• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

NGÀY TRỞ VỀ

Ta về đây tìm lại hương tình cũ
Hạt ân tình ta ươm nụ khi xưa
Ai ngờ đâu chỉ sau một cơn mưa
Ngây thơ bỗng già nua đi từ đó

Ta trở lại kiếm hạt mầm thương nhớ
Thưở thiếu thời ta trót lỡ cưu mang
Ra đi lúc mùa hạ mới vừa sang
Ánh mặt trời đốt tan niềm hy vọng

Người bỏ ta khi chưa tròn ước mộng
Giữa đường đời lạc lỏng biết về đâu ?
Kim chỉ nào ta có thể vá khâu
Trang tình sử đã pha màu gian dối

Đường vào yêu ta bước vào ngõ tối
Bởi lạc lầm chẳng biết lối nào ra
Ta về đây tìm lại cố nhân xa
Nhưng chỉ thấy xót xa và nhung nhớ .
 
CHUYỆN CHÚNG MÌNH

Người yêu ơi... em đang nghỉ về anh
Chuyện tình ta mong manh từ độ ấy
Bước vào yêu đã gặp điều ngang trái
Cho rất nhiều nhận lại có gì đâu

Em vẫn biết mình là kẻ đến sau
Áo cô dâu làm sao em dám ước
Phố thênh thang dành cho người đến trước
Ngõ hẹp buồn đếm bước chỉ mình em

Cuộc tình đó em không dám đặt tên
Vì em không có quyền cưu mang nó
Trái tim anh đã dành cho người đó
Thiên đường nào mở ngõ đễ cho em

Nếu có thể xin anh hãy dùm quên
Chuyện tình xưa và liên thơ tình ái
Cây si trồng đễ cho người ta hái
Em vô phần nên nhặt trái sầu đau

Thôi anh ạ ! đừng oán trách gì nhau
Hãy xem như chưa bao giờ gặp gỡ
Tình hôm qua coi như là lầm lỡ
Hoa tình yêu....không nở bỡi sai mùa.
 
ANH BIẾT KHÔNG ?

Nhỏ vẫn thế chẳng có gì thay đổi
Kể từ ngày anh nói tiếng chia tay
Vẫn vào đây rồi nghe mắt cay cay
Thơ của anh vẫn làm say lòng nhỏ

Anh biết không .. từ khi tình dang dỡ
Những vần thơ trăn trỡ những điệu buồn
Thơ lang thang đi mãi chẳng về nguồn
Chắc có lẽ thơ vấn vương tình củ

Anh biết không ..nhiều đêm thơ không ngủ
Viết thật nhiều toàn những chử " yêu ai "
Như mọi ngày thơ vẫn ghé vào đây
Tên của anh ghi đầy trong nỗi nhớ

Cuộc tình ta cho dù anh chối bỏ
Những ân tình ngày đó đã chia đôi
Nhủ với lòng nhỏ yêu chỉ anh thôi
Như sa mạc muôn đời say ánh nắng

Nhỏ vẫn yêu và còn yêu say đắm
Dẫu biết rằng ta chẳng có tơ duyên
Vẫn mong anh nơi đó sống bình yên
Và có lẽ ......nhỏ không phiền anh nữa .
 
DỄ THƯƠNG ƠI........

Dễ thương ơi....
dễ thương ơi
Thướt tha áo trắng làm tôi thẫn thờ
Ước chi người ấy bây giờ
Ở bên cạnh đễ mình vờ làm quen
Giã vờ mình sẽ hỏi tên
Giã vờ ngơ ngẫn đễ quên tim hồng
Dễ thương ơi....
có biết không ?
Cây tương tư vẫn trổ bông mỗi ngày
Nỗi mong đợi vẫn cứ đầy
Ôi ngây thơ....đã làm say lòng mình
Dễ thương ơi...
chớ vô tình
Đễ tương tư vấn vương hình bóng ai
Võ vàng cánh gió heo may
Nắng xuân ươm má em hây hây hồng
Nhớ ai mà bấn cả lòng
Đem câu thơ bắc cầu vồng đón em
Trời ơi....
em cứ hồn nhiên
Đễ riêng tôi với nỗi niềm tương tư.
 
