thiếu em… Rồi thời gian ta chia xa không phai nhòa, vì ngày mai ta sẽ mãi mãi không quên… Xin em hãy giữ kỉ niệm bông hồng thủy tinh…”
Người thanh niên kết thúc bài hát bằng một giọng buồn xa xăm. Tôi đang định bắt chuyện với anh ta thì có một ông cụ khoảng tám chục tuổi chống gậy đi lại gần. Anh ta lập tức xách đàn đứng lên, bỏ đi, và ông cụ ngồi ngay vào chỗ anh ta vừa ngồi. Tôi chán nản ra về.
Chiều hôm sau, tôi lại đến nơi đó. Lần này tôi đến sớm hơn một chút, nên cả thằng bạn tôi lẫn cô bé kia đều chưa về. Chỉ có chàng ca sĩ kia là vẫn chơi đàn.
“Cuộc tình xưa như vết cứa xót xa, tim anh âm thầm đau đớn… Bụi mờ quá khứ đã giăng che mờ trên cây đàn đã nín câm… Một tình yêu đó xin gọi tên bông hồng thủy tinh, để sỏi đá quen bước chân anh từng đêm trên phố khuya…”
Tôi lại gần chàng ca sĩ. Anh ta chỉ hát đến đó, rồi bỏ dở bài hát giữa chừng, quay sang nhìn tôi. Tôi lấy làm lạ, vì một người chơi đàn luôn rất ghét phải bỏ dở bài hát giữa chừng.
- Anh đi với tôi một lát.
Anh ta nói với tôi ư? Tôi á? Đi đâu nhỉ? Anh ta định làm gì? Nhìn cách anh ta ăn mặc và cây đàn của anh ta, tôi không nghĩ anh ta có ý định trấn lột. Mà có thế thì tôi cũng chẳng mang gì theo mà trấn. Đánh nhau à? Anh ta có vóc người tương đương tôi, nhưng gầy guộc hơn. Tôi không nhìn thấy trên người anh ta có chỗ nào có thể giấu vũ khí được, mà một người chơi đàn không bao giờ dùng cây đàn của mình làm vũ khí. Thì đi, sợ gì.
Anh ta đứng lên, bước đi. Tôi bước song song, ngay cạnh anh ta.
- Anh thích bài hát này phải không? – Anh ta hỏi tôi.
- Đúng, tôi thích guitar, và thích bài hát đó.
- Còn người con gái đó?
- Người con gái nào?
- Thôi nào…
- Tôi thấy cô ta đẹp. Tôi hơi có cảm tình với cô bé ấy, thế thôi, chưa có gì rõ ràng cả.
- Vậy sao?
- Còn anh? Hình như ngày nào anh cũng qua đây chơi đàn?
- Đúng. Tôi hát cho người yêu tôi, nhưng thường thì buổi đêm cô ấy mới nghe thấy.
- Anh hát cả ngày lẫn đêm sao?
- Đúng. Tôi còn việc gì để làm nữa?
- Người yêu anh thích bài hát đó à? Nhưng hình như bài hát của anh làm phiền cô bé của tôi đấy.
Chúng tôi đã đi vào một hẻm vắng. Không một bóng người.
- Cô bé của anh ư? Đó chính là người yêu tôi. Ngày trước, khi tôi vẫn còn sống, nàng rất thích nghe tôi hát bài hát đó.
Anh ta nói cái quái gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì cả. Suy nghĩ mất mười lăm giây, tôi bật cười.
- Đùa hay đấy anh bạn. Anh thông minh đấy.
Tôi đưa tay lên vỗ vai người thanh niên đó, và…
Có ai tưởng tượng nổi không?
Bàn tay tôi bị hẫng. Không chạm vào một bờ vai nào hết. Không có bờ vai nào ở đó, mặc dù tôi vẫn nhìn thấy nó. Tôi không nhìn thấy bàn tay tôi đâu, nó chìm trong cái bờ vai kia.
Tôi hơi choáng.
