• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

*** Thắm Màu Nắng Hạ ***

Bước vào hạ … là nắng trời rực sáng.
Chiếu vào sương làm lóng lánh như châu.
Cảnh ban mai. hào quang tòa muôn màu.
Như ngủ sắc của vòng cầu trời tím.

Nắng hạ về ! Sẽ tô thêm mộng cảnh.
Không giá băng như đông lạnh từng đêm.
Hay hoang tịch của trời thu vàng úa
Hạ trở về như xuân của con tim.

Mùa hạ đến ! Người sẽ ấm với êm.
Khi lòng thôi … ! Kỷ niệm … hết lụy phiền.
Của ngày tháng ! Đời mộng vỡ tơ duyên.
Và sống cảnh với bình yên tự tại.

Đây không hẳn nắng hạ về ấm lại.
Cõi lòng người … khiến sống lại tuổi xuân.
Đó vì yêu và được những ân cần.
Trong tình cảm của duyên phần kỳ ngộ.

Nói đúng hơn ! Đây chỉ lời ái mộ.
Người mình yêu … muốn tiết lộ về nhau.
Khi đôi lứa tình thắm đã nhuộm màu.
Mơ chung bước sống bên nhau mãi mãi.
 
*** Đừng Thêm Nữa ! ***

Thôi đừng nói những gì … thêm nữa.
Quá đủ rồi ! Xóa rửa … thời gian.
Tình bấy lâu cho đó dối gian.
Đành chịu vậy ! Tình tan mây khói.

Mộng tan rồi ! Chung chăn xẻ gối.
Cảnh ấm êm mòn mỏi khát khao.
Lòng phôi pha ! Bởi những đôi câu …
Thì thôi nhé … ! Vì nhau thêm khổ.

Hãy xem như … có duyên không nợ.
Chuyện trên đời trắc trở mấy khi.
… Nào biết trước ! Suy nghĩ làm gì.
Thêm ray rứt … hành vi không rõ.

Tình không thật giữ chi không bỏ.
Để mai này thêm khổ chất chồng.
Sầu hận mang tình ảo hư không.
Khi đã biết lòng người gian dối.

Thôi đừng nhé ! Đừng nói thêm nữa.
Mộng từ đây đã lỡ cả rồi.
Xin hãy quên ! Người cố buông trôi
Một tình cảnh … coi như không đáng.
 
*** Tàn Đêm ***

Trời sụp tối nắng chiều cũng tắt.
Trăng và sao liếc mắt nhìn nhau.
Đêm thanh vắng cảnh sắc một màu.
Cùng than thở rì rào … gió lá.

Trời về đêm côn trùng rỉ rả.
Cảnh sương mù lã chả tuôn rơi.
Như mưa lệ ! Quỉ dạ ma trơi.
Đang khóc lóc kiếp đời âm cảnh.

Vào nữa khuya khung trời lành lạnh.
Thế giới này hiu quạnh biết bao.
Những hồn linh người sống buột rào …
Tình ngang trái hóa màu đen tối.

Cảnh buồn vui ! Vốn hai thế giới.
Người trần đời tới tới đi đi.
Như nắng mưa bất chợt mõi khi.
Tuôn ướt đẵm tình si mặn đắng.

Đêm thật dài khi người thức trắng.
Rồi đêm tàn le lối bình minh.
Cảnh trong đêm trở lại thắm xinh.
Như biến đổi tình trường nhân thế.
 
Bong bóng lên trời

Cảnh vật ðều như ngày xưa chỉ khác một ðiều là bên em không có anh như ngày nào, anh ra ði ðể lại cho em biết bao kỷ niệm... kỷ niệm nhạt nhòa...

Có nhiều lúc em tự hỏi “Quá khứ” là gì? Phải chãng là những gì thuộc về ngày hôm qua, nhýng em lại sợ phải ðối diện với nó – em không muốn chúng thi nhau xâu xé trái tim em.

