CongVoi
Super V.I.P
Anh ra đòn và hụt - Algren, Nelson
Chính cô Donahue ở Trường công lập số 24 đã thúc Rocco, lúc đó 15 tuổi, học hết lớp 8, bước vào cuộc đời. Cô đã thấy anh ta đánh trong những giờ ra chơi từ năm lớp 6. Cô đã đích thân chăm sóc anh suốt bốn học kỳ và viết vào lưu bút của anh vào buổi chiều ngày tốt nghiệp, “Tin rằng Rocco sẽ thành công.”
Sau cùng, Rocco đã làm được như thế, theo kiểu của anh. Anh đi thẳng từ trường học vào võ đài nằm phía sau quán rượu Happy Hour để đấu một trận, kẻ thắng được 8 đôla. Rocco đã thắng trận đó.
Bác Mike Adler, ông bầu địa phương, gọi anh là Rocco Trẻ sau trận đấu đó và nó trở thành biệt danh cho anh luôn. Anh leo lên hạng trung, rồi bán nặng và tiền thưởng của anh cũng lên tới 60 đôla kèm các chi phí khác. Năm 19 tuổi, anh không lên kí nữa, tiền thưởng cũng ngừng tăng, và anh cưới Lili.
Sau đó không phải trận nào anh cũng thắng, và năm 22 tuổi, số trận thắng cũng bằng số trận thua. Anh cứ đấu. Đó là tất cả những gì anh có thể làm. Anh chẳng bao giờ bán độ thua, anh chẳng bao giờ dàn xếp hay nhượng bộ, không uống rượu và cờ bạc, đi ngủ sớm trước mỗi trận đấu và anh rất yêu vợ. Anh đấu ở mọi võ đài trong thành phố theo chỉ đạo của năm sáu ông bầu, đấu với bất kỳ ai vào bất cứ lúc nào. Anh có thể thay thế một võ sĩ khác, thường là sáng giá hơn, mà chỉ cần báo trước hai tiếng. Anh chưa từng bỏ cuộc hay để bị đếm tới mười dù anh từng lãnh đòn của những tay giỏi nhất trong nghề.
Trong một trận đấu vào đêm nọ, anh bị đánh tơi tả chưa từng có nhưng vẫn đứng vững, kết quả là xương hàm vỡ ba chỗ. Sau vụ này, anh nằm nhà thương ba tháng và Lili phải đi làm. Cô không được mạnh khoẻ lắm và anh không thích để cô phải đi làm. Và anh đã lên đài trở lại trước khi xương hàm lành hẳn, và đã thua.
Tuy vậy, công chúng vẫn thích anh. Họ huýt sáo khi anh được giới thiệu với tên Rocco Trẻ, vì trông anh như 34 khi chưa đầy 26 tuổi. Tóc rụng sớm và những vết sẹo khiến anh càng già hơn. Bạn bè cũng như tiền bạc, cứ đến rồi đi. Mọi sự đều thay đổi trừ trọng lượng của anh, 85 ký, và cô vợ, Lili. Thành tích của anh là chưa từng bị đo ván, và điều đó gắn liền với anh như cái tên Rocco Trẻ vậy.
Sau cùng, khi anh 29 tuổi, anh cũng chỉ còn lại thành tích ấy và cô vợ. Một trong hai người phải đi làm thôi. Anh lang thang suốt 6 tuần mà không kiếm ra một xu trước khi nhận ra thực tế ấy. Khi anh thấy cô vợ phải đi chiếc giày thể thao cũ của anh trong nhà để khỏi phải dùng tới đôi giày duy nhất còn coi được của cô, anh đã đi đến một quyết định.
Anh đến văn phòng của Bác Mike để xin đấu. Ông ta hỏi anh muốn trận đấu kiểu gì. Ông ta đang nuôi một con gà tơ tên Solly Classki, biệt danh Kid Class, có triển vọng nhưng chưa thành tích. Nếu chịu bán độ thì anh sẽ được đấu trận này. Mike không ép Rocco và có hai tay khác trong phòng tập sẵn sàng nhảy vào bán độ thua cho Solly. Bác Mike chỉ cần Rocco nói OK, và anh đã nói. Anh ra về với khoản thù lao lớn nhất trong đời, anh chưa từng được ứng trước kiểu này: bốn tờ hai mươi và hai tờ mười.
