• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

Một mùa xuân mà hoa lá ko vui
Vì giờ đây thiếu bóng dáng 1 người
Chỉ có gió thổi qua lòng se lạnh
Ngỡ như rằng đang mai mỉa riêng tôi

hạ đến rồi sao ko nắng chói chang
Mây phiêu du đi lạc xứ vội vàng
Bỏ núi đó bơ vơ thầm ngóng đợi
Mà có nào buông 1 tiếng trách than

Lá vàng rơi phải rằng thu đã ghé
Đây hương thơm mùi hoa sữa đầy trời
Còn lối cũ một người đang dạo bước
có phải rằng người ấy là chính tôi


Một luồng khí len lòng ta buốt giá
Như biết rằng ta đang nhói con tim
Đông băng giá nhưng người càng băng giá
Bởi người xưa còn đâu nữa mà tìm
LaTHuTRuocGio
 
Nếu mai tôi chết trên con đường hoang vắng
Chỉ có mây ngàn và cỏ dại dưới thân tôi
Bởi vì tôi cô độc suốt cuộc đời
Thân một bóng nơi phương trời đất khách

Nếu mai tôi chết không một lời than trách
Cho cuộc đời sao lại quá hẩm hiu
Thân cô liêu đau khổ đến trăm chiều
Không tuyệt vọng vì cô đơn lẻ bóng

Nếu mai tôi chết trong căn phòng cô tịch
Xin mọi người hãy thiêu xác hộ cho tôi
Vì thân tôi xác định đã lâu rồi
Sẽ cô đơn rời xa miền dương thế

Nếu mai tôi chết giữa muôn trùng sóng nước
Xác thân nầy sẽ chìm xuống độ sâu
Thịt rã tan trong sóng nước đục ngầu
Ðể cho cá làm mồi trong cơn đói...

Nếu mai tôi chết xin người đừng kêu gọi
Cho vong hồn được nhàn nhạ thảnh thơi
Không luyến thương , không một chút bùi ngùi
Và vĩnh viễn ra đi không tiếc nuối...
 
Nếu mai tôi chết xin em đừng khóc
Trước mộ phần hãy tặng một đoá hoa
Ðễ đỡ cô đơn trong đất lạnh xa nhà
Và xin thắp nén nhang thơm nơi bia đá

Nếu tôi chết trên vùng đầy băng giá
Không bạn bè không tiếng khóc thở than
Chỉ có vầng trăng lạnh giá với sao ngàn
Và dã thú đi tìm mồi trong hoang vắng

Nếu mai tôi chết xin em đừng cay đắng
Trước mộ phần hãy nhỏ nhẹ dùm anh
Ðể vong linh được thanh thản yên bình
Và nhẹ bước đi vào nơi hư ảo

Nếu mai tôi chết xin em đừng phiền não
Vì không còn ai ghẹo phá với em
Với những vần thơ không được ấm êm đềm
Và thơ ý không làm cho em buồn khổ

Nếu mai tôi chết xin em đừng thổ lộ
Tâm sự buồn của chính bản thân em
Và thở than với nấm mộ hoang tàn
Anh sợ lắm vì nghe những lời than oán

Nếu mai tôi chết xin em hãy cố gắng
Ðừng buồn phiền, hãy tiếp tục sống nghe em
Bởi đời anh đã quá đủ ưu phiền
Chỉ có cái chết mới làm cho anh hết khổ...
 
Đọc thơ em đến phần đoạn cuối .
Anh đờ người ngưỡng cổ nhìn quanh .
Ngỡ đâu đây em đứng gần anh .
Ôm xiết chặt hôn anh âu yếm .

Phút giây này anh chưa từng nếm .
Cảnh nồng nàn ! Biến mất từ lâu .
Nay thơ em gợi lại thuở nào .
Anh khao khát ! Khởi đầu trở lại .

Mơ cùng em ! Những gì thực tại .
Không ảo huyền dĩ vãng xa xưa .
Không lưỡng lự chẳng chút ân thừa .
Hay trốn tránh cơn mưa dầy séo .

Đi cùng em trên đường vạn nẻo .
Chuyện vui buồn san xẽ cho nhau .
Để vết thương hai đứa năm nào .
Tan biến mất đi vào quên lãng .