Em còn nhớ, ngày ấy em ðã dặn lòng mình không ðýợc yêu bất cứ một ai khi còn ði học. Nãm ðầu tiên trôi qua êm ðềm, nhýng sang nãm lớp mýời một bỗng anh từ ðâu chuyển ðến lại rõi ngay vào lớp 11A2 này. Từ ðó “trái tim sắt ðá” của em bắt ðầu biết rung ðộng trýớc anh. Rồi trong một lần tình cờ anh giúp em gắn lại sên xe chúng ta trở thành ðôi bạn thân, thời gian trôi qua chúng ta ðã výợt qua giới hạn tình bạn ðể ðến một tình yêu, em ðã ðón nhận tình yêu của anh một cách trân trọng - nhiệt tình và xem nhý là kho báu của ðời mình!

Thấm thoát mà cả hai ðều tốt nghiệp PTTH, rồi cùng thi vào Ðại học. Nhýng em không may mắn nhý anh - ðậu Ðại học Ngoại ngữ với số ðiểm khá cao ðủ ðể cả hai cùng “nở mũi”. Lần ðó anh vui lắm, anh ðýa em ði chõi khắp nõi và lần ðầu tiên anh hát cho em nghe những bài tình ca nồng thắm nhất, em không ngờ ðýợc ðó là lần cuối cùng chúng ta bên nhau.

Từ khi vào Ðại học, anh càng lúc càng thay ðổi lạ lùng. Anh không còn ðến trýờng với chiếc xe ðạp cọc cạch mà ngày nào sóng ðôi bên em, anh thýờng hay nói: “Học sinh ði xe ðạp lãng mạn hõn”, thay vào ðó bây giờ là một chiếc Suzuki mới “cáo” – model mới ðang ðýợc nhiều bạn trẻ ýa thích! Em nhý cảm nhận ðýợc một ðiều anh ðang dần xa em, và ðiều ấy ðã ðến vào một ngày em không mong ðợi...

Hai cô bạn thân ðến chõi chẳng biết vô tình hay cố ý ðã ðể lộ “Hôm qua tao gặp B kè một con nhỏ model dữ lắm”. Thấy em buồn nó lại an ủi “B tệ lắm, mày không ðáng buồn vì hắn ðâu!” Em giả vờ thờ õ “Tao chả buồn!” Nhýng có ai biết thật ra em ðã cố cắn chặt ðôi môi ðể khỏi bật lên tiếng nấc, ðể nghe cõi lòng mình – tê tái – nát tan... Chúng ta chia tay nhau từ ðó, dẫu biết rằng thời gian là phýõng thuốc nhiệm màu ðể ngýời ta quên nhau, nhýng ðể quên anh – quên mối tình ðầu thì thời gian không là gì cả.

Một buổi chiều sắp xếp lại tủ sách - một nhành Ti-gôn rõi ra từ một quyển sổ - Nhành hoa ngày nào biết em yêu thích anh ðã hái tặng em. Em ðem nó ép vào quyển sổ cất kỹ trong tủ nhý cất giấu ẩn số của ðời mình, thời gian trôi qua em vô tình quên ði nó nhý anh ðã dầ quên em. Thế mà giờ ðây bất ngờ trông thấy nó - kỷ niệm ngày nào nhý thác ðổ tràn về - em lại nhớ ðến anh - một mối tình mang hình tim vỡ...

Nhành hoa ngày xýa giờ ðây không còn týõi tắn nữa. Nó ðã khô héo và ðang býớc bào giai ðoạn mục rữa, mà cũng phải thôi! Lòng ngýời còn thay ðổi huống hồ gì nó chỉ là một nhành hoa vô tri, vô giác. Giờ ngồi ðây viết những dòng này không biết anh có ðọc và có hiểu hay chãng? Có một con bé ðã dại khờ yêu anh - vẫn mãi yêu anh dù anh ðã tình nguyện býớc ra khỏi cuộc ðời nó một cách nhiệt tình...
 
*** Bức Họa Tình Yêu ***

Thuở tình dệt họa bằng thơ.
Điểm hoa ghép sắc hằng mơ trong lòng.
Tuy chưa hiện thực ước mong.
Nhưng tình đã thắm cõi lòng xuyến xao.
Thời gian mới đó qua mau.
Tình thơ yếu đuối nhuộm sầu chứa chan.
Bởi thơ bằng trắc lạc vần.
Xóa tan vẽ sắc tình tang đợi chờ.
Bấy lâu ngày tháng vật vờ.
Hồn hoang lẻ bóng dệt thơ muộn sầu.
Tiếc thương tình cảnh lúc đầu.
Sao lòng hờ hững yêu cầu … tình trao ?
Ngẫu nhiên dạo bước vườn Đào.
Vào thơ nghe nhạc ngọt ngào tình say.
Cõi lòng nhẹ tựa ngàn mây.
Hồn lâng lâng nhớ ! Những ngày xa xưa.
Bây giờ tiếc cũng dư thừa.
Tình yêu bức họa … gió mưa xóa mờ.
Hết rồi mộng cảnh duyên tơ.
Đôi câu họa dệt ! Tình thơ … cạn lời.
 
*** Gió ! ***

Gió vô thần ! Người đời thường gọi.
Vốn không hồn thể loại đều không.
Sống khắp trời lơ lững chân không.
Sao có thể ! Mất lòng nhân thế ?

Phải chăng đây do trời đặt để ?
Cõi dương trần dâu bể trầm luân.
Kiếp vô hình cũng chịu nghiệp trần.
Người thương ghét oán hờn vô cớ.

Như thế nào ! Gọi là than thở ?
Gió chạm cành … gọi thở lời phong.
Thổi rung cây hoa sắc hương nồng.
Người cho đó ! Gió lòng bất chánh.

Có gì đâu ! Làm sao đính chánh ?
Gió không hồn thân xác cũng không.
Cảnh u mê giao động cõi lòng.
Phàm thế tục giàu lòng mộng ảo.

Gió chẳng qua ! Sông hồ biển tạo.
Hơi nước làm nổi bão từ khơi.
Làm lay động cảnh vật trần đời.
Nên gọi gió ! Người đời đặt để.
 
*** Bèo Bọt ***

Kiếp lưu linh tựa cánh bèo, bọt bóng.
Như mây ngàn chẳng trói buộc … ngừng trôi.
Đời hàn vi đành chịu cảnh đơn côi.
Không mơ tưởng hay mộng đòi cao quí.

Tình trong mơ vốn chỉ là ủy mị.
Mấy ai người được như ý … niềm riêng.
Chỉ là mơ tự chuốt lấy muộn phiền.
Thêm đau khổ khi tình duyên mộng vỡ.

Tình xưa nay vốn rất nhiều trắc trở.
Hợp và tan là bể khổ trần gian.
Như hoa ! Nắng ! … rồi cũng sẽ héo tàn.
Là định luật của trần đời nhân thế.

Kiếp bọt bèo chỉ vui đời dâu bể.
Mặc phũ phàng hay đời dễ mau quên.
Nợ tình yêu phải nói tới nghiệp duyên.
Thì ai dễ thay thiên điều cơ chứ.

Tình là thế nên lắm kẻ khổ sầu.
Ôm tâm sự thằm chôn sâu dĩ vãng.
Tự trách hờn và làm bạn thời gian.
Như bèo bọt tựa mây ngàn trôi mãi.
 
Mất đi tình yêu

Bây giờ em đã hiểu ý nghĩa của một câu châm ngôn nổi tiếng “Thà yêu và mất mát hơn là không bao giờ yêu.”

Cho dù có xảy ra bất cứ điều gì thì yêu chính bản thân mình sẽ là liều thuốc chữa lành mọi viết thương.

"Khi tình cảm bị tổn thương, nó sẽ bắt đầu quá trình làm lành tự nhiên như vết thương trên cơ thể vậy.
Hãy cứ để quá trình đó xảy ra và tin rằng một ngày kia vết thương sẽ lành lại.
Mọi nỗi đau rồi sẽ qua, nhất định bạn sẽ thấy mình mạnh mẽ hơn, vui vẻ, nhạy cảm và sâu sắc hơn sau đó".

“Vậy, có nghĩa là anh muốn chúng mình chia tay?” Em hỏi một cách yếu ớt và hy vọng câu hỏi của em sẽ không có câu trả lời. Em mường tượng, đó là cách bắt đầu hoặc kết thúc mọi chuyện. Chúng mình đã trải qua những tháng ngày được ở bên nhau, cùng nhau sẻ chia những gì gọi là hạnh phúc nhất, khó khăn nhất và trân trọng nhau nhất. Vậy thì làm sao em có thể xem đây là buổi nói chuyện cuối cùng của chúng mình được chứ.

