• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

GỬI NGƯỜI Ở LẠI

Sáng sàigon tiếng còi xe inh ỏi
Chiều sài gòn có nắng rọi trên cao
Em lạc lõng giữa phố xá xôn xao
Giọt mồ hôi trộn ngào trong biển nhớ

Em ở đây một nữa hồn dang dỡ
Nữa hồn kia em gửi gió cho người
Sài gòn vui rộn rã vạn câu cười
Em vẫn mãi là mèo lười ngơ ngác

Nắng sài gòn làm cho tim em khát
Tình yêu anh là bóng mát cuộc đời
Mưa sài gòn hay nước mắt em rơi
Người yêu ơi... ô môi chờ anh đó

Chim đi xa vẫn mơ tìm về tổ
Người xa người vẫn nhớ chổ thương yêu
Em thèm nghe anh gọi khẻ " miu miu"
Con mèo nhỏ anh yêu từ lâu lắm

Tối sài gòn mình em trên ngõ vắng
Suốt một ngày mưa nắng nghỉ về anh
Em thầm mong ngày tháng bước qua nhanh
Để cùng anh tìm âm thanh ngày củ.
 
Ta trở về đây căn nhà năm củ
Có sự đợi chờ của lũ em thơ
Cánh của vô tư chẳng khép bao giờ
Nhưng người ấy đã hững hờ xa vắng

Ta biết tình ta đã pha mật đắng
Nuốt gượng cười ta gắng giã làm vui
Vì quanh ta có bao tiếng gọi mời
Đời dành sẵn chiếc ghế ngồi thương mến

Ta về đây với nỗi buồn phong kín
Bước ngập ngừng ta đếm trái sầu rơi
Khung của này ta chỉ mới xa thôi
Giờ trở lại lòng bời như tóc rối

Đàn đứt dây cho dù ta kết nối
Thì âm thanh cũng lỗi tiếng tơ tình
Ta muốn ngủ giấc dài không muốn tỉnh
Để đừng nhìn thế sự phỉnh lừa ta

Ta trở về căn nhà của hôm qua
Người hôm qua không còn yêu ta nữa
Ta về đây một nữa hồn loang lở
Nữa hồn kia ta gửi chốn a tì
 
LỠ LÀNG

Em biết thơ anh viết từ quê mẹ
Lời trong thơ nhè nhẹ nét thương yêu
Anh gửi em với tình cảm chắt chiu
Từ lâu lắm những điều anh muốn nói

Lòng xôn xao...nhưng em nào dám vói
Giọt mưa buồn đang phủ lối em đi
Anh đã trao cho em mối tình si
Thơ của anh theo em đi mọi hướng

Nhưng anh ạ..đời không như mình tưởng
Nợ ân tình lỡ vướng phải đành theo
Chử yêu thuơng sao nghe quá bọt bèo
Em rất sợ...những điều không có thật

Anh biết không ? em một lần ngây ngất
Nhưng để rồi đánh mất được gì đâu
Duyên tơ vương trời định số thay màu
Tình nhân ngãi theo sắc màu phụ bạc

Giữa dòng đời mà tim em ngơ ngác
Gánh ân tình man mác hận vu vơ
Vết thuơng đau chẵng biết đến bao giờ
Được lành lại những ảo mờ quá khứ.
 
MỘT CHÚT NGU NGƠ

Em vẫn biết đời là ảo mộng
Sao mình còn hoài vọng vu vơ
Trao nhau chỉ những vần thơ
Để đêm về chợt ngu ngơ nhớ người

Mối tình ta xin anh cứ giữ
Nghĩa gì đâu vài chữ bông đùa
Chỉ là chút sóng dậy khua
Chỉ là cơn gió nhẹ lùa vào tim

Rồi sẽ quên chút tình hư ảo
Có gì mà điên đảo vì thơ
Chữ thương chữ nhớ chữ chờ
Cũng là một chút lững lờ mà thôi

Người ta hỡi..người ta có biết ?
Dòng sông kia chảy xiết về đâu
Dẫu tình là ảo vẫn đau
Tim đâu là đá hỏi sao không buồn

Trông thơ em người ta đỏ mắt
Tuần dăm hôm quay quắt sẽ quên
Nghĩa gì đâu cái nick_name
Sao người ta vội thả niềm tương tư
 
NGƯỜI ẤY ƠI

Người ấy ơi ..thơ anh buồn man mác
Theo nhỏ hoài sao ác thế hở anh
Lúc gặp nhau thì cứ nói quẩn quanh
Giờ xa vắng lại gửi vần thơ nhớ

