CongVoi
Super V.I.P
Mắt Ma Tác giả: Hoàng Võ
Một hôm tụi tôi và đứa em trai đang ngồi học thấy má tôi lên xin phép cho chúng tôi về nữa chừng là tôi biết tối nay là ngày mình .đị (vượt biên) đâỵ Ôm cặp sách theo má về mà trong lòng buồn rười rượi nghĩ đến xa bạn bè xa thầy cô xa những gì thân quen làm tôi muốn rơi nước mắt. Ðúng như tôi nghĩ tối hôm đó có một người lạ mặt đến nhà tôi dẫn tôi và đứa em kế đi, họ nói rằng nhà tôi đông quá phải chia ra làm haị Hai đứa tôi đi trước đến sáng thì má tôi và mấy đứa em đi saụ Ba tôi thì ở dưới tàu trước rồi (ba tôi là tài công), tất cả chúng tôi sẽ gặp nhau ở trên tàụ Tôi và đứa em đi theo người đàn ông lạ mặt. Ông ta dắt chúng tôi ra bến cảng miền Tây và ông ta mua vé cho chúng tôi đi đâu thì tôi không nhớ vì lúc đó tôi chỉ mới mười hai tuổi vẫn còn là con nít lắm không để ý nhiềụ Sau đó ông cùng chúng tôi lên xe đò đi lâu lắm đến chiều tối mới xuống. Khi xuống xe đò, tôi thấy cảnh vật chung quanh đang chìm vào màn đêm. Các căn nhà chung quanh đa số là nhà lợp bằng lá dừa và dân cư ở đây đều thắp đèn dầu, còn xa chút nữa thì toàn là những ruộng lúa thênh thang. Tiếng dế, tiếng côn trùng kêu văng vẳng nghe thật lạ taị..
Trên đường đi ông ta không nói một với chúng tôi một lời nào, ông đi đâu chúng tôi đi đó, cho nên khi xuống xe đò ông ta đi trước chúng tôi đi saụ Ông ta dẫn chúng tôi vào một con đường mòn, sau đó chúng tôi phải đi trên những cây bắp chuối trơn trượt để qua một vũng sình lầy để đi vào ruộng lúa, ai mà trợt chân té chắc là mình mẩy hôi thúi lắm, nhưng mình mẩy hôi hám còn đỡ chứ có nhiều người bị té leo lên không được còn bị lún xuống bùn nữa là khác. Qua vũng bùn lầy thì chúng tôi đi trên những con đê dẫn vào rừng míạ Vì trời đã tối lại không có điện chỉ mò mẫn đi nên tôi không thấy cái giếng cạn nằm trước mặt vì vậy bị lọt xuống, may quá đáy giếng không có sâu và nhiều nước cho nên tôi chỉ bị ướt quần áo mà không bị chết đuốị
Khi được em tôi kéo lên khỏi giếng thì tôi không thấy ông ta đâu hết, lúc đó đứa em chỉ vào một rừng cây gần đó rồi nắm tay tôi kéo vàọ Ở xa trời tối tưởng là rừng cây nhưng lại gần là một rừng míạ Chúng tôi vừa chui vào trong thì thấy một đám người khoảng 25 đến 30 người gì đó đang ngồi dựa vào những thân cây mía ngủ. Chúng tôi cũng ngồi xuống nhưng ngủ không được vì cả đám muỗi con nào con nấy lớn gần bằng con ruồi cứ xúm nhau chích hai chị em chúng tôị Chúng tôi cứ vừa đập vừa lấy tay quạt tứ tung nhưng những con muỗi đó cũng không tha, may thay có người đàn ông bên cạnh, có lẽ ổng tội nghiệp cho chúng tôi, nên mới đưa cho chúng tôi một ống thuốc xức lên da cho muỗi khỏi bị muỗi cắn. Sau khi xức thuốc xong thì muỗi không có cắn nữa và chúng tôi đi vào giấc ngủ hồi nào cũng không haỵ Ðến nửa đêm bỗng dưng tôi giật mình tỉnh dậy thì không thấy ai ở đó, chỉ có hai chúng tôi đang