Em đã cố quên đi một thực tế rằng hầu hết tình cảm học trò không đi đến kết đâu cả. Trong thâm tâm, em luôn nghĩ rằng anh là người duy nhất mà em đã trao trọn tình cảm và cũng là người duy nhất hiểu được em. Em không bao giờ ngờ được ngày tháng cuối cùng của chúng ta lại là một trong những khoảng thời gian nặng nề, khổ sở nhất mà em đã từng trải qua. Điều đó đã lấy đi mọi niềm vui của em. Kết thúc câu chuyện giữa hai chúng ta để rồi bắt đầu những câu chuyện mới của riêng anh và riêng em.

Ngày hôm sau ở trường học, em cố trang bị cho mình một vẻ bề ngoài thật tuyệt để anh thấy tiếc những gì anh đã đánh mất. Thậm chí, em đã cố gắng bắt chuyện tự nhiên với anh như thể trái tim em chưa hề đau đớn, như thể em thấy thoải mái và hạnh phúc hơn. Nhưng trong lòng, em vẫn dõi theo anh, em chỉ thấy được tình yêu và thời gian em đã dành cho anh trong những ngày qua, và cả những đau khổ em nhận được.

Em lang thang trong khuôn viên trường với một tâm trạng hoàn toàn mụ mị, em nghĩ đến anh, mơ đến anh và muốn nói đến anh. Em đã làm cho bạn bè phát điên lên bằng cách liên tục phân tích tình hình của hai đứa. Làm sao để kết thúc được đây? Em đã tìm được một nửa của em khi ở bên anh cơ mà. Lòng em đau lắm, như thể có gì đó đã dứt ra khỏi em mà đi. Em giống như không còn là em của ngày xưa.

Một buổi tối, em thấy mình không thể chịu đựng hơn được nữa. Em bật dậy và gọi cho anh. Không kịp nói đến phút thứ 5, em gục xuống và bật khóc. Em nói rằng em không biết phải sống như thế nào và em rất cần có anh. Em không thể là em khi thiếu anh bên cạnh. Chúng ta đã luôn hiểu nhau, luôn bên nhau, nhiều đến nổi em không thể hình dung được em sẽ phải tự mình vượt qua chuyện này thế nào. Anh nói với em rằng anh luôn luôn quan tâm đến em, và chỉ thế thôi.

Những tuần tiếp đến, em không thể thấy anh đi cùng với những người con gái khác mà không nghĩ rằng người ta đang hẹn hò. Em đã đi tìm sự quan tâm ở người con trai khác.

Em không biết chính xác điều gì đã bắt đầu thay đổi. Em bắt đầu biết đi chơi cùng bạn bè. Em tham gia những câu lạc bộ giải trí và lên lịch cho những kế hoạch sau giờ học. Em làm tất cả mọi thứ để mình luôn được bận rộn!

Dần dần, em đã có thể sống vui vẻ mà không cần có anh. Hơn nữa, em phát hiện ra mình thích làm nhiều thứ và em cũng có thể giúp đỡ được người khác nữa. Em đã biết lắng nghe và đồng cảm với những người bị tổn thương giống như em.

Cuối cùng, em cũng bắt đầu cười và cười thật tươi. Em đã có được những ngày không suy tư, không buồn phiền và không nghĩ đến anh. Em vẫn gặp anh ở trường và em vẫy tay chào. Thực sự em chưa sẵn sàng để trở thành bạn của anh đâu, vì vết thương lòng của em vẫn chưa lành hẳn. Nhưng em biết, em không che đậy một vết thương lớn bằng một thứ băng keo tạm thời để quên hết tất cả. Em để cho vết thương tự lành và cảm thấy đủ đau để biết rằng em đã thực sự quan tâm đến anh.

Phản ứng tự phát, em đã để theo đuổi nhiều chàng trai khác. Nhưng một khi vết thương em lành hẳn, họ lại là người theo đuổi em. Điều tuyệt vời xảy ra là em đã học được cách làm thế nào để mình hoàn toàn là mình, không phải là một nửa của ai khác. Em đang có bạn trai mới và có thể rồi chúng em sẽ chia tay, dẫu biết điều đó sẽ khó vượt qua, em sẽ khóc nhiều và đau khổ nhiều như lần trước, nếu không nói là hơn thế nữa.