Người ấy ơi...nhỏ bắt đền anh đó
Thơ..thẩn gì anh làm khổ người ta
Dẫu gừng cay hay muối mặn cũng là
Tình thiên lý chút quà anh gửi tặng

Thơ của anh mang chút tình sâu lặng
Một chút gì lãng mạng gió mùa thu
Chút heo may lãng đãng áng sương mù
Như nắng hạ về ru đời ủ mục

Vần thơ ấy có chút gì hư thực
Một chút gì rạo rực ở trong tim
Người ấy ơi..thơ anh rất êm đềm
Ru hồn nhỏ lạc miền phưu lưu thú

Nhỏ đem thơ của anh vào giấc ngủ
Và ân cần cất giữ ở buồng tim
Người ấy ơi....nhỏ cứ bảo rằng quên
Dùng dằng mãi ....dường như thêm nỗi nhớ .
 
KHI KHÔNG

Khi không đi nhớ người ta
Suốt ngày ngơ ngẫn vào ra web buồn
Có gì đâu mà vấn vương
Có gì đâu để mà tương tư sầu
Khi không lòng bỗng rối nhầu
Vì câu thơ rụng bên cầu vẫn vơ
Người ta đã nói gì chưa
Mà sao mình lại ngẫn ngơ thế này
Rượu có uống đâu mà say
Mình đâu có khóc mà cay mắt hoài
Chắc là thương nhớ đường dài
Chắc là đang nghỉ tới ai nữa rồi
Khi không quên nói quên cười
Thẫn thờ như chú mèo lười ốm o
Người ta biết sẽ cười cho
Có gì đâu một bài thơ cợt đùa
Sao đi tìm nắng trong mưa
Tìm bông hoa tuyết giữa mùa hạ sang
Khi không lòng dạ ngỗn ngang
Muốn quên lại nhớ biết làm sao đây ?
 
BẠC TÌNH

Người xưa ơi có bao giờ anh nhớ ?
Đến những gì hai đứa đã cho nhau
Một chiều thu có nắng đổ trên cao
Nụ hoa nhỏ xuyến xao tình nở muộn

Anh tặng em chút hương tình bướm lượn
Em dại khờ thần tượng đặt lên ngôi
Quên đau thương và quên cả tiếng đời
Quên lầm lỗi ...yêu người như thế đó

Giờ đây em nổi chìm trong biển nhớ
Không thuyền nào chuyên chở được nỗi đau
Nước mắt nào em vơi được nỗi sầu
Cuộc tình nào mãi xanh màu chung thủy ?

Đời không cho những gì như em nghỉ
Tình anh cho cũng chỉ chút âm thừa
Em đã nhủ với lòng không yêu nữa
Nhưng tận cùng nổi nhớ ......vẫn là anh !
 
TÌNH YÊU VÀ NỖI NHỚ

Em chẳng bao giờ quên anh đâu
Bao đêm không ngủ mắt rưng sầu
Cứ tưởng rằng anh không trở lại
Thơ em viết mãi chẵng thành câu

Em biết anh chẵng bỏ em đâu
Thư anh đã nói rỏ đuôi đầu
Nên em vẫn đợi và vẫn đợi
Vì biết "người ta"chẳng quên đâu

Em biết trầu xanh thương mến cau
Mong vôi về để đậm thêm màu
Thơ em sẽ không sầu đơn chiếc
Có anh về tiếp để thành câu

Em chẳng bao giờ xa anh đâu
Hôm nay và mãi mãi về sau
Dẫu thơ là ảo nhưng tình thật
Em chẳng bao giờ hết yêu đâu

Em biết trong ta còn có nhau
Dẫu người cuối bễ kẻ giang đầu
Dăm câu thơ nhớ làm thêm nhớ
Chắc chẳng bao giờ quên được đâu

Ta chẳng bao giờ xa nhau lâu
Chỉ mới vài giây đã nghe sầu
Một ngày không gặp là nghe nhớ
Trầu sẽ héo vì thương nhớ cau .
 