nằm chèo queọ Tôi sợ quá đánh thức thằng em dậy rồi hai chúng tôi nắm tay nhau bước đi thật nhanh trong đêm tối để tìm đường ra khỏi rừng míạ Chúng tôi sợ bị lạc trong rừng mía với lại vào đêm khuya sợ ma nữa cho nên chúng tôi cố gắng đi thật nhanh, có lẽ nhờ vậy mà chúng tôi theo kịp một nhóm khoảng 15 người, khi thấy chúng tôi họ mới nói cho chúng tôi biết rằng tổ chức đã bị bại lộ cho nên tất cả mọi người phải tìm đường trở về. Một người trong đám nói .Bây giờ chúng ta phải chia nhau mà đi, chứ đi như vầy thì sẽ bị bắt cả đám.. Cho nên cứ hai người nắm tay nhau đi trước khoảng 10 phút sau thì hai người khác đi tiếp cứ chia như vậy đó. Họ nói cứ đi thẳng theo con đường này sẽ ra xa lộ, ở đó có xe đò đưa về Sài Gòn. Nghe người ta nói sao thì làm vậy, hai chị em chúng tôi đi trước, lúc đó dù có sợ cũng phải đi, mà trời ban đêm quý vị cũng biết ở đồng quê những đám cỏ lau những bụi trúc vào ban đêm gió thổi nghe xào xạc cũng thấy ớn cả ngườị
Chúng tôi vừa đi vừa niệm Phật và mắt cứ nhìn thẳng đằng trước mà đi chứ không dám nhìn chung quanh. Chúng tôi cứ đi như vậy đến khi trời mờ mờ sáng thì thấy trước mặt mình một nhóm người, họ bắt chúng tôi lạị Họ hỏi chúng tôi có phải đi vượt biên không, nhưng không nói thì họ cũng biết vì cách ăn mặt và nước da trắng bóc cũng đủ biết chúng tôi không phải người ở miền quê; vì vậy họ bỏ chúng tôi vào một trại tù tên là Phường 9. Ở trong tù, hai chị em chúng tôi được đưa đi hai chỗ ở khác nhaụ Tôi thì ở chung với một số chị trong một căn phòng nhỏ tí ti, nó rộng khoảng 5 feet và dài khoảng 10 feet. Phòng đó tôi nghĩ chỉ ngủ được nhiều lắm là hai người nhưng họ đã bỏ đến 4 người ở trong đó. Ban ngày mà đóng cửa lại cũng thành ban đêm vì nó kín mít chỉ có 2 hay ba cái lỗ nhỏ trên trần không đủ để ánh sáng chui vàọ Mặc dù vậy tôi cũng không có sợ vì có đến 4 người trong đó mà sợ gì, nhưng vào đêm đầu tiên đã xảy ra một chuyện làm tôi sợ muốn chết ...
Lúc đó không biết mấy giờ, tôi giật mình thức giấc mở mắt ra thấy chung quanh đều tối thuị Bóng tối nó bao trùm thật nặng nề làm tôi muốn nghẹt thở với lại phải nằm co ro dưới nền xi măng lạng ngắt làm tôi nhớ nhà muốn khóc, nhưng tôi đã kèm lòng không khóc sợ đánh thức mấy chị ở chung dậỵ Rồi tôi cứ nằm ở đó như người chết mở mắt nhìn bóng tối, nó tối đen như mực, có lúc tôi không biết mình đang nhắm mắt hay mở mắt. Trong lúc đang nhìn vào nơi tối tăm dường như vô tận, tôi chợt thấy cái đóm gì màu trăng trắng trên trần nhà, tôi cố gắng nhìn kỹ thì thấy nó như là một con mắt. Tôi thấy rõ cái tròng màu trắng với con ngươi đen ở chính giữạ Lúc đầu tôi cứ tưởng là mình bị hoa mắt nhưng càng nhìn con mắt đó tôi càng thấy giống con mắt của người chết không nhắm mắt, nó cứ mở to và trợn tròng như vậỵ Sợ quá tôi nhắm mắt lại và thầm đọc vài câu kinh mà má tôi đã dạy từ hồi nhỏ cho đến sáng.