Anh đưa hết cho Lili và hiểu mình đang làm điều tốt cho vợ. Anh có tên tuổi đủ để bán và anh đã bán. Võ đài nợ anh hơn con số 100 đôla này nhiều, anh thầm nghĩ, và nói cho vợ an tâm “Anh sẽ chặn cổ thằng nhóc đó lại.”
Cả hai đều sung sướng tối hôm đó. Kể từ ngày tốt nghiệp, Rocco chưa từng được sung sướng hơn.
° ° °
Tối hôm đó, anh thấy hơi nhức đầu khi bước lên đài, ánh đèn trông có vẻ như chao đảo. Anh chạm găng với Kid Class mà không nhìn cậu ta trong khi Ryan, trọng tài, nhắc lại vài qui định của môn quyền Anh. Anh trở về góc của mình, cảm thấy ai đó gỡ áo khoác trên lưng ra, cảm thấy mệt mỏi chưa từng thấy, rồi nghe tiếng chuông báo vào hiệp. Anh lom khom tiến ra, có tiếng người la “Hạ nó đi, Solly.”
Anh lui để cậu trai tấn công nhưng cũng sấn tới đủ nhanh để tung hai cú thăm dò vào răng cậu ta rồi lùi ra. Khán giả ồ lên, bắt đầu kích động. Anh sẽ cho họ thưởng thức đáng đồng tiền bát gạo trong vài hiệp. Làm tệ quá coi không nên.
Giữa hiệp hai anh thấy cậu trai nhấp vai trái để tung cú đấm phải nên bước tới để chặn lại. Cú đấm trái của cậu tới quá nhanh và anh biết mình trúng đòn khi nghe khán giả ồ lên. Anh quên mất lúc này mình có thể gục xuống thua luôn. Anh chỉ thấy cậu tung cú phải và vai trái hơi hạ xuống, nhưng nó không hạ xuống hẳn, thế là không phải cú tay phải. Cái găng trái của cậu đập vào giữa hai mắt anh như một tảng đá và anh ôm đại lấy tay cậu ta, tì cằm vào vai cậu và bực bội khi thấy mình bị đau nhanh như vậy. Anh xô cậu ta ra, tung hai đòn vào mặt cậu và khiến cậu lui vào dây đài. Và tiếng chuông vang lên.
Rocco vào hiệp ba, đấu tận tình, theo dõi đôi găng của Solly chập chờn trong ánh đèn rồi tông vào ngực anh khiến anh nhớ mình đã lãnh tiền trận này rồi. Anh điều hoà hơi thở trong khi nhìn đôi găng địch thủ mà vẫn nghĩ tới bàn chân Lili trong đôi giày quá khổ. Lại một cú đấm nữa và anh bật rên lên. Cậu trai chỉ cao tới cằm anh nhưng lẹ làng hơn cái dáng lù đù của cậu. Cơn nhức đầu bây giờ thay bằng cảm giác giật giật giữa hai mắt.
Lòng kiêu hãnh chính là sức mạnh to lớn của một võ sĩ và cũng là sức mạnh của Rocco trong những hiệp kế đó. Kid Class không đo ván anh được. Anh té một lần ở hiệp bốn, hai lần ở hiệp năm, rồi lần nữa ở hiệp bảy. Trong hiệp đó anh chỉ dựa vào dây đài và dùng tay trái cố ngăn không cho cậu bé sáp lại gần cho đến hết hiệp.
Trong giờ nghỉ, Bác Mike leo lên đài đứng bên cạnh Rocco, ông chẳng nói gì mà chỉ đứng nhìn, ông nghĩ chắc anh đã quên và bỏ lỡ tới bốn cơ hội bị đo ván. Rocco nhìn lên “Tôi còn tỉnh lắm,” anh nói. Anh không hề quên gì cả. Bác Mike về chỗ ngồi. Ông hiểu Rocco sẽ không chịu gục cho đến khi thực sự đứng không nổi. Ông thở dài và thấy mến Rocco hơn, ông không còn thấy tội nghiệp Rocco như khi gặp nhau ở phòng tập.
Khán giả thì khác. Họ từng thấy Rocco hạ gục người khác cả hai chục lần trước đây tuy những người đó cũng cố gắng đừng gục như anh hiện nay. Giờ họ thấy sắp tới lượt anh và họ đứng cả lên để nhìn cho rõ. Rồi tiếng chuông vang lên.