ĐỘC THOẠI CÙNG TRĂNG

Mấy đêm nay trăng không còn khuyết nữa
Suơng mù giăng bên cánh cửa cuộc đời
Chắc hay là trăng đã đổi bến rồi
Trăng kiếm những khung trời nhiều sao đẹp

Cuộc tình ta tưởng rằng là bất diệt
Có ai ngờ trăng khuyết nữa vành thôi
Giờ còn đâu những đêm thức bên người
Chăn gối lạnh lẽ loi sầu nhớ bạn

Ta vẫn đợi sao trăng còn mãi lặn
Trăng chỉ là ảo ảnh để đùa thôi
Ta biết trăng thích soi bóng lã lơi
Trăng đã làm lệ rơi ....cành hoa dại

Trăng yêu ta và ta yêu trăng lại
Một chút buồn trăng hờn lẩy bay xa
Trăng bỏ ta đơn độc giữa bao la
Ta hụt hẫng sa vào bờ bến lạ

Ta đang đứng giữa hai chiều nghiệt ngã
Từng giọt buồn oi ả rã vào tim
Ánh đèn đường đang soi thủng màn đêm
Trăng chẳng đến chỉ có đèn soi bóng .
 
NẾU MÀ......

Nếu mà sửa được ước mơ
Em về sửa lại bài thơ hôm nào
Vần thơ mình lỡ ngọt ngào
Tặng người tình phụ họ nào hiểu chi ?
Nếu sửa được tuổi xuân thì
Em không trở lại đường đi lỗi lầm
Trả người giọt lệ âm thầm
Trả chăn gối lạnh trả ân tình thừa
Nếu mà trả lại ngày xưa
Con đường tình ái.....em chừa anh ra
Bởi tim mình rộng bao la
Họ không nhìn thấy hóa ra hững hờ
Em về sửa lại ngây thơ
Khép tim mình lại không chờ đợi ai
Nếu mà sửa được tương lai
Em về tô lại một vài nét son
Giũ cho sạch những nhớ thương
Niêm phong lại cuộn sóng cuồng hôm qua
Nếu mà sửa được tình ta
Em xin được mãi mãi là..... bạn thôi.
 
MUỘN MÀNG

Nhỏ đã thấy đời buồn như cỏ úa
Nên ngại ngùng chẳng dám hứa gì đâu
Nhỏ sợ lắm....lỡ gặp trái thương đau
Hái về rồi sẽ nhớ nhau thì khổ

Con đường ấy nhỏ qua rồi nên sợ
Ngày mỗi ngày nước mắt vỡ trên mi
Nhỏ không muốn khóc tiển một người đi
Nhỏ không muốn ngu si thêm lần nữa

Trái tim nhỏ giờ đang khô dần nhựa
Đập sai rồi nhịp thở.....kể từ khi
Thôi anh đừng nói thương nhớ làm chi
Hảy cất đi cho mối tình xa khuất

Trong tim anh nhỏ không là duy nhất
Mất nhỏ rồi anh có mất gì đâu
Chuyện chúng mình xin hẹn lại kiếp sau
yêu thương cũng chẳng trầu cau đưa lối

Bờ vai kia đã có người thay gối
Thơ người ta có anh nối nhịp cầu
Nhỏ bơ vơ.....thơ nhỏ hóa thành sầu
Cửa yêu đương bắt đầu...không mở nữa.


Anh có đến..... xin đứng chờ ngoài cửa.
 
Em sinh ra trong số kiếp xương rồng
Chốn cát bụi, trổ mầm xanh hoang dại
Thân gai góc trào tuôn dòng nhựa chảy
Trái tim khô khát cháy bỏng yêu thương

Em lớn lên bằng cát-nắng-gió-sương
Giữa hoang mạc trải mênh mông bát ngát
Cả cuộc đời, em ngược dòng bão cát
Tìm anh yêu nơi ốc đảo yên bình.

Anh hãy là giọt sương của bình minh
Đọng nhè nhẹ trên thân em anh nhé
Để xanh mướt lá em màu tươi trẻ
Và rễ thôi không ủ rũ bạc màu.

Đừng làm mưa trút tầm tã đêm thâu
Hay dòng nước cuốn đời em vội vã
Rễ cây em uống tình anh hối hả
Chết gục rồi vẫn nở nụ cười tươi

Bởi yêu anh, em sống kiếp con người
Theo năm tháng, đời lại chìm cay đắng
Sao không bình yên, sao không phẳng lặng?
Để xương rồng nở hoa đỏ tình yêu.
 