Sáng hôm sau, không biết vì lý do gì đám đàn bà con gái được dọn qua phòng tù khác lớn và rộng rãi hơn. Vài ngày sau khi dọn qua nơi khác, tôi mới nghe từ những người tù đã ở đó lâu năm nói rằng mấy năm về trước có một người đàn bà tự tử trong cái phòng tôi đã ở ngày đầu tiên, vì vậy ai mà ngủ ở trong đó đều bị đè hay là bị nhát
Một hôm tụi tôi và đứa em trai đang ngồi học thấy má tôi lên xin phép cho chúng tôi về nữa chừng là tôi biết tối nay là ngày mình .đị (vượt biên) đâỵ Ôm cặp sách theo má về mà trong lòng buồn rười rượi nghĩ đến xa bạn bè xa thầy cô xa những gì thân quen làm tôi muốn rơi nước mắt. Ðúng như tôi nghĩ tối hôm đó có một người lạ mặt đến nhà tôi dẫn tôi và đứa em kế đi, họ nói rằng nhà tôi đông quá phải chia ra làm haị Hai đứa tôi đi trước đến sáng thì má tôi và mấy đứa em đi saụ Ba tôi thì ở dưới tàu trước rồi (ba tôi là tài công), tất cả chúng tôi sẽ gặp nhau ở trên tàụ Tôi và đứa em đi theo người đàn ông lạ mặt. Ông ta dắt chúng tôi ra bến cảng miền Tây và ông ta mua vé cho chúng tôi đi đâu thì tôi không nhớ vì lúc đó tôi chỉ mới mười hai tuổi vẫn còn là con nít lắm không để ý nhiềụ Sau đó ông cùng chúng tôi lên xe đò đi lâu lắm đến chiều tối mới xuống. Khi xuống xe đò, tôi thấy cảnh vật chung quanh đang chìm vào màn đêm. Các căn nhà chung quanh đa số là nhà lợp bằng lá dừa và dân cư ở đây đều thắp đèn dầu, còn xa chút nữa thì toàn là những ruộng lúa thênh thang. Tiếng dế, tiếng côn trùng kêu văng vẳng nghe thật lạ taị..
Trên đường đi ông ta không nói một với chúng tôi một lời nào, ông đi đâu chúng tôi đi đó, cho nên khi xuống xe đò ông ta đi trước chúng tôi đi saụ Ông ta dẫn chúng tôi vào một con đường mòn, sau đó chúng tôi phải đi trên những cây bắp chuối trơn trượt để qua một vũng sình lầy để đi vào ruộng lúa, ai mà trợt chân té chắc là mình mẩy hôi thúi lắm, nhưng mình mẩy hôi hám còn đỡ chứ có nhiều người bị té leo lên không được còn bị lún xuống bùn nữa là khác. Qua vũng bùn lầy thì chúng tôi đi trên những con đê dẫn vào rừng míạ Vì trời đã tối lại không có điện chỉ mò mẫn đi nên tôi không thấy cái giếng cạn nằm trước mặt vì vậy bị lọt xuống, may quá đáy giếng không có sâu và nhiều nước cho nên tôi chỉ bị ướt quần áo mà không bị chết đuốị
Khi được em tôi kéo lên khỏi giếng thì tôi không thấy ông ta đâu hết, lúc đó đứa em chỉ vào một rừng cây gần đó rồi nắm tay tôi kéo vàọ Ở xa trời tối tưởng là rừng cây nhưng lại gần là một rừng míạ Chúng tôi vừa chui vào trong thì thấy một đám người khoảng 25 đến 30 người gì đó đang ngồi dựa vào những thân cây mía ngủ. Chúng tôi cũng ngồi xuống nhưng ngủ không được vì cả đám muỗi con nào con nấy lớn gần bằng con ruồi cứ xúm nhau chích hai chị em chúng tôị Chúng tôi cứ vừa đập vừa lấy tay quạt tứ tung nhưng những con muỗi đó cũng không tha, may thay có người đàn ông bên cạnh, có lẽ ổng tội nghiệp cho chúng tôi, nên mới đưa cho chúng tôi một ống thuốc xức lên da cho muỗi khỏi bị muỗi cắn. Sau khi xức thuốc xong thì muỗi không có cắn nữa và chúng tôi đi vào giấc ngủ hồi nào cũng không haỵ Ðến nửa đêm bỗng dưng tôi giật mình tỉnh dậy thì không thấy ai ở đó, chỉ có hai chúng tôi đang nằm chèo queọ Tôi sợ quá đánh thức thằng em dậy rồi hai chúng tôi nắm tay nhau bước đi thật nhanh trong đêm tối để tìm đường ra khỏi rừng míạ Chúng tôi sợ bị lạc trong rừng mía với lại vào đêm khuya sợ ma nữa cho nên chúng tôi cố gắng đi thật nhanh, có lẽ nhờ vậy mà chúng tôi theo kịp một nhóm khoảng 15 người, khi thấy chúng tôi họ mới nói cho chúng tôi biết rằng tổ chức đã bị bại lộ cho nên tất cả mọi người phải tìm đường trở về. Một người trong đám nói .Bây giờ chúng ta phải chia nhau mà đi, chứ đi như vầy thì sẽ bị bắt cả đám.. Cho nên cứ hai người nắm tay nhau đi trước khoảng 10 phút sau thì hai người khác đi tiếp cứ chia như vậy đó. Họ nói cứ đi thẳng theo con đường này sẽ ra xa lộ, ở đó có xe đò đưa về Sài Gòn. Nghe người ta nói sao thì làm vậy, hai chị em chúng tôi đi trước, lúc đó dù có sợ cũng phải đi, mà trời ban đêm quý vị cũng biết ở đồng quê những đám cỏ lau những bụi trúc vào ban đêm gió thổi nghe xào xạc cũng thấy ớn cả ngườị
Chúng tôi vừa đi vừa niệm Phật và mắt cứ nhìn thẳng đằng trước mà đi chứ không dám nhìn chung quanh. Chúng tôi cứ đi như vậy đến khi trời mờ mờ sáng thì thấy trước mặt mình một nhóm người, họ bắt chúng tôi lạị Họ hỏi chúng tôi có phải đi vượt biên không, nhưng không nói thì họ cũng biết vì cách ăn mặt và nước da trắng bóc cũng đủ biết chúng tôi không phải người ở miền quê; vì vậy họ bỏ chúng tôi vào một trại tù tên là Phường 9. Ở trong tù, hai chị em chúng tôi được đưa đi hai chỗ ở khác nhaụ Tôi thì ở chung với một số chị trong một căn phòng nhỏ tí ti, nó rộng khoảng 5 feet và dài khoảng 10 feet. Phòng đó tôi nghĩ chỉ ngủ được nhiều lắm là hai người nhưng họ đã bỏ đến 4 người ở trong đó. Ban ngày mà đóng cửa lại cũng thành ban đêm vì nó kín mít chỉ có 2 hay ba cái lỗ nhỏ trên trần không đủ để ánh sáng chui vàọ Mặc dù vậy tôi cũng không có sợ vì có đến 4 người trong đó mà sợ gì, nhưng vào đêm đầu tiên đã xảy ra một chuyện làm tôi sợ muốn chết ...
Lúc đó không biết mấy giờ, tôi giật mình thức giấc mở mắt ra thấy chung quanh đều tối thuị Bóng tối nó bao trùm thật nặng nề làm tôi muốn nghẹt thở với lại phải nằm co ro dưới nền xi măng lạng ngắt làm tôi nhớ nhà muốn khóc, nhưng tôi đã kèm lòng không khóc sợ đánh thức mấy chị ở chung dậỵ Rồi tôi cứ nằm ở đó như người chết mở mắt nhìn bóng tối, nó tối đen như mực, có lúc tôi không biết mình đang nhắm mắt hay mở mắt. Trong lúc đang nhìn vào nơi tối tăm dường như vô tận, tôi chợt thấy cái đóm gì màu trăng trắng trên trần nhà, tôi cố gắng nhìn kỹ thì thấy nó như là một con mắt. Tôi thấy rõ cái tròng màu trắng với con ngươi đen ở chính giữạ Lúc đầu tôi cứ tưởng là mình bị hoa mắt nhưng càng nhìn con mắt đó tôi càng thấy giống con mắt của người chết không nhắm mắt, nó cứ mở to và trợn tròng như vậỵ Sợ quá tôi nhắm mắt lại và thầm đọc vài câu kinh mà má tôi đã dạy từ hồi nhỏ cho đến sáng.
Sáng hôm sau, không biết vì lý do gì đám đàn bà con gái được dọn qua phòng tù khác lớn và rộng rãi hơn. Vài ngày sau khi dọn qua nơi khác, tôi mới nghe từ những người tù đã ở đó lâu năm nói rằng mấy năm về trước có một người đàn bà tự tử trong cái phòng tôi đã ở ngày đầu tiên, vì vậy ai mà ngủ ở trong đó đều bị đè hay là bị nhát