• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

Ta bẻ thẳng những góc buồn u uất,
Cho nhớ nhung lặng lẽ bước sang cầu,
Mây đã tím bao giờ, ta quên mất,
Thoáng bên trời rơi nhẹ một nỗi đau.

Chút nắng mong manh của mùa Thu cuối,
Bóng ta nằm ngã quỵ giữa đơn côi,
Tình yêu đó, em ném vào đáy suối,
Nên kiếp này phải ngụp lặn mãi thôi.

Ở đâu trong em là rừng chiều ảm đạm,
Đã phai nhoà ngọt lịm buổi ban sơ,
Hay chỉ tại con tim ta nhạy cảm,
Tâm hồn em, vẫn như thế, thờ ơ.
 
Mai ta đi rồi, gửi lại vần thơ,
Gửi lại xanh xao đêm dài không ngủ,
Gửi hết xót xa của ngày tháng cũ,
Gửi cả nỗi lòng thôi hết đợi mong.

Mai ta đi, ở lại nhé! mùa Đông,
Nếu có cô đơn cũng đừng lạnh quá,
Sợ lúc em về, con tim băng giá,
Chẳng chút bồi hồi nhớ lại chuyện xưa.

Gửi lại băn khoăn cho phố đèn mờ,
Và những con đường ta đau từng bước,
Hàng cây khô, đêm muộn về, sướt mướt,
Sầu đã bao mùa trăn trở lao đao.

Gửi lại nơi này mộng vấy hư hao,
Mai tuyết về qua phủ đời mềm mại,
Rực nắng mùa Xuân, ngày ta trở lại,
Hoa rộ tiếng cười ngào ngạt tin yêu.
 
Tình Buồn

Mây trôi lãng đãng về đâu
Sương vương dang dở gieo vào mắt ai
Tay đan hờ hững ngón gầy
Đợi chờ hạnh phúc đêm ngày xanh xao

Nhớ nhung cuộn sóng dâng cao
Tội tình một kiếp lao đao một đời
Nỗi niềm héo úa người ơi
Chuyện mình trắc trở mù khơi đôi bờ

Tìm nhau níu kéo giấc mơ
Bình minh ló dạng ngẩn ngơ mộng tàn
Hết rồi ngày tháng bình an
Đời ta tựa kiếp mây ngàn bể dâu

Mình đang mất mát như nhau
Còn gì mơ ước dệt mầu nắng rơi
Xa nhau ngơ ngẩn chơi vơi
Hàng cây rũ chết tả tơi bên đường

Nắng lơi sợi nhỏ vấn vương
Em đan sợi nhớ yêu thương trao người
Tim rày hành hạ chẳng nguôi
Bao giờ duyên thắm mỉm cười đây anh
 
Anh như kẻ bán hàng đang đắt chợ
Như người nghèo thắng bạc đêm qua
Em ước muốn nhưng làm sao có thể
Anh cao sang ngự đỉnh tháp ngà

Em đành lòng ươm cây chờ bóng mát
Chờ chiều hôm tan chợ khách ra về
Chờ đồng bạc cuối cùng anh tiêu hết
Chờ một ngày tạnh ráo mọi đam mê

Em đã đợi , thời gian đâu có đợi
Không gian như đóng lại cả ba chiều
Lời hẹn ước dùng dằng đêm tiễn biệt
Mái tóc thề lốm đốm những lời yêu

Chẳng thể đồng hành hai nỗi cô đơn
Chẳng có được bình yên với hai người chiến bại
Anh kiêu hãnh , anh đâu cần thương hại
Như lúc này , em chẳng thể cầu xin

Có những lời nói thật chẳng ai tin
Câu nói dối lên ngôi mà vĩ đại
Anh là đấng trong em mãi mãi
Kẻ muộn màng sám hối , chính là em !


