• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

Nỗi buồn ko tên
Nhìn lá rơi trong cơn gió thoảng
Nhìn cuộc đời trong sự nghĩ suy
Nhìn lại ta trong nỗi buồn khó hiểu
Nghĩ ngợi nhiều , mệt lắm biết ko ?

Ta muốn khóc nhưng sao lại ko thể
Khổ đau giày vò có sung sướng gì ko ?
Sự tổn thương ngày một thêm chồng chất
Họ có nghĩ rằng ta cũng có trái tim ?

Trái tim ta ngày xưa rất vô tình
Nhưng cuộc đời đã khiến ta thay đổi
đa sầu đa cảm ta nào muốn như thế
Nhưng sao đời lại bắt ta đổi thay ?
 
Mạnh mẽ hay yếu đuối
Sóng gió đến mang theo nhiều bão tố
Tự hỏi lòng có nên cố hay thôi
Nên vững bước hay là chịu ngã gục
Gục ngã rồi có thể đứng lên chăng ?
Hay mãi mãi bên ta sự thất bại
Sống quạnh hiu bởi sự thật phũ phàng

Ta ko muốn mình mang sự yếu đuối
Là con người cũng có lúc cạn suy
Ta bồng bột , nông nổi và hời hợt
Bởi tuổi đời hay là bởi chính ta ?
Ta rất muốn mình trở nên mạnh mẽ
Dù cuộc đời có nay đổi mai thay
Dù ngang trái , đắng cay và chua chát
Ta vẫn cười như chẳng biết khóc chi !!

Con ng ta mạnh mẽ hay yếu đuối ?
Ta đôi lần thầm khóc khi chiều buông
Ta đôi lần nằm khóc khi sầu vương
Ta đôi lần mất ngủ khi buồn thương
Và trong đời ta trong héo ngoài tươi ....
 
Vẫn
Em vẫn ngồi một mình bên khung cửa
Vẫn đợi chờ một sự đổi thay
Vẫn ngước nhìn những điều trước mắt
Vẫn cô đơn như đã từng trước giờ ...

Em vẫn cười trong sự khổ đau
Và vẫn vui trong sự mất mát
Em vẫn bước trên con đường cũ
Nhặt lá rơi phủ kín tâm hồn ...

Em vẫn nằm suy niệm điều trải qua
Vẫn mông lung suy nghĩ chuyện xa vời
Vẫn khờ khạo và chưa đủ lớn
Để biết cuộc đời còn nhiều wá trái ngang ...

Em vẫn tin một lòng tin mạnh mẽ
Có Chúa trời vẫn hằng chở che em
Vẫn cầu nguyện cùng Chúa khi đêm tới
Rồi an lành nhắm mắt ngủ quên đau ...

Em vẫn thích dc một mình ngắm mây
Em vẫn muốn giam mình trong phòng vắng
Em vẫn thích sự tĩnh lặng êm đềm
Vẫn một mình và vẫn thích mình em ...
 
Lạnh
Ko thể tin mình có thể làm dc
Nhìn mọi thứ với cái nhìn dửng dưng
Mở mắt dậy ta thấy mình vui vẻ
Chẳng đau buồn như những tháng ngày qua ...

Dù sự thật bao giờ cũng phũ phàng
Chỉ biết cười và chấp nhận cho xong
Bên cuộc đời ta thấy đời rất lạnh
Và chính ta cũng lạnh trước cuộc đời ...
 
Vô cảm
Ko rung động , cũng ko có cảm xúc
Ta lạnh lùng nhìn mọi thứ xung quanh
Chúng vẫn thế chỉ có ta là khác
Chẳng thấy buồn mà cũng chẳng thấy vui ..

Cứ lặng lẽ bước đi trong vô cảm
Vô cảm trước cuộc đời , vô cảm với chính ta
Ta sẽ sống với con tim vô cảm
Chẳng mong ai cảm thông , ta vô cảm mất rồi ...
 
Mặc kệ người ta nói ...
Ta ko thể làm vừa lòng cả thế gian
Ta nên sống với con tim mách bảo
Đừng nghĩ nhiều đến điều ng ta nói
Khổ hay sướng nó đều thuộc về ta ...