XIN ĐỪNG HỎI

Đất phù sa mỡ màng cho hoa lá
Đâu phải là tất cả để cho ta
Nên xương rồng mãi mãi vẫn xót xa
Giữa bao la ta vẫn là khách lạ

Ta đợi mưa nhưng nghe chừng xa quá
Mong nắng về nhưng nắng vẫn kiêu sa
Gió bỏ ta bay qua vùng đất lạ
Cơn bão đời xối xã phủ đời ta

Giữa phù sa ta vẫn là hoang dã
Gai sắc cào tơi tã cuộc đời ta
Đừng hỏi ta sao ở đất phù sa
Lại cằn cỗi khô cằn như sỏi đá

Đường vào yêu ta bước lầm nên ngã
Hoa xương rồng tơi tã giữa phù sa
Vết thương lòng không làm sao chấp vá
Người phụ người cây lá cũng xót xa.
 
ĐỪNG ...ĐỪNG NHÉ.....

Đừng anh nhé....đừng nói yêu nhỏ nữa
Cửa tim lòng nhỏ không mở nữa đâu
Hãy về đi ...nếu đợi chắc sẽ lâu
Đừng nói nữa ...đừng nói câu son sắt

Một lần yêu nhỏ rơi nhiều nước mắt
Nên bây giờ nhỏ nhất định chẳng yêu
Có lẽ rằng anh sẽ nói nhỏ kiêu
Nhỏ chẳng muốn uống thuốc liều lần nữa

Đừng......đừng nhé ..đừng đứng chờ ngoài cửa
Gió đông về sẽ lạnh cứa thịt da
Lạnh người ta ...nhưng lòng nhỏ xót xa
Chẳng yêu đâu ..nhưng mà là tội nghiệp

Đừng....đừng nhé đừng nói lời tha thiết
Nhất định rồi...nhỏ quyết sẽ không yêu
Đừng van nài để tim nhỏ phải xiêu
Nhỏ sợ lắm những điều vu vơ ấy

Về đi anh trời đã khuya rồi đấy
Anh đừng làm nhỏ áy náy nữa nghen
Nếu anh còn đứng mãi ở ngoài hiên
Làm sao nhỏ ngủ yên đêm nay chứ

Chẳng yêu đâu...sao lòng mình vẫn cứ .......?
 
HOÀNG HÔN MỘT MÌNH

Hoàng hôn xuống bước buồn lê trên cát
Em một mình ngơ ngác giữa mênh mông
Biển thì thầm gửi anh nỗi nhớ mong
Em cũng thế ngóng trông từng ngày tháng

Em một mình lang thang trên biển vắng
Mơ một bàn tay nắm để yêu thương
Anh xa quá thăm thẵm một đại dương
Em hiểu anh yêu thương em nhiều lắm

Ngày không gặp là đêm buồn lo lắng
Nghỉ về nhau mà nghe đắng cả lòng
Chẳng là thơ nên tình mãi long đong
Không là nhạc nên bềnh bồng phiêu lãng

Mình đã yêu qua ánh nhìn đồng cảm
Áng thơ tình lãng mạng trói đời nhau
Để đêm về thao thức suốt canh thâu
Nỗi nhớ nhung từ đâu dâng đầy ắp

Làm sao quên những dòng thơ mầu sắc
Mình theo nhau đi khắp các nẻo đường
Chẳng kiêu sa thơ giản dị bình thường
Nhưng thơ đã dẫn đường đưa ta tới

Làm sao quên những dòng thơ anh gói
Cả yêu thương thêu gối...để em nằm.
 
TIẾC NUỐI

Đời vốn đã buồn như cỏ khô
Làm sao nhỏ dám mộng và mơ
Người ơi đừng nói lời yêu nữa
Nhỏ sợ lắm rồi...sợ lắm cơ

Những gì anh hứa anh đã quên
Bao đêm nhỏ thức đợi bên đèn
Cánh cửa yahoo anh không mở
Chắc cuộc tình hờ bị xoá tên ?

Nhỏ biết anh đi tìm vần thơ
Đem về bọc lụa để mộng mơ
Thơ nhỏ đơn sơ đời không tuyển
Anh về kiếm chuyện nói vu vơ

Nhỏ trả lại anh mối tình si
Chút kỷ niệm buồn giữ làm chi
Thôi thì cứ xem như xa lạ
Coi như mình đã lạc đường đi

Nhỏ biết lời yêu khi nói vội
Thì rồi cũng sẽ dễ quên thôi
Nhỏ không dám trách đời đen bạc
Chỉ tiếc tình trao chẵng đúng nơi.
 
