• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

Nếu Mai Tôi Chết 2

Nếu mai tôi chết trên con đường hoang vắng
Chỉ có mây ngàn và cỏ dại dưới thân tôi
Bởi vì tôi cô độc suốt cuộc đời
Thân một bóng nơi phương trời đất khách

Nếu mai tôi chết không một lời than trách
Cho cuộc đời sao lại quá hẩm hiu
Thân cô liêu đau khổ đến trăm chiều
Không tuyệt vọng vì cô đơn lẻ bóng

Nếu mai tôi chết trong căn phòng cô tịch
Xin mọi người hãy thiêu xác hộ cho tôi
Vì thân tôi xác định đã lâu rồi
Sẽ cô đơn rời xa miền dương thế

Nếu mai tôi chết giữa muôn trùng sóng nước
Xác thân nầy sẽ chìm xuống độ sâu
Thịt rã tan trong sóng nước đục ngầu
Ðể cho cá làm mồi trong cơn đói...

Nếu mai tôi chết xin người đừng kêu gọi
Cho vong hồn được nhàn nhạ thảnh thơi
Không luyến thương , không một chút bùi ngùi
Và vĩnh viễn ra đi không tiếc nuối...​
 
Anh Nằm Xuống

Anh ngã xuống vào buổi chiều nhạc nắng
Trong tiếng kêu như xé nát trời êm
Và khóc than như trúc cạn nổi niềm
Trong đau khổ bởi sức tàn lực kiệt

Anh nằm xuống sao ba tiếng súng
Máu anh tuôn lai láng khắp boong tàu
Mắt vẩn nhìn loài cướp biển hôi tanh
Ánh mắt ấy ngày nay tôi còn nhớ

Tôi đau đớn nhìn anh mà bất lực
Bởi không còn hơi sức mà đứng lên
Quằn quại bên tôi, anh không nói nên lời
Chỉ cười mĩm rồi ra đi vĩnh viễn

Nhìn thấy anh tôi đau lòng khôn xiếc
Nước mắt rơi ước đẩm cã bờ mi
Quá đau thương tôi không nói được gì
Và ngất lịm khi hoàng hôn đổ xuống

Tôi tỉnh giấc trong muôn ngàn ánh chớp
Của vì sao soi xuống mặt biển xanh
Trước mắt tôi một cãnh tượng hãi hùng
Bao xác chết và muì hôi tanh của máu

Tôi đứng lên trong sức tàn gượng gạo
Tìm chung quanh coi ai mất ai còn
Chỉ thấy toàn những thân xác héo hon
Và những phụ nử phơi thây không manh áo

Quá đau thương tôi không còn tỉnh táo
Và ngất đi trong cay đắng nhọc nhằn
Sự thật đây rồi tôi đã mất anh
Lấy cái chết đễ giành cho tôi sự sống

Khi tỉnh giấc tôi như người ảo mộng
Nghe xạc xào tiếng sóng vổ gần xa
Chung quanh tôi nhiều em bé với cụ già
Tôi lặng bước đi ra ngoài hoang đão

Anh nằm đó với nấm mồ chưa xanh cỏ
Với bao nhiêu sinh mạng đã lìa trần
Tôi khóc thầm cho số kiếp mong manh
Và khắc cho anh một mộ bia bằng gỗ

Bao năm qua tôi không bao giờ thố lộ
Anh đã ra đi vĩnh viễn không về
Đễ mẹ già không mang nổi sầu bi
Vì đứa con đã rời xa miền dương thế

Anh ra đi , tôi đã mất người tri kỷ
Trước mộ anh tôi xin hứa trọn đời
Xác thân nầy dù máu đổ thây phơi
Xẽ báo hiếu thay anh và lo cho trẽ

Mẹ hiền ơi ! con muôn ngàn đắt tội
Bấy lâu nay con đã dối mẹ rồi
Bí mật nầy vẩn giữ mãi trong tôi
Vì không muốn đau buồn mang đến mẹ

