• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

Yêu thương..

Khi mến thương tình yêu là bất diệt
Dệt vòng hoa kết chặt mối tình đầu
Dệt ước mong vào từng trang giấy trắng
Dệt cuộc đời lên những khắc thiêng liêng

Ai ngờ đâu khung dệt giờ dang dở
Còn lại đây,một chút kỉ niệm buồn
Ngày xưa ấy tình yêu là vạn lối
Còn bây giờ mộng hóa thành hư vô

Em khẽ gọi tên anh trong thao thức
Lòng nghẹn ngào lệ cũng khẽ tuôn rơi
Không biết anh nơi đây đang tìm kiếm
Lại lặng lẽ ngóng chờ mãi về anh...
 
Em mai về bỏ cơn mưa mùa hạ
Gió thu về em chẳng bỏ nó đâu
Bởi tình yêu bắt nguồn từ thu tím
Hạnh phúc nào cũng chỉ thoáng mong manh

Em nho anh nhiều vô ngần khôn xiết
Giữ chặt lòng dấu khắc đậm vào tim
Đây tâm hồn mở rộng với màn đêm
Em tự hỏi sao mình cay đắng thế....
 
Em là sóng dịu dàng bên biển ấm
Anh mênh mông trải rộng tận chân trời
Quê anh đó xanh xanh màu nứơc biếc
Ôm hiền hoà giữ chặt bờ vai râm

Em là gió đùa vui cùng sóng biếc
Biển lòng anh dịu dàng gọi gió em
Gió yêu thương xà vào lòng biển mát
Giấc ru nồng gió và biển cùng say

Em là cát bên bờ biển trải rộng
Cuốn vào bờ kéo cát chạy ra khơi
Anh muốn em chung con đường muối mặn
Biển nhạt nhòa khi ánh nắng chiều phai

Em là cô gái dưới ánh hoàng hôn xa
Bước bên anh khẽ thì thầm hạnh phúc
Biển và anh ân tình dìu dịu quá
Em say nồng hôn muối mặn môi anh
 
Ngày mai anh đi !!

Ngày mai anh đi nơi phương trời đổ lá
Cánh tay dài xoa mắt biếc long lanh
Em nơi đây giữa mùa đông không băng tuyết
Lạnh trong hồn để tiễn bứơc chân anh....

Nứơc mắt rơi em nuốt ngược vào trong
Nhìn anh cười chia đôi dòng hơi ấm
Bàn tay ấy không một lần khép lại
Mở hồn em trong thổn thức cô đơn

Giữa bao lá thay mùa anh đi đó
Mãi bên đời như lá đợi mùa thu
Khắc vào trong cuộc sống vắng tâm hồn
Hai con ngừơi ta chia làm hai nửa....

Như vũ trụ với vòng xoay trái đất
Ôm vào lòng nuôi dưỡng những cỏ cây
Nuôi linh hồn tất cả từ bàn tay
Ôm lòng mẹ đất hòa cùng ánh sáng

Anh và em nơi xa ngàn cách biệt
Không mặt biển hay bằng những dại dương
Không vấy bẩn của màu áo ngày xưa
Không là gì ngoài hơi bùn đất lạnh....

Khóc thét gào cho tình yêu tuyệt vọng
Tháng năm dài xoa mãi mắt biếc cay
Khóc bằng không với giọt lệ trong lòng
Ai thấu hiểu cho tình em là thế?
 
Anh yêu em !!

Anh yêu em kiếp này không hết đựơc
Kiếp sau chi ta chắc lại gặp nhau?
Đời duyên số có lắm bể buồn đau
Khoảnh khắc này ta cho là hạnh phúc

Nơi bất diệt với con đừơng đầy nắng
Em mong mình không tan với yêu thương
Như bầu trời yêu cái nắng trong xanh
Và tình em không là hư hay ảo

Anh yêu em giữa muôn ngàn rung động
Thấm trong tình chua chát những niềm đau
Như tình nghèo không với nổi niềm vui
Nhưng ta có hạnh phúc riêng trọn vẹn

Em hi vọng bầu trời kia không đổ
Giấc mơ về không xóa hết ngày xưa
Như lời nói anh yêu em thắm thiết
Để hồn em tan trong nỗi đợi chờ...
 
Giọt nước !!