KHÔNG BIẾT TẠI SAO ?

Không biết mình thương từ bao giờ
Mà sao xa vắng nhớ ngẫn ngơ
Đã mấy hôm rồi mình không gặp
Chẳng hiểu nhớ người ...hay nhớ thơ ?

Không biết tại sao vẫn còn thương
Khi ta mỗi đứa một con đường
Đã nói chia tay từ hôm đó
Mà sao vẫn nhớ ....một đại dương

Không biết tại sao lại vấn vương
Tất cả giờ đây đã vô thường
Tình ngây thơ quá ..ngây thơ quá
Trao hết ngọc ngà ..nên vẫn thương

Không biết mình đang nghỉ về ai
Mà sao nước mắt cứ lăn dài
Đã biết tình đi không trở lại
Sao lòng khắc khoãi ....chẳng nguôi ngoai

Con sông tình yêu vẫn còn đây
Dòng nước yêu thương vẫn còn đầy
Nhưng người xưa đã không về nữa
Họ đã nói rồi " mình chia tay "
 
ANH TẶNG AI ?

Anh tặng ai bài thơ tình muôn thưở
Anh tặng ai lời thương nhớ mỗi ngày
Đọc thơ anh mà nghe mắt cay cay
Tại thơ hay....hay bụi bay vào mắt

Anh tặng ai mối tình đầu son sắt
Đễ người ta quay quắt đến dại khờ
Lời thơ anh rối lòng người ta đó
Tuổi thơ buồn như nhánh cỏ ven sông

Anh tặng ai sáng nhớ với chiều mong
Đễ ai đó long đong đời phiền muộn
Tình của anh dâng trào như sóng cuộn
Mượn vần thơ ...xây tượng kẻ tôn thờ

Anh tặng ai những yêu dấu bất ngờ
Đễ ai đó thẩn thờ bên song cửa
Thơ của anh là những dòng nức nở
Làm xao lòng em gái nhỏ phương xa

Hà Nội với Paris đâu có xa
Em mơ được ghé qua nơi anh ở
Ở nơi đó có mùi hương hoa sữa
Em về tìm một nữa của yêu thương
 
CHỜ TRĂNG

Mình đâu đã hẹn gì đâu
Mà sao thương nhớ bắc cầu vu vơ
Sao mình gắn bó vần thơ
Từ hôm ấy đến bây giờ chẳng quên
Cuối trời em ngóng trăng lên
Chiều tàn tối ngã màn đêm lâu rồi
Lòng mình chợt thấy bồi hồi
Ô hay ...sao lại nhớ người chẳng quen
Mắt buồn tan loãng sao đêm
Tóc run rẩy ướt sương mềm nhớ ai
Vầng trăng xưa đã ngủ say
Đâu đây vài chiếc lá bay cuối vườn
Lời thương dừng nữa đoạn đường
Trăng trôi lờ lững ở phương trời nào
Tình vừa chớm đã lạc nhau
Người đi kẻ ở hư hao nét cười
Thế thôi...thôi thế đủ rồi
Lỡ yêu rồi có gỡ lời được không ?
Còn bao năm nữa mà mong
Tóc từng sợi bạc..... tình long đong buồn .
 
CÓ MỘT ĐIỀU

Có những điều em chẳng muốn nói ra
Nhưng em nghỉ chắc là anh cũng biết
Những vần thơ anh trao em tha thiết
Có thật lòng anh chỉ viết cho em ?

Có một điều em chẳng dám nói thêm
Bỡi con tim quá yếu mềm nên khổ
Những vần thơ anh trao em dạo nọ
Đã bao giờ anh tặng nó cho ai ?