Nhưng Solly không tấn công mạnh nữa, Rocco ôm địch thủ và cố tranh thủ tung đòn trước khi ôm lại. Hiệp tám trôi qua như thế. Anh thấy vui vì giữ được hào hứng cho khán giả. Cả đời anh chẳng hề được trả thù lao đúng công sức nhưng tối nay anh đã kiếm được 100 đôla, đã xin được việc làm ở một gara và rồi sẽ quên đi tất cả khán giả.
Mãi đến hiệp mười và hiệp cuối anh mới thấy muốn hạ đo ván cậu trai vì anh thấy mình có thể làm được điều đó. Tại sao không làm cho ra trò nhỉ? Anh thấy sung sức trở lại. Đây là trận của anh, anh sẽ kết thúc như anh đã bắt đầu, như một võ sĩ đích thực. Anh phòng thủ tỉnh táo và thừa cơ cho Solly một hai đòn. Nhưng rồi Solly bình tĩnh lại, tung một cú móc trái hất cằm anh bật lên trên. Rồi thêm một cú tay phải.
Rocco quay nửa vòng và nhìn đờ đẫn vào những hàng ghế. Anh trượt theo dây đài và thấy những phóng viên ngồi bên dưới. Solly nhìn trọng tài, ông này gật đầu về phía Rocco. Kid Class bước tới móc thêm một cú tay trái vào cằm anh. Rocco ngã sấp vào dây đài, cằm anh vướng vào sợi dây thứ hai, bên dưới, và máng ở đó, như một người bị chặt đầu.
° ° °
Anh vào phòng thay đồ bên dưới khán đài. Bác Mike ở đâu gần đó, khen anh đã làm rất ngon. Sau cùng chỉ còn lại mình anh. Mọi người đều đã ra về. Anh nặng nề đứng dậy và mặc quần áo, cảm thấy nhẹ nhõm là mình đã tới chỗ kết thúc. Anh đã phải gian khổ nhiều, nhưng cũng đã làm xong. Cứ để mọi người đi.
Anh rềnh rang thắt cà vạt và nghe vợ gõ cửa. Anh kêu cô vào. Cô chưa bao giờ xem anh đấu nhưng anh biết hẳn cô đã nghe tường thuật trực tiếp trên radio, nếu không thì cô đã chẳng tới đây.
Cô xem xét miếng băng dán trên mắt phải của anh, rụt rè sợ làm anh đau.
“Anh ổn thôi,” anh thoải mái trấn an cô. “Tụi mình sẽ ăn mừng chút đỉnh rồi quên nghề này đi.”
Cho đến khi anh hôn cô thì mới thấy cô tránh nhìn vào mắt anh và cố nén tiếng khóc. Anh vỗ vai cô.
“Đâu có gì đâu, Lil. Nghỉ vài ngày là anh khoẻ lại liền.”
Rồi anh thấy vấn đề không phải chuyện đó.
“Anh nói là anh sẽ thắng,” cô nói.”Em đã lấy hết tiền anh đưa để bắt cá tám ăn một. Em muốn làm anh ngạc nhiên, bây giờ thì mình chẳng còn một xu dính túi.”
Anh không hề nổi cáu lên, chỉ thấy hơi mệt mỏi. Mệt mỏi đến chưa từng thấy trong đời. Anh bước tới ngồi xuống bên cái bàn đấm bóp, nhìn xuống sàn. Cô vợ hiểu đừng nên quấy rầy anh cho đến khi anh hiểu rõ mọi chuyện ra sao. Rồi anh ngẩng lên, nhìn cô từ chân lên đầu. Đôi mắt anh không dừng ở khuôn mặt cô, mà nhìn xuống đôi chân. Nhìn vào đầu mũi đã sờn của đôi giày duy nhất còn coi được của cô, một bóng tối phủ lên hồn anh.
“Em đánh cá đúng đấy,” anh trầm ngâm nói với cô. “Em làm đúng đấy. Cả đêm nay mình đã làm bọn bắt cá với em lo sốt vó.” rồi anh nhìn lên nhăn răng cười, một nụ cười hết cỡ.
Cô chỉ mong sau cùng mọi chuyện sẽ ổn như thế. Cô bước tới bên anh để nghe anh nói rằng mọi chuyện đều thực sự ổn cả.
Đúng là kiểu của Rocco, từ ngày tốt nghiệp. Anh luôn gặp đủ thứ gian nan, nhưng rồi cũng làm được.