Xin lổi anh ! Trọn đời tôi xin lổi
Bảo vệ cho tôi mà anh lìa khỏi cõi đời
Đau khổ nầy sao vẩn mãi không vơi
Nếu có thể ,tôi xẽ thay anh mà đi trước

Và giờ đây anh ơi ! Tôi lo được
Con của anh đã khôn lớn nên người
Hơn 20 năm trời như con nước êm xuôi
Nó khôn lớn nơi phương trời đất khách

Viết lên đây cã nổi lòng đau quặn
Hẹn với anh sang năm tới tôi về
Thăm mộ phần và tâm sự với anh
Cùng với trẽ, Tôi xẽ nói ra sự thật ...​
 
Nhỏ đánh mất một anh chàng lẩn thẩn
Một tình yêu vô số những thơ tình
Vui theo gió bỏ lại buồn lẩn quẩn
Mấy khi ai ngắm chiếc bóng của mình?

Nhìn lại ngày qua
Nhìn tới tương lai
Ai dự đoán những gì được mất
Người dối trá vì đời ham đường mật
Không thương mà sao không nói nhau hay?

Nhỏ bỏ lại nỗi buồn thứ nhất
Thêm mùa Đông chất ngất thứ Hai buồn
Anh chạy trốn chuông giáo đường Chúa Nhật
(Dẫu hàng đêm anh cầu nguyện luôn luôn)

Tình Nhỏ mất anh làm chim trốn tuyết
Nhỏ theo ai bay về chốn trời Tây
Đã, đang, sẽ... anh làm thơ tiễn biệt
Ngày tháng rộng dài biết tính sao đây?
 
Nằm, ngồi, đi, đứng ...
Cũng buồn
Thơ dăm ba chữ khơi nguồn nhớ nhau

Nhỏ đi
xứ lạ, lối nào?
Sao không cất một tiếng chào cố nhân

Bần thần nhớ
Phân vân thương
Đã thương dẫu chẵng chung đường vẫn thương

Môi thôi thắm
Má phai hường
Mai sau gặp lại vẫn dường đầu tiên
 
Nắng Mới

--------------------------------------------------------------------------------

Kìa em nắng mới rỡ ràng
Hoa hồng hé nụ ngỡ ngàng nhớ xưa
Bên này thường nắng ít mưa
Thầm mong bên đó tuyết chưa rơi nhiều
 
Tạ lỗi thời gian những lúc vô tình
Ta hoang phí cho bao điều vô ích
Tạ lỗi Thạch Sanh chém chằn cổ tích
Trong những lần ta cúi mặt lặng thinh

Tạ lỗi hoàng hôn, hớn hở đón bình minh
Ta quên bẵng lúc ngày- đêm chuyển tiếp
Tạ lỗi ngu khờ, hân hoan cùng mẫn tiệp
Có bao người khôn từ thuở sơ sinh?

Tạ lỗi trái tim- tạ lỗi chính mình
Yêu người quá nên tâm hồn khốn đốn
Tạ lỗi tình yêu, vui buồn lẫn lộn
Hôn cánh hồng vàng, ta tạ lỗi tình ta
 
Nắng Chiều

--------------------------------------------------------------------------------

Chiều nghiêng rụng trắng hoa chanh
Rưng rưng nắng úa
Mong manh hương thừa
Mượt mà cỏ
Xanh vườn xưa
Năm dài sắp hết tình chưa trỡ về
Ước gì như một cơn mê
Tỉnh ra kề mái tóc thề dấu yêu
Ơi hoàng hôn
Ơi cô liêu
Ngủ đi tâm tưởng đã nhiều nhớ nhau
 
Trần Tình

--------------------------------------------------------------------------------

Người khuyên ta bớt làm Bùi Kiệm
Thi mãi tình trường vẫn rụng rơi
Thơ tình ta viết dành kỷ niệm
Ai hiểu giùm ta dấu yêu ơi