Có một điều em không thể chia hai
Tình yêu anh và những bài thơ ấy
Có một điều anh chưa bao giờ thấy
Ngọn gai đời làm sưng tấy tình ta

Có một điều em chưa thể nói ra
Vì em sợ xót xa cho người ấy
Có một điều dường như là ái ngại
Sợ nói ra đễ lại chút hương buồn

Thơ và anh...theo em khắp nẽo đường
Hai đứa họa vần thương vào nỗi nhớ
Từ có anh về qua con phố nhỏ
Thơ và em.. . từ đó bỗng yêu người

Có một điều em định hỏi lâu rồi
Có bao giờ ...anh dối em không nhỉ ?

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
 
ĐÔNG BUỒN

Mùa đông đến xin đừng yêu em nhé
Đễ mặc em cô lẽ ở xứ người
Em yêu anh ....với lòng dạ rối bời
Sao thế nhỉ ....lòng tôi ...sao thế nhỉ ?

Người ta nói đàn ông không chung thuỷ
Ôm mùa đông lại nghỉ đến mùa xuân
Có mùa nào giữ được bước chân anh
Hay anh chỉ ngắm trời xanh mây trắng

Người ta nói tình anh như giọt nắng
Rọi muôn phương soi sáng cả bốn mùa
Chỉ thoảng qua như một ngọn gió lùa
Rồi đễ mặc cơn mưa buồn nghiệt ngã

Đừng nghỉ em là loài cây hoang dã
Chẳng biết buồn khi nắng đã bay xa
Nắng sa mạc là nắng của muôn hoa
Đâu có phải nắng là riêng ai nhỉ ?
 
ÔI.... NGÀY MAI

Ôi ngày mai anh vui trong áo cưới
Em ngậm ngùi đi với nỗi cô đơn
Tình đơn phương mãi mãi là tình buồn
Thôi tóm lại.....lửa rơm giờ đã cháy

Lời anh nói và làm em đã thấy
Lửa nhân duyên từ đấy đã phai màu
Cứ xem như mình chưa gặp gỡ nhau
Chưa bao giờ hứa câu về bến hẹn

Có bao giờ anh yêu em trọn vẹn
Nữa cho em ....nữa hẹn với mây trời
Ở bên em...anh luôn nhớ một người
Không thể yêu đừng nói lời gian dối

Ôi ngày mai pháo hồng rơi đỏ lối
Ôi ngày mai họ đã cưới nhau rồi
Và một người sẽ đi với một người
Người ở lại ngậm cười trong nước mắt

Thôi vậy nhé....lửa yêu thương đã tắt
Cũng đừng buồn những mất mát vu vơ
Đễ em về tìm lại tuổi ngây thơ
Dù em biết không bao giờ còn nữa .
 
CHẲNG CÓ THÊN ĐƯỜNG

Chưa gần mà đã nghe xa
Chưa yêu thương đã biết là khổ đau
Trách lòng sao vội xuyến xao
Đễ tim yếu đuối lạc vào u mê
Bây giờ lòng dạ tái tê
Tình yêu đang đứng bên lề vực sâu
Người đi lo chuyện bễ dâu
Người ngồi đan chiếc áo màu thủy chung
Đã bao lần dặn lòng đừng
Đừng xao xuyến những khi rừng vào thu
Đừng khóc nữa nếu lệ dư
À ơi ….tình chẳng thiên thu bao giờ
Tặng nhau yêu dấu bất ngờ
Đễ rồi tất tả phỉnh lờ quay đi
Tặng nhau trái ngọt cành si
Hẹn hò hai đứa cùng đi chung đường
Tình online là tình buồn
Người online cợt đùa thương yới mình
Hôm qua xin làm người tình
Chiều nay cơn bão thình lình về qua
Ta ngồi ngắm hạt mưa sa
Nghe buồn lên mắt biết là …lệ rơi !
 
