CongVoi
Super V.I.P
Nguyễn Thành Tài
Tình Yêu
1. Hè sắp qua chóng vánh, tôi lao vào cuộc sôi kinh nấu sử một còn một mất, và tôi quen Thủy chớp nhoáng sau một tai nạn. Không biết em mơ màng chuyện gì mà vừa đi vừa cười khúc khích quên cả lối về. Tay lái của tôi thuộc loại "siêu" nên không từ chối ...đu.ng em, chỉ lúc đó em mới sực tỉnh thì bộ "Jeans" đã in nguyên vệt bánh xe . Em té xuống thảm cỏ, không sao! Còn tôi thì thấy ...36 ông sao xuất hiện cùng cả đàn đom đóm dù trời chưa tối . Tôi va vào một gốc cây và ngã lăn kềnh cùng chiếc xe cà tàng cà tật, đầu đau ê ẩm! Em hốt hoảng nhìn vết máu loang đỏ cánh tay tôi, xé vội chiếc khăn tay băng lại vết thương. Bắt gặp ánh mắt dịu êm của em, tôi nở nụ cười (méo xệch) và chợt kết luân: em dễ thương nhất trên đời! Em lo sợ hỏi: "Anh có sao không?" Tôi không trả lời vì sắp chết đuối trong đôi mắt thăm thẳm ấy . Em tên Thủy . Còn tôi không biết có họ hàng gì với bà Hỏa không, nhưng tôi vẫn cảm nhận hình như tim tôi đang ...bắt chước nhịp đập của tim em.
Và cũng chớp nhoáng tôi xa em, chỉ mới kịp thân nên tình cảm thật quyến luyến. Thủy tiễn tôi trong nỗi ngậm ngùi, day dứt. Lần đầu tiên tôi lau nước mắt một người con gái . Cũng là lần đầu tiên tôi đặt chân đến chốn đô thành, xa lạ với cái rộn rịp của nhịp sống, xa lạ với cái trơ trụi của những dãy phố, bỏ sau lưng những cánh đồng nên thơ, những vườn cây trĩu quả, những dòng kênh nước ngọt bốn mùa . Tôi tập tành học thói quen chấp nhận tất cả bởi vì tôi lên đây là để bắt đầu tương lai sự nghiệp trong môi trường sư phạm.
Nhà nghèo nên tôi chấp nhận một ngành hợp khả năng gia đình, chấp nhận xa cha mẹ, xa hương vị tình đầu em mang đến tôi . Ddêm. Trăn trở, tôi nhớ em da diết, nhớ tới kỷ niệm lần đầu quen nhau vừa mãnh liệt, vừa êm đềm như những giề lục bình trôi xa . Tôi luôn chập chờn trong giấc mơ về quê nhà dù giờ đây, tôi đang sống êm ấm trong nhà một người bà con tốt bu.ng.
2. Tôi quen Dung trong cái lớp nhốn nháo, xa lạ bởi Dung cũng ...nhốn nháo và xa lạ với cái xa lạ ấy . Dung rất năng động và cũng rất trầm tĩnh, Dung chịu chơi như con trai và mềm mỏng trên cả đám con gái . Nhỏ thường chê tôi "Ông quê mùa như con chó sói và thông minh chẳng thua con cù lần", tôi không hiểu nhỏ muốn khen hay ...xỏ xiên. Lần khác nhỏ bảo tôi một câu mà ngẫm ra cũng rất ...triết lý "Nhìn ông biết có trăm người thương nhưng chẳng ai yêu ông vì họ chê ông không thông minh và chẳng chịu khờ!" Riết rồi tôi cũng quen cái thứ ngôn ngữ "ba rọi" của một cô nhỏ tóc "demi garcon".
Ddêm tôi vẫn còn những nỗi niềm nhưng hình ảnh Dung ban ngày đã khỏa lấp bớt. Trong giấc mơ tôi lúc này có thêm dáng dấp một cô nhỏ ...con trai .
