• Hiện tại trang web đang trong quá hình chuyển đổi và tái cấu trúc lại chuyên mục nên có thể một vài chức năng chưa hoàn thiện, một số bài viết và chuyên mục sẽ thay đổi. Nếu sự thay đổi này làm bạn phiền lòng, mong bạn thông cảm. Chúng tôi luôn hoan nghênh mọi ý kiến đóng góp để chúng tôi hoàn thiện và phát triển. Cảm ơn

NHỮNG BỨC THƯ - THƠ TÌNH HAY!!!

Ta giam mình một góc khuất cuộc đời
Nếm đủ thứ đắng cay và mật ngọt
Cuộc sống kia với muôn ngàn đày đọa
Giam cũi hồn ta khao khát vượt lên

Có những lúc đam mê và dục vọng
Ta cuốn mình với những trận bão giông
Chém toạc hết những ánh mắt đa đoan
Ta sống thác cho đời ta ngự trị

Một uy quyền không bàn tay chế nổi
Ta vẫy vùng như mãnh hổ rừng xanh
Một thời đó oai phong và lẫm liệt
Như chưa từng biết đến những nổi đau

Thế mà nay cùng căn phòng rộng rãi
Ta thấy mình trong chiếc cũi cô đơn
Thân trần trụi với chiếc áo bỏ quên
Em mỉm cười như người chiến thắng

Chợt quên mất cuộc đời là hư ảo
Góc khuất tình ta chẳng thể nhận ra
Gặm chua cay, nỗi căm hờn ngây ngất
Ta cũng chỉ là một góc khuất cuộc đời.......
 
Anh có biết một mai không còn nắng?
Thì bầu trời cũng chẳng có những cơn mưa
Anh có biết nếu không có những vì sao?
Thì chẳng có những ánh trăng vành vạnh

Anh đâu biết một vạn ngày nỗi nhớ
Chẳng đong đầy bằng một lúc gặp nhau
Phải chăng em
Chỉ mình em với khắc khoải hoài vọng?

Ừa, có lẽ là như thế !
Như bầu trời chẳng có nổi một gợn mây
Mặc cho anh bảo là một màu xanh rất đẹp
Thật đẹp chăng khi mình đã xa nhau?

Biết đâu....
Một ngày nào đó thật sự
Bàn tay em lại khẽ chạm vào anh lần nữa
Mặc cho hơi ấm vội tan nhanh... thành ảo ảnh...
 
Buồn !

Dưới ánh trăng một ngày có lẽ đã không xa

Chợt thoáng nghe như một bản điệu buồn ru say, trên bờ hồ lóng lánh

Những ánh đèn neol dịu ngọt

Một mình ta ngồi say sưa nghe tiếng sáo harmonica văng vẳng của người đưa thuyền trên sông

Du ngoạn cùng những kí ức vô tận

Bất chợt ư một điệu nhạc xa xưa chợt vọng về nơi quá khứ?

Harmonica không còn dịu dàng, réo rắt hòa vang.... khúc nhạc còn không nhỉ

Ta chẳng biết một li rượu xa lạ đang vẫy đưa kia có phải là liều thuốc độc

Giết mất thêm lần nữa nơi linh hồn độc thoại của ta?

Có lẽ là thế, với một nụ cười nhạc thếch trên môi gượng nở.

Ta có thể lại ôm chầm những hạnh phúc xa xưa....

Dù chỉ là kí ức !
 
Có một chiều em ngồi bên nấm mộ
Khẽ thì thào em nói nhỏ vào đây
Không gian vắng lặng im cùng màu nắng
Anh vẫn cười em nhẹ hẫng đôi tay

Vuốt mặt anh, em nghe hàng nước mắt
Tận đáy lòng em chẳng nói yêu anh
Đã bao lâu rồi không biết nhỉ?
Sao đến giờ tim vẫn thấy nhói đau

Em chưa từng nói với anh điều đó
Con tim này cũng chẳng đập nhanh hơn
Nó lặng im trước lời anh thỏ thẻ
Mắt mơ màng say đắm với màn đêm

Sao thế nhỉ lòng em không rung động
Chẳng nụ cười làm mặt anh ngu ngơ
Phút giây ấy em thấy mình chẳng thở
Có lúc nào em sẽ được yêu anh không?