Đời trách hồn ta nhiều lãng mạn
Lai láng tình thơ, đẫm thương yêu
Nhiều đêm ta mộng ngày sáng lạn
Tỉnh giấc đâu rồi em? Trớ trêu

Yêu mãi mà sao người đi mãi
Thương nhớ trọn đời, em có hay?
Em đi, ta với buồn ở lại
Trang trãi lòng ta thơ tỉnh say

Những ngày vui cũ nhòa hư ảo
Tà áo ngày xưa vẫn ươm mơ
Em đi, ta hết thời cao ngạo
Em có tình nhân
Ta: Bơ vơ
 
Bùi Kiệm ngày xưa yêu Nguyệt Nga
tình thơ có lẽ cũng thế mà...
trường tình ngã ngũ người đi mất
yêu dấu như là gió thoảng qua

ai trách chi ta đời lãng mạn
ôm mối sầu riêng những chứa chan
*người đi một nửa hồn tôi mất*
một nửa hồn kia thương nhớ quàng.

thơ tình đã viết dày như lá
có kịp theo người đến bến xa
tỉnh say một kiếp là duyên số
dưới bóng thở dài ta với ta

người đi có lẽ người đi mất
có phải riêng mình nhuốm đơn côi?
như có thở dài anh Bùi kiệm
người đi cao ngạo bỏ ta rồi...
 
Hết Yêu

--------------------------------------------------------------------------------

Êm đềm nhạc Giáng Sinh ru
Tiễn đưa năm cũ
Hiềm thù nữa chi

Ngày em đi
Tình ra đi
Một người lập dị còn gì để vui?

Thương khoắc khoải
Nhớ ngậm ngùi
"Gừng cay, muối mặn" ngọt bùi nên... quên!

Ừ thôi em
Ngỡ vững bền
Cuộc tình dang dở...
Bắt đền ai đây?

Em đi mất
Buồn dâng đầy
Bỏ trang thơ cũ
Bỏ ngày hồn nhiên

Thôi đành
Tình lỡ truân chuyên
Nhãn lồng vẫn đợi...
Chim Quyên có về?

Bao giờ cho hết đam mê
Trái tim ngừng đập anh thề hết yêu
 
Giáng Sinh Buồn

--------------------------------------------------------------------------------

Nhỏ về bỏ lại mùa Đông
Giáng Sinh thao thức chờ mong chong đèn
Giận thì lạ
Thương thì quen
Lạnh làm im tiếng dế mèn ru đêm
Làn tóc êm
Ngón tay mềm
Đâu rồi?
Thấp thoáng ngoài thềm bóng cây
Tình còn đây
Nhớ còn đầy
Giáng Sinh thiên hạ sum vầy... riêng anh
Nhỏ về lá cũng thôi xanh
Vần thơ rời rạc
Lòng anh lặng buồn
 
Vẫn Yêu

--------------------------------------------------------------------------------

Anh thầm hẹn với ngàn sau
Vẫn yêu thương mãi dẫu đau lụy tình

Như sương chết lúc bình minh
Vẫn long lanh nắng rung rinh đầu cành
Như vào Thu lá thôi xanh
Vẫn huy hoàng phút lìa nhành khẳng khiu

Thương say đắm
Khổ đau nhiều
Thà đau hơn chẳng được yêu một lần
Lòng ngơ ngẫn
Hồn bâng khuâng
Cho đêm nhung nhớ
Bần thần ngày mong

Yêu
Yêu
Mê muội tình nồng
Vào yêu chấp nhận hoa hồng lắm gai
 
Tình Khúc

--------------------------------------------------------------------------------

Đưa nhau về mùa Thu năm xưa
Muôn lá vàng cùng rơi trong mưa
Yêu dấu tình nhạt phai hay chưa?
Đêm đếm thầm thời gian đong đưa

Thưa thớt dần rồi im tin xa
Trong cõi lòng buồn dâng phong ba
Thôi hết rồi ngày vui đôi ta
Quanh quẫn tìm tình ơi, chưa ra

Hoa lá giờ tàn phai theo Đông
Hun hút trời còn đâu trông mong
Hoa tím nào giạt trôi trên sông
Đâu bến bờ bình yên hay không?