3. Thời gian cuốn theo gió lốc, đã năm trong khung trời đại học. Tôi không hay mình thân thiết với cái thành phố này hồi nào, không hay tình bạn của tôi và Dung đã gắn bó suốt thời gian dài . Giờ đến lúc tốt nghiệp ra trường - đồng nghĩa với chia tay . Tôi chưa bao giờ thấy Dung lạ lùng như bây giờ, Dung cứng rắn hơn bao giờ nhưng ánh mắt yếu mềm đầy nữ tính, giọng nói sỏi đời bảo tôi "Tôi có chuyện quan trọng cả đời người muốn... thổ lộ với ông đây". Tôi bối rối, vò đầu gãi tai hồi hộp. "Tôi có yêu một người, người đó là ...ông!" Như bị một cú "đấm" vào lồng ngực khiến tôi khó thở và câm lă.ng. "Ông trả lời đi! Ông có yêu tôi không?" Tôi rất tiếc cho Dung là tôi đâu có giống nhỏ, tình cảm tôi sâu kín dù yêu hay không cũng chẳng bao giờ dám nói trắng trợn ra như nhỏ.
Tôi lẩn trốn Dung những ngày sau đó, cho đến lúc tôi trở về nhà, đôi mắt Dung vẫn chập chờn vẻ hồi hộp, chờ đợi, khắc khoải và lo âu khác thường... nhỏ vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời của tôi!
Trên chuyến xe trở về, gió ru tôi vào mô.ng. Tôi đặt Dung và em cạnh nhau để so sánh: Dung ngông nghênh quá, con trai quá, còn em yếu đuối đầy nữ tính, tóc dài mềm mại ... Tôi lại mơ về em, bao nhiêu năm da diết nhớ, bây giờ khoảng cách về thời gian và không gian giữa tôi và em đang khép lại . Gió nhẹ ru tôi một giấc đầy mộng mơ .
Cái tin em đã lấy chồng như cơn lốc xoáy mạnh và lồng ngực tôi, nghẹt thở. Những phiến băng ảo mộng bị đập tan bởi ánh nắng chói chang, tôi chơi vơi nghe dòng chảy cuồn cuộn không cội nguồn, thế là dòng nước xưa đã đổ bến. Tôi trách mình về muộn, em đâu có thề chờ tôi năm bốn dằng dặc chỉ với những kỷ niệm dễ phai thuở ấy ? Trái tim em đã bị "gỉ" mất rồi!
4. Thư Dung đến đổ một liều thần dược cứu rỗi hồn tôi . Vẫn cái ngữ điệu ba chụp ba giựt thuở nào "Ông còn nợ tôi một món nợ lớn. Sẽ có ngày đòi!" Lại nghĩ nhiều đến Dung, với đầy ắp những kỷ niệm vui vẻ, tinh nghịch và gần gũi, nhớ đến cái tình yêu "điện xẹt" của nhỏ, lại suy tư ...cái ngày đòi nợ - vay trả, trả vay đã đến, luôn luôn là vậy, tim tôi đang treo trên bờ vực thì Dung xuất hiện và dùng phép màu cứu rỗi . Vẫn cái dáng dấp ngang phè như con trai với một trái tim nữ nhi chung thủy sắt đá, Dung trước mặt tôi đấy - hiên ngang đòi nợ: "Ông còn thiếu một câu trả lời, bây giờ thì ông có thể trả ...cả vốn luôn được chứ?". Tôi cũng bắt chước bộ dạng của nhỏ, đáp "Ddược! Tôi nói đây . Vì ta yêu mà người không yêu . Rồi vì người yêu mà ta không yêu, nhưng ta lại có thể ...vì người!" Nhỏ ngớ người ra nhìn tôi "Cái gì mà yêu dữ dằn thế? Ông làm tôi muốn nổ đom đóm... Liệu hồn ông à nha!" Trong mắt nhỏ, tôi đọc được dấu hỏi to như cái móc cần cẩu .
Dung xin về quê tôi dạy theo diện xung phong xóa mù chữ. Ôi! tôi đã có câu trả vốn lẫn trả lời, nhưng khó thốt quá, tôi vẫn lấp lửng: "Thời gian sẽ trả lời, Dung ạ!".