Anh đi rồi !
Giờ anh đã đi xa....
Bầu trời vẫn nắng trong và cũng có vài cơn mưa mùa hạ mới
Nhưng không còn nơi nào lần nữa để thấy anh

Em chưa từng nói yêu anh và dĩ nhiên là thế
Chưa từng bảo anh là kẻ ngốc nhất trần gian
Bởi trên đời ngoài anh ra đâu còn chuyện cổ tích
Và anh đã cho em điều cổ tích đời thường

Anh biết mà như chưa từng yêu thương
Nhưng lòng ta không khi nào dừng lại
Luôn kiếm tìm trong bao điều khổ ải
Mong một ngày sẽ được ở bên nhau

Nụ cười kia em cất đầy vào trong kí ức
Ánh mắt này em hôn mãi mỗi đêm khuya
Văng vẳng lại đây với khúc hát ngày nào
Em khẽ nói yêu anh nhiều hơn thế....
 
Em nhìn anh như chưa từng biết đến
Khẽ thì thầm anh nói nhỏ vào tai
Ghét quá nha đừng làm em rung động
Lỗi nhịp rồi tất cả là tại anh

Bắt đền đó đừng cười như thế chứ
Khẽ ngượng ngùng em ngoảnh mặt làm ngơ
Bầu trời nắng bất chợt thật vu vơ
Hay tại lòng em thêm điều hạnh phúc?

Ở bên nhau em cảm thấy qua nhanh
Cuộc sống ngắn không điều chi kiềm giữ
Có những lúc ta thở dài mệt mỏi
Giữa mọi điều phải chọn đúng chọn sai

Sao không được vô tư và thoải mái
Đường tình nào còn lắm những chông gai
Hơn...?
Con đường tình mà chúng ta bước tới?

Đôi lúc em sợ hãi
Đẩy anh tránh thật xa khỏi bàn tay nhỏ bé
Em hãi hùng như cơn giông
Ùn ùn ập tới không báo trước

Anh vẫn cười mặc cho em lo nghĩ
Ghét ghê nơi cái nụ cười hiền
Đã như thế em không thèm nói nữa
Như chưa từng yêu nhau phải không anh?
 
Anh là người đam mê niềm vui mới
Bỏ lại em với những nỗi buồn rầu
Một trái tim chẳng thể hai bóng hình
Có phải chăng anh là người tội nghiệp?

Cô độc quá anh đi tìm hạnh phúc
Bởi cuộc đời đâu mãi được ý ai
Anh có muốn chung thủy một mối tình
Nhưng ai có tình yêu anh ước muốn?

Vẫn là anh thuở nào che giấu đó
Không nhận lòng cũng chẳng dám sẻ chia
Bởi bên em, anh sợ mình hủy hoại
Tấm thân này tàn lụi đã lâu rồi

Ừ, chia tay !
Chỉ một lời anh đi bình an nhé
Em cũng bước con đường mình đã chọn
Rồi đường đời sẽ có lúc gặp nhau thôi.
 
Nếu một mai anh đi bàn tay em níu lại
Để anh thấy chằng còn những hoang mang
Dẫu cuộc đời có lắm lúc trái ngang
Chỉ cần anh còn chút tình ấm áp

Nếu một mai trời không đổ nắng cháy
Anh miệt mài với những cuộc mưa ngâu
Em đứng đấy đựng đầy đôi tay nhỏ
Những ân tình xâu chuỗi gửi lại anh

Và có lúc anh thấy mình trơ trọi
Không còn em níu giữ chặt tay anh
Nhưng nỗi nhớ vẫn dâng đầy kí ức
Em tin mình sẽ giữ chặt tim anh

Cũng như ngày ấy anh nắm đôi bàn tay âu yếm
Hôn lên em những cơn mưa dịu dàng
Đêm tàn nhanh không chờ hết ái ân
Anh đừng sợ bàn tay em mãi có....

Hãy hứa !
Ừa nhưng em chẳng thể hứa
Chỉ ở bên khi anh cần một bàn tay
Bàn tay em níu giữ.... !
 