Chỉ còn lại tình ta lãng mạn .
Đượm nghĩa tình phước hạnh dây quanh .
Suốt cuộc đời vui cảnh an lành .
Không trắc trở ngăn chia hai đứa .

Nghĩ đến đây ! Lòng tràn sóng nhựa .
Ước nguyện thầm nương tựa vào nhau .
Tình đôi ta luôn mãi thắm màu .
Như tia sáng sao trời vĩnh viễn .
MInh Phong
 
Anh ko muốn em buồn đâu em nhé
Nhưng lúc nào cần đến một bờ vai
Anh xin làm người sẻ chia giọt đắng
Để cho em tuôn dòng lệ mi ngài
___++++____++++____+__+_+

Người yêu hỡi bờ vai anh vững chắc
Để cho em tựa sát mặt gục vào
Và muốn khóc xin em yêu hãy khóc
khi em buồn anh cũng chẳng vui đâu
____++++_____+++__++__++_++_

Nếu tim ta hoà chung cùng nhịp đập
Hai linh hồn chỉ là 1 mà thôi
Thì em hỡi có vui buồn chăng nữa
Thì chính anh cũng đã thấu cho rồi
___++++_____+++____+++_++_

Và khi đó lúc em buồn như thế
Ngồi bên em anh sẽ chẳng nói gì
Dù anh biết lòng em đang tan nát
Biết làm gì khi lệ chảy ước mi
 
Một mùa đông giá lúc hoàng hôn
Đọc lá thư xưa bỗng thoáng buồn
Giọt mưa đang rớt trên vành tóc
Như là gợi lại chuyện đau thương

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Trên cành cây trút lá sầu đông
Và khung trời thắm màu u tối
Vai khoác áo tơi thấy chạnh lòng

Người ấy thường hay trách móc tôi
Đang buồn mà sao thấy tôi vui
Bảo rằng cô bé vô tâm quá
Vậy làm sao sống giữa cuộc đời

Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Nụ cười anh ẩn sự chia li
Nên tôi vẫn ngốc,nhìn anh nói
_Có giỏi thì chàng bỏ em đi

Thế là chàng đi quá phũ phàng
Dưới trời mưa khóc lệ tan thương
Người bên duyên mới tôi đau đớn
Nhìn lén nhà kia pháo rộn đường

Từ đó thu tàn đông lại đông
Lòng tôi còn khắc nỗi đau tình
Giờ tôi đã quyết tìm duyên mới
Mà người nơi ấy có biết ko

Từ ấy sang ngang với 1 người
Tìm vui hơi ấm của chồng tôi
Bởi vì đông giá mùa đông giá
Theo dấu chân tôi suốt cuộc đời

Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy tình trong đó giống đời ai
Duyên tình xa cách phương trời lạ
Ngàn thương đau đớn lệ mi ngài

Tôi nhớ người xưa đã bảo tôi
Em xinh duyên dáng nhất trên đời
Đến nay mới biết sau lời ấy
Là tình sau đó phải chia phôi

Tôi ngắm trời đông chợt ấm lòng
Vì mình ko chịu cảnh phòng ko
Ko biết rắng anh nơi xa ấy
Nhìn lá kia rơi có hoài mong

Giờ đây đôi lứa có vợ chồng
Tình thư đem xé nát ven sông
Tình ta từ ấy đành tan vỡ
Xin người nơi ấy chớ hoài mong

LaThuTruocGio
_________________
Khôn Ba Năm Dại 1 giờ
Vậy thà dại trước khỏi chờ 3 năm
 
Có thể là trời sẽ vào thu
Nắng tạ từ chia xa lòng tháng chín
Ta đi qua đời ai còn khép kín
Anh đã đi rồi kỷ niệm bắt đền ư?

Có thể là thơ ta mãi ưu tư
Bên dốc buồn vui với cái nhìn ngút mắt
Biển nhớ tên anh hay cố tình góp nhặt
Năm tháng chờ hoài có mất dấu yêu xưa?

Chuyện kể rằng tháng chín ấy trời mưa
Lá ngại ngùng đặt dấu chân xuống phố
Tiếng "Anh yêu!" bỗng bật thành nức nở
Năm tháng trôi hoài thơ ấu lấm lem rơi.