EM CÒN GIỮ

Em còn giữ những bài thơ
Của ngày hai đứa mới vừa quen nhau
Thơ anh lục bát tám câu
Thơ em sáu chử nối nhau mỗi ngày
Em còn giữ tấm hình này
Đó là kỷ niệm của hai đứa mình
Đó là một chút hương tình
Hãy còn sót lại quá trình yêu nhau
Em còn giữ những nỗi đau
Dẫu rằng tình đã đi vào thiên thu
Nhiều khi em nghỉ .....giá như
Cây si anh tặng...mình từ chối ngay
Em còn món nợ đang vay
Nợ làm mẹ của một bầy con anh
Tại sao lại bỏ cho đành
Chim đi xa có nhớ cành hay không ?
Cành giờ khô héo chờ mong
Chim về xây tổ đễ không còn buồn
Em còn giữ giấc mộng thường
Mong anh trở lại con đường tình thơ
 
Mai Ta Đi

Mai ta đi lỡ không quay trở lại
Xin mọi người đừng hỏi tại vì sao ?
Lúc ở gần sao ta chẳng thương nhau
Ta cào xé lòng đau ta hoan hỉ

Mai ta đi có ai buồn không nhỉ
Có ai còn chung thủy với ta không ?
Và có ai sớm nhớ với chiều mong
Để ta thấy cuộc đời không vô vị

Mai ta đi bỏ thiên đường mộng mị
Nơi ta về ..an nghỉ.. chỉ riêng ta
Cảm ơn ai một thời nói yêu ta
Dù không thật …vẫn làm ta nhớ mãi

Mai ta đi mong một lần được thấy
Một lần thôi người ấy gọi tên ta
Nghĩa trang buồn anh đến tặng cành hoa
Và hát bản tình ca còn dang dỡ

Mai ta đi vui buồn ta xóa bỏ
Chỉ mang theo một nỗi khổ vào đời
Ta ra đi làm bạn với mây trời
Trong tim vẫn nhớ… một người phản bội
 
~_~_~ Tình Tôi Với Người ~_~_~

Tôi với người chưa từng mang quan hệ
Có chăng là, sợi ái trói nghiệt oan
Để riêng tôi hoài vọng mãi cưu mang
Niềm mê luyến chẳng bao giờ thành thực

Tôi biết mình đang xông vào cấm vực
Nhưng tim yêu khờ khạo lắm người ơi
Nó không biết hố thẳm ấy chơi vơi
Nên nhào xuống, rớt rơi vào hoang ngục

Ở nơi đây, con tim trào cảm xúc
Lai láng tình, tình ái biếu người thôi
Ở trong tim nguồn máu vẫn đang trôi
Giòng mạch nóng trong tôi người ngự trị

Người là máu, là tim, là ý vị
Là nồng nàn từ nhịp ái làn hơi
Là linh hồn, là tâm nảo đang bơi
Trong thần trí, nơi đâu người cũng có

Người là mây, là trăng và là gió
Là tinh cầu là hương ý vần thơ
Người là sông là biển rộng vô bờ
Là sự sống, nguồn vui và hơi thở

Nhụy hoa yêu của tôi vừa chớm nở
Đón người vào ngự trị ở bên trong
Chỉ người thôi, tôi ngày nhớ đêm mong
Tôi trao hết những gì tôi trân quý

Dẫu biết rằng tình yêu không hoàn mỹ
Sẽ mang sầu rắc rãi suốt đời tôi
Những giọt buồn rơi rụng xuống bờ môi
Và tâm khảm sẽ lạnh hoài năm tháng

Con tim ngoan bây chừ trong ngục khám
Sợi ái tình mê luyến đọa đày tim
Tôi đớn đau, lúc trời phủ màn đêm
Khi ngày đến nhịp tim dường như nhói

Tôi với người giây oan này đã trói
Chỉ một đầu, rối rém xiết thương đau
Còn đầu kia, người thong thả biết bao
Người chẳng thấu tình tôi trao nồng thắm

Con tim khờ rớt rơi vào hố thẳm
Kiếp đọa đày tình ái đã vương mang
Dẫu xót xa mê đắm có bẽ bàng
Đành cam chịu, muộn phiền tôi nhận hết./.
 