Đoàn Thị Lam Luyến
 
Tự Thua
Thu Nguyệt

Hãy một lần ngoái lại cùng tôi
Dòng sông hỡi, một giây thôi ngừng chảy
Như giọt nước trong mắt mình ngăn lại
Treo long lanh một nỗi buồn tròn

Mình khóc ư ? Không, mắt đã hoang
Kể từ phút không bóng hình ấy nữa
Kể từ lúc ta tự thiêu nỗi nhớ
Khói bay làm mây trắng cuối trời xa

Không thể bắt dừng dòng sông chảy qua
Không thể tự tan giọt nước tràn trong mắt
Ta dỗ mãi trái tim không có thật
Cho tim mình đập nhịp bình yên

Trong sông không hề có nhớ hay quên
Trong mắt không hề có điều còn mất
Điều không muốn là điều ta sợ nhất
Thôi thì chảy đi sông, rơi nước mắt đi mình
 
Tháng ba

Đinh Thu Hiền

Chỉ cần anh gọi tên em giữa hơi thở tháng ba
Cho em biết mình vẫn từng được nhớ
Dẫu tháng ba không hiến dâng hồng đỏ
Thì em trinh nguyên đâu chỉ một lần

Tháng ba đam mê lướt những ngón tay trần
Và khóc những điều em không còn giữ
Ở nơi đâu bao tận cùng ấp ủ
Nghe tháng ba thở sượt đầu hè

Chỉ cần tàn tro ngoảnh mặt quay đi
Cho em biết mình đã thành quá khứ
Gió tháng ba xoay những điều xưa cũ
Thôi đành thơm thảo với mình

Giọt nhạc nào lem ướt cả môi xinh
Dấu chấm than chắc gì là nước mắt
Cho em biết mình vẫn tồn tại thật
Dẫu nơi anh, cánh cửa chỉ khép hờ...
 
Đợi

Cát Nhu

Chẳng phải đợi đến lúc vắng anh rồi
Trái tim em mới bùng lên nỗi nhớ
Đêm hôm nay vẫn buồn như tiếng thở
Giọt nước mắt nào chợt vỡ trên mi

Em mượn lời thơ gởi tiếng thầm thì
Bên ấy, chẳng cách gì anh nghe được
Thế cho nên anh vẫn đều chân bước
Làm sao em biết trước những đổi thay!

Ở nơi đây em nhẩm tính từng ngày
Khoảng cách vẫn cứ dày theo năm tháng
Đến bao giờ đợi chờ thành dĩ vãng
Phím dương cầm rớt một tiếng đàn vui (?)
 
NỖI NIỀM THỊ NỞ

Người ta cứ bảo dở hơi
Chấp chi miệng thế lắm lời thị phi
Dở hơi nào dở hơi gì
Váy em sắn lệch nhiều khi cũng tình
Làng này khối kẻ sợ anh
Rượu be với chiếc mảnh sành cầm tay
Sợ anh chửi đổng suốt ngày
Chỉ mình em biết anh say rất hiền
Anh không nhà cửa bạc tiền
Không ưa luồn cúi không yên phận nghèo
Cái tên mơ mộng Chí Phèo
Làm em đứt ruột mấy chiều bờ ao
Quần anh ống thấp ống cao
Làm em hồn vía nao nao đêm ngày
Khen cho con Tạo khéo tay
Nồi này thì úp vung này chứ sao
Đêm nay trời ở rất cao
Sương thì đãm quá trăng sao lại nhoà
Người ta mặc kệ người ta
Chỉ em rất thật đàn bà với anh
Thôi rồi đắt lắm tiết trinh
Hồn em nhập bát cháo hành nghìn năm
 
Bài thơ : Ế Chồng !

Không đưa nhau được trọn đường
Thì thôi bằng ấy lời thương cũng thừa
Ngày xưa, ngày xửa, ngày xưa
Đã yêu đến thế còn chưa tỏ lòng

Làm sao trả có về không
Làm sao bắt có thành không hả giời
Không dưng châm lửa một thời
Không dưng dốc đứng cả đời vào nhau

Này đau thì để cho đau
Này đau thì nhớ lần sau mà đừng
Lâu rồi mình chẳng yêu ai
Lâu rồi cũng chẳng có ai yêu mình

Tình mà hẹp thế sao tình
Chạy rông thì được cả rình lại không
ới ời i ới đàn ông
Say đâu để tớ ngồi không thế này?

Rồi mai mình sẽ ế chồng
Rồi mai mình sẽ bế bồng con nuôi
Tay người yêu cũ qua cười
Lấy chồng khó mấy mà lười thế em?
 