Blueheart
 
Chẳng đêm nào em ngủ được đâu anh
Khi nỗi nhớ hằn sâu thao thức
Kỷ niệm ùa về - ánh mắt anh bất lực
Lúc em đánh dấu ngày bằng nỗi nhớ rưng rưng

Em không đành lòng vất bỏ những đau thương
Mặc những buồn vui cứ đi về qua cánh cửa
Vẫn biết rằng không còn cho nhau nữa
Không còn được một lần nếm vị ngọt mùa mưa

Vẫn còn trong em câu chuyện cổ xưa
Đánh thức lòng em bằng nỗi buồn chất chứa
Cổ tích nào cho anh một nửa
Để thêm một lần nghe tiếng gió lưa thưa

Em vẫn một mình trong tháng năm qua
Kể từ lúc anh đến và ra đi từ đó
Còn kịp không anh lời cuối cùng bỏ ngỏ
Cháy rực một thời giờ còn lại tàn tro

Không còn anh còn em chỉ còn lại bơ vơ
Nhành hoa tím anh thường trêu mắc cỡ
Còn lại trong em là màu hoa nhung nhớ
Em cháy lòng khi viết những dòng thơ

Chẳng đêm nào em ngủ được đâu anh
Khi kỷ niệm cứ đục ngầu sóng sánh
Anh biết không chúng vỡ thành trăm mảnh
Gom góp trong hồn và một nửa theo anh.
 
TÔI MUỐN

Tôi ước chi thân mình là hạt cát
Thoả sức tung hoành trên sa mạc tình yêu
Lỡ một mai em ngang qua trời mộng
Cát sẽ hoá bụi trần,theo bóng dáng xinh kiêu

Tôi ước chi thân mình là cỏ dại
Giữa khu rừng dẫn lối đến tim em
Tôi sẽ phong thân thành một hàng hoa lá
Để cùng em sống ngày tháng êm đềm

Tôi ước chi là một hoang đảo lạ
Và em vô tình lạc bước đến nơi đây
Tôi sẽ giữ em bằng tình yêu đằm thắm
Để người yêu sẽ ở mãi nơi này

Tôi ước chi mình là dòng suối nhỏ
Để cho em tắm mát lúc em cần
Nước ôm em bằng 1 dòng ngọt mát
Để vừa lòng nét kiều diễm tình nhân
LaThuTruocGio
 
Nếu cho rằng ko còn yêu nhau nữa
Là đôi mình có thể quên nhau
Anh cố say trong men đắng lệ sầu
Giờ trước mắt tưởng chừng là ảo mộng
Trong không gian vô hình như lắng đọng
Nghĩ lại mình vì đâu đã mất em
Hay tại mình chẳng yêu hết con tim
Nên người mới về trong tay người lạ
Dù cho em ko thể là tất cả
Nhưng thiếu nàng anh làm được gì đây
Đêm qua đêm, ngày hết lại đến ngày
Anh đong đếm thời gian trong nỗi nhớ
có phải rằng tình đẹp khi dang dở
Đời ấy vui khi tình đã lỡ duyên đầu
Sỏi đá còn ôm nguyện ước cùng nhau
trăng sao cũng muốn tình duyên hàn lại
Lời yêu xưa trao em nào đâu ngại
Vậy cớ gì ta phải sống thiếu em
Để mơ hồ tên người ấy trong đêm
Mà thao thức những giấc khuya trằn trọc
Để mi anh chưa từng hề biết khóc
LẠi nghẹn ngào dòng huyết lệ tuôn rơi.................
LaThuTruocGio
 
Nhỏ Của Lòng Tôi

Ôi nhớ quá một nụ cười xinh xắn
Tháng năm dài đã sưởi ấm cõi lòng tôi
Nét hờn duyên với má lún gọi mời
Tôi thường nói ! Nhỏ ơi yêu em lắm...

Chớp mi cong cùng cái nhìn sâu thẵm
Em nghỉ gì mà lắng đọng tâm tư ...
Nắm tay em tôi chỉ biết cười trừ
Và hôn nhẹ như lời xin khe khẻ...

Cám ơn em ! đến với tình tôi nhé
Một khối sầu đau xé tận tâm cang
Một truân duyên cay đắng muôn ngàn
Một cuộc sống vở tan lòng tin tưỡng

Em đã đến như hãi đăng chỉ hướng
Đưa con thuyền khỏi cãnh tượng bão giông
Nhỏ yêu ơi ! anh muôn kiếp dặn lòng
Tim anh đó vĩnh hằng không thay đỗi ...
 