Ng ta nói cứ kệ ng ta nói
Nghe rồi quên không nên nhớ làm chi
Ta đừng bắt mình trong vòng bó buộc
Thả lỏng tâm hồn sẽ thấy thoải mái hơn .

Dù cuộc sống ko được như ta muốn
Khóc được chi sao phải khóc hở ngươi ?
Ta sẽ sống với đôi tay tự lực
Ko ai giúp ta , ta sẽ tự giúp mình ...
 
Mưa xứ lạ
Em vẫn đợi , bên ngoài trời đổ mưa
Kỷ niệm xưa một thoáng sống trong lòng
Em vội vã lép mình bên cánh cửa
Mưa nơi này có gì khác Việt Nam ?

Ko mưa giông, ko ồn ào xối xả
Từng giọt rơi nhẹ nhàng đến nao lòng
Đưa tay hứng những mầm hy vọng sống
Dịu êm lòng , em mơ mộng xa xôi ...

Chạy thật nhanh em bước vội vào xe
Mưa vẫn rơi , giọt sầu thì đã cạn
Tháng ngày tới em sẽ ko còn khóc
Em buộc lòng phải cố mạnh mẽ lên !!
 
Tập làm người lớn
Mẹ từng nói tính con như đứa trẻ
Có khi nào con lớn nổi không con ?
Con dung dị và hồn nhiên , thoải mái
Vô tư cười chẳng biết đến thương đau ...

Cùng thời gian và không gian xa cách
Con trở thành người như mẹ hằng mong
Đôi mắt con ẩn chứa một nỗi buồn
Ko ai hiểu , chính con còn chưa hiểu ? ...

Làm người lớn luôn có những lo âu
Con lo lắng vì con làm người lớn
Con đã xa vòng tay đầy hạnh phúc
Để đi vào thế giới của cô đơn ...
 
Tiền ơi ngươi là chi ?
Tiền ơi ngươi là chi
Tại sao ngươi đến rồi đi bất ngờ
Tại sao có kẻ tôn thờ
Tại sao ta phải bơ phờ vì ngươi ?
Đời này ai biết lòng người
Thay đen đổi trắng , bao lời dối gian
Vì tiền có kẻ hợp tan
Vì tiền ta đã lang thang xứ người ...
 
Bàn Tay Nào Vẫn Nhớ Một Bàn Tay

Bàn tay nào chiều nay thầm nhặt đá,
Ném ưu phiền khua mặt sóng vờn lay,
Em nơi đâu giữa bến bờ xa ngái,
Để bàn tay nào vẫn nhớ một bàn tay.

Bàn tay nào đan tay ngày xuống phố,
Lặng cho nhau chút ấm buổi mưa về,
Năm ngón thon hất ngang chùm tóc ngắn,
Thoáng dỗi hờn cơn gió mãi vân vê.

Bàn tay nào vuốt ve bờ vai yếu,
Thuở em buồn khi biết trượt mùa thi,
Năm ngón vụng về đệm đàn cho em hát,
Ôi lời thương, thương quá, nét nhu mì.

Bàn tay nào vẫy nhau lần từ biệt,
Đêm nhạt nhoà bóng đổ xuống đường khuya,
Ngoảnh mặt lại, sương rơi mờ trên mắt,
Ánh đèn vàng gầy guộc ngón tay thưa.
 
Nói Với Cành Cây

Những chiếc lá cuối cùng của mùa Thu chợt rơi,
Có tiếng thở dài hắt hiu trên cành cây trơ trọi,
Như chẳng thể cảm thông cảnh đời thay đổi,
Vẫn sượng sùng khi đối mặt với cô đơn.

Ta với mi, suy cho cùng, cũng đâu khác gì hơn,
Chỉ là cỗ xe không đợi chờ người khách lạ,
Chỉ là kẻ ngông nhìn đời qua bức họa,
Đếm mơ hồ trên những dấu chân hoang.

Cũng có một thời hạnh phúc ta cưu mang,
Mà người chỉ xem là trò chơi mặc cả,
Đem tấm lòng thành so đo ít nhiều, thật giả,
Rồi hững hờ bán rẻ tiếng thủy chung.