Nhưng em tự hỏi nếu em không bao giờ yêu thương kẻ khác thì em đâu biết rằng rằng cảm giác bị tổn thương cũng rất xứng đáng. Bây giờ em đã hiểu ý nghĩa của câu châm ngôn nổi tiếng “Thà yêu và mất mát còn hơn là không bao giờ yêu.” Cho dù có xảy ra bất cứ điều gì thì yêu chính bản thân mình sẽ là liều thuốc chữa lành mọi viết thương.
 
*** Sương Trắng Mộ Phần ***

Sương phũ giấu che … trắng mộ phần.
Thu tàn lá rụng vẻ bâng khuâng.
Màn đêm chưa thoả … tình ưu ái.
Trăng tàn sao lặn lại cách phân.

Sương trắng đêm khuya tựa màu tang.
Mùa thu lá rụng tựa bạc vàng.
Rảy vun đưa lối hồn phiêu tịch.
Xa trần … vết tích khổ vương mang.

Thu đến thu đi tựa mây ngàn.
Lá vàng trút đổ ! Giỗ hồn hoang.
Ve sầu chim lượn xa rời tổ.
Khóc cảnh hững hờ chốn nhân gian.

Thu xưa năm ấy đã khuất tàn.
Lá vàng cảnh cũ vẫn hợp tan.
Như đêm sương lệ ! Hồn lưu luyến.
Cõi lòng trĩu nặng mối tình tan.

Mùa thu kỷ niệm mãi sầu mang.
Hồn ma bên mộ ngắm thu tàn.
Mượn sương lá rụng đưa tình vỡ.
Đáy huyệt lạnh lùng ! Khối tình mang.
 
*** Kỷ Niệm Khó Quên ***

Kỷ niệm đầu khiến sầu tủi hận.
Tình không tròn ! Sao vẫn vương mang ?
Bởi vì yêu hay nặng nghiệp duyên ?
Sao người mãi triền miên gánh nặng ?

Người vào yêu thường hay khẻ dặn.
Yêu thật lòng chớ quẩn chuyện xưa.
Đời đổi thay ví tựa cơn mưa.
Đừng phụ nhé ! đưa nhau … khổ hạnh.

Tiếc tình đầu ăn sâu khắc đậm.
Vào cốt xương gậm nhấm máu tim.
Kỷ niệm xưa sao vẫn mãi tìm ?
Trong giấc ngũ lịm hồn ray rứt.

Tình đến muộn tuy chưa trọn vẹn.
Nghĩa ân tình lời nghẹn lời trao.
Nhưng con tim chừ đã xuyến xao.
Bởi tình yêu ! Vì nhau chia xẻ.

Kỷ niệm đầu như tranh màu vẽ.
Khó xóa mờ mực kẻ màu đen.
Tựa người đời bối cảnh không quen.
Hỏi làm sao quên được dĩ vãng ?
 
*** Chôn Vùi Dĩ Vãng ***

Cứ tưởng nhớ mãi kỷ niệm đầu….
Sẽ ngàn đời không hề bôi xóa.
Dẫu dòng đời mưa gió phong ba.
Tình không thể phôi pha mờ nhạt.

Kể từ khi đôi ta xẻ mật.
Những ngọt bùi giữ cất cho nhau.
Em tẩy vết kỷ niệm thuở nào.
Làm cho anh xuyến xao mộng cảnh…

Những chuyện xưa chỉ là ảo ảnh.
Chỉ mơ hồ ! Giấc ngũ qua canh.
Là ác mộng ngày ấy trong anh.
Chưa xóa hết ngày xanh thuở đó.

Thật diễm phúc ! Anh gặp duyên lành.
Là em đó người anh yêu quí.
Mà từ lâu hằn mơ tích lũy.
Nữa cuộc đời nhật ký riêng em.

Bởi ngày xưa mơ em trong mộng.
Ngày giờ đây lòng mãi khát khao.
Sống bên em ! Tình chẳng thay màu.
Cho hết kiếp … ngày vào thiên cổ.
 
Chào em, Anh đi nhé !​

Ánh nắng chiều mùa hạ nhè nhẹ len qua khung cửa sổ nơi anh nằm, cơn gió thoáng wa đưa chiếc lá lìa cành, không gian im ắng đủ để anh chiêm nghiệm lại những sự việc đã qua trong cuộc đời mình.