Tim ngóng chờ nào đâu thương yêu
Tan nát rồi còn chi nâng niu
Thương nhớ nhiều người hay bao nhiêu?
Đông rất dài càng thêm cô liêu

Điêu đứng hồn tình ơi phôi phai
Đâu biết ngày gừng kia thôi cay
Đâu mất rồi người thương mê say
Yêu dấu này lòng anh không thay
 
Vẫn Vẫn Yêu!

--------------------------------------------------------------------------------

Nhủ lòng dặn với mai sau
Đã, đang, sẽ mãi dạt dào yêu thương
Hoa hồng còn đượm dâng hương
Hồn còn mê mãi tình trường nhân gian
Dù bội bạc
Dù phụ phàng
Vẫn yêu dẫu phải bẽ bàng vẫn yêu
Tim hoang phế
Hồn cô liêu
Vì không yêu để rong rêu khối tình
Sống khao khát
Yêu hết mình
Trái tim ôm ấp bóng hình dấu yêu
 
Biển Nhớ

--------------------------------------------------------------------------------

Không em lá chẵng thèm xanh nữa
Biển chợt cồn lên sóng bạc đầu
Rét buốt rình anh ngoài khung cửa
Lớp lớp trùng dương xoáy đục ngầu

Em đâu? Rong ruỗi mòn vó ngựa
Chưa thấy hồi âm chưa thấy vui
Chờ em như bé chờ khát sữa
Biển nhớ gọi hoài em không nguôi

Đêm tủi thân buồn không ánh sao
Em đâu? Biển cuồng nộ gầm gào
Có phải nhốt tình vào mõm đá
Đập phá miệt mài sóng dâng cao

Biển trào tung bọt ngàn hoa trắng
Đêm vắng em rồi đêm hút sâu
Cúi hôn hoa sóng môi mặn đắng
Anh hỏi ngàn khơi biết em đâu?
 
Trương Chi

--------------------------------------------------------------------------------

Ai về Kinh gặp Mỵ Nương
Dâng nàng chén ngọc-tim Trương Chi này
Khối tình dù chết còn đây
Lệ kia sẽ xóa bao ngày tương tư

Sáo véo von còn âm dư?
Ngày xưa mê đắm
Bây chừ... lãng quên?
Sông muôn đời vẫn lênh đênh
Thuyền tình một chiếc bồng bềnh bến đâu?

Này sông dài
Đây biển sâu
Sao đành để mặc ôm sầu Trương Chi
Sáo đâu rồi?
Thổi nữa đi
Người nghe quay mặt
Còn gì tình xưa!

Nàng bây giờ người đón đưa
Bỏ con thuyền cũ nắng mưa mặc tình
Từng hoàng hôn
Từng bình minh
Thuyền Trương Chi vẫn đinh ninh đợi nàng
Giữa cung son chốn điện vàng
Nồng nàn duyên mới...
Bẽ bàng tình xưa

Trương Chi ơi
Tỉnh ra chưa?
Sáo còn réo rắt tiễn đưa cuộc tình!
Trên sông vắng
Thuyền một mình
Mỵ Nương khép cửa lầu nhìn nữa chi

Sáo rưng rưng khúc phân ly
Dững dưng nâng chén Mỵ Nương cười thầm
Trên sông gió bấc, mưa dầm
Mưa hay nước mắt ướt đầm Trương Chi!

Sáo đâu rồi?
Thổi nữa đi!
Đứt dây thanh quản
Ướt mi máu trào!
Tình yêu ơi dẫu đớn đau
Vẫn yêu yêu mãi nàng nào thấu chăng?