Ta có thể thét lên trong buồn bã?
Hồn chơi vơi giữa những lúc vô tình
Anh đánh mất niềm yêu xưa bỡ ngỡ
Em mỉm cười nơi giọt lệ đắng môi

Bầu trời ơi sao cứ mãi làm thinh
Cho giọt nước không rơi vào đêm tối
Mặt hồ em cũng im lìm sóng biếc
Vỗ vào bờ soi bóng cánh thiên nga

Bất chợt chi em thổn thức lạ kì
Nơi trái tim anh và em từng hẹn?
Vũ trụ xanh bởi bình mình rực rỡ
Sao trong lòng em thấy bầu trời đen

Huyền diệu lắm những ánh sao tỏa sáng
Nước long lanh bất chợt tự khi nào
Vỡ òa tan trong gió biếc mong manh
Mây ôm mình như khóc cùng em đó.....

Em mong sao giọt lệ thấm trong lòng
Đừng rơi nữa cho dòng đời khắc khổ
Bởi tình yêu kia chỉ là giấc mộng
Mộng tan rồi giọt nứơc cũng vội tan

Xin xóa hết những giấc mơ đau khổ
Để êm đềm mặt hồ sẽ ngủ yên
Đừng dậy sóng cho kí ức đau thương
Lại lần nữa trỗi mình theo giọt nước... tong !...
 
Chỉ là những phút tản mạn nhất thời mà thôi.
Nơi con tim lang thang không kìm giữ bất kì điều gì trong cuộc sống...
không hối thúc giục giã tình cảm của bất kì ai...
Giờ đây từ đó là thế.

Rời xa nơi vốn dĩ chẳng bao giờ thuộc về mình và bản thân này cũng chẳng bao giờ thuộc về nơi đâu.
Cứ đi mãi cố tìm kiếm sự mỏi mệt trong trái tim...
Lạnh giá từ bao giờ.
Và ta tự hỏi đâu là bến bờ của hạnh phúc?

Là nụ cười, là nước mắt... hay là gì nhỉ?
Hay chỉ giản đơn là 1 cái nhìn ẩn ý.
Ta không biết !
Và có lẽ cả cuộc đời này ta cũng chẳng thể nào biết được.

Vì ta la kẻ ngu ngốc nhất trên đời.
Như vậy hạnh phúc sẽ không thể nào....
Và bao giờ đến với ta được nữa....
Như bình mình chằng bao giờ gặp được ánh hòang hôn !!
 
Nếu anh là bão tố
Em sẽ là mưa giông
Nếu anh là hừng đông
Em sẽ là nắng ấm

Nếu anh là vạt nắng
Em sẽ là vầng mây
Nếu anh là ngọn cây
Em sẽ là chiếc bóng

Bởi anh là tất cả
Hòa nhịp cùng trái tim
Giữa yêu thương khát vọng
Em với anh chung đường

Dù ngày mai nắng tắt
Dù bóng mây ngừng bay
Dù ngọn cây không lay
Nhưng tình không chia cách

Giữ mãi những hồi ức
chôn chặt những niềm đau
Qua rồi một quá khứ
Có tương lai đợi chờ ^^
 
Dường như có mưa....
Như hạt lệ trong lòng em....
Tuôn vào tim tôi xối xả....
Nhá nhem màu hạnh phúc xa xôi....

Tôi nắm chặt đôi bàn tay gầy yếu
Xanh xao hồn.... chưa kịp nói yêu em !
Nụ hôn xanh vươn trên tà áo trắng
Buổi bình minh thơm nhẹ ánh hoàng hôn ....

Em đi rồi....
Tôi nắm giữ giấc mơ em......
Mãi mãi niềm đau cơn mưa trong suốt
Khẽ nhẹ là hạt mưa em ơi !
 
Nghe xa xa vọng lại lời ai oán
Nấm mồ xanh anh mới đắp tự hôm nào
Bàn tay này còn vương dấu môi em
Ngỡ tuyết về xóa tan bao lạnh giá....

Đêm dần xuống căn phòng xưa ấm áp
Hoang lạnh lùng em chẳng có nơi đây
Anh chìa ra một bông hồng rực thắm
Hôn môi nồng anh gửi tặng lại em....

Em mỉm cười bóng dáng thoảng đâu đây
Anh chợt thấy mình mê trong điên dại
Ôi vực thẳm đời không trùng lối bước
Xa nhau rồi bởi tuyết trở đầu mùa?

Hạt mưa tuyết em thầm ao ước thấy
Tuyết đến rồi em có biết không em?
Thương em lắm ngày em về đất mẹ
Tuyết bùi ngùi thay giọt nước mắt anh....
 
Ngón tay dài anh đan vào ấm áp
Giữ chặt em trong những lúc đông về
Thơ ngày xưa viết lên thành điệu nhạc
Nhạc buồn sầu giờ em chẳng cần nghe

Ngón tay em nhỏ bé xanh xao
Không nắm được một con tim quả cảm
Anh yêu em như tấm đan dày dặt
Em yêu anh chưa bằng nữa linh hồn...