Nguyễn Thành Tài
(21D4 -CÐSP An Giang
Tình Yêu
1. Hè sắp qua chóng vánh, tôi lao vào cuộc sôi kinh nấu sử một còn một mất, và tôi quen Thủy chớp nhoáng sau một tai nạn. Không biết em mơ màng chuyện gì mà vừa đi vừa cười khúc khích quên cả lối về. Tay lái của tôi thuộc loại "siêu" nên không từ chối ...đu.ng em, chỉ lúc đó em mới sực tỉnh thì bộ "Jeans" đã in nguyên vệt bánh xe . Em té xuống thảm cỏ, không sao! Còn tôi thì thấy ...36 ông sao xuất hiện cùng cả đàn đom đóm dù trời chưa tối . Tôi va vào một gốc cây và ngã lăn kềnh cùng chiếc xe cà tàng cà tật, đầu đau ê ẩm! Em hốt hoảng nhìn vết máu loang đỏ cánh tay tôi, xé vội chiếc khăn tay băng lại vết thương. Bắt gặp ánh mắt dịu êm của em, tôi nở nụ cười (méo xệch) và chợt kết luân: em dễ thương nhất trên đời! Em lo sợ hỏi: "Anh có sao không?" Tôi không trả lời vì sắp chết đuối trong đôi mắt thăm thẳm ấy . Em tên Thủy . Còn tôi không biết có họ hàng gì với bà Hỏa không, nhưng tôi vẫn cảm nhận hình như tim tôi đang ...bắt chước nhịp đập của tim em.
Và cũng chớp nhoáng tôi xa em, chỉ mới kịp thân nên tình cảm thật quyến luyến. Thủy tiễn tôi trong nỗi ngậm ngùi, day dứt. Lần đầu tiên tôi lau nước mắt một người con gái . Cũng là lần đầu tiên tôi đặt chân đến chốn đô thành, xa lạ với cái rộn rịp của nhịp sống, xa lạ với cái trơ trụi của những dãy phố, bỏ sau lưng những cánh đồng nên thơ, những vườn cây trĩu quả, những dòng kênh nước ngọt bốn mùa . Tôi tập tành học thói quen chấp nhận tất cả bởi vì tôi lên đây là để bắt đầu tương lai sự nghiệp trong môi trường sư phạm.
Nhà nghèo nên tôi chấp nhận một ngành hợp khả năng gia đình, chấp nhận xa cha mẹ, xa hương vị tình đầu em mang đến tôi . Ddêm. Trăn trở, tôi nhớ em da diết, nhớ tới kỷ niệm lần đầu quen nhau vừa mãnh liệt, vừa êm đềm như những giề lục bình trôi xa . Tôi luôn chập chờn trong giấc mơ về quê nhà dù giờ đây, tôi đang sống êm ấm trong nhà một người bà con tốt bu.ng.
2. Tôi quen Dung trong cái lớp nhốn nháo, xa lạ bởi Dung cũng ...nhốn nháo và xa lạ với cái xa lạ ấy . Dung rất năng động và cũng rất trầm tĩnh, Dung chịu chơi như con trai và mềm mỏng trên cả đám con gái . Nhỏ thường chê tôi "Ông quê mùa như con chó sói và thông minh chẳng thua con cù lần", tôi không hiểu nhỏ muốn khen hay ...xỏ xiên. Lần khác nhỏ bảo tôi một câu mà ngẫm ra cũng rất ...triết lý "Nhìn ông biết có trăm người thương nhưng chẳng ai yêu ông vì họ chê ông không thông minh và chẳng chịu khờ!" Riết rồi tôi cũng quen cái thứ ngôn ngữ "ba rọi" của một cô nhỏ tóc "demi garcon".
Ddêm tôi vẫn còn những nỗi niềm nhưng hình ảnh Dung ban ngày đã khỏa lấp bớt. Trong giấc mơ tôi lúc này có thêm dáng dấp một cô nhỏ ...con trai .