Dỗ

Thôi mà đừng nổi cơn ghen
Chiếc hôn này nhé, em đền cho anh
Ghen rồi nói quẩn nói quanh
Làm người ta cũng buồn tanh đây nè

Để em nói nhỏ anh nghe
Thôi mà đừng có hăm he làm gì
Cho em vuốt giận anh đi
Tại em... dại dột hỏi chi chuyện người
Làm anh giận hụt cả hơi
Làm người ta cũng rối bời ruột gan

Thôi nghe đừng có làm tàng
Để em giận lại cho bằng với nhau
Rồi hai đứa sẽ cùng đau
Trái tim sẽ tím một màu nhớ thương

Yêu, ghen là chuyện bình thường
Thôi đừng ghen nữa, em thương thật nhiều...

Sương Mai
(Trích Yêu Dấu Tan Theo)
 
Dỗ

Thôi mà đừng nổi cơn ghen
Chiếc hôn này nhé, em đền cho anh
Ghen rồi nói quẩn nói quanh
Làm người ta cũng buồn tanh đây nè

Để em nói nhỏ anh nghe
Thôi mà đừng có hăm he làm gì
Cho em vuốt giận anh đi
Tại em... dại dột hỏi chi chuyện người
Làm anh giận hụt cả hơi
Làm người ta cũng rối bời ruột gan

Thôi nghe đừng có làm tàng
Để em giận lại cho bằng với nhau
Rồi hai đứa sẽ cùng đau
Trái tim sẽ tím một màu nhớ thương

Yêu, ghen là chuyện bình thường
Thôi đừng ghen nữa, em thương thật nhiều...

Sương Mai
(Trích Yêu Dấu Tan Theo)
 
Không đề

Có phải là tội lỗi không anh ?
Khi em biết em không là mình nữa
Với vụng dại của ái tinh muôn thủa
Em biết làm sao dể bớt nhớ anh đi

Cuộc vui nào chẳng có phút biệt ly
Anh hờn giận em cũng đành biết thế
Anh biết không bước về em rơi lệ
Giọt ngọt ngào giọt tiếc nuối theo nhau

Thôi mình đành hẹn nhau đến kiếp sau
Không lạc lối, không muộn màng lỗi nhịp
Không giận hờn và cũng không luyến tiếc
Chút hương đời ta đã trao nhau.

Hương Giang
 
Không đề

Có phải là tội lỗi không anh ?
Khi em biết em không là mình nữa
Với vụng dại của ái tinh muôn thủa
Em biết làm sao dể bớt nhớ anh đi

Cuộc vui nào chẳng có phút biệt ly
Anh hờn giận em cũng đành biết thế
Anh biết không bước về em rơi lệ
Giọt ngọt ngào giọt tiếc nuối theo nhau

Thôi mình đành hẹn nhau đến kiếp sau
Không lạc lối, không muộn màng lỗi nhịp
Không giận hờn và cũng không luyến tiếc
Chút hương đời ta đã trao nhau.

Hương Giang
 
Chuyện Tình Năm Cũ

Chiều nay trời lại đổ mưa,
Tôi ngồi , tôi nghĩ chuyện xưa, tôi buồn .
Những ngày còn ở quê hương,
Tôi thầm yêu, mến, nhớ, thương một người .

Nhà em bên cạnh nhà tôi,
Cách nhau một bức tường vôi, bạc màu .
Láng giềng, cũng đã từ lâu,
Nhưng tôi chửa dám thưa, chào, hỏi, thăm .

Tôi vừa sang tuổi mười lăm,
Em chưa đến tuổi trăng rằm, lược, gương .
Tôi, em cùng học một trường,
Cùng chung nhau một lối, đường vào, ra .

Nào đâu cách trở quan hà,
Mà đây với đó vẫn xa ngàn trùng .
Gặp em, tôi vẫn ngại ngùng,
Gặp tôi, em vẫn thẹn thùng bước nhanh .

Đêm nghe tiếng gío qua mành,
Mà tôi cứ tưởng người tình sang chơi .
Thoảng như giọng nói, tiếng cười,
Như ru, nhƯ hát, như lời dấu yêu,

Giựt mình, phòng vắng cô liêu,
Bao nhiêu nhung nhớ, bấy nhiêu nỗi sầu,
Nhìn mây, mây cũng thay màu,
Nhìn trăng, trăng khuất, nhìn sao, sao mờ .

Yêu em, tôi mmộng, tôi mơ,
Nhớ em tôi cứ ra ngơ ngẩn vào .
Bức tường rêu phủ xanh xao,
Vẫn ngăn, chia, cách, lối vào vẫn không .