Sao thế nhỉ? anh ơi sao thế nhỉ?
Có phải chăng vì ta đã mệt mỏi rồi
Em viết lên những dòng thơ không yếu đuối
Nhưng bây giờ em gục ngã mất anh ơi....
 
Đã yêu anh yêu nhiều đến như thế
Tự nỗi lòng biết chắc chẳng xa anh
Sao mệnh đời khéo là quá vô tâm
Cắt đời ta thành những băng kí ức

Em muốn nói với anh nhiều lắm chứ
Nhưng ngập ngừng chẳng thể nói thành câu
Em tha thiết nhìn anh trong nỗi nhớ
Nước mắt này khẽ nhẹ rớt bờ mi

Anh đi rồi... bàn tay em vuột mất
Những tưởng rằng mình sẽ mãi bên nhau
Em căm ghét đời cho mình vô tư
Để giờ đây trở nên nhiều ngốc nghếch

Em cười với mỗi đêm trăng trời sáng
Ánh diệu huyền em nhớ nụ cười anh
Bờ môi kia cho em nhiều khát vọng
Đốt cháy tình mặc cả những đêm trăng.....

Sao thế anh không cùng em đi tiếp?
Đoạn đường tình ta nào muốn rẽ ngang
Phải giấu mình trong giáo đường rực rỡ
Em khóc giùm cho tình anh ngày đó...
 
Ví như là cơn gió
Em ấp ủ vào lòng
Ru tình anh say ngủ
Em khẽ rút trong anh

Ví như là ban mai
Em hứng vào sáng sớm
Mang hơi tình trong mắt
Em tiếp bước vô tư

Ví như đừng ngăn cản
Bởi mẹ cha của mình
Em và anh sánh bước
Không còn là giấc mơ
 
Tôi yêu em vào một ngày nắng hạ
Bâng khuâng nhìn đôi mắt em trong
Giữa biển người sao như chỉ có mình em
Và tôi đã bị em cuốn vào đôi mắt đó.

Ánh mặt trời lúc ấy chẳng đến nỗi quá chói chang
Nhưng dường như
Chỉ dường như một điều lạ lẫm
Lần đầu đó gặp em

Nụ cười em như thiên thần không bẩn đục
Tôi bất chợt thấy mình thành ngu ngơ
Chẳng phải vì sự dịu dàng em chu đáo
Ánh nhìn kia em băng giá hơn bất kì điều gì trên cõi đời trần tục

Không có màu trong đôi mắt
Có nụ cười nhếch môi
Em thách thức tình tôi
Mặc dù đơn phương đó

Tôi chạy theo sau em
Tôi đuổi theo bốn mùa
Đôi khi em nhìn lại
Chỉ một lần tôi lại chạy theo em.

Dẫu bao lần mệt mỏi
Dẫu muốn bỏ thật xa
Dẫu mắt em không nhìn
Nhưng tôi vẫn yêu em

Yêu nồng cháy con tim
Yêu bằng cơn giông tố
Chẳng cần gì phải nói
Tôi chỉ biết yêu em...
 
Hãy đừng là cơn gió mênh mang
Cho lãng đãng một vầng mây màu tím
Khi thu về Nguyệt vi vu cùng gió
Mây lặng buồn hơi thở cũng tan nhanh

Mặt hồ im nơi con thuyền độc bến
Lặng lặng nhìn những chiếc lá mưa bay
Gió vởn vơ thả hồn cùng tất cả
Mây lặng buồn lúc chiều ngả về đêm

Khoảng vũ trụ xa thẳm lắm mồ côi
Không gian đó còn im hơn nguyệt thẹn
Trên bầu trời nơi nào còn độc nhất?
Mây trốn mình gió hoảng tìm " mây ơi "
 
Sonata.... sonata bản tình ca bi đát
Hay chỉ em là kẻ khờ lúc này?
Ánh trằng tròn vành vạnh ở trên cao
Em muốn mình với tay là có được

Sonata... sonata mơ mơ và mộng mộng
Vỡ tan cuộc tình em chấp vá bao lâu
Bản tình ca đôi khi chẳng phải là muôn thuở
Nguyệt thẹn thùng cũng chằng sáng nổi đêm nay

Em cứ nghe da diết một cung hờn
Điệu đàng kéo khúc nhạc sonata
Như hình nhân nhảy múa giữa vòng hoa
Lửa rụi tàn chỉ còn trong sương khói

Oán thán chi môt tình yêu lụi tắt
Năm giây mà sao cảm thấy qua nhanh
Khóc gào lên trong lòng không nói được
Sonata sao chẳng thể dịu dàng.....với bi thương và tuyệt vọng.....
 