Anh nhớ lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt hồn nhiên của em , anh nhớ cả nụ cười êm dịu tỏa ra trong ánh sáng đèn.Tất cả đã qua mà sao vẫn như ngày hôm qua. Ngày đó em trẻ trung và đầy sức sống , giờ đây em gầy gò và tiều tụy wá,vì anh fải không em???


3 năm đã trôi wa, 3 năm vất vả của em, 3 năm anh fải đấu tranh với căn bệnh ung thư quái ác, em biết không? Khi anh nhận được kết wả mình bị ung thư não, anh sụp đổ hoàn toàn, anh chỉ mới 25 tuổi? Cái tuổi bắt đầu sự nghiệp của một người đàn ông, anh còn bao ước mơ hoài bảo chưa thực hiện và còn một việc rất wan trọng fải thực hiện là chăm sóc cho em suốt đời này..Nhưng sao ông trời thật trớ trêu...

Anh đã nghĩ đến cái chết để giải quyết mọi vấn đề, sống làm gì? khi chỉ toàn đem lại gánh nặng cho người khác? Sống làm gì để rồi khi chết fải ra đi trong đau đớn? Trong lúc anh tuyệt vọng em đã đến đúng lúc và đi tìm lại niềm tin cuộc sống cho anh?


"ANH KHÔNG THỂ CHẾT ĐƯỢC , ANH KHÔNG THỂ KHÔNG CÓ NGÀY MAI VÌ NGÀY MAI CỦA ANH CÒN CÓ EM". Lời nói ngày nào đã cho anh một nghị lực sống vô hình,anh tự hỏi nhiều lần tại sao Thượng Đế wá bất công với mình khi để anh gánh chịu nỗi đau này? Nhưng rồi anh nhận ra đó là thử thách của Thượng Đế để anh có thể nhận ra đâu là tình yêu đích thực của đời mình? Hạnh phúc bắt nguồn từ những gì đơn giản nhất, và ngay cả trong nỗi đau người ta vẫn cảm nhận được hạnh phúc....Thời gian sống ngắn ngủi nhưng đó là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của anh...


Cám ơn em đã bên cạnh anh trong những giây phút cuối cùng , cám ơn vì anh đã được gặp em cám ơn em vì tất cả?
Anh xin lỗi em , xin lỗi vì không thể thực hiên lời hứa bên cạnh chăm sóc cho em suốt đời, xin lỗi vì không thể nào cùng em đi chọn wà giáng sinh, xin lỗi vì không thể nào còn chòang được chiếc khăn mà em tự tay đan, xin lỗi vì không thể nào cùng em ngắm bình minh trên biển ,và xin lỗi xin lỗi vì mỗi sáng thức dậy đã không còn có thể mở rộng vòng tay để ôm em vào lòng.Anh xin lỗi !!!


Em nhớ mặc áo thật ấm khi mùa đông về kẻo cảm lạnh đấy, nhớ đóng cửa khi ngủ kẻo những cơn mưa bất chợt lại làm ướt hết sách vở của em , anh rất vui khi ai đó khóc vì mình, nhưng anh lại không muốn nước mắt em rơi nhiều đâu đấy, vì vậy em fải hứa với anh sẽ tự tin sống tốt, không đươc buồn khổ,em fải sống dùm cả phần của anh nữa nhé....
"EM KHÔNG THỂ KHÔNG CÓ NGÀY MAI DÙ NGÀY MAI CỦA EM KHÔNG CÒN CÓ ANH",

Một lúc nào đó em cảm thấy cô đơn và muốn khóc, hãy nhìn lên bầu trời cao, biết đâu trong hàng ngàn ngôi sao sẽ có một ngôi sao tình anh khẽ lung linh tỏa sáng và nói với em rằng."Anh rất yêu em, cô bé đáng yêu của anh".....
 
*** Tự Trách ***

Tự thầm trách chính mình lầm lỗi.
Vay mượn tình dò hỏi tương lai.
Để người mơ ! Vỡ mộng … đắng cay.
Lòng ray rứt ! Hỏi ai hiểu thấu ?

Bởi vì đâu ! Bụng dạ ẩn giấu … ?
Không chút lòng sâu sắt người mơ.
Chung mộng tưởng hạnh phúc duyên tơ.
Sao đành đoạn đôi bờ lối rẽ ?