Là cành cây gặp gió không thể không rung,
Ta không thể không yêu khi tình yêu réo gọi,
Lỡ không may lọt vào vòng quay giả dối,
Đành ngậm ngùi làm một phiến băng trôi...
 
Ta Về Vấp Một Vấn Vương

Ta về sau một cơn mê,
Góc đời xiêu vẹo, bóng kê bậc thềm,
Phong trần, vai áo mòn xiêm,
Đường xa, tối mặt, giữa đêm lần mò...

Em cài hoa tóc thơm tho,
Cho tình lần nữa đắn đo, chống cằm,
Ta thèm mùi gối xưa nằm,
Em cho ta cả mùa trầm ngát hương...

Ta về vấp một vấn vương...
 
Vị Đắng Tình Yêu

Em có thể tự vấn an bằng muôn ngàn lý lẽ,
Để đêm sang không dằng dặc giữa chán chường,
Đối diện với chính mình mỗi buổi sáng soi gương,
Sẽ không hỏi em vì ai mà bi TronHoc.comy.

Nhưng em không thể gạt mình còn đôi điều suy nghĩ,
Những lựa chọn trong đời đâu đúng cả đâu em,
Ta thấy trong ánh mắt kia sâu thẳm một nỗi niềm,
Còn nhen nhúm vết ưu tư vàng vọt.

Vị tình yêu có khi đắng nhiều hơn ngọt,
Dù sao em cũng đã thử một lần,
Không nên giận mình trước trở ngại chùn chân,
Trong bóng tối mấy người không sợ hãi.

Có lúc con tim tự đi tìm vụng dại,
Tránh thế nào bước hụt hẫng bơ vơ,
Cái em cần là tình kết trong mơ,
Đừng thất vọng vì trên đời này chẳng có.
 
Rồi Mai Em Ra Sao

Mai này rồi em sẽ ra sao,
Mênh mông bước lạ buổi ban đầu,
Của thuở chưa ai cùng để nhớ,
Mà tuổi hồn nhiên lạc nơi đâu?

Người nỡ vô tình, em quên khóc,
Hay lệ lâu rồi đã cạn khô,
Sao phút chia tay im lặng quá,
Chỉ tiếng mưa rơi đêm mịt mờ.

Ngậm ngùi giăng mắc lời từ tạ,
Bụi đường rã rượi lối em đi,
Qua rồi ánh mắt mùa êm ái,
Câu chúc bình an có nghĩa gì.

Tan tác cánh hoa xưa mộng tưởng,
Niềm đau gửi lại với lá đầy,
Mây đứng ngang trời, ai xé vụn,
Rơi ánh trăng mờ trên tóc bay.
 
Những Chiều Ta Lại Nhớ Đến Em

Có những chiều cứ ngỡ mùa Thu đi thật xa,
Gió cuốn lá khô về đâu đã từ lâu lắm,
Lung linh mặt đường cơn mưa dầm lấm tấm,
Đêm hay ngày? đời như cũng muốn lãng quên.

Là những chiều ta lại nhớ đến em,
Dấu yêu xưa ngã nghiêng đổ nhào trong tiềm thức,
Sợi tương tư chênh vênh cứa hoài chẳng đứt,
Nên ngàn thu ta lơ lửng giữa vực sầu.

Mình bây giờ đã lạc bến tìm nhau,
Để mưa rơi nhớ tên em thì thầm gọi mãi,
Rót vào lòng ta từng giọt đau khắc khoải,
Cố tìm quanh hư ảo một bóng hình...
 
Đã Hết Rồi

Không lẽ chẳng còn gì để nói với nhau,
Ngoài những câu hỏi han tầm thường vô nghĩa,
Hai đầu dây, hai tâm hồn hoang địa,
Đã lạnh dần khi mặt đất vỡ làm đôi.

Xao xuyến nào đánh mất giữa em, tôi,
Để hôm nay ta hững hờ đến thế,
Cảm giác thương tâm nằm trơ thật tệ,
Hình như mù lòa từ sau cái vẫy tay.