Cô Donahue hẳn sẽ rất tự hào.
Chính cô Donahue ở Trường công lập số 24 đã thúc Rocco, lúc đó 15 tuổi, học hết lớp 8, bước vào cuộc đời. Cô đã thấy anh ta đánh trong những giờ ra chơi từ năm lớp 6. Cô đã đích thân chăm sóc anh suốt bốn học kỳ và viết vào lưu bút của anh vào buổi chiều ngày tốt nghiệp, “Tin rằng Rocco sẽ thành công.”
Sau cùng, Rocco đã làm được như thế, theo kiểu của anh. Anh đi thẳng từ trường học vào võ đài nằm phía sau quán rượu Happy Hour để đấu một trận, kẻ thắng được 8 đôla. Rocco đã thắng trận đó.
Bác Mike Adler, ông bầu địa phương, gọi anh là Rocco Trẻ sau trận đấu đó và nó trở thành biệt danh cho anh luôn. Anh leo lên hạng trung, rồi bán nặng và tiền thưởng của anh cũng lên tới 60 đôla kèm các chi phí khác. Năm 19 tuổi, anh không lên kí nữa, tiền thưởng cũng ngừng tăng, và anh cưới Lili.
Sau đó không phải trận nào anh cũng thắng, và năm 22 tuổi, số trận thắng cũng bằng số trận thua. Anh cứ đấu. Đó là tất cả những gì anh có thể làm. Anh chẳng bao giờ bán độ thua, anh chẳng bao giờ dàn xếp hay nhượng bộ, không uống rượu và cờ bạc, đi ngủ sớm trước mỗi trận đấu và anh rất yêu vợ. Anh đấu ở mọi võ đài trong thành phố theo chỉ đạo của năm sáu ông bầu, đấu với bất kỳ ai vào bất cứ lúc nào. Anh có thể thay thế một võ sĩ khác, thường là sáng giá hơn, mà chỉ cần báo trước hai tiếng. Anh chưa từng bỏ cuộc hay để bị đếm tới mười dù anh từng lãnh đòn của những tay giỏi nhất trong nghề.
Trong một trận đấu vào đêm nọ, anh bị đánh tơi tả chưa từng có nhưng vẫn đứng vững, kết quả là xương hàm vỡ ba chỗ. Sau vụ này, anh nằm nhà thương ba tháng và Lili phải đi làm. Cô không được mạnh khoẻ lắm và anh không thích để cô phải đi làm. Và anh đã lên đài trở lại trước khi xương hàm lành hẳn, và đã thua.
Tuy vậy, công chúng vẫn thích anh. Họ huýt sáo khi anh được giới thiệu với tên Rocco Trẻ, vì trông anh như 34 khi chưa đầy 26 tuổi. Tóc rụng sớm và những vết sẹo khiến anh càng già hơn. Bạn bè cũng như tiền bạc, cứ đến rồi đi. Mọi sự đều thay đổi trừ trọng lượng của anh, 85 ký, và cô vợ, Lili. Thành tích của anh là chưa từng bị đo ván, và điều đó gắn liền với anh như cái tên Rocco Trẻ vậy.
Sau cùng, khi anh 29 tuổi, anh cũng chỉ còn lại thành tích ấy và cô vợ. Một trong hai người phải đi làm thôi. Anh lang thang suốt 6 tuần mà không kiếm ra một xu trước khi nhận ra thực tế ấy. Khi anh thấy cô vợ phải đi chiếc giày thể thao cũ của anh trong nhà để khỏi phải dùng tới đôi giày duy nhất còn coi được của cô, anh đã đi đến một quyết định.
Anh đến văn phòng của Bác Mike để xin đấu. Ông ta hỏi anh muốn trận đấu kiểu gì. Ông ta đang nuôi một con gà tơ tên Solly Classki, biệt danh Kid Class, có triển vọng nhưng chưa thành tích. Nếu chịu bán độ thì anh sẽ được đấu trận này. Mike không ép Rocco và có hai tay khác trong phòng tập sẵn sàng nhảy vào bán độ thua cho Solly. Bác Mike chỉ cần Rocco nói OK, và anh đã nói. Anh ra về với khoản thù lao lớn nhất trong đời, anh chưa từng được ứng trước kiểu này: bốn tờ hai mươi và hai tờ mười.