Bất chợt anh đến bên em
Như cơn mưa chẳng biết lúc nào sẽ đổ
Và anh khắc trong tim em nỗi nhớ
Nhớ nụ cười, ánh mắt cả bờ môi

Rôi một ngày cũng nắng hạ mênh mang
Anh ra đi tự khi nào không biết
Sao với em toàn là điều bất chợt
Mà nỗi lòng chẳng bất chợt đâu anh

Có đôi khi em vu vơ tự hỏi
Đã bao lần anh lại đến bên em
Thoảng nơi xa trong cơn mơ mộng mị
Em khẽ cười chỉ bất chợt mà thôi

Ngày hôm qua em vẫn ngắm mưa rơi
Để cõi lòng cho không hoài nỗi nhớ
Bất chợt sao có người băng trên nước
Môi mỉm cười " không bất chợt nữa đâu em "

Có nước mắt òa vào cơn mưa lớn
Dáng anh hiền với nụ cười trên môi
Em đã mơ biết bao lần như thế
Giờ không còn bất chợt nữa anh ơi !
 
Trong cuộc sống đôi khi thật ngộ nghĩnh

Nó không như người ta phải ràng buộc bất cứ điều gì

Và giữa anh với em hai người yêu nhau nhất

Gặp gỡ nhau chẳng biết tự khi nào...

Anh và em, niềm vui trong cuộc sống

Em và anh, cứ bước mãi chung đường.

Giữa chúng ta luôn đôi điều biết hết

Anh có nghĩ một ngày anh sẽ mãi xa em?

Vẫn như thế và như thế anh nhé,

Khi ta buồn ta sẽ tìm đến nhau,

Chia một tâm sự làm hai nửa buồn vui lẫn lộn

Em và anh mãi mãi chung một đường.

Đường tình yêu đâu phải ai cũng có

Nên em sẽ giữ trọn tấm chân tình

Để một ngày anh mệt mỏi tìm nơi dừng bước nghỉ

Em mĩm cười vẫy gọi anh về lại đây.....
 
Ta say đắm môi kề trong giấc mộng
Bỏ quên đời sau giấc ngủ đêm nay
Như sương muối nặng hạt với gió mây
Hồn kề cận đôi lòng ta biết hết

Bàn tay mạnh ôm gọn đôi bàn tay yếu
Dịu dàng sao bước giữa nắng phồn hoa
Con đường dài có dày xéo dưới chân kia
Vẫn mặc kệ ta yêu nhau người nhé !

Ngày đó chia tay ta thầm lưu luyến
Chuyện phương trời khẽ cất nhẹ vào tim
Hai người bạn với nụ cười vu vơ
Ta chợt thấy bình minh vừa hé nụ.....
 
Đừng cho em con đường màu hồng nhạt
Đừng cho em những lúc biết yêu đương
Đừng cho em quá nhiều hoài bão lớn
Và đừng nói một lần nữa yêu em....

Đừng cho em nhiều đêm không ngủ được
Đừng cho em thao thức với trường canh
Đừng cho em những nụ hôn đầu đời
Đừng bắt em phải luôn lưu luyến mãi....

Đừng cho em con đường đầy hoa lá
Đừng cho em đứng trước một giáo đường
Đừng cho em bàn tay đầy hi vọng
Đừng đặt lên một chiếc nhẫn cầu hôn....

Đừng cho em phải gục ngã tại đây
Đừng cho em trở thành người yếu đuối
Đừng cho em biết bao lời cánh trắng
Khi đôi mình chẳng thể được gần nhau...

Đừng cho em thấy nước mắt anh rơi
Đừng cho em xiết lòng mình chặt lại
Đừng cho em ôm chầm hoài mộng ảo
Xin đừng để em lần nữa xa anh .......
 
Không buổi chiều nào đẹp bằng những buổi chiều mưa

Anh lặng lẽ đứng nhìn em thơ thẩn

Một tâm hồn không có màu vướng bận

Em thanh thoát một cách đến lạ kì...

Chẳng hiểu sao hay chẳng biết cớ gì

Ta gặp nhau dưới cơn mưa ngày đó

Em nhìn anh đôi mắt màu hạt dẻ long lanh

Anh chợt thấy hồn mình nhiều bẩn đục!