Thế rồi, một buổi chiều Đông,
Trời giăng mây tím, mưa giông lối về .
Tôi, em tạm trú bền lề,
Em ươn ướt lạnh, tôi se thắt lòng .

Rụt rè, em đứng phía trong,
Phiá ngoài tôi chắn, che từng giọt mưa .
Áo ngoài, cởi vội, tôi đưa,
Em còn e ngại nên chưa dám cầm .

Run run, tôi mới thì thầm,
"Mặc vào cho ấm, xin đừng ngại chi"
Nhìn tôi, chớp nhẹ đôi mi,
"Ơn anh, em sẽ nhớ, ghi, suốt đời",

Phải chăng em cũng yêu tôi ?
Phải chăng em muốn trao lời, vấn vương ?
Phải chăng em đã mến, thương,
Anh chàng hàng xóm, cùng trường từ lâu ?

"Kìa mưa, thấm áo, ướt đầu,
Sao anh không đứng xích vào, hở anh ?"
Lơì em tha thiết, chân thành,
Tôi nghe như thể tim mình nở hoa .

Bây giờ, chẳng cách, chẳng xa,
Người tôi yêu đó, chắc là yêu tôi .
Mưa đừng tạnh nhé, mưa ơi,
Cho tôi trăm kiếp, ngàn đời bên em .

Hạt mưa vương mái tóc huyền,
Gió đưa từng sợi tơ mềm lên môi .
"Anh ơi, mưa đã tạnh rồi,
Mình về anh nhé, không thôi mẹ rầy"

Tôi còn chưa tỉnh cơn say,
Men tình ái vẫn ngất ngây, nồng nàn .
Ngoài kia nắng đã hanh vàng,
Mây chiều lơ lửng trên hàng thông xanh .

Tôi đi bên cạnh người tình,
Tôi đi bên cạnh bóng hình tôi yêu .
Sánh vai, bước nhỏ đường chiều,
Nhìn nhau muốn nói bao điều ước mong .

Xuân sang, lan trắng, đào Hồng,
Tôi trao em nụ hôn nồng đầu tiên,
Chúng tôi ước, hẹn, thề, nguyền,
Mai sau sẽ kết tơ duyên, đời đời .

Dù cho biển cạn, sông vơi,
Cũng không chia cách, thay lời thủy chung .
Yêu em, tôi hứa một lòng,
Yêu tôi, em hứa sẽ không lỗi thề .

Biển tình ngụp lặn, đam mê,
Xuân qua chẳng biết, Hè về không haỵ
Men tình vừa nhấp đã say,
Hương tình vừa bén đã ngây ngất rồị

Phượng hồng nở khắp sân chơi,
Ve sầu réo rắt như lời biệt ly,
Bạn bè kẻ ở, người đi,
Những giòng mực tím chép, ghi vội vàng .

Hẹn nhau gặp lúc Thu sang,
Bước chân lưu luyến, lệ ngang mắt buồn .
Người về một bóng cô đơn,
Nửa đêm thức giấc, ai buồn hơn ai ?

Em về quê ngoại sáng mai,
Còn tôi ở lại đêm dài nhớ mong .
Em đi, cách núi ngăn sông,
Em đi bỏ lại bạn lòng nơi đây .

Em đi, đôi mắt nào cay,
Em đi, giọt lệ nào đầy mắt sâu .
Em đi, mang nhớ, thương, sầu,
Em đi, mang cả ngàn câu hẹn hò .

Em về, thôi hết buồn lo,
Em về, thôi hết đợi chờ, ngóng trông .
Nắng quê tô má em hồng,
Lúa non, hoa bưởi thơm nồng tóc em .

Gặp nhau, tay kiếm, môi tìm,
Trao nhau hơi thở, nhịp tim dập dồn .
Không còn trống vắng cô đơn,
Mừng vui, hạnh phúc gì hơn lúc này .

Vòng tay ấm lại vòng tay,
Tình ta thắm lại, bao ngày chia xa .
Bên nhau, say đắm, đậm đà,
Sớm hôm đưa đón vào, ra, đi, về .

Đêm đêm dưới ánh trăng thề,
Nụ hôn thơ dại vụng về trao nhau,
Tôi, em khấn, nguyện, van, cầu,
Xin cho hai đứa bên nhau trọn đời .