Anh đưa hết cho Lili và hiểu mình đang làm điều tốt cho vợ. Anh có tên tuổi đủ để bán và anh đã bán. Võ đài nợ anh hơn con số 100 đôla này nhiều, anh thầm nghĩ, và nói cho vợ an tâm “Anh sẽ chặn cổ thằng nhóc đó lại.”
Cả hai đều sung sướng tối hôm đó. Kể từ ngày tốt nghiệp, Rocco chưa từng được sung sướng hơn.
° ° °
Tối hôm đó, anh thấy hơi nhức đầu khi bước lên đài, ánh đèn trông có vẻ như chao đảo. Anh chạm găng với Kid Class mà không nhìn cậu ta trong khi Ryan, trọng tài, nhắc lại vài qui định của môn quyền Anh. Anh trở về góc của mình, cảm thấy ai đó gỡ áo khoác trên lưng ra, cảm thấy mệt mỏi chưa từng thấy, rồi nghe tiếng chuông báo vào hiệp. Anh lom khom tiến ra, có tiếng người la “Hạ nó đi, Solly.”
Anh lui để cậu trai tấn công nhưng cũng sấn tới đủ nhanh để tung hai cú thăm dò vào răng cậu ta rồi lùi ra. Khán giả ồ lên, bắt đầu kích động. Anh sẽ cho họ thưởng thức đáng đồng tiền bát gạo trong vài hiệp. Làm tệ quá coi không nên.
Giữa hiệp hai anh thấy cậu trai nhấp vai trái để tung cú đấm phải nên bước tới để chặn lại. Cú đấm trái của cậu tới quá nhanh và anh biết mình trúng đòn khi nghe khán giả ồ lên. Anh quên mất lúc này mình có thể gục xuống thua luôn. Anh chỉ thấy cậu tung cú phải và vai trái hơi hạ xuống, nhưng nó không hạ xuống hẳn, thế là không phải cú tay phải. Cái găng trái của cậu đập vào giữa hai mắt anh như một tảng đá và anh ôm đại lấy tay cậu ta, tì cằm vào vai cậu và bực bội khi thấy mình bị đau nhanh như vậy. Anh xô cậu ta ra, tung hai đòn vào mặt cậu và khiến cậu lui vào dây đài. Và tiếng chuông vang lên.
Rocco vào hiệp ba, đấu tận tình, theo dõi đôi găng của Solly chập chờn trong ánh đèn rồi tông vào ngực anh khiến anh nhớ mình đã lãnh tiền trận này rồi. Anh điều hoà hơi thở trong khi nhìn đôi găng địch thủ mà vẫn nghĩ tới bàn chân Lili trong đôi giày quá khổ. Lại một cú đấm nữa và anh bật rên lên. Cậu trai chỉ cao tới cằm anh nhưng lẹ làng hơn cái dáng lù đù của cậu. Cơn nhức đầu bây giờ thay bằng cảm giác giật giật giữa hai mắt.
Lòng kiêu hãnh chính là sức mạnh to lớn của một võ sĩ và cũng là sức mạnh của Rocco trong những hiệp kế đó. Kid Class không đo ván anh được. Anh té một lần ở hiệp bốn, hai lần ở hiệp năm, rồi lần nữa ở hiệp bảy. Trong hiệp đó anh chỉ dựa vào dây đài và dùng tay trái cố ngăn không cho cậu bé sáp lại gần cho đến hết hiệp.
Trong giờ nghỉ, Bác Mike leo lên đài đứng bên cạnh Rocco, ông chẳng nói gì mà chỉ đứng nhìn, ông nghĩ chắc anh đã quên và bỏ lỡ tới bốn cơ hội bị đo ván. Rocco nhìn lên “Tôi còn tỉnh lắm,” anh nói. Anh không hề quên gì cả. Bác Mike về chỗ ngồi. Ông hiểu Rocco sẽ không chịu gục cho đến khi thực sự đứng không nổi. Ông thở dài và thấy mến Rocco hơn, ông không còn thấy tội nghiệp Rocco như khi gặp nhau ở phòng tập.
Khán giả thì khác. Họ từng thấy Rocco hạ gục người khác cả hai chục lần trước đây tuy những người đó cũng cố gắng đừng gục như anh hiện nay. Giờ họ thấy sắp tới lượt anh và họ đứng cả lên để nhìn cho rõ. Rồi tiếng chuông vang lên.