Ừ thì anh chẳng phải chàng hoàng tử uy phong

Hay chẳng là chàng trai nhiều quyến rũ

Anh yêu em như những gì có thể

Một thiên thần chẳng bẩn đục cuộc đời.

Những chiều mưa lại là những chiều mưa

Âm thầm lắm bàn tay anh nắm chặt

Em vẫn đó tương tư nhiều sắc muộn

Mượn thơ tình anh khắc nét hồn em

Như tình yêu anh không bao giờ hé nụ

Phút lặng thầm của một kẻ yêu si

Có biết chăng hay thiên thần hờ hững

Mưa mỗi chiều nỗi nhớ khắc dày lên

Anh đứng đó vẫn đứng đó nhìn em nơi cửa sổ

Phút gặp nhau lần nữa sẽ bao giờ?

Em không biết tình yêu anh đã có

Xin một lần nhìn xuống cõi trần gian....

Để thấy được tình yêu kẻ dại khờ

Vẫn ngu ngơ nhìn em chiều mưa gió

Để em cười thêm một lần hoa hé nụ

Cõi thần tiên ngự mãi chốn tim anh
 
Quảng trường ơi ! vang lên lời giao hưởng

Chuông giáo đường văng vẳng tuốt nơi xa

Như Vincent Van Gogh khắc họa lên tâm hồn nhiều cảm xúc

Đêm đầy sao ước vọng những hão huyền

Bàn tay lướt phím từ thuở xa xưa của những đứa trẻ

Dần nuôi chúng từ chính những cô đơn

Cánh diều bay cao cất lên bầu trời ước muốn

Nhỏ bé giản đơn, hay chỉ là không thể?

Như vừng mây dẫu có cao hơn so với mặt đất

Cũng chẳng thể với nổi tới bầu trời vĩ đại

Cất đi nào những giấc mơ không thể là thật

Hay vì chúng ấp ủ cho một cơn bão tố ngày mai

Bên nhau đó tuy không thể là trọn vẹn

Nhưng chúng có một quãng trường tình yêu !
 
Giọt lệ tình như hạt nắng ban mai
Hắt vào lòng biết bao là nỗi nhớ
Nó cũng như ánh trăng vành cửa sổ
Đêm ru hồn trong màu trắng khăn tang

Đừng vẫy vùng gọi kí ức không tên
Đừng bắt cho nỗi sầu vưong trên mắt
Dẫu cuộc đời lắm lúc nhiều ngang trái
Hoa lụi tàn trong khoảng trống mênh mông

Tình yêu đến như giọt mật trong mắt
Quá ngọt ngào chìm hẳn những đam mê
Sương gió chiều thổi vuốt những cơn mơ
Dãi khăng tang còn vương trên màu áo....
 
Một mùa mưa bất chợt đến với anh
Cũng như những cơn mưa ngày xưa trong lòng em không dứt hẳn
Ngày chúng ta gặp nhau không có phải là cơn mưa dài nặng hạt
Em mỉm cười nước mắt chợt long lanh...

Có biết chăng hỡi tình yêu bé nhỏ
Em trong đôi mắt anh như một cánh hạc giấy mong manh giữa bầu trời

Không có một gợn mây làm nặng nề tâm trí
Ngày mưa đó em và anh gặp nhau

Không chỉ là những kí ức mảnh mai dễ vỡ
Em khoát lên sự lạnh giá tâm hồn mỗi khi anh muốn được gần kề môi em
Tìm một chút hương nồng tình ái.

Mưa rồi đó
Nhưng em chẳng còn đứng nơi đó bằng mắt ướt thưở nào
Anh lãng đãng tìm hoài bóng hình em nơi đâu
Trong những cơn mưa chiều không lối?
 
Ước Chi Em

Em ước chi một cuộc tình dang dở
Đẹp bao nhiêu cũng đã lỡ đường tơ
Em có đau, có xót, có mong chờ
Thì hai lỗi vẫn đi về đơn lẻ

Em ước chi khi biết tình chỉ thế
Chỉ trong mơ, trong mộng mới tìm về
Em ước chi cho mắt nhòa giọt lệ
Biển nhớ nhung em lội đến bao giờ

Em ước chi một cuộc tình dang dở
Để lãng quên ngày tháng hãy còn dài
Em ước chi cho buồng tim bé nhỏ
Rướm máu tươi từng nhịp vẫn mệt nhoài

Em ước chi người bên kia tê tái
Mong em vui, muốn đâu thấy em buồn
Em ước chi một ước mơ khờ dại
Thêm một lần, vẫn vậy, sẽ buồn hơn!!!
 