Hỏi người xa ! Hiểu đời cặn kẻ ?
Có bao giờ buồn tẻ lo xa ?
Tình vội trao rồi sẽ nhạt pha.
Như mây khói lá hoa rơi rụng.

Thật không ngờ lụy đời mất dũng.
Sợ quá nhiều ! Khủng hoảng tâm can.
Nên sa ngã thành kẻ dối gian.
Trong tình cảm ! Thế gian oan nghiệt.

Hỏi lòng ai ! Một lần đã chết ?
Bởi vì tình mang vết thương tâm.
Đời thế đó ! Hỏi chẳng lỗi lầm ?
Không đắn đo … yêu lầm lần nữa.

Tình lọc lừa ! Không sao xóa rữa.
Với đôi câu bào chữa được đâu.
Chỉ còn mong ngày tháng qua mau.
Người thấu hiểu ! Vì đâu tự trách.
 
*** Cảnh Trời Đông ***

Những tháng vào đông cảnh trời quạnh vắng.
Tuyết u buồn từng cánh trắng rơi rơi.
Xem chừ như hồn xác đã rã rời.
Nên cảnh vắng bầu trời thêm rét lạnh.

Trời vào đông khiến hồn cây cũng chạnh.
Hoa héo tàn lá lạnh úa vàng rơi.
Theo tuyết trắng vun rảy khắp trần đời.
Thành thảm lụa ! Màu bạc vàng nhân thế.

Cảnh mùa đông ! Ôi sao buồn đến thế.
Tiếng chim ngàn trùng dế biếng hò reo.
Làm nhân gian người sống cũng dạt dào.
Buồn … cảnh vắng trong kiếp đời đơn lẻ.

Ngày vào đông cả khung trời quạnh quẽ.
Tuyết lạnh lùng chia rẻ lá với cây.
Khác gì thu ! Tiễn nắng hạ trời mây ?
Tình ngang trái như khói mây tuyết trắng.

Đông đã tàn nhưng sao còn lạnh vắng.
Cảnh tình sầu buồn dĩ vãng phôi pha.
Sao lòng người nhớ mãi những xót xa ?
Như đông lạnh tuyết mưa sa trần thế.
 
*** Khát Máu ***

Trên trần thế có loài đỉa đói.
Bám theo người đòi hỏi máu tươi.
Bởi vì đâu ! Cơ tạo kiếp dời ?
Loài tạm bợ cậy nhờ thể xác.

Phải rằng đây quỉ hồn nhập xác ?
Sống dương trần bám sát người thôi.
Như loài muỗi … rừng lá núi đồi.
Luôn khao khát máu người từng giọt.

Thật kỳ lạ ! Rừng cây trái ngọt.
Sống cái vùng muỗi độc đỉa trâu.
Thế mà người thích ngọt sắc màu.
Mặc gian khổ cảnh sầu gánh chịu.

Cái kiếp loài điêu ngoa xảo quyệt.
Sống rập rình mưu giết người ta.
Chẳng chút lòng ray rứt xót xa.
Khi biết kẻ sắp đà tuyệt vọng.

Còn đâu nữa ! Ngôn từ diễn đạt ?
Nói tình đời nhợt nhạt thời nay.
Nhiều dối gian lắm cảnh đắng cay.
Học thói xấu đỉa dai muỗi đói.
 
Đợi em Online

Tàn canh vắng , buồn lo lắng , lòng sốt sắng
Không biết em yêu giờ này em đang ở đâu nữa
Màn đêm cứ hoài u tối , mình đơn côi
Khói thuốc phiêu du về đâu cho ta tìm nhau
Xa cách nhưng vẫn còn có trái tim
Xa vắng nhưng vẫn tìm những vết chân chim
Người nơi nao , em yêu quay về đây anh luôn đợi chờ

Tình online làm anh yêu và thương em
Anh mãi không quên con tim yêu thương em mang đến
Dù xa xôi , trái đất làm chia cắt
Nhưng trái tim anh về em không bao giờ dối gian

Có lúc tình cờ , anh cứ ngẩn ngơ , có giấc mộng về anh cứ thẫn thờ
Người yêu ơi anh luôn mong em về đây trong niềm vui

Bình minh lên chiếu sáng rồi vẫn đợi chờ
Vậy mà màn hình kia vẫn chưa thấy Người
Cứ chờ đến khi nào , người lên là bao niềm vui đến
Mãi ngồi Mãi trông mong , dù là ngày và đêm cứ luôn hững hờ
Ước thầm ở nơi xa em về
 