Nhưng Solly không tấn công mạnh nữa, Rocco ôm địch thủ và cố tranh thủ tung đòn trước khi ôm lại. Hiệp tám trôi qua như thế. Anh thấy vui vì giữ được hào hứng cho khán giả. Cả đời anh chẳng hề được trả thù lao đúng công sức nhưng tối nay anh đã kiếm được 100 đôla, đã xin được việc làm ở một gara và rồi sẽ quên đi tất cả khán giả.
Mãi đến hiệp mười và hiệp cuối anh mới thấy muốn hạ đo ván cậu trai vì anh thấy mình có thể làm được điều đó. Tại sao không làm cho ra trò nhỉ? Anh thấy sung sức trở lại. Đây là trận của anh, anh sẽ kết thúc như anh đã bắt đầu, như một võ sĩ đích thực. Anh phòng thủ tỉnh táo và thừa cơ cho Solly một hai đòn. Nhưng rồi Solly bình tĩnh lại, tung một cú móc trái hất cằm anh bật lên trên. Rồi thêm một cú tay phải.
Rocco quay nửa vòng và nhìn đờ đẫn vào những hàng ghế. Anh trượt theo dây đài và thấy những phóng viên ngồi bên dưới. Solly nhìn trọng tài, ông này gật đầu về phía Rocco. Kid Class bước tới móc thêm một cú tay trái vào cằm anh. Rocco ngã sấp vào dây đài, cằm anh vướng vào sợi dây thứ hai, bên dưới, và máng ở đó, như một người bị chặt đầu.
° ° °
Anh vào phòng thay đồ bên dưới khán đài. Bác Mike ở đâu gần đó, khen anh đã làm rất ngon. Sau cùng chỉ còn lại mình anh. Mọi người đều đã ra về. Anh nặng nề đứng dậy và mặc quần áo, cảm thấy nhẹ nhõm là mình đã tới chỗ kết thúc. Anh đã phải gian khổ nhiều, nhưng cũng đã làm xong. Cứ để mọi người đi.
Anh rềnh rang thắt cà vạt và nghe vợ gõ cửa. Anh kêu cô vào. Cô chưa bao giờ xem anh đấu nhưng anh biết hẳn cô đã nghe tường thuật trực tiếp trên radio, nếu không thì cô đã chẳng tới đây.
Cô xem xét miếng băng dán trên mắt phải của anh, rụt rè sợ làm anh đau.
“Anh ổn thôi,” anh thoải mái trấn an cô. “Tụi mình sẽ ăn mừng chút đỉnh rồi quên nghề này đi.”
Cho đến khi anh hôn cô thì mới thấy cô tránh nhìn vào mắt anh và cố nén tiếng khóc. Anh vỗ vai cô.
“Đâu có gì đâu, Lil. Nghỉ vài ngày là anh khoẻ lại liền.”
Rồi anh thấy vấn đề không phải chuyện đó.
“Anh nói là anh sẽ thắng,” cô nói.”Em đã lấy hết tiền anh đưa để bắt cá tám ăn một. Em muốn làm anh ngạc nhiên, bây giờ thì mình chẳng còn một xu dính túi.”
Anh không hề nổi cáu lên, chỉ thấy hơi mệt mỏi. Mệt mỏi đến chưa từng thấy trong đời. Anh bước tới ngồi xuống bên cái bàn đấm bóp, nhìn xuống sàn. Cô vợ hiểu đừng nên quấy rầy anh cho đến khi anh hiểu rõ mọi chuyện ra sao. Rồi anh ngẩng lên, nhìn cô từ chân lên đầu. Đôi mắt anh không dừng ở khuôn mặt cô, mà nhìn xuống đôi chân. Nhìn vào đầu mũi đã sờn của đôi giày duy nhất còn coi được của cô, một bóng tối phủ lên hồn anh.
“Em đánh cá đúng đấy,” anh trầm ngâm nói với cô. “Em làm đúng đấy. Cả đêm nay mình đã làm bọn bắt cá với em lo sốt vó.” rồi anh nhìn lên nhăn răng cười, một nụ cười hết cỡ.
Cô chỉ mong sau cùng mọi chuyện sẽ ổn như thế. Cô bước tới bên anh để nghe anh nói rằng mọi chuyện đều thực sự ổn cả.
Đúng là kiểu của Rocco, từ ngày tốt nghiệp. Anh luôn gặp đủ thứ gian nan, nhưng rồi cũng làm được.
Cô Donahue hẳn sẽ rất tự hào.