Dù như thế

Em vẩn mơ một cuộc tình tan vở
Dẩu biết rằng đau xót ngấm trong thơ
Và con tim theo ngày tháng mong chờ
Em lặn hụp trong biển lầy nhung nhớ

Chắc tình đẹp là khi tình tan vở
Nuối tiếc hoài - tình còn mãi bên ta
Và ước mơ - cuộc sống hóa hiền hòa
Chờ đợi mãi - thành niềm tin em sống

Thà suốt đời em chết trong mơ mộng
Còn hơn là sống lại với thế nhân
Khi dương gian cuộc sống chốn dương trần
Xem tình nhân là trò đùa - thay áo

Em vẩn biết dại khờ mơ mộng ảo
Là niềm đau nhưng em có ngại ngần
Như thiêu thân đã biết thân biết phận
Vẩn trăm lần tìm đến lửa nên thơ
Ôi ...
Em ước mơ thêm một lần dang dở
 
HOA XƯƠNG RÒNG

Ta nhỏ bé giữa chợ đời muôn ngã
Gánh ân tình lây lất tháng ngày qua
Trót sinh ra mang số kiếp phong ba
Đời nghiệt ngã cưu mang vì nhân quã

Ta chẵng biết lấy gì ra chấp vá
Vết thương lòng đang làm đục đời ta
Rượu tình kia ta uống đã say ngà
Trong lồng ngực chất độc giờ bung phá

Ta muôn đời làm loài cây không lá
Sống khô cằn trên mãnh đất phù sa
Một loài hoa giữa bão tố phong ba
Vẫn sừng sững đâm chồi non trỗ lá

Đó là loài Hoa Xương Rồng hoang dã
Chỉ chút nắng thôi đời sẽ trỗ hoa
Cùng với chút mưa sẽ đẹp hiền hoà
Se đôi lứa vui niềm vui sỏi đá !
 
CÕI VÔ THƯỜNG

Mây bay trên đỉnh núi cao
Ðôi bàn tay nhỏ đón sầu vào tim
Mưa về trên đỉnh bình yên
Dường như có chút muộn phiền đâu đây
Vãi Sô ấp ủ thân gầy
Trái tim đi mượn hình hài khói sương
Trần gian là cõii vô thường
Ðời là cõi tạm vấn vương làm gì
Kìa kìa đám cỏ xanh rì
Ðời ai cũng một lần đi về ngàn
Buồn vui trả lại trần gian
Mi buồn khép kín áo quan đưa về
Ðêm đêm khóc dưới trăng thề
Có con dế nhỏ tìm về khóc chung
Ðâu đây vẵng tiếng côn trùng
Trong quan tài lạnh máu ngừng về Tim
Trả đời món nợ Kim Tiền
Trả anh món nợ tình duyên lỡ làng
Em đi nến đỏ hai hàng
Thiên thu bia mộ nghĩa trang tìm về !
 
MỘNG BÌNH THƯỜNG

Em chợt thèm một cơn mưa xối xả
Cuốn phăng đi cái nắng hạ nồng oi
Để lau khô cho em giọt mồ hôi
Để cho lá hoa thôi màu xơ xác

Em chợt thèm lang thang trên biển cát
Nghe sóng cười gió mát thổi vào tim
Để nghe mây về trên đỉnh bình yên
Nơi đó có đôi chim tìm về tổ

Em chợt mơ mình có đôi cánh nhỏ
Để bay về nơi đó .... chỗ yêu thương
Để cùng anh mình xây mộng bình thường
Màu hoa đỏ trải đường cô dâu mới

Em chợt mơ mặc áo màu hoa cưới
Em chợt thèm nghe anh nói "yêu em"
Và thiệp hồng hai đứa sẽ chung tên
Hoa Xương Rồng sẽ nở trên đất Hứa .
 
Back
Top