XXX

Sáng hôm hăm mốt, tháng mười,
Tôi ra cửa đứng, chờ người tôi thương .
Cùng nhau sánh bước đến trường,
Cùng nhau chung một đoạn đường tình vui .

Nhìn sang, tôi bỗng bồi hồi,
Nhà em cổng khóa, không người, vắng tanh,
Hôm qua, thấp thoáng bên mành,
Bóng em chải tóc, tay cầm gương soi .

Sáng nay, sao chẳng chờ tôi ?
Hay là em giận tôi rồi phải không ?
Nắng lên, tôi vẫn đứng trông,
Trường tan, vẫn đợi, mà lòng xót xa,

Tối hôm ấy, định qua nhà,
Cổng vào vẫn khóa, cưả ra vắng người .
Nhìn tôi, mẹ nói ngậm ngùi,
"Mẹ nghe nhà ấy đêm rồi ... vượt biên"

Bàng hoàng, tôi đứng lặng yên,
Để nghe, ruột xót, lòng mềm, dạ đau .
Em đi, tan giấc mộng đầu,
Em đi, để nhớ, thương, sầu tôi mang .

Thế rồi đông lạnh lùng sang,
Một chiều mưa, có người mang tin buồn .
Tin người em nhỏ tôi thương,
Theo cha, cùng mẹ lên đường vượt biên,

Con thuyền nhỏ bé lênh đênh,
Gặp cơn giông bão đã chìm biển sâu .
Nghe như sét đánh ngang đầu,
Nghe như gươm, giáo đâm vào tim, gan .

Tưởng mình lỡ chuyến đò ngang,
Ngờ đâu em xuống suối vàng xa tôi .
Tưởng mình cách biển, ngăn đồi,
Ngờ đâu em đã xa rời thế gian .

Mười hai năm quấn khăn tang,
Mười hai năm vẫn lệ tràn đêm thâu,
Vẫn thương, nhớ mối duyên đầu,
Vẫn ngồi đếm những giọt sầu bên song .

Hình em vẫn khắc, ghi lòng,
Tình em vẫn mặn, vẫn nồng như xưa ,
Quê người, những buổi chiêu mưa,
Tôi ngồi nhớ chuyện tình xưa tôi buồn .
 
Em Không Về Cùng Mùa Thu

Đưa tay hứng chiếc lá vàng rơi trước mặt
Nỗi nhớ đong đầy lộng gió cũng chao nghiêng
Dáng em xa xôi chợt hiện về quay quắt
Giữa nắng vàng Thu lóe mặt sóng bồng bềnh

Em ghé sang đời nhẹ cơn mưa tháng chín
Thoáng bâng khuâng niềm hạnh ngộ muộn màng
Vỡ tan nhanh khi đôi hồn vừa bịn rịn
Để trong tôi dài đêm mộng ngỡ ngàng

Sao em không bảo lần đi là mãi mãi
Tôi vẫn mong ngày trở lại với mùa Thu
Em giẫm lên tim tôi bằng gót chân mềm mại
Như buổi đầu tim loạn nhịp hoang vu

Hỏi lá khô có điều chi luyến tiếc
Chốn ta về cỏ vẫn mọc bình yên
Em đến hay không cũng đâu cần thiết
Có chút ân tình xem như đã là duyên

Lã Thế Phong
 
Nói Với Em, Toronto!

Cũng có lúc thở dài nhìn về đó
Phía bên kia địa cầu, nơi cắt rốn chôn nhau
Nơi ta lớn lên cùng gốc bần, cọng lúa
Với bờ mương dài chẻ thẳng những luống rau

Nơi ta gửi lại ngây ngô thời cặp sách
Cùng câu ca dao mẹ hát buổi trưa về
Nhánh tàu dừa đong đưa cùng nhịp võng
Ru một thời trai trẻ lắm nhiêu khê

Nhưng chỉ có em, hơn nửa đời cho ta hy vọng
Cưu mang ta bằng nhựa sống phi thường
Dẫu ai trách sao lơ là nguồn cội
Cũng xin gọi nơi này hai tiếng: Quê Hương!

Vì trong ta, màu lá phong kiêu hãnh
Như màu áo em phơi phới giữa trời
Còn mãi quanh đây bốn mùa tươi đẹp
Đẹp tựa lòng em, Toronto ơi!