- Bây giờ anh biết tôi là ai rồi chứ?
Hắn… là người yêu đã chết của cô bé ư?
Tôi chưa bao giờ tin vào ma.
Bình tĩnh, thôi nào, hãy bình tĩnh. Tôi cố trấn an mình. Không có gì phải sợ, ma không thể làm hại được ta.
- Tôi hiện hữu trước anh là vì muốn nhờ anh một việc.
Nhờ tôi một việc? Anh ta nói gì vậy?
- Tôi cần anh giúp.
Đầu óc tôi quay cuồng. Một con ma cần mình giúp? Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, nói dõng dạc, tuy nhiên tôi vẫn thấy giọng mình run run:
- Việc gì vậy? Nếu tôi có thể giúp…
- Anh có thể giúp.
- Anh nói đi.
- Tôi muốn được có lại người mình yêu.
- Bằng cách nào? Tôi có thể làm gì?
- Anh có thể làm gì à? – Anh ta mỉm cười, đặt cây đàn gác lên bờ tường, rồi gằn từng tiếng: – Hãy chết đi!
Hai bàn tay anh ta, rất nhanh, chộp lấy cổ tôi. Cặp ngón cái cứng như thép ấn mạnh vào sụn thanh thiệt của tôi. Tôi không sao thở được. Tay chân tôi không hiểu sao lại tê cứng, không thể nhúc nhích được một li. Mắt tôi xuất hiện những chấm, những vằn đỏ vàng, rồi những chấm, những vằn ấy bắt đầu nhảy múa… chúng đặc dần, đặc dần đến khi tôi không còn nhìn thấy gì nữa…
*
* *
Tôi tỉnh dậy, thấy mình vẫn nguyên vẹn. Tay chân tôi cử động được. Quần áo vẫn nguyên. Tôi hắng giọng, lấy lại cảm giác nơi cổ họng. Hoàn toàn bình thường.
Trời có lẽ đang ban trưa. Đã một ngày trôi qua rồi sao?
Tôi ngồi dậy, thấy cơ thể mình thật nhẹ, như vừa qua một giấc ngủ thoải mái vậy. Mình đang mơ sao? Phải rồi, tất cả là một giấc mơ.
Tôi nhìn ra xung quanh.
Ôi, không!
Tôi đang ở trong một con hẻm nhỏ.
Và bên bờ tường… là cây đàn guitar màu gụ đỏ tuyệt đẹp.
Tôi hoảng loạn, rồi lại cố trấn tĩnh.
Không được sợ, ta không được sợ. Ta vẫn sống, ma không bao giờ hại được người ta.
Tôi cầm lấy cây đàn guitar trong góc tường. Ta có thể cầm được nó. Ta vẫn sống.
Tôi bước đi.
Đây rồi. Nhà thằng Phương bạn tôi. Và nhà cô bé.
Tôi ngồi xuống băng ghế đá trước nhà cô bé.
Kìa, cô bé đang mở cổng. Vậy thì chắc bây giờ là một giờ trưa. Cô bé đi học.
Tiếng bước chân đang đi lại gần. Tôi quay sang nhìn.
Tôi lại choáng. Những vằn đỏ vàng lại hiện ra trước mắt tôi. Tôi thường bị thế khi tụt huyết áp. Tôi sốc. Tôi cảm thấy mình sắp ngất.
Một dáng người đang đi về phía cô gái, tay cầm một bông hồng nhung đỏ thắm.
Một gương mặt quen thuộc. Phải, gương mặt tôi vẫn thấy khi soi gương.
Tôi…
Bình tĩnh, bình tĩnh, phải giữ bình tĩnh.
Cuối cùng thì tôi cũng không ngất. Tôi đã lấy lại bình tĩnh và nhận ra hoàn cảnh của mình bây giờ.
Bất giác, tôi nâng cây đàn lên.
“Những đắm say vội vã
Ta đã trao nhau để rồi lãng quên
Những năm tháng trôi
Để lòng mang bao vết thương thật sâu
Vì ta đã trót yêu…”