Hết thật rồi bước dò dẫm chông gai,
Đâu cần nhau đỡ đần qua cơn hiểm,
Em không còn yếu mềm như hoa kiểng,
Tôi cũng không còn làm cổ thụ chắn đông phong.

Những vui buồn trống rỗng một số không,
Đã vắng xa tiếng nghẹn ngào từ bên đó,
Tôi hóa thành hạt bụi rơi trên cỏ,
Chẳng đau lòng ngày tháng lạnh lùng đi.
 
Trăm Năm Cuộc Hẹn Còn Chờ

Mối tình này có phải chăng lầm lỡ,
Mà trăm năm cuộc hẹn vẫn còn chờ,
Ta nợ nhau chỉ một lần gặp gỡ,
Tuổi đời qua chớp nhoáng chẳng kịp ngờ.

Có còn không nụ cười em giọt nắng?
Điểm hồng hào trên nỗi nhớ hoá băng,
Và tim tôi còn nhịp run đều đặn?
Giữa gọi mời, nguyên vẹn một vách ngăn.

Đành thả xuôi theo giòng trôi số phận
Gút tương phùng cột chặt bởi cơ duyên,
Tình xa xôi là tình mang lận đận,
Mộng đa đoan là mộng vướng ưu phiền.

Có những điều không bao giờ đơn giản,
Đâu phải tình nào cũng đến được với nhau,
Nhỡ mai này cách đầu sông cuối ngạn,
Cứ xem là ta đến trễ mùa ngâu.
 
Đôi Bờ Biển Gọi

Ở bên đó em nói gì với biển?
Bờ bên này gió vỗ cánh buồm căng,
Mặt trời chiều ngoáy đầu nhìn lưu luyến,
Chưa cam lòng nhường lối ánh hải đăng.

Tôi đâu muốn bình minh em đến muộn,
Để đợi chờ gầy guộc dáng kiêu sa,
Em đừng biến hạt mưa đêm thành lệ,
Sợ rồi đây biển sẽ hết mặn mà.

Niềm lo nghĩ của em tôi cũng hiểu,
Nén nỗi buồn để được thấy tôi vui,
Điều hữu lý đôi khi thành nghịch lý,
Đời không em, tôi chỉ có ngậm ngùi.

Ta mỏi mệt giữa đôi bờ biển gọi,
Em giữ chi một thoáng chốc dỗi hờn,
Yêu một người dĩ nhiên là không dễ,
Quên một người còn khó vạn lần hơn.
 
Vẫn Là Em Như Thế, Thờ Ơ

Ta bẻ thẳng những góc buồn u uất,
Cho nhớ nhung lặng lẽ bước sang cầu,
Mây đã tím bao giờ, ta quên mất,
Thoáng bên trời rơi nhẹ một nỗi đau.

Chút nắng mong manh của mùa Thu cuối,
Bóng ta nằm ngã quỵ giữa đơn côi,
Tình yêu đó, em ném vào đáy suối,
Nên kiếp này phải ngụp lặn mãi thôi.

Ở đâu trong em là rừng chiều ảm đạm,
Đã phai nhoà ngọt lịm buổi ban sơ,
Hay chỉ tại con tim ta nhạy cảm,
Tâm hồn em, vẫn như thế, thờ ơ.
 
Gửi Lại Nơi Này

Mai ta đi rồi, gửi lại vần thơ,
Gửi lại xanh xao đêm dài không ngủ,
Gửi hết xót xa của ngày tháng cũ,
Gửi cả nỗi lòng thôi hết đợi mong.

Mai ta đi, ở lại nhé! mùa Đông,
Nếu có cô đơn cũng đừng lạnh quá,
Sợ lúc em về, con tim băng giá,
Chẳng chút bồi hồi nhớ lại chuyện xưa.

Gửi lại băn khoăn cho phố đèn mờ,
Và những con đường ta đau từng bước,
Hàng cây khô, đêm muộn về, sướt mướt,
Sầu đã bao mùa trăn trở lao đao.

Gửi lại nơi này mộng vấy hư hao,
Mai tuyết về qua phủ đời mềm mại,
Rực nắng mùa Xuân, ngày ta trở lại,
Hoa rộ tiếng cười ngào ngạt tin yêu.
 
Back
Top