Lã Thế Phong
 
MÙA HẠ TÌM VỀ

Chùm phượng thắp trên cây nỗi nhớ
Tháng tư không gọi cũng theo về
Mấy mùa xa em ngần ấy mùa xa phố
Những con đường vàng mướt tiếng ve

Mây như bông vắt ngang trời trắng quá
Bóng ta gầy chao đổ xuống thềm rêu
Tiếng guitar không dưng trầm lắng lạ
Gửi gắm về phía ấy một niềm yêu

Nhánh hoàng hậu tím vài bông nở muộn
Em ở đâu trên Trái Đất này
Ngoài cổng trường đời ngược xuôi trăm hướng
Về chờ em như chờ cỏ may

Mưa chưa về tưới nhuần đôi mắt mỏi
Cỏ may và em trốn biệt nơi nào
Chiều chưa khép mà đêm đã tới
Ngấn tình buồn chợt vỡ đắm trăng sao
 
Lễ Tình Nhân em một mình trên phố
Nhìn người tay trong tay thật vui tươi
Lệ hoen mi khi bao kẻ nói cười
Buồn da diết ....và nhớ anh nhiều lắm

Cánh thiệp đã chần chừ không gửi tặng
Vì bây giờ ... anh là của người ta
Thì làm sao em còn dám trao quà
Nên ngần ngại ... lại cất vào ngăn tủ

Cạnh cánh thiệp ... cành hoa hồng đã cũ
Em ép vào quyển nhât ký từ lâu
Cánh hoa nay chẵng còn đượm tươi màu
Nhưng với em ... kỷ niệm là vô giá

Với thời gian ...từ khi mỗi người mỗi ngả
Cành hoa kia vẫn mãi mãi bên em
Hoa chẳng khô vì ướp lệ từng đêm
Chắc hoa cũng buồn trong tình dang dở

Lại một Valentine trong buồn nhớ
Biết bao giờ khỏa lấp được sầu vương
Từ khi ta dở mộng bước chung đường
Em nguyện tháng hai đừng bao giờ đến..

Trời cuối Đông nên trời còn sương lạnh
Em khát khao vòng tay ấm ngày nào
Để bây giờ mộng ước đã bay cao
Mờ xa khuất nơi chân mây biền biệt

Nhớ anh nhiều .... thật nhớ anh da diết
Gởi nụ hôn nồng theo gió về anh
Dù giấc mơ xưa ta dệt không thành
Ở nơi đây ...
Vẫn có một người yêu anh mãi ...
 
Tôi vẫn là tôi của tháng ngày
Chẳng giàu chẳng đẹp chẳng hơn ai.
Đơn sơ như loài hoa cỏ dại
Ngơ ngác ven đường ai có hay.
 
Lễ Tình Nhân em một mình trên phố
Nhìn người tay trong tay thật vui tươi
Lệ hoen mi khi bao kẻ nói cười
Buồn da diết ....và nhớ anh nhiều lắm

Cánh thiệp đã chần chừ không gửi tặng
Vì bây giờ ... anh là của người ta
Thì làm sao em còn dám trao quà
Nên ngần ngại ... lại cất vào ngăn tủ

Cạnh cánh thiệp ... cành hoa hồng đã cũ
Em ép vào quyển nhât ký từ lâu
Cánh hoa nay chẵng còn đượm tươi màu
Nhưng với em ... kỷ niệm là vô giá

Với thời gian ...từ khi mỗi người mỗi ngả
Cành hoa kia vẫn mãi mãi bên em
Hoa chẳng khô vì ướp lệ từng đêm
Chắc hoa cũng buồn trong tình dang dở

Lại một Valentine trong buồn nhớ
Biết bao giờ khỏa lấp được sầu vương
Từ khi ta dở mộng bước chung đường
Em nguyện tháng hai đừng bao giờ đến..

Trời cuối Đông nên trời còn sương lạnh
Em khát khao vòng tay ấm ngày nào
Để bây giờ mộng ước đã bay cao
Mờ xa khuất nơi chân mây biền biệt

Nhớ anh nhiều .... thật nhớ anh da diết
Gởi nụ hôn nồng theo gió về anh
Dù giấc mơ xưa ta dệt không thành
Ở nơi đây ...
Vẫn có một người yêu anh mãi ...
 
Back
Top