Ai cũng muốn đời không còn bão tố
Nhưng được chăng hay chỉ là mộng du?
Nước mắt đêm tràn vào khe bóng tối
Núp mình trong câm lặng giữa màn đêm

Ta cố cười cuộc sống tràn niềm vui
Cho hạnh phúc không còn vương sầu nữa
Có ngờ đâu đôi mắt không giấu nổi
Ánh mắt buồn luôn tìm hướng xa xăm

Ta khao khát lại hạnh phúc mong manh
Người đem đến toàn những lời chua chát
Dẫu tim người muôn ngàn điều tan vỡ
Nhưng lòng ta vẫn sẽ mãi đợi chờ.......

Không vì bất cứ điều gì hết người ơi
Không phải vì ta sợ bị bỏ rơi lần nữa
Chỉ vì ta yêu người bằng trái tim chân thật
Nguyện cùng người san se những nỗi đau

Dẫu bên người ta không được gần gũi
Chỉ cần người gọi một tiếng đến ta
Dù nơi đâu hay bất cứ lúc nào
Ta cũng đến bên người ngay tức khắc

Ta đã nói bằng những đóa hồng chân thật
Gửi đến người trọn vẹn 1 trái tim
Không tham lam yêu thêm 1 ai nữa
Chỉ với người_ta đã chọn mà thôi
 
Em xếp thành một ngàn con hạc giấy
Thả tung trời cho những kí ức bay
Mỗi ngày qua với lời nhắn không tên
Em khẽ cất vào từng con hạc nhỏ

Rất mỏng manh không mang lời đi nổi
Cánh hạc mềm sao thả nổi ước mơ
Gấp cho anh ngàn còn hạc trắng trong
Em thầm ước thôi còn yêu anh nữa....

Em bảo rằng mình thôi không yêu nữa
Bởi vì em tặng hết hạc mất rồi
Anh ngu ngơ nhìn em mà khờ dại
Em mỉm cười bởi bộ mặt trẻ con

Bảo với anh hôm nào em gởi nhé
Mỗi năm về em chỉ tặng vài con
Thế mà nay cánh hạc chưa bay đi
Anh ôm chầm " còn 83 năm đó "

Ghét anh ghê cứ vào trong kí ức
Từng ngày qua nó mỗi một đong đầy
Đến giờ đây không còn bên anh nữa....
Kí ức về bay thoảng được bao nhiêu?

Ghét anh lắm không giữ lời trọn vẹn
Bỏ mặc em đơn côi giữa cuộc đời
Bỏ cánh hạc mưa nắng mặc trời say
Khi hoàng hôn khẽ thơm vào chiều tím...

Kí ức bay bao năm rồi anh nhỉ?
Đã lâu rồi em chẳng nhớ nổi chi
Ngày anh đi cánh hạc chưa tung mình
Mà giờ đây hạc đầy trong nước mắt

Kí ức bay về một thời tuổi trẻ
Nhưng không còn được những lúc ôm anh
Giữ làm chi những ước vọng trong lòng
Em muốn bay cùng những kí ức.........
 
Ta đã gửi một vầng mây màu tím
Tấm lưng trần khỏa lấp những chờ mong
Đêm dài lắm với những cánh thư yêu
Dồn hơi thở ta say tình chớp mắt

Đôi mắt anh giờ không còn tím biếc
Đang say nồng cùng ánh nắng mênh mang
Với con tim ta không cùng nhịp đập
Lẳng lặng rời tổ ấm lúc bình minh

Giờ nơi đây trong căn phòng lạnh lẽo
Ta trơ mình nhớ khoảnh khắc ngày xưa
Biết mai sau lỡ còn duyên gặp gỡ
Sẽ mỉm cười cho hạnh phúc ngày mai
 
Trời mưa chẳng phải tự dưng
Vì ông ấy khóc nên hoài lệ rơi
Lòng em như cá ngược dòng
Cơn mưa khỏa lấp chờ mong tháng ngày

Mưa buồn lắm phương trời anh có biết
Giọt nước nào hay chỉ là hạt lệ rơi?
Không vần vũ cũng chẳng có oán than
Nhưng em thấy anh khóc thầm ngày ấy

Đừng khóc nhé hỡi người em yêu dấu
Tự đáy lòng em cũng khóc như anh
Hạt mưa ơi đừng vô tình rơi nữa
Cho em cười và hạnh phúc cùng anh
 
Back
Top