CHO NGƯỜI ĐẾN SAU

Hình như ta quen nhau từ lâu lắm
Đã bao mùa mưa nắng vẫn theo nhau
Có bao giờ em nói yêu anh đâu
Chẳng bao giờ hứa câu về bến hẹn

Chẳng bao giờ em yêu anh trọn vẹn
Có bao giờ mình nói chuyện trầu cau
Trái tim em từ sau cuộc bễ dâu
Vết thương đau bắt đầu khua dậy sóng

Em đã sống những tháng ngày lạnh cóng
Chẳng thể nào quên hình bóng người xưa
Bao ước hẹn giờ như gió mây đưa
Sao lòng mình dường như chưa nguôi nhớ

Anh biết không kể từ khi tình vỡ
Em nhủ lòng không yêu nữa từ đây
Những ước mơ giờ xa khỏi tầm tay
Em đã sống những tháng ngày rất lạ

Anh theo em suốt từ đông sang hạ
Những khi buồn anh đã ở bên em
Lau cho em giọt nước mắt không tên
Dạy em quên những muộn phiền lầm lỡ

Nhưng anh ạ.....chắc mình không duyên nợ
Về đi anh......em chẳng hứa gì đâu .
 
NẾU CÓ THỂ

Nếu có thể đuợc quay lại từ đầu
Em sẽ nói lại câu " yêu anh mãi "
Nếu có thể thời gian quay trở lại
Để con đuờng tình ái có hai ta

Mình sẽ đưa nhau đi xa thật xa
Nơi đó chỉ có ta và trời đất
Nếu có thể em sẽ không hờn trách
Chuyện vu vơ....để đánh mất cuộc tình

Nếu có thể xin được gánh một mình
Những xót xa trong quá trình đôi lứa
Nếu có thể...đừng giận hờn nhau nữa
Để muôn đời hai đứa ở bên nhau

Nếu có thể em không khóc nữa đâu
Có thương đau cũng dấu vào thầm kín
Dẫu hờn ghen cũng một mình câm nín
Để giọt buồn lên phím dệt thành thơ

Nếu có thể đừng bỏ em bơ vơ
Đừng để em đợi chờ thêm nữa nhé
Em đã sống những tháng ngày lặng lẽ
Đợi anh về....không thể ....mất được nhau?

Và có lẻ anh đừng nói lời đau
Thì hôm nay mình không sầu ly cách....
 
AI BIỂU ?

Người hỡi người ...nói chi lời xa lạ
Hai đứa mình đâu đã hẹn gì đâu
Mai mốt nhỏ sẽ mặc áo cô dâu
Rồi mình sẽ gọi nhau là huynh muội

Tội nghiệp anh ...bao đêm rồi mong đợi
Dáng điệu buồn...rũ rượi ở ngoài hiên
Cuộc tình này mình chưa kịp đặt tên
Mai nhỏ đã lên thuyền về bến khác

Ai biểu anh yêu mà còn nhút nhát
Lá thư tình để nhàu nát trong tay
Tại sao yêu mà anh chẳng nói ngay
Giờ lại trách ...đắng cay mình nhỏ chịu

Anh không nói thì làm sao ai hiểu ?
Yêu nhỏ mà ..ai biểu cứ làm thinh
Anh làm thinh ..nhỏ tưởng anh vô tình
Nên tim nhỏ đã có hình bóng khác

Với người ấy nhỏ đã thề son sắc
Chung thiệp hồng..nhỏ cất bước vu qui
Nhỏ trả lại cho anh mối tình si
Ai biểu anh yêu chi ..mà hỗng nói ?


Để giờ đây đứng chờ ngoài hiên tối
Nhỏ trong này ....cũng bối rối tâm tư
 
EM BIẾT ANH CHỜ

Em biết anh chờ em đã lâu
Sương khuya nặng hạt rớt trên đầu
Em nơi đây cũng sầu thương nhớ
Thơ tình hôm đó trói đời nhau

Em vẫn không quên buổi ban đầu
Cái ngày hai đứa mới quen nhau
Cây si anh tặng em còn giữ
Vun xới mỗi ngày....mong lớn mau

Lâu lắm không về ngang nơi đây
Vườn thơ ngày ấy bụi giăng đầy
Mỗi đêm bên đèn em vẫn nhớ
Uống thơ anh rồi....sao bỗng say

Em biết anh chờ em nơi đây
Thơ thẩn vào ra suốt tháng ngày
Em mơ được tựa vai anh khóc
Sẽ kể anh nghe..nỗi nhớ này.
 
Back
Top