Nếu có thể anh xin làm giọt máu
Chảy lưu truyền trong khắp nẽo thân em
Làm niềm tin và sự sống của con tim
Để em được hỉ nguyền bên anh mãi

Xa vắng em tâm hồn anh như ngây dại
Đêm lẫn ngày lòng trống trãi người ơi
Nghỉ đến ai mà xao xuyến bồi hồi
Em yêu hởi ! tình anh em có đợi ???

Đời viễn xứ mãi lênh đênh trôi nổi
Bởi thuyền tình luôn lạc hướng ngoài khơi
Thân cô đơn bay khắp nẽo chân trời
Thầm ao ước một niềm vui sớm tối...

Em có hiểu cho lòng anh mong mỏi
Một mái nhà với bao nỗi yêu thương
Chia sẻ cho nhau những vui sướng đau buồn
Cùng say đắm trong tơ vương lầu hạnh ái...
 
Hai Trái Tim Nho Nhỏ
Hoa Quỳnh

Trái tim anh , nó cứ hoài nhỏ bé
Thì tim em cũng có lớn bao nhiêu
Một nắm tay , tim nhỏ xíu nhỏ xiu
Đủ để anh cất vừa tim em đó

Chỉ là em , mà không thừa góc nhỏ
Dành cô nào nữa cả , nhớ chưa anh
Dòng thời gian dẫu là có trôi nhanh
Thì tim em vẫn trong lòng tim anh mãi

Thuở học trò , yêu rồi mà ngần ngại
Chiều cuối tuần , thứ bảy hẹn đi chơi
Ngượng ngượng là , cứ sợ chúng bạn cười
Em đi trước nhá , anh đằng sau nối gót

Còn bây giờ se tơ hồng chỉ cột
Phố đông người , anh nhẹ siết eo thon
Bước bên nhau , em níu lấy tay chồng
Nghe hạnh phúc đong đầy từng khoảnh khắc

Mai sau nầy dù pha sương tóc bạc
Hai trái tim cũng chỉ nhỏ vậy thôi
Đủ cất gọn duy nhất ảnh một người
Không đổi thay , không người thứ hai nào anh nhá
 
Nỗi Lòng Đơn Phương

Tôi muốn vậy, ngại ngần chi em ạ!
Yêu để thấy mình còn biết sống, thế thôi
Thiên thu nữa mộ xanh thành phế tích
Một trái tim hoá bụi hát giữa trời

Em không cần nghĩ suy khi cố tình hờ hững
Dòng sông kia đâu hỏi lở hay bồi
Mũi cù lao hao mòn theo sóng cuộn
Khách trên thuyền ai từng trách nước soi?

Nếu một ngày em đột nhiên thấu hiểu
Tôi trao em thuần khiết tấm chân tình
Hãy nhớ rằng bể dâu mùa ly loạn
Tội nghiệp chi để chuốc khổ vào mình

Hoa lại nở khi Xuân về lối cũ
Bóng giai nhân đầy trên phố dạo chơi
Rồi có kẻ giống tôi đơn phương thầm nhớ
Trải nỗi lòng thơ ướt sũng ra phơi
 
Có phải em ko ngủ được....
Khi những kỉ niệm bên nhau theo cơn gió tràn về
Nỗi nhớ nào làm cho em thao thức
bóng hình nào đã có ở giấc mơ

Em hãy quên anh như chưa từng gặp mặt
Dù lòng ko đành ...vứt bỏ những yêu thương
Nhờ thời gian làm mờ dòng kí ức
Của đôi ta những ngày tháng thiên đường

Anh vẫn chưa quên những mùa mưa năm trước
Khi em bắt người tình... chờ đợi dưới cơn giông
trong cơn lạnh ....nhưng lòng chưa muốn lạnh
bởi nụ hôn người tặng quá mặn nồng

Em còn nhớ ko những tháng ngày dệt mộng
Chuyện đôi mình tựa cổ tích ngàn thu
Có mặn đắng ...nỗi khát khao... dịu ngọt
mãi khắc ghi từ đó đến bây giờ

quà đầu tiên cho em...... nhành mắc cỡ
Cũng bởi người nói..nàng giống hoa kia
Nửa khép nép ... nửa hồn nhiên e lệ
Để âm thầm anh gom ý làm thơ