Tôi hạnh phúc vì thương anh phải cách
Yêu đúng duyên, và mến chẳng nhằm người
Cái kho vàng, tôi tặng đã đúng nơi
Tôi hạnh phúc vì yêu không nhằm chỗ


Bướm vương hoa, biển có gào sóng vỗ
Nắng hanh vàng, ngày đượm gió yêu đương
Đêm có về trong nỗi nhớ niềm thương
Tôi vui sướng vì có anh trong mộng


Mưa có rơi, gió chừng như thét lộng
Sét có nhiều chớp nhoáng ở ngoài kia
Dẫu đôi khi mắt lệ ướt đầm đìa
Tôi vẫn thấy tâm linh mình hạnh phúc


Sông Ngân Hà còn khi trong khi đục
Huống hồ chi tình ái chốn nhân gian
Có buồn vui, tâm sự đến ngổn ngang
Rồi sẽ biến tan vào làn hư ảo


Tình yêu nào không buồn vui ảo não
Lúc giận hờn, lúc sẻ ngọt bùi chia
Lúc tươi cười lúc mộng mị đêm khuya
Tôi cảm thấy tim mình tràn hạnh phúc ./.


Ngân Vũ (AA)
 
Tình Nhớ

Ta yêu người với cuồng điên tuổi mộng
Với nhịp chân đan rộng dưới nắng hong
Bàn tay xiết đôi mắt nhìn lặng lẽ
Bao yêu thương ghìm chặt vỡ trong lòng!

Nhưng trong người tình ái còn vất vưởng
Năm tay ta mà liên tưởng người xưa
Ôi! Ta biết! Người trao hồn miễn cưỡng
Chỉ vì ta là chiếc bóng dư thừa!

Nhưng yêu quá ta đã hoài bất chấp
Những lặng thầm lạnh nhạt rỉ tim đau
Ta hạnh phúc dù suối lệ chất ngất
Hồn thơ trao âm ỉ nét bút nhàu!

Lúc người yêu
Ta cạn hết khát khao
Nếu đã chẵng hồn nhiên tựa thuở nào
Thì ở lại có chăng là vô nghĩa
Nên ta đi để lại cả hư hao

Hay tâm ta đã mang lòng căm hận
Cho người đã dẫm đạp cả hồn ta
Nên khúc cuối khi người yêu say đắm
Ta quay đi không lộ chút xót xa!

Mà trái tim không thể nào ngưng đập
Cô nhân ơi! Ta yêu người thiết tha!
 
*-*-* Đừng Dao Động *-*-*



Xin hãy giữ nét hồn nhiên thuở ấy
Lúc vui đùa bỡn nghịch sánh vai nhau
Khung trời xanh kỷ niệm đã trót trao
Xin giữ mãi, tim ơi đừng dao động


Dẫu có là mây sương che trời mộng
Xuân chóng tàn, theo nhịp thở thời gian
Mưa có rơi, gió bão áp đêm hoang
Niềm nhung nhớ, vẫn hoài tim ấp ủ


Thu sẽ về, giữa mùa xuân lá rũ
Đông sẽ sang, giữa ngày nắng gắt rơi
Dẫu có là nước cạn hết biển khơi
Nguồn yêu vẫn chảy đều trong mạch huyết


Tình yêu ấy, không hề phân thua thiệt
Chỉ hiến dâng chân ái một mình trao
Dẫu có là tim mãi mãi khát khao
Tôi vẫn biết ước ao không thành thực


Thời gian xóa, vết tình xưa rạn nứt
Trang giấy mờ, nhòe nhoẹt nét mực lem
Nhật ký đời, thỉnh thoảng lấy ra xem
Trang tình sử, in vòm trời kỷ niệm


Ánh nắng hồng ban mai nào sớm liệm
Bóng đêm dài vây phủ tháng ngày trôi
Dẫu cho người nay đã quá xa xôi
Tầm tay với, vượt muôn trùng tim hỡi ..


Xin hãy giữ, tình xưa từng trao gởi
Đừng mềm lòng xóa ấn tích yêu đương
Dẫu cho là ký ức rướm đau thương
Nhưng tim hỡi, xin tim đừng dao động


Đừng căm hận, người dẫm lên giấc mộng
Phá lâu đài tình ái đắc công xây
Dẫu cho là ai đó đã đổi thay
Nhưng tim hỡi, xin tim đừng dao động ./.