Đâu ngày xưa
Sáo đêm trăng
Mỵ Nương trằn trọc mong hằng đêm thâu
Tiếng sáo xưa lời nhiệm màu
Khiến nàng công chúa lần đầu biết yêu...

Bây giờ réo rắt bao nhiêu
Cũng không gợi lại bao điều nồng say
Mỵ Nương vứt chén, phủi tay
Tanh tàn chén ngọc gót hài vô tâm!
 
Mong Manh

--------------------------------------------------------------------------------

Mong manh nắng
Mong manh sầu
Mong manh làn gió có nhàu áo ai?

Mong manh trắng
Thoảng hương nhài
Mong manh suối tóc Nhỏ cài hoa thơm

Mong manh cỏ
Vàng óng rơm
Mong manh làn khói chén cơm đầu mùa

Mong manh lụa
Cánh bướm đùa
Mong manh một thủa ganh đua không màng

Mong manh... Rồi một năm sang
Sương mù lãng đãng khẽ khàng nhớ xưa

Mong manh lạnh
Mong manh mưa
Mong manh hy vọng?
Tình chưa trỡ về!

Mong manh quá lời ước thề
Mong manh dấu ái đam mê thuở nào
Mong manh kỷ niệm ngọt ngào
Ngỡ tình nồng thắm lẽ nào... mong manh?
 
Chốn Cũ

--------------------------------------------------------------------------------

Hoa cỏ chờ chưa xanh Nhỏ ơi
Nhỏ bỏ đi đâu vắng nắng trời
Se sẻ không thèm chiu chít nữa
Chim trắng từng đàn bỏ trùng khơi

Rời nhau Nhỏ có buồn không Nhỏ?
Nở đỏ trà hoa sao thiếu hương
Bụi lưng hạc giấy gầy chốn trọ
Lạc lõng anh và bóng trong gương

Gắng gượng mùa Đông hồng vẫn nở
Gởi gắm nhớ vào những vần thơ
Nhỏ ơi đừng nói không duyên nợ
Ai biết ngày mai, đời bất ngờ
 
Mưa Phùn

--------------------------------------------------------------------------------

Mưa phùn giăng lối sáng nay
Mùa Đông theo gió heo may trỡ về
Mặt trời say giấc ngủ mê
Bỏ hoa quỳ dại ủ ê ven đường

Mưa phùn hòa quyện hơi sương
Trà hoa hờn tủi lệ vương cánh hồng
Bồng bềnh mây khói mênh mông
Cánh chim viễn xứ nhớ không lối về?

Mưa phùn dệt nhớ lê thê
Chạnh lòng còn giữ hẹn thề mưa ngâu?
Bụi mưa thấm đẫm mái đầu
Có làm trơn lối qua cầu Nhỏ không?

Mưa phùn se sắt gió Đông
Có làm tê tái phai hồng môi ai?
Mưa phùn ơi, lất phất bay
Xin đừng ướt áo người ngày xưa quen
 
Tình Buồn

--------------------------------------------------------------------------------

Tình yêu làm ta đau
Một khi Người im tiếng
Và đau càng thêm đau
Vì xa nhau vĩnh viễn

Tiễn tình ta gắng gượng
Thương từ nay âm thầm
Bóng hình trong tâm tưởng
Lại bao giờ ghé thăm?

Tháng năm trôi vùn vụt
Có nhòa nhạt nỗi buồn?
Cánh chuồn chuồn bắt hụt
Bỏ vườn hồn bay luôn

Mưa tuôn đầu năm mới
Ta một mình, buồn không
Nhỏ giờ xa vời vợi
Chiều quạnh hiu căn phòng

Tình yêu không dao búa
Sao nát tan cõi lòng
Tình yêu không nhung lụa
Mượt mà rồi... gai chông

Tình yêu thành giông tố
Khi Nhỏ về phương xa
Tình làm anh khốn khổ
Thôi, ta đành thương ta!
 
Back
Top