Những lá tình thư cho em..... có lẽ là dĩ vãng
Em xây mồ chôn xuống tận thẳm sâu
Anh vớt vát còn tàn tro..tro bụi
vết thương lòng từ ấy cũng quoặn đau
 
NẾU CÓ THỂ

Nếu có thể băng qua ngàn đỉnh núi
Vượt trùng dương vạn hải lí xa xôi
Để đến gần bên...tình nhân bé nhỏ
Sống bên em cùng vui trọn kiếp người

Nếu có thể 1 lần ngược quá khứ
Cho tôi sinh cùng ngày cùng tháng với em yêu
Để duyên ta như trời cao sắp đặt
Để những mộng mơ ghé lại thật nhiều

Nếu có thể được gần em hơn nữa
Tôi sẽ nói ra những lời dấu yêu đầu
Vì năm tháng bao điều luôn ấp ủ
Mà người tình đâu hiểu thấu cho đâu

Nếu có thể được hôn em, tôi sẽ....
Đem hết chân tình gửi trọn trái tim thơ
Và tôi sẽ yêu người hơn lời nói
Một tình yêu say đắm ...chút dại khờ..
 
MY LOVE

chuyện ngày qua tôi yêu người con gái
Nàng yêu hoa hồng... màu trắng tinh khôi
Ôi dáng kiều rung động cõi lòng tôi
Bờ mi chớp lệ hồn nhiên buồn sâu thẳm
làn môi xinh làm bao người chìm đắm
Tóc xoã buông dài phủ kín lưng ong
và nụ cười sưởi ấm cả mùa đông
Đôi mắt long lanh làm hoa mờ nguyệt thẹn
Tôi với em chưa thề nguyền ước hẹn
Chỉ trao lời qua ánh mắt yêu thương
Bao ngày lưu luyến .....đêm dài vấn vương
Lòng muốn nói nhưng bao lần câm lặng
Sự yếu đuối trong tôi vẫn là người chiến thắng
Nên lời tình chưa kịp ngỏ cho ai
Tôi ước rằng ....sẽ đến lúc...ngày mai
Đem trút hết những ưu phiền lắng đọng
Để tình yêu kia căng đầy nhựa sống
Để cuộc đời mãi mãi 1 màu xanh
 
GỬI NGƯỜI YÊU

Anh ko biết nói gì,
Trước phút giây anh nhìn vào sự thật
Một tình yêu em nỡ đành đánh mất
Cuối con đường em chọn với yêu đương
Ngày qua ngày ôm ấp ....biết nhớ thương
Gom kỉ niệm đốt tàn dư nỗi nhớ
Xót xa cho duyên tình kia đã lỡ
Anh cúi đầu ôm hận đến thiên thu
Nhặt cánh hoa vò nát nỗi sầu ưu
Đêm cô tịch hắt hiu buồn đêm lạnh
Anh chỉ là người trần...nào đâu là thần thánh
Đâu đủ vị tha, tha thứ mãi cho người
Thôi người cứ đi,đi với 1 người
Rồi từ đây đời phân chia 2 nẻo
Căn phòng không từ đây thôi lạnh lẽo
Gió thổi vào như xé nát tim gan
Giờ còn ai ngồi ngắm áng mây ngàn
Mây trôi dạt như tình đời trôi dạt
Anh sẽ cố quên..mà yêu người khác
Cho dẫu mai này bến hẹn chẳng chung phương
Mộng tình yêu sánh bước 1 thiên đường
Giờ vụn vỡ như khói sầu đêm trắng
Dù trải qua hơn trăm ngàn cay đắng
Nhưng tình đời mãi bạc bẽo như vôi
chỉ 1 mình hiu quạnh với đơn côi
Và đong đếm tháng năm dài hư ảo
Nước mắt cạn nên chảy bằng biển máu
Còn lại gì mang đến để cho nhau
Có gì đâu??????
 