Đóng cửa trái tim

Chẳng dám mở cửa trái tim mình
Bởi em sợ ngoài kia bụi bặm
Trái tim 20 còn non nớt lắm
Mà những thử mang danh tình yêu thì vây bủa khắp nơi

Chẳng dám đâu dù chỉ một lần
Dẫu trong em rất nhiều niềm khao khát
Dẫu em tin tình yêu là có thật
Nhưng Nguyệt Cô chẳng phải vì yêu mà hóa cáo đấy sao?

Chẳng dám đâu anh. Em chẳng dám đâu
Chẳng dám đa mang những nỗi niềm con gái
Để câu thơ viết không vội vã
Để trái tim nguyên lành hóa đá
Mặc ngoài kia bụi bặm cuộc đời
 
CÔ HÀNG XÓM

Cô bé nhà bên dáng cao cao

Muốn tới làm quen có được nào

Hàng xóm sao mà khi nói chuyện

Trong lòng tôi lại thấy nôn nao

Khi xa hàng xóm lòng tôi nhớ

Một buổi chiều nao đứng bên rào

Cô bé nhà bên cười khúc khích

Làm tôi nhớ mãi dáng cao cao
 
*** Tri Kỷ Nửa Đời ***

Tính phút từng ngày ! Đếm ngón tay.
Từ khi vỡ mộng … đã bao ngày.
Cô đơn thơ thẩn hoài không ngớt.
Mơ tưởng mộng đòi vớt trăng mây.

Tình xưa nghĩa cũ đã phôi phai.
Đường đi hai lối bước dặm dài.
Thênh thang lẻ bóng ! Ai nào biết ?
Ôm sầu nuối tiếc gánh nặng vai.

Mượn thơ dệt mộng ! Cảnh ngày mai.
Sống trong hư ảo thú vui hoài.
Như xuân thuở ấy chưa mờ xóa.
Thơ tình vàng võ khiến ngất ngây.

Cuộc đời ngỡ sẽ … chẳng đổi thay.
Làm thân mây khói lãng du hoài.
Dương gian tiên cảnh đời hư ảo.
Trần đời thế tục ! Nợ tình say.

Bấy lâu phiêu lãng khắp đó đây.
Dùng thơ trang trải theo tháng ngày.
Đâu ngờ duyên gặp người tri kỷ.
Thơ lời tri kỷ ! Thắm lòng ai.

“ Thế giới riêng tôi chỉ một người.
Trọn đời tôi nhớ một người thôi.
Ngoài ra tất cả là vô nghĩa.
Tất cả ra ngoài ánh mắt tôi. “

Bốn câu người tặng ! Trái tim côi.
Xuyến xao rung động thấm từng lời.
Con tim khao khát nhiều hơn nữa.
Mơ đời còn lại ! Sống chung đôi.
 
*** Vô Duyên Cớ ***

Tình yêu nào dài lâu trường cửu ?
Đắng cay nào hận cũ mau quên ?
Người mình yêu há dễ quên tên .
Khi kỷ niệm còn tên hai đứa .

Mối tình nào ! Yêu nhau cùng hứa ?
Mãi trọn đời mưa nắng có nhau .
Dẫu thời gian biến đổi thế nào .
Lòng hai đứa tình màu không đổi .

Chuyện đắng cay ! Ai nào tính bói ?
Hận tình người gian dối tương lai.
Nói ra đây ! Ai biết ngày mai ?
Đời ngang trái ! Ai sai ai phải ?

Yêu một người ! Hỏi … không khắc khoải ?
Nhớ tên người nhắc mãi không thôi .
Dẫu hai phương cách biển, núi đồi .
Tình vẫn giữ … mòn mỏi chờ nhau .

Bởi vì yêu lòng mới khát khao .
Vì kỷ niệm tình trao mộng đẹp .
Nên lòng người mãi in, ghi chép .
Tiếng ái tình như sét vào tim .

Tình thế đó ! Tim nào không máu ?
Trái ngang nào ! Máu chẳng hận sôi ?
Ai không buồn ghét hận tình đời ?
Khi tình cảm đổi dời vô cớ .
 
Back
Top