Ngân Vũ
 
Đông đã về, không gian như trầm lắng
Tuyết phủ đầy trắng xóa một màu tang
Trải trên không, lấn lướt nét thu vàng
Cho ảm đạm xoay trong làn khí lạnh
Khí vào hồn, hàn băng đông thành mảnh
Phả vào tim, giá buốt khắp châu thân
Bao trùm hết ngọn lửa của ái ân
Giờ tắt lịm, rụi dần theo dĩ vãng
Đông đã về, xóa tan trời hoang đãng
U cảnh này, mới thực sự của tôi
Thế giới buồn rười rượi tháng ngày trôi
Vì thiếu vắng bóng của người trong đó
Đông đã về tâm tư tôi mở ngỏ
Để đón chào lạnh giá của tim yêu
Trái tim ngoan, khô héo hết bao nhiêu
Giờ hãy đóng thành băng đi tim hỡi
Người vẫn xa, xa nghìn trùng dịu vợi
Tôi muộn phiền ngày tháng lạnh lùng trôi
Sống như hình, hình nộm thế mà thôi
Trên xác thịt, linh hồn đà tan biến
Tim chẳng còn, nhịp rung và xao xuyến
Lòng tuyệt lòng chết hẳn đã tự lâu
Nên đông về, trong cõi ấy thăm sâu
Tôi nghe được, mình gần hơn chút nữa
Nhưng người ơi, người ơi tôi sắp sửa
Quỵ xuống rồi, vì có lúc nhói đau
Tim quặn thắt, cuồng vọng thốc dâng trào
Làm nhớ lắm, nhớ lắm người mộng hỡi....
 
Nết biết rằng xa em buồn nhớ thế
Buổi xưa kia anh chẵng rảo bước đi
Em biết không! Trong giờ phút phân kỳ
Anh chờ đợi lòng tay em níu lại

Có những chiều tâm hồn anh tê tái
Mắt bơ phờ run rẩy với cô đơn
Nhớ em yêu bé bỏng những dỗi hờn
Anh oà khóc ... lặng thầm trong bóng tối

Khi bên em chưa lần nghe em nói
"Em thương anh với nồng ấm thiết tha"
Biết không em anh hy sinh tất cả
Để đuổi theo bóng em quãng đường tà

Anh có lúc làm em đau vội vã
Nói những điều cay đắng với nghiệt oan
Nhưng thật sự cơn ghen đã ngập tràn
Khi anh thấy em chung đường kẻ khác

Những ngày tháng lộng lẫy ở bên em
Dù ngọt đắng mà dồi dào hạnh phúc
Như sống trong mê say bao tình khúc
Anh chẵng ngại chiến đấu bởi vì em

Nhưng hôm nay anh đã hoàn bất lực
Chẵng thể dìu em đi suốt đoạn đường
Em cũng biết anh thành hôn miễn cưỡng
Thế giới muôn người, anh chỉ thấy riêng em!

Hãy chờ anh!!!
 
Chắng còn gì nữa đâu anh
Ngàn thu lá úa, xa cành lá bay
Tình nồng lọt hững kẽ tay
Về ôm dĩ vãng tháng ngày bên nhau

Sắc hương tan tác phai mau
Lòng người chóng đổi thay màu thủy chung
Thề non hẹn biển lung tung
Giờ đành phụ bạc xa khung trời vàng

Quay đi anh bước song hàng
Cùng ai dẫm nát nồng nàn tôi trao
Ngoắt đi chẳng một lời chào
Tình anh thật sáng, như sao dưới đìa

Giờ đây ta đã xa lìa
Chỉ còn chênh chếch trăng khuya tủi sầu
Mây ngàn trôi mãi về đâu
Gió đưa tim khóc ru câu tình buồn

Mưa dài trên mắt nhẹ tuôn
Ru hời một mảnh sầu luôn kéo dài
Xuôi đời giòng nước rẻ hai
Thôi, chờ chi nữa để hoài đớn đau ./.
 
Back
Top