TÔI YÊU EM

Tôi yêu em chỉ bằng ánh mắt
Bằng tiếng yêu chôn kín dấu trong lòng
Bằng nỗi sầu ôm ấp những chờ mong
Bằng nỗi nhớ tràn dâng khi đêm lạnh

Tôi yêu em ko có gì so sánh
Người tựa thiên thần e lệ nép bên hiên
Nét hồn nhiên tô điểm lún đồng tiền
Môi kiều diễm làm ai kia điên đảo

Tôi yêu em yêu âm thầm kín đáo
Nửa ngập ngừng nửa cháy bỏng đam mê
Nửa tình si tàn canh biết thẫn thờ
Và tôi thích những gì người ấy thích

Tôi ko là người tình đến từ cổ tích
Em chẳng mộng mơ ,như công chúa ngủ trong rừng
NÊn vẫn thẹn thùng trên những lối đi chung
VẪn khép nép khi lời yêu chưa ngỏ

Nghe nhói đau trong mảnh hồn tan vỡ
Trót thấy người kề bước với riêng ai
Tôi điếng người nghe sét đánh bên tai
Nhìn em khoác tay trong tay người lạ

Tôi trách mình khi xưa khờ dại quá
Lỡ yêu người mà chẳng đc người yêu
Tim héo hon còn lại biết bao điều
Giờ này biết gửi ai đây chăng nữa

Tôi vẫn còn yêu trong nỗi sầu chất chứa
Trút lệ tình vào giấy trắng mực nghiêng
Biết làm sao quên,mối tình đầu tiên
Ôm nhung nhớ ném yêu đương thành thù hận

Tôi yêu em ,sóng đã ngừng biển lặng
Gió ko còn thổi những áng mây trôi
Em cứ vui mà về với 1 người
Dù cô độc mình tôi trên phố lẻ

Nước mắt tôi ko còn dòng dư lệ
Cho chút nào thương xót với ngày xưa
ĐÃ bao lần lê gót dưới cơn mưa
Trong giọt đắng của men say hư ảo

Trái tim nay khô cằn ko chuyển máu
Đứng giữa trời lại sợ thấy trời thu
Nắng hạ đi chưa kịp nói tạ từ
Mà xác lá rơi đầy bên thềm vắng

Chiếc lá rơi mang nỗi buồn sâu lắng
Lá rơi nhiều như từng mảnh tim rơi
Như nhắc thầm đến câu chuyện tình tôi
LÀm man mác khói chiều kia hờ hững

Tình yêu tôi chưa bao giờ bền vững
Bởi chỉ là những ánh mắt đơn phương
nay từ ly mỗi đứa 1 nẻo đường
Thì người ấy nào đâu hay đâu biết

Tôi yêu em ko có gì luyến tiếc
Vì quá chân thành nên trao trọn con tim
Những ngày qua đã mãi lặng im
Giờ này nói phải rằng ư quá muộn

Tôi sẽ đi những con đường lạc hướng
Bởi sợi tình còn mắc vướng dây tơ
Đời ko đc như ta vẫn mộng mơ
Mà ngang trái bon chen trong kẽ hẹp

Đời ko cho ta những gì tốt đẹp
Ta chẳng cho đời những trái ngọt xuân xanh
Tình duyên kia đôi lứa ấy ko thành
Nên phong kín vào phong thư sầu úa

Thề từ nay tôi ko còn yêu nữa
Đem cuộc tình vùi lấp dưới huyệt sâu
Chẳng lí gì ta phải nhớ tên nhau
Thì cố nhắc cũng gieo bao kỉ niệm

Của ngày hè bên nhau nhìn chiều tím.....
Thấy nghẹn ngào vì giờ chỉ riêng ta.....
 
Tình Cô Đơn

Có nhiều lúc trên triền đồi hoang vắng
Tôi độc hành lẵng lặng đếm thời gian
Hồn miên man theo gió núi mây ngàn
Lòng tan nát bởi cuộc đời đầy ảm đạm…

Tôi không trách trời cao hay than oán
Chỉ mong rằng những ngày tháng buồn đau
Hảy qua mau và vĩnh viễn vẫy chào
Đừng tồn tại cho thêm đau đời lữ thứ

Kiếp sống của tôi xin được ghi bằng chữ
Đau khỗ , u buồn, mãi nhớ , sầu thương…
Đời còn chi ngoài men đắng với đêm trường
Và khắc khoãi sầu vương…người phương củ…

Tôi gom góp những tàn ân nơi lục phũ
Còn lại gì ? chỉ ủ rủ cỏi lòng thôi…
Và giờ đây tôi không biết khóc hay cười
Đành mong mõi cho cuộc đời mau kết thúc…
 
Back
Top