3. Thời gian cuốn theo gió lốc, đã năm trong khung trời đại học. Tôi không hay mình thân thiết với cái thành phố này hồi nào, không hay tình bạn của tôi và Dung đã gắn bó suốt thời gian dài . Giờ đến lúc tốt nghiệp ra trường - đồng nghĩa với chia tay . Tôi chưa bao giờ thấy Dung lạ lùng như bây giờ, Dung cứng rắn hơn bao giờ nhưng ánh mắt yếu mềm đầy nữ tính, giọng nói sỏi đời bảo tôi "Tôi có chuyện quan trọng cả đời người muốn... thổ lộ với ông đây". Tôi bối rối, vò đầu gãi tai hồi hộp. "Tôi có yêu một người, người đó là ...ông!" Như bị một cú "đấm" vào lồng ngực khiến tôi khó thở và câm lă.ng. "Ông trả lời đi! Ông có yêu tôi không?" Tôi rất tiếc cho Dung là tôi đâu có giống nhỏ, tình cảm tôi sâu kín dù yêu hay không cũng chẳng bao giờ dám nói trắng trợn ra như nhỏ.
Tôi lẩn trốn Dung những ngày sau đó, cho đến lúc tôi trở về nhà, đôi mắt Dung vẫn chập chờn vẻ hồi hộp, chờ đợi, khắc khoải và lo âu khác thường... nhỏ vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời của tôi!
Trên chuyến xe trở về, gió ru tôi vào mô.ng. Tôi đặt Dung và em cạnh nhau để so sánh: Dung ngông nghênh quá, con trai quá, còn em yếu đuối đầy nữ tính, tóc dài mềm mại ... Tôi lại mơ về em, bao nhiêu năm da diết nhớ, bây giờ khoảng cách về thời gian và không gian giữa tôi và em đang khép lại . Gió nhẹ ru tôi một giấc đầy mộng mơ .
Cái tin em đã lấy chồng như cơn lốc xoáy mạnh và lồng ngực tôi, nghẹt thở. Những phiến băng ảo mộng bị đập tan bởi ánh nắng chói chang, tôi chơi vơi nghe dòng chảy cuồn cuộn không cội nguồn, thế là dòng nước xưa đã đổ bến. Tôi trách mình về muộn, em đâu có thề chờ tôi năm bốn dằng dặc chỉ với những kỷ niệm dễ phai thuở ấy ? Trái tim em đã bị "gỉ" mất rồi!
4. Thư Dung đến đổ một liều thần dược cứu rỗi hồn tôi . Vẫn cái ngữ điệu ba chụp ba giựt thuở nào "Ông còn nợ tôi một món nợ lớn. Sẽ có ngày đòi!" Lại nghĩ nhiều đến Dung, với đầy ắp những kỷ niệm vui vẻ, tinh nghịch và gần gũi, nhớ đến cái tình yêu "điện xẹt" của nhỏ, lại suy tư ...cái ngày đòi nợ - vay trả, trả vay đã đến, luôn luôn là vậy, tim tôi đang treo trên bờ vực thì Dung xuất hiện và dùng phép màu cứu rỗi . Vẫn cái dáng dấp ngang phè như con trai với một trái tim nữ nhi chung thủy sắt đá, Dung trước mặt tôi đấy - hiên ngang đòi nợ: "Ông còn thiếu một câu trả lời, bây giờ thì ông có thể trả ...cả vốn luôn được chứ?". Tôi cũng bắt chước bộ dạng của nhỏ, đáp "Ddược! Tôi nói đây . Vì ta yêu mà người không yêu . Rồi vì người yêu mà ta không yêu, nhưng ta lại có thể ...vì người!" Nhỏ ngớ người ra nhìn tôi "Cái gì mà yêu dữ dằn thế? Ông làm tôi muốn nổ đom đóm... Liệu hồn ông à nha!" Trong mắt nhỏ, tôi đọc được dấu hỏi to như cái móc cần cẩu .
Dung xin về quê tôi dạy theo diện xung phong xóa mù chữ. Ôi! tôi đã có câu trả vốn lẫn trả lời, nhưng khó thốt quá, tôi vẫn lấp lửng: "Thời gian sẽ trả lời, Dung ạ!".
Nguyễn Thành Tài
(21D